Bí mật của ‘Tất Tử Hạo’

Tất Tử Hạo kéo Phương Quý Bắc đến thư phòng. Sau khi ấn anh ngồi trên ghế, cậu quỳ xuống mà tựa đầu lên gối anh.

“Quý Bắc, đừng buồn quá, đây là chuyện không tránh được…”

“Muốn làm đại sự không thể sợ chết, bất kể người chết có là bên mình hay bên địch.” Phương Quý Bắc nhìn thẳng phía trước, nhẹ nhàng nói, “Ta biết, ta thừa biết chứ. Tử Hạo, ngươi không cần lo cho ta.”

Sao cậu có thể không lo cho được?

Tất Tử Hạo còn muốn nói gì nữa, nhưng có tiếng bước chân vọng từ ngoài thư phòng vào cắt ngang hai người.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng? Ngươi không sao chứ?!” Chưa thấy người đâu mà tiếng đã vọng đến trước. Tiếng gọi của Khổng Chi Cao biểu lộ sự lo lắng cực độ, tiếng bước chân bấn loạn thoáng chốc đã xông vào phòng.

Tất Tử Hạo đã đứng lên, quay lại nhìn hắn, “Khổng tướng, Hoàng thượng không sao cả.”

Khổng Chi Cao thấy hai người họ bình yên ngồi trong thư phòng thì thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may… Ta nghe tiếng nổ lớn bên kia nên mới chạy tới, dọc đường cứ lo. May mà ngươi không sao…”

Hắn cẩn trọng nhìn Phương Quý Bắc, thấy anh không có thương tích gì mới nói, “Hoàng thượng, sau này hãy đưa mấy chuyện nguy hiểm đó ra ngoài cung làm đi. Cho nhiều người vào cung như vậy thì chính mình cũng dễ gặp chuyện rủi. Nổ chết người ngoài thì đã đành, nếu Hoàng thượng mà xảy ra chuyện gì…”

“Cái gì là ‘người ngoài thì đã đành’ chứ?” Bỗng sắc mặt Phương Quý Bắc sầm xuống mà gằn lớn, anh trừng mắt nhìn Khổng Chi Cao. “Những người trồng trọt và chế tạo hỏa dược… họ còn quan trọng hơn ta gấp mấy lần. Lão Khổng, ngươi—”

“Có lẽ trong ngành nghề thì họ quan trọng hơn người khác. Nhưng trong Đại Nhạc này không ai quan trọng hơn ngươi cả!” Khổng Chi Cao nhìn thẳng anh. “Hoàng thượng, thân thể ngươi dính dáng đến cả quốc gia, an toàn của ngươi quan trọng hơn hẳn kẻ khác. Bởi vậy… hoàng cung có thể thu nhỏ lại, có thể đập tường thành làm đường đi rộng hơn. Nhưng nhất định phải đổi cái Tạp Học Viện đó đi chỗ khác!”

Phương Quý Bắc nghiêng đầu nhắm mắt lại. “Ta biết rồi…” Cuối cùng anh lên tiếng, quay sang nhìn về Tất Tử Hạo. “Tử Hạo, hãy nghĩ ra cái tên nào hay, ta sẽ trích bạc từ quốc khố ra xây một Tạp Học Viện ở ngoại ô kinh thành.”

“Hoàng thượng, sợ là bạc của nội vụ không còn lại nhiều lắm.” Tuy Khổng Chi Cao không trực tiếp quản lý chuyện trong cung, nhưng việc lớn nhỏ gì của triều đình cần phải thông qua tay hắn nên hắn biết rõ điểm này.

“Bạc là dùng để xài, dù sao ta cũng không làm gì. Quốc khố có vừa đủ là được rồi.” Phương Quý Bắc nói, “Kỳ thật phần lớn bạc trong quốc khố và những phủ địa phương đều là khi khởi nghĩa tịch thu tài sản mà có được. Những năm cuối của triều cũ, tham quan ô lại hoành hành dữ dội nên kẻ có tiền đa phần cũng không phải là người tốt, chúng ta làm vậy cũng không sai. Nhưng về sau không thể dựa vào cách đó, vẫn phải cố gắng hơn thôi.”

Tuy anh thường nói tiết kiệm, nhưng số dè dặt trong hoàng cung chỉ là món tiền mọn. Phương Quý Bắc cũng biết đạo lý ‘tiềm tàng ở trong dân.’ Có điều những năm cuối triều cũ dân chúng đã gánh quá nặng nề, gần như kiệt sức sắp chết. Tuy trong thời loạn thế thì đi phân phát tiền tài bất nghĩa, nhưng ít có sĩ tử nào biết cách làm giàu chân chính cho đất nước.

