Cuối tháng chín, cuối thu đầu đông là khoảng thời gian ánh mặt trời tỏa sáng nhất tại đại Phượng triều. Hôm nay mới hừng đông không bao lâu mà mặt trời vàng rực đã treo lên, dát vàng lên đám bông lúa và hạt kê trĩu bông trong đồng ruộng khiến người ta chói mắt.

Cố Đại Nương mang theo trong tay một cái rổ có ba quả trứng gà vừa đi lên núi thì đã nghe thấy sau lưng có một loạt tiếng bước chân.

Bà ta quay đầu lại thì vừa thấy là con dâu Chu gia. Bà ta đứng tại chỗ đợi một lát, thấy con dâu Chu gia tới thì hỏi, “Thê tử Chu Cường đấy à, cháu cũng đến thăm đại nương tử sao?”

Con dâu Chu gia có chút thẹn thùng nhấp miệng, nắm chặt cái rổ nhỏ trong tay rồi nhỏ giọng nói, “Nghe nói nàng sinh một tiểu tử béo nên cháu mang mấy cái trứng gà đến thăm.”

Nói xong nàng hơi túng quẫn xốc mấy miếng lá cây trong rổ lên, để lộ ba cái chứng gà cho Cố Đại Nương xem. Mặt nàng hơi hồng nói, “Chỉ mượn được từng này.”

Nàng ta sinh hài tử vào tháng bảy, đoạn thời gian đó cha đứa nhỏ đi chợ quê nhà bị người ta đánh. Nam nhân trong nhà không xuống ruộng được, người một nhà thật sự rất quẫn bách.

Uông gia đại nương tử xuống núi xem ruộng nước có đi qua nhà nàng, vừa đúng lúc nàng sinh Nhị Oa Tử nên vào giúp một phen, đã thế còn cho nhà nàng một con gà mái để bổ thân, thêm sáu con gà con để nuôi lấy trứng.

Vốn nàng ta muốn mang hai con gà tới nhưng gà con quả thực chưa lớn, người trong thôn không ai cho nàng mượn một con gà. Nàng ta đi mượn hai ngày cũng chỉ được ba cái trứng gà này.

“Cháu có tâm là được, đại nương tử cũng là người rộng lượng, không để ý đâu.” Cố Đại Nương ở cùng một thôn với nhà nàng nên cũng biết rõ tình huống nhà họ. Ba cái trứng gà này sợ là nàng cũng phải đi cầu đi mượn, thật không dễ dàng.

Bà ta không nhịn được trấn an mà vỗ vỗ cánh tay con dâu Chu gai rồi nói, “Đi nhanh thôi, đứa nhỏ sinh giờ Dần thì lúc này hẳn là đang ăn sữa. Chúng ta đi nhanh một chút xem có việc gì có thể giúp không.”

Con dâu Chu gia nghe thấy thế thì gật đầu sau đó chạy chậm vài bước, bộ dạng còn có vẻ vội hơn cả Cố Đại Nương.

Cố Đại Nương cười đuổi kịp nàng sau đó hai phụ nhân nhanh chóng đi lên núi. Một lúc sau bọn họ đã đến chỗ đại nương tử Uông gia.

Lúc đến đó, Cố bà tử hôm qua tới đỡ đẻ thấy con dâu nhà mình tới thì khuôn mặt đầy nếp nhăn toàn là ý cười, “Đại nương tử nói người đến sáng sớm hôn nay đều đi đến nhà bếp uống chén cháo trước coi như nàng cảm tạ tâm ý mọi người.”

Cố Đại Nương nghe xong thì đã thấy vui vẻ, nhưng vẫn nói, “May có nàng còn nhớ thương chúng ta, nhưng còn chưa đến giờ ăn đâu, sao có thể ăn trước chủ nhà chứ?”

“Cho con ăn thì con cứ ăn, làm sao lại nói nhiều thế chứ?” Cố bà tử không nhịn được cười mắng sau đó quay khuôn mặt già nua qua nói với con dâu Chu gia, “Thê tử Chu Cường cũng nhanh đi ăn đi, đại nương tử đang ôm tiểu công tử ngủ chắc trưa mới tỉnh dậy. Cháu ăn xong mà không vội thì ở lại giúp chút việc, còn có việc phải làm đấy……”

“Không vội, không vội, cả ngày nay cháu đều không vội.” Con dâu Chu gia vốn đang áy náy vì mình không mang được cái gì tốt đến lúc này nghe thấy có việc để làm thì lập tức liên thanh đáp lời.

*******

Buổi trưa Trương Tiểu Oản tỉnh lại nhưng vẫn thấy vô cùng đau đớn, không xuống giường nổi.

Đứa nhỏ nhăn nhúm dúm dó vẫn nằm trong tã lót nhắm mắt ngủ. Nhưng Trương Tiểu Oản biết hắn là một đứa nhỏ khỏe mạnh. Lúc hắn mới ra khỏi bụng nàng, tiếng khóc kia khiến nàng còn đang đau đớn cũng sợ tới mức quên cả kêu.

Thật sự là hắn khóc quá vang, Cố bà tử đỡ đẻ cho nàng cũng đều nói bà đỡ đẻ vài thập nhiên rồi mà chưa thấy đứa nào khóc to như con nàng. Đứa nhỏ này sau này sợ là một nhân vật khó lường.

Lúc ấy Cố bà tử nói thật nhiều những lời vui vẻ, Trương Tiểu Oản vốn không phải người được khen thì mê muội nhưng lúc nghe được những lời chúc đó thì nàng cũng thật sự cảm thấy vui sướng từ trong tâm. Nàng vui mừng đến nỗi đau đớn đều quên hết. Lúc ôm đứa nhỏ trong tay, cảm nhận thân thể nho nhỏ ấm áp kia nàng nhịn không được cười chảy nước mắt.

Bây giờ tỉnh lại thấy đứa nhỏ còn đang ngủ thì Trương Tiểu Oản yêu thương mà nhìn con mình. Đây là đứa nhỏ nàng hoài mười tháng sinh ra, về sau hắn sẽ làm bạn với nàng thật lâu.

“Đại nương tử tỉnh……” Lúc này cửa “Chi a” một tiếng mở ra, lão Ngô thẩm đẩy cửa thấy Trương Tiểu Oản tỉnh lại thì lập tức cười cong mắt hỏi, “Ngài có đói không?”

Giọng bà ta quá lớn, Trương Tiểu Oản vội vươn ngón tay ra “Hư” một tiếng. Lão Ngô thẩm lập tức che miệng lại, còn đánh mình hai cái. Lúc này bà ta mở miệng thì thấp giọng hơn nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói, “Đều do ta miệng rộng, không kinh sợ tiểu công tử chứ?”

Trương Tiểu Oản lắc đầu với bà ta, nhẹ giọng nói, “Có ai trong thôn tới không?”

“Tới, tới, có vài tức phụ tới đang hỗ trợ nhuộm trứng gà. Đợi đến chiều là sẽ làm xong rồi.” Ngô bà tử càng nói thì càng cao giọng, nói xong lời cuối bà ta mới nhận ra nên vội giơ tay che miệng.

Nhìn ánh sáng vui mừng sinh động trong mắt bà ta, Trương Tiểu Oản cũng biết tâm tình bà ta phấn khởi. Thấy người trong nhà vì nàng sinh đứa nhỏ mà vui mừng nên nàng cũng không nhịn được vui vẻ theo. Vì thế nàng lắc đầu cười, sau đó dém lại chăn bọc đứa nhỏ rồi nhìn cái mặt nhỏ của hắn vài lần mới ngước mắt nhỏ giọng nói, “Ngài múc cho ta chén cháo, ta uống vài ngụm.”

“Ai, ta đi ngay.” Lão Ngô thẩm vẫn luôn cong eo lúc này nghe thế thì nhanh chóng xoay người chạy chậm ra ngoài.

Trương Tiểu Oản bật cười lắc đầu, đôi mắt lại không tự chủ được nhìn đứa nhỏ trong ngực.

*******

Vì đứa nhỏ sinh giờ Dần, chính là mệnh hổ gầm lại mang theo chút sát khí nên Trương Tiểu Oản đặt tên cho hắn là Uông Hoài Thiện. Bởi vì đại danh đã là Hoài Thiện nên nàng lấy nhũ danh cho hắn là Tiểu Lão Hổ. Đây là vì nàng không muốn hắn mất đi nhuệ khí, như thế coi như cân bằng giữa tên và nhũ danh.

Uông Hoài Thiện người như nhũ danh, hiếu động hoạt bát đến lợi hại. Ba tháng hắn đã xoay người, Trương Tiểu Oản vì bộ dạng hắn bừng bừng sinh cơ mà vui sướng không thôi. Nàng cũng vì thế mà dễ dàng chịuđựng việc mỗi đêm đứa con trai này lại khóc vang rung trời vì đói. Tiếng khóc của hắn có thể khiến thổ địa cũng bị đánh thức ấy chứ.