Quân tử khinh bỉ câu lợi lọc. Theo quan điểm đó mà bàn thì Phương Quý Bắc và Khổng Chi Cao không phải là quân tử, họ hiểu rõ tầm quan trọng của cái lợi lọc đó, nhưng không có giải pháp nào tốt hơn.

Tất Tử Hạo cũng không phải quân tử. Ánh mắt cậu lấp lóe ra tính toán nhưng sắc diện lại hơi khó xử.

Khổng Chi Cao lại nói tiếp, “Hoàng thượng nói ta mới sực nhớ có chuyện nhỏ này tính bẩm. Ở Giang Nam có một thương gia làm ăn rất lớn đến hơn nửa tỉnh. Đợi năm mới xong nếu có thời gian, ta rất muốn đi gặp chủ quản ở đó.”

Hắn nói thế cũng là vì Phương Quý Bắc. Cần nên nhớ thân phận của hắn là tể tướng một quốc gia, có thương nhân nào lại giàu có hơn quốc gia chứ, căn bản không có khả năng làm phiền đích thân tể tướng đến nơi. Nhưng Khổng Chi Cao rất muốn tận lực ra sức giúp đỡ anh trị quốc, thế nên nhất định cần chiêu hiền đãi sĩ. Ai bảo bọn họ và phần lớn đại thần trong bộ Hộ không có mấy ai am hiểu chuyện tiền tài chứ.

Tất Tử Hạo thầm thở phào, nhưng trong lòng lại thấy hơi có lỗi.

Dĩ nhiên cậu biết thương gia kia là ai. Vũ Mộ công chúa của triều trước rất giỏi quản lý tài vụ. Thời xưa cô ta thường kiếm cớ du ngoạn mà xuất cung, nhưng thực chất là đi ra kinh doanh, gầy dựng được một số chỗ làm ăn, còn kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng cậu không dám nói ra vì sợ anh sẽ nghi ngờ, kế nữa cũng sợ công chúa sẽ mượn cơ hội mà mưu đồ bất chính.

Kết quả lại bị Khổng Chi Cao giành trước. Biểu tình của Phương Quý Bắc khá hơn rất nhiều cũng là vì hắn.

Tất Tử Hạo sống gần hai mươi năm, lần đầu tiên mới biết thế nào là ghen.

Thật muốn độc chiếm tất cả cảm xúc của người này, muốn mọi hỉ nộ ái ố của anh đều là vì mình mà ra. Tuy rằng khẳng định là làm không được.

Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức làm nhiều chuyện cho con người ấy, ít ra cũng chiếm hơn phân nửa cảm xúc của anh rồi.

οοο

Vì thế lại một ngày vất vả trôi qua. Mấy hôm rồi, bên công báo Bán Nguyệt không cần Tất Tử Hạo xử lý. Thế là cậu ta hí hởn đi theo Phương Quý Bắc, hai người đều làm việc nên thỉnh thoảng bàn chuyện với nhau.

Một ngày mau qua và đêm nhanh chóng buông. Tắt đèn nằm lên giường rồi, Tất Tử Hạo nghiêng người nhìn sang Phương Quý Bắc. Phía bên kia giường, hơi thở người ấy còn rất rõ nên cậu biết anh chưa ngủ. Đợi một lâu sau anh lên tiếng trước, “Tử Hạo, cả ngày ngươi mệt nhọc vậy sao còn chưa ngủ hả?”

Tất Tử Hạo nhích người gần sát Phương Quý Bắc, đặt tay mình lên anh, “Ta đang đau lòng giùm cho ngươi.”

Phương Quý Bắc thấy kinh ngạc, thân thể anh cứng ngắc.

“Ngươi nhìn bằng hữu người thì chết đi, kẻ lại phản bội, còn một số người bên cạnh thì từ bỏ lý tưởng ban đầu. Trong khởi nghĩa có vô vàn người chết, tân quốc gia là dùng máu tích lũy mà xây lên… Dù muốn sống yên ổn nhưng vẫn không tránh khỏi chết chóc. Để cho nhiều người sống tốt hơn, để cảnh cáo những kẻ đã thay đổi hay muốn gây đổ máu…” Tất Tử Hạo ôm lấy anh. “Ta biết ngươi không thể đau lòng. Nếu ở đâu ngươi cũng băn khoăn luyến tiếc một mạng sống, đau lòng vì từng chút chuyện nhỏ thì ngươi đã không diệt được Đại Vi, cũng chẳng cách nào lập ra một Đại Nhạc mới. Không chừng, số người chết e càng nhiều hơn.” Cậu vùi đầu vào ***g ngực anh.