Vì hai bà tử trong nhà có tuổi nên không thể chăm sóc trẻ con mà một tay Trương Tiểu Oản chăm sóc hết cho Uông Hoài Thiện.

Đứa nhỏ mới sinh đa phần là ngủ no rồi tình, đói thì khóc. Mấy tháng đầu hắn nào có phân biệt ngày đêm, mặc kệ giờ nào hắn tình cũng phải được cho ăn ngay. Hắn đi ị, đi tiểu cũng tùy tiện, mặc kệ mẹ hắn có đang ngủ hay đang thức. Cứ thế Trương Tiểu Oản không được ngủ một giấc đầy đủ trong mấy tháng, cả người gầy đi một vòng.

Cũng may, mấy tháng này là mùa đông nên chuyện ngoài ruộng cũng không phải lo. Những việc khác nàng giao cho người làm, quần áo cũng có người giặt cho. Lúc này nàng có tiền thu được từ việc cho thuê ruộng, nhà bọn họ cũng có lương thực thu vào nên cuộc sống cũng không quá căng thẳng.

Đứa nhỏ của nàng ra đời cũng quả là đúng lúc. Chờ Uông Hoài Thiện sắp được nửa tuổi thì Trương Tiểu Oản mới bận hơn, vì lúc đó là đầu xuân.

Nhưng vì nhà nàng có hai con trâu nên cũng bớt được khối việc. Vương Đại năm trước mượn trâu lại đến mượn trâu tiếp. Hắn hứa sẽ giúp Trương Tiểu Oản ươm mạ và cấy mạ cho năm mẫu ruộng của nhà nàng.

Trương Tiểu Oản cảm thấy như thế cũng đỡ được không ít phiền toái. Hiện tại nàng đang trông con, không có nhiều thời gian cho việc đồng áng nên cũng đồng ý. Có điều khi ươm mạ nàng vẫn cho nhà hắn thêm hai cân thóc giống, coi như cảm tạ.

Năm trước Vương Đại cũng giúp Trương Tiểu Oản thu hoạch nên hắn biết ruộng nhà nàng thu hoạch tốt hơn ruộng nhà người khác một chút. Sau khi hắn về nhà có nhìn kỹ thóc mà Trương Tiểu Oản cho nhà hắn sau đó thương lượng với cha hắn một chút. Ngày hôm sau hắn lại tới thương lượng với Trương Tiểu Oản hỏi nàng có đồng ý cho nhà hắn mười cân thóc giống hay không? Chờ đến khi thu hoạch nhà họ sẽ giúp nàng thu hoạch mà không lấy tiền công, cũng không cần bao cơm.

Trương Tiểu Oản nghe xong thì cười gật đầu nói, “Cũng là ý tốt, nhưng ta đây chỉ là chọn nhặt kỹ hơn một chút, không dám nhận sự hỗ trợ của nhà các ngươi. Nếu không chê thì ngay mai bảo thê tử của ngươi gọi mấy phụ nhân khác ở trong thôn có rảnh rỗi thì tới đây ta sẽ bày cho các nàng cách chọn hạt thóc giống.”

“Cái này quá tốt.” Vương Đại cực kỳ vui vẻ, vội cong eo cảm tạ Trương Tiểu Oản sau đó chạy ngay xuống núi nói chuyện này với người nhà.

Lão Thái thẩm đứng ở một bên lên tiếng nói, “Một chuyện tốt như thế sao đại nương tử lại dễ dàng nói cho bọn họ như vậy chứ?”

Trương Tiểu Oản nhìn bà ta một cái, ý cười trên mặt cũng phai nhạt bớt, “Những năm này có ai trong thôn không giúp nhà chúng ta chút ít việc nọ việc kia chứ? Bà con xa không bằng láng giềng gần, về sau còn phải phiền toái bọn họ nhiều việc nữa cơ.”

Lúc ấy Trương Tiểu Oản nói lời này thì quả thật nghĩ tới lúc có việc cần người giúp đỡ một tay. Nhưng nàng không nghĩ tới một lời này của nàng lại đúng là khiến người trong thôn phải bao dung bọn họ nhiều.

Bởi vì nàng sinh ra một Hỗn Thế Ma Vương cực kỳ bướng bỉnh, khiến người trong thôn gặp biết bao nhiêu là phiền toái.

*******

Uông Hoài Thiện thật đúng là trở thành một tiểu công tử “khó lường” như lời Cố bà tử đỡ để cho hắn tiên đoán.

Lúc hắn hai tuổi đã biết mang theo Cẩu Tử đi ra ngoài canh giữ khối ruộng mà mẹ hắn nói là của hắn. Nếu gà nhà hắn dám tới gần mảnh dất trồng rau thì hắn dám sai Cẩu Tử đi cắn gà ngay.

Cuối cùng Trương Tiểu Oản phải lừa gạt hắn bảo là gà này cũng của hắn thì hắn mới không để Cẩu Tử đi cắn gà nữa.

Cẩu Tử mấy năm nay cũng lớn thành một con chó to, Uông Hoài Thiện và nó cực kỳ thân thiết. Trương Tiểu Oản vốn muốn con nàng và Cẩu Tử có cảm tình như vậy tương lai sẽ có nó che chở con nàng. Vì thế nàng vẫn luôn để một người một chó gần gũi với nhau. Ai ngờ nàng dưỡng dưỡng lại khiến Cẩu Tử trở thành đồng lõa hành hung của Uông Hoài Thiện. Nếu ai đắc tội hắn thì hắn dám để nó đi cắn người ta.

Uông Hoài Thiện đúng là đứa nhỏ bất thiện, thiên tính mang theo sát khí. Ngay cả khi ăn cơm nếu hắn không muốn ăn nữa mà Trương Tiểu Oản còn muốn nhồi thì hắn có thể dùng tay nhỏ run run đoạt lấy cái bát rồi ném vào mặt nàng.

Trương Tiểu Oản không muốn hắn có tính tình thế này nhưng nàng cực kỳ bất đắc dĩ. Nàng không sao gọi nhũ danh Tiểu Lão Hổ của hắn nữa vì càng kêu thì nàng càng sợ sát khí của hắn càng nặng.

Tự tay chăm sóc đứa nhỏ từ khi sinh ra nên nàng đã thấy đủ loại tính tình hung bạo của hắn. Trương Tiểu Oản không thể không tin có thứ gọi là mệnh này.

Nhưng nàng vừa bắt đầu không gọi hắn là Tiểu Lão Hổ thì hắn đã nổi đóa lên. Hắn không thèm ăn cơm, nàng dùng đủ mọi cách, rốt cuộc lại phải gọi nhũ danh của hắn thì lúc Tiểu Lão Hổ mới “Oa” một tiếng khóc lớn. Sau đó hắn vừa khóc vừa há miệng ăn cơm Trương Tiểu Oản đút.

Muốn nói tính tình hắn lớn thì cũng không hẳn vì đôi khi hắn cũng hay khóc, khóc xong còn muốn Trương Tiểu Oản phải dỗ, phải ôm hắn một cái, hôn hôn hắn thì hắn mới vừa lòng xuống đất mang theo Cẩu Tử đi chơi.

Trương Tiểu Oản thật sự không muốn để hắn như thế nên nàng vắt hết óc muốn dạy hắn ôn hòa một chút, đứng khóc nháo ầm ĩ như thế nhưng cho dù thế Uông Hoài Thiện vẫn bản tính khó sửa.

Chờ đến khi hắn bốn tuổi, có lần hắn nổi tính tình nên đắc tội mà đẩy ngã Trương Tiểu Oản.

Lúc này Trương Tiểu Oản vì chút bạc để bổ sung cho chi tiêu trong nhà nêu vào núi sâu hai ngày loay hoay mới săn được một con lợn rừng. Lúc nàng cõng lợn rừng về thì cả người không còn sức, lúc nàng buông lợn xuống chạy tới xem Tiểu Lão Hổ thì cứ thế bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.

Mấy ngày nay trời mưa, Trương Tiểu Oản mắc mưa nên bị sốt. Nàng biết rõ đứa nhỏ vì nàng không ở nhà mấy ngày mà tức giận nháo lên như vậy. Nhưng bị đứa nhỏ nàng coi như tâm can bảo bối đẩy một cái ngã trên đất, lại sinh bệnh mà nàng khó có lúc mềm yếu bật khóc.