Thanh âm cậu nhỏ như khẽ thoảng, “Nhưng ta biết ngươi rất quý trọng mạng sống… Ngươi hy vọng người người đều sống tốt, mỗi một mạng sống mất đi là sự đả kích lớn với ngươi. Nhưng ngươi không thể để mình đau lòng được. Trên chiến trường, luyến tiếc đồng nghĩa với tử vong, thế thì không giành thắng lợi được.”

Mà thống trị một quốc gia càng là cuộc chiến gian khổ hơn lật đổ một triều đại.

Giờ xuất hiện loại hỏa dược với sức mạnh cực độ này, nếu có thể khai thác với số lượng lớn sẽ tiết kiệm được rất nhiều nhân lực và giảm nguy hiểm. Hai bờ biên giới nam bắc của Đại Nhạc đều có nguy hiểm rình rập, chẳng qua lúc này bên bờ bắc đang có nội loạn nên chúng không rảnh tay nhìn sang đây – Nếu dùng nó cho chiến tranh thì có thể tránh được vô số cái chết. Thế nên, dù quá trình nghiên cứu chế tạo hỏa dược này có thể còn có người chết thì họ cũng không thể từ bỏ.

Vậy nên Phương Quý Bắc không thể đau lòng.

Trong màn đêm, cậu nhìn đôi mắt nhắm lại của anh như ánh lên màu nước. Cậu trườn người hôn lên môi, lại hôn lên mắt rồi hôn cả lên mi anh.

Không có nữ nhân nào có thể chiếm lấy người này của cậu. Vì họ sẽ không mường tượng được, thân là hoàng đế rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Nhất là một vị hoàng đế ‘không giống bình thường’ như Phương Quý Bắc.

Ta đến để giúp ngươi. Ta đến là bảo vệ ngươi đây.

Ngươi và ta sẽ cùng nhau thống trị tốt quốc gia này, ta sẽ gắng sức bảo vệ tốt những thứ ngươi muốn bảo vệ.

Tất Tử Hạo chỉ thầm nghĩ chứ không nói ra miệng. Cậu cảm nhận dù người trước mặt vốn không đủ tinh tế, nhưng giờ đây cậu không nói thành lời thì anh cũng hiểu thấu.

Cả người cậu được ôm chặt lấy, nhiệt độ lòng bàn tay của Phương Quý Bắc nói cho Tất Tử Hạo hay là anh cần cậu.

Ánh đèn tắt lụi và hương cũng tàn phai, nhưng uyên ương giao hòa đầy sắc mộng ảo.

οοο

Có những câu sau khi nói ra rồi sẽ thay đổi tất cả.

Theo lời đêm đó của Tất Tử Hạo thì quan hệ giữa cậu và anh trong lúc đó đã thay đổi.

Vốn bản tính Phương Quý Bắc ngượng ngùng và có phần hơi lảng tránh – Một người mạnh mẽ như anh khi bị người khác nhìn thấu sự mềm yếu và dịu dàng trong lòng là một chuyện đáng xấu hổ.

Đó cũng là điểm cả Khổng Chi Cao cũng không nhìn ra, chí ít hắn chưa nói ra.

Trong bầu không khí mập mờ này, khi Phương Quý Bắc đối diện với Tất Tử Hạo đều thấy không tự nhiên. Thế là kết quả cũng rất kỳ quái – vì anh không thấy tự nhiên nên khó cự tuyệt chuyện cầu hoan của đối phương, dạng như anh không biết làm sao mới phải.

Kỳ thật Tất Tử Hạo không trông mong như thế này đâu. Cái cậu muốn là một Phương Quý Bắc đáp lại tình cảm của cậu nên không hề cự tuyệt, chứ không phải tình cảnh lúc này.

Rồi thì thời điểm cuối năm đã gần kề khiến ai cũng tất bật. Trong hoàng cung, việc cải thiện thợ lành nghề là một vấn đề lớn, cũng chọn được một tòa nhà yên tĩnh ở ngoại ô kinh thành làm chỗ học tập cho họ. Sang năm trước khi xuân đến, họ cần mau chóng khởi công xây dựng để khỏi bỏ lỡ mùa vụ. Còn ngoài thành hoàng cung thì sửa lại xây thành thư viện. Tất Tử Hạo chiêu mộ rất nhiều cô nhi nên khi lễ mừng năm mới đến, cậu còn phải lo an bài cho lũ nhỏ, cũng không có nhiều thời gian trao đổi ý nghĩ của mình.

Mà thật ra cũng không có cách nào trao đổi. Hiện giờ từ thân thế, ý tưởng cho đến hành vi của Phương Quý Bắc, cậu đều rành rẽ mồn một. Thậm chí anh vừa cau mày cậu đã biết anh đang nghĩ gì rồi.

Nhưng Phương Quý Bắc lại không biết gì về cậu. Đôi khi anh cũng muốn hỏi cậu về một số vấn đề, nhưng cậu luôn lấp liếm cho qua. Từ trước đến nay anh rất tôn trọng người khác nên cũng không hỏi thêm.

Khi ấy, hai người vẫn còn nhiều ngăn cách. Chưa bàn đến chuyện anh còn chưa tin cậu đi, về phương diện tình cảm thì dùng dằng lại không thể tiến thêm bước nữa.

Phía bên kia Giang Nam, Khổng Chi Cao đã liên lạc được với thương gia nọ. Nghe nói người chủ sự rất vui mừng cống hiến sức lực cho quốc gia, đã đồng ý làm quan chế định điều lệ, đứng đằng sau góp ý cách vận hành kinh tế. Những mặt kinh doanh của đất nước như muối, sắt, rượu, đường hàng thủy và thậm chí cả trạm dịch đều rối loạn. Có vô số kẻ làm cò mối đã hốt bạc cho túi riêng, người dân và quốc gia đều không hưởng được lợi gì.

Chỉ có một con đường hàng thủy. Nếu loại giống mới của Mục lão trượng gieo thành công ở miền bắc thì họ mới tự cấp tự túc được, thế sẽ có hy vọng giải quyết được vấn đề — Đến chừng đó miền bắc sẽ không cần dựa vào nguồn lương thực của miền nam, việc vận chuyển chỉ là những món hàng nhỏ, khi đó có thể bỏ hoàn toàn đường hàng thủy.

Nhưng những tệ nạn khác thì cần người am hiểu mới xử lý được. Thế nên Phương Quý Bắc rất ư để ý đến vị phú thương ở Giang Nam kia, ngồi nghiên cứu rất nhiều lời đồn đãi về đối phương, rồi phân tích xem người kia có đủ trí tuệ và thực lực để cán đáng những nan đề này hay không.

Mấy lần Tất Tử Hạo muốn thành khẩn nói hết với anh, nhưng đều nuốt trở xuống. Cậu sợ rằng anh là người rất coi trọng khuôn phép, một khi biết cậu đã lừa anh thì anh sẽ không tin tưởng cậu nữa.

Sau biết bao cực khổ, cậu mới mở lòng anh ra được một chút nên cậu không dám vọng động gì.

Mà nói không thể bốc đồng làm gì nhưng cũng khó tiến thêm bước nữa.

Đều là tiến thoái lưỡng nan.

Cậu đang vướng giữa hai cái khó này thì năm mới đã đến.

Lúc Phương Quý Bắc đăng cơ đều không dám đi tế thiên, mà giờ lại càng không đi. Đêm đón giao thừa, anh mời những người bạn cũ trong quân ngũ khi xưa mà giờ là thần tử tốt trong triều và một số quan nghề đến cùng nhau uống rượu. Xem như là chuyện phô trương lãng phí nhất mà anh xài từ khi lên ngôi đến giờ.

Trong nhóm quan nghề thì có thợ nghề giỏi làm pháo hoa. Năm sau, anh sẽ cho tiểu đạo đồng Minh Cát kia cùng đi học làm hỏa dược. Phương Quý Bắc rút phần tiền của anh trong quốc khố ra, cho làm rất nhiều pháo hoa để bắn cho người dân trong kinh xem. Phía bên ngoài thành cũng rất náo nhiệt.

Giữa men rượu, ai cũng ngồi ôn lại thu hoạch của một năm. Mùa thu vừa rồi triều đình không có thu thuế nên người dân chắc hẳn đỡ hơn năm trước rất nhiều. Chỗ nghiên cứu lại chế ra được một bộ phận rèn sắt, kết hợp tạo ra một loại xe ngựa mới được sử dụng rất rộng rãi. Còn về chuyện sưởi ấm mùa đông thì cũng hai người đó sáng chế ra loại bếp lò mới, chẳng những hiệu quả cao mà còn giảm được than gỗ.

“Mong là sang năm sẽ tốt hơn!” Tất cả đều nâng chén, vừa uống vừa nói cười. Uống xong thì tự ai về nhà hay phủ nấy, chỉ còn vài người ngồi đón giao thừa tiếp.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người Phương Quý Bắc và Tất Tử Hạo.

“Hiện giờ chỉ mới là bắt đầu. Quý Bắc à, ta rất tự hào về ngươi.” Tất Tử Hạo nâng chén lên hớp một ngụm, sau đó kề sát người đang ngước nhìn trăng mà dâng rượu… bằng miệng.

Sắc mặt anh ửng hồng lên, không biết do men say, do nụ hôn hay là do lời khen đó nữa.

Đêm khuya đã đến, tiếng pháo giòn tan nổ tung trời. Trong tiếng rộn ràng đó, Tất Tử Hạo ôm lấy Phương Quý Bắc khẽ thầm thì, “Quốc gia của chúng ta sẽ rất tốt, Quý Bắc à, là do có ngươi đó.”

οοο

Có thể thấy được những bước cải thiện vững vàng từ trong kinh thành ra đến xung quanh, chỗ nào cũng từng bước thay đổi tốt hơn. Trong dân gian đã có nhiều trí sĩ bắt đầu hiểu được dụng tâm của triều đình, có người thì phối hợp một tay ở bên ngoài, người thì trực tiếp vào triều hỗ trợ. Thật sự là dư dả người mới.

Qua năm mới và xuân cũng sắp đến. Vị Mục lão trượng kia không có đi theo những quan nghề khác đến học viện mới mà ở lại trong cung. Về phương diện ngành mà nói thì sẽ không sợ kỹ thuật bị truyền ra ngoài, hơn nữa trong cung cũng còn những mẩu ruộng ông tốn công gieo trồng.

Phương Quý Bắc rất nhàn rỗi trong công sự nên chạy đến giúp chuyện  cày cuốc. Còn Khổng Chi Cao nhân lúc rảnh rỗi thì chạy đến Giang Nam, thuận tiện cũng đi tuần tra tình huống các nơi – Rất nhiều vấn đề cần giải quyết ngay trong vụ cày xuân này, chứ nếu để tới mùa thu thì đã quá trễ.

Mà những người bận bịu nhất là Tất Tử Hạo và Ngô Tam Tỉnh. Sang năm mới, bộ luật pháp mới được ban hành, công báo Bán Nguyệt thì liên tục được lan truyền, chuyện của thư viện cũng không có nửa khắc ngơi tay.

Quốc gia không có luật pháp là không được, có luật pháp rồi mà không giảng giải ra thì cũng như không.

Thậm chí Tất Tử Hạo còn lập một ‘Tập Pháp Ban’ trong thư viện. Trước khi nhậm chức, những quan viên địa phương được bộ Lại tuyển chọn phải đến thư viện học một tháng xong mới được nhận chức. Còn phần quan viên trong Đô Sát viện thì phải đến đây nghe giảng.

Cậu bận đến nỗi tới khuya mới trở lại tẩm cung, nhiều khi còn ngủ lại ở thư viện luôn. Vì thân thể cậu yếu ớt nên Phương Quý Bắc cho cung nữ theo hầu hạ, còn thêm mấy vị quan biên soạn sử đi theo cậu nghe sai khiến. Chung quy là không để cậu gục xỉu xuống bàn thôi.

Song Tất Tử Hạo rất bất mãn chuyện chiếu cố này, thực ra chẳng phải cái gì khác mà là sau khi cậu hồi cung thì Quý Bắc đã ngủ rồi – Cho dù không ngủ thì cậu cũng không có thể lực để làm gì.

“Chức vị của ta chính là thường nhật xá nhân mà, tại sao giờ không có cơ hội ghi chú sinh hoạt gì vậy?” Một đêm nọ, Phương Quý Bắc ngồi trên giường đang xem tấu chương, Tất Tử Hạo mò lên giường ôm anh mà nũng nịu.

Phương Quý Bắc dỗ dành cậu, “Không phải vị trí hiện giờ của ngươi còn có ích hơn là ghi chép mấy cái sinh hoạt đó hay sao? Với bản lãnh của ngươi, nếu cả ngày theo ta ghi chép từng lời nói cử chỉ thì mới là lãng phí.”

“Ta rất muốn ở bên cạnh ngươi.” Dứt lời cậu cọ vào người anh, “Mỗi ngày nhìn ngươi làm việc, ghi chép từng lời từng chữ của ngươi xuống giấy, mắt không giây phút nào dứt khỏi ngươi… Như vậy mới là tốt nhất…”

Nói vậy chứ cậu sợ là không có cơ hội ôm anh. Cậu chỉ còn cách gắng bám anh thì may ra hai người mới ở chung một chỗ được.

Phương Quý Bắc bật cười, anh đang tính nói gì đó thì bỗng ánh mắt sa sầm. Nhưng Tất Tử Hạo lại không chú ý, “Quý Bắc, hôm nay ta mệt quá đi…”

Câu đó là phần dạo đầu của màn cầu hoan. Tuy thể lực giờ của cậu không đủ sức tấn công, nhưng đòi mấy cái hôn thì không thành vấn đề.

“Nếu mệt thì nghỉ sớm, ngủ đi.” Phương Quý Bắc trả lời, quăng tấu chương sang bên rồi tắt đèn.

Cậu ngớ người, “Quý Bắc…”

Anh nằm xuống không đếm xỉa gì tới cậu.

“Quý Bắc, ngươi… giận sao?” Biểu hiện này của anh là tỏ ra khó chịu, nhưng vì cái gì chứ? Cậu đâu có nói gì quá lố đâu?

Tất Tử Hạo trườn đến gần Phương Quý Bắc, “Ta không phải than phiền gì đâu, nhưng chẳng qua do dễ gọi thôi. Quý Bắc ngươi có biết là ta…”

Cậu gần như chồm hẳn lên người Phương Quý Bắc, theo thường lệ thì anh đã lăn sát người cậu. Nhưng bây giờ anh lại co rút người né sang bên.

Thế là càng khiến cậu hốt hoảng, trí tưởng tượng phong phú khiến cậu tự hỏi có phải ‘chuyện kia’ đã bị bại lộ rồi không. Đang khi cuống cuồng thế thì cậu nghe anh nói, “Đừng có lại đây. Cả người ngươi nồng nặc mùi quá.”

Mùi?

“Ta mới tắm hôm qua mà. Trời lạnh thế này, không đến đỗi bắt ta mỗi ngày mỗi tắm chứ?” Tất Tử Hạo oan ức giãy, “Làm sao có mùi gì—?”

Ế khoan? Cậu nâng tay áo lên ngửi, quả nhiên có mùi nha, mà là mùi thơm nữa.

Cậu thất kinh choàng dậy châm đèn lên, thấy cái áo xám tro của mình có lấm tấm vết hồng hồng trên vai. Níu áo lên ngửi thì thoảng có mùi son phấn.

“Chẳng lẽ…” Cậu choáng váng đầu óc, ngồi suy ngẫm chuyện cả ngày xong mới sực nghĩ ra, “Chẳng lẽ lúc chiều, khi ta ngủ gật trên bàn có ai giở trò gì sao?”

Cậu vừa nói ra đã nhớ tới lời ‘bóng gió’ lẳng lơ của ả cung nữ kia – Từ sau khi cậu làm phó tướng thì có rất nhiều người cả nam lẫn nữ đều tới nói ‘bóng gió’ với cậu. Nhưng trong lòng cậu chỉ có một người, nên cái bóng gió lập lờ của kẻ khác cậu làm như không hiểu để đỡ phiền toái.

Cậu nhăn nhó mặt mày, “Quý Bắc, đều do ngươi không tốt cả.”

Phương Quý Bắc nhìn cậu lạ lùng thì cậu nói tiếp, “Nếu là trước đây, khi ta ngủ mà có người đến gần ta sẽ thức dậy ngay… Nhưng từ khi ở chung với ngươi thì ta không còn sợ bị… bị đánh lén nữa, kết quả ta mất đi tính cảnh giác, để cho kẻ khác lợi dụng mình cũng không hay biết!”

Ngữ khí hết sức hờn giận này khiến anh trợn mắt há hốc mồm – Vậy cũng nêu được cái lý do oán trách kiểu này sao?

Nhưng anh lại thấy đau lòng. Anh nhớ lúc đầu khi anh và Tất Tử Hạo cùng ở chung, quả là cậu ta ngủ không yên giấc và rất dễ thức dậy. Còn Phương Quý Bắc, may