Nàng một khóc thì Uông Hoài Thiện lại choáng váng. Lúc đầu hắn đứng ở kia không nói lời nào, đợi một hồi thấy mẹ hắn vẫn khóc thì hắn mới nóng nảy vội vàng chạy tới. Hắn quỳ gối bên cạnh Trương Tiểu Oản mà đẩy đẩy nàng, “Mẫu thân khóc cái gì? Ta có đánh mẫu thân đâu?”

Trương Tiểu Oản không để ý tới hắn chỉ quay mặt đi lau nước mắt. Uông Hoài Thiện thấy nàng như thế thì càng nóng nảy mà lôi kéo áo nàng, “Mẫu thân nói đi, ta cũng đâu có đánh mẫu thân?”

Trương Tiểu Oản vươn tay kéo cái tay nhỏ trắng nõn của hắn ra, bò hai bước về phía trước muốn đứng lên.

Lúc này Uông Hoài Thiện cho rằng nàng không cần hắn nên cũng bò theo hai bước mà lôi kéo áo nàng. Giọng nói của hắn đã mang theo nức nở, “Đã bảo không đánh mẫu thân rồi, mẫu thân làm gì thế?”

Trương Tiểu Oản nghe xong lời này thì dở khóc dở cười, nhưng nàng bị sốt quá độ, cả người lại mệt mỏi. Nàng vốn muốn đứng lên kêu lão Ngô thẩm đi mời đại phu tới cho mình nhưng lại bị đứa nhỏ từ khi sinh ra đã đòi nợ này kéo mạnh một cái từ phía sau. Nàng ngã ngay ra đất, cũng chưa hoàn toàn ngất đi nhưng cũng không có sức mà mở mắt.

Ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng khóc la kinh thiên động địa của Uông Hoài Thiện. Trương Tiểu Oản bị một tiếng một tiếng “Mẫu thân” như ma như quỷ của hắn làm cho sợ đến nhíu mày lại. Nhưng nàng không còn sức mà mở mắt nói chuyện, chỉ đành hung hăng mắng hắn ở trong lòng: “Đúng là quỷ đòi nợ!”

*******

Quỷ đòi nợ Uông Hoài Thiện bị việc Trương Tiểu Oản té xỉu lại vài ngày nằm trên giường không xuống được dọa phá gan. Sau đó hắn cũng thành thật nghe lời Trương Tiểu Oản nói.

Trương Tiểu Oản cho rằng hắn chỉ thay đổi trong thời gian ngắn nhưng nàng đúng là đã xem thường tâm ý của Uông Hoài Thiện vớ mình. Rất nhiều lần sau đó, rõ ràng Uông Hoài Thiện bị nàng giáo huấn đến lợi hại nhưng cũng không dám cãi nàng, cũng không động tay chân với nàng.

Nhưng thái độ hắn vẫn có chút khác biệt. Nếu cả ngày Trương Tiểu Oản đối xử với hắn thật tốt, không dạy bảo hắn thì trước khi ngủ hắn sẽ hôn mặt nàng đủ bốn cái rồi mới đi ngủ. Còn nếu trong ngày mà Trương Tiểu Oản không tốt với hắn, còn răn dạy hắn thì hắn sẽ chỉ tùy tiện hôn nàng một cái, lúc ngủ còn quay lưng về phía nàng. Hắn rất chi là mang thù.

Hôm nay Cẩu Tử theo Trương Tiểu Oản đi hái một rổ ớt cay sau đó nàng để Uông Hoài Thiện xuống núi đưa cho Cố bà tử sau đó mới đi trông coi ruộng của hắn.

Uông Hoài Thiện bốn tuổi đã hiểu được ruộng đất kia là của hắn. Cha hắn không cần mẹ hắn, mà mẹ hắn không phải thứ gì tốt. Đây là lão Thái mới qua đời ba tháng trước nói với hắn.

Uông Hoài Thiện nghe ông ta nói lời này xong còn thương tâm mấy hồi. Sao mẹ hắn lại không phải thứ tốt? Nhưng qua mấy ngày, lão nô tài của Uông gia này qua đời, tiêu hết tiền của nhà hắn. Vì thế mà mẹ hắn mới phải vào rừng mấy ngày không về, bỏ hắn lại để đi kiếm bạc. Sau khi mẹ hắn về còn bị bệnh nên hắn đổ hết những việc này lên đầu lão Thái.

Lúc này hắn không còn thương tâm vì mẹ hắn không phải thứ tốt nữa mà hắn cho rằng lão Thái mới không phải thứ gì tốt. Ông ta dám nói bậy về mẹ hắn, còn tiêu hết tiền nhà hắn khiến mẹ hắn bị bệnh. Thế nên hắn mang theo Cẩu Tử đến trước mộ lão Thái đá vài cái mới cảm thấy hơi hết bực.

Hôm nay Uông Hoài Thiện mang theo Cẩu Tử đi xuống núi xem ruộng của hắn. Ra khỏi nhà được một đoạn hắn lại mang theo Cẩu Tử xoay người tới trước mộ lão Thái đá mấy cái mời vừa lòng vừa đi vừa hát vang bài đồng dao mẹ hắn dỗ hắn ngủ.

Tới chân núi hắn thấy Chu Tam Lang đang bận rộn ngoài ruộng nhà mình. Chu Tam Lang thấy hắn thì ngừng cuốc cười nói, “Tiểu công tử xuống núi đấy à, hôm nay cháu muốn đi chỗ nào trước?”

“Chu Tam bá, cháu đến đưa ớt cay cho Cố bà bà……” Uông Hoài Thiện bày ra bộ dạng tiểu đại nhân mà đáp, hắn còn dùng cây cỏ lau trong tay mà chỉ chỉ cái rổ.

“Vậy cháu cẩn thận một chút nhé, mầy ngày trước có mưa, đường còn ướt đó.”

“Không có việc gì, cháu sẽ cẩn thận.” Nói xong hắn đĩnh đạc nâng bước. Hắn lớn lên đẹp như tiên đồng, khuôn mặt có 9 phần giống với cha hắn Uông Đại Lang, tính tình lại như tiểu bá vương mà hiên ngang đi về phía trước.

Đi được vài bước, tiểu bá vương lại nghĩ tới lời dặn dò của mẹ hắn trước khi xuống núi vì thế xám xịt mà xoay người. Hắn ủ rũ cụp đuôi đi đến trước mặt Chu Tam Lang sau đó bày ra bộ dáng tiểu đại nhân mà vái Chu Tam Lang một cái nói, “Cháu xin lỗi Chu Tam bá.”

“Sao thế?” Chu Tam Lang buồn cười mà nhìn Uông Hoài Thiện người thì bé mà dám đánh cả con trai cả nhà mình.

“Cháu lại đánh Đại Lang nhà ngài.” Uông Hoài Thiện thở dài, cho tay vào ngực nhịn đau lấy ra bao kẹo mạch nha mà mẹ hắn cho hắn đưa cho Chu Tam Lang, “Tam bá, ngài mang cái này về cho Đại Lang, đợi cháu xem xong ruộng nhà cháu thì sẽ quay lại xin lỗi hắn.”

Chu Tam Lang thấy hắn còn mang theo kẹo thì vội dừng tay nói, “Không, không……” Nhưng sau đó ông ta cũng tiếc chỗ kẹo này nên lại nói thêm, “Nếu không đợi lát nữa cháu mang qua đó được không?”

“Bá bá mang về trước để hắn và Nhị muội tử và Tam oa tử ăn đi……” Uông Hoài Thiện lúc này đặc biệt hào phóng mà giơ tay nói, “Lần trước vốn cháu đã hứa sẽ chia cho bọn họ ăn kẹo mà mẫu thân làm. Ngài cứ mang về đi, để cháu xem xong ruộng sẽ đến nhà ngài chơi. Ngài bảo Chu bá nương nấu cho ta một chén nước sôi chờ đó.”

Nói xong hắn đưa kẹo cho Chu Tam Lang sau đó khôi phục bộ dáng cũ, vừa hát vang bài đồng dao vừa mang Cẩu Tử đi về phía nhà của Cố bà tử.

Chu Tam Lang nhét gói kẹo vào trong ngực lại nhìn bóng dáng nho nhỏ của hắn nói, “Đi đường cẩn thận, nhìn nhìn chút.”

“Ai, đã biết, ngài yên tâm.” Bóng dáng nho nhỏ kia quay lại vẫy tay với ông ta sau đó dứt khoát mà hung hăng vừa nhảy nhót vừa đi xa.

Chu Tam Lang được cho kẹo lại nghĩ tới hôm nay là sinh nhật con cả nhà mình nên ông ta cũng chẳng làm việc nữa mà khiêng cuốc đi về luôn.

Lúc về đến nhà ông ta phân kẹo cho đám nhỏ khiến mấy đứa vui mừng nhảy nhót xung quanh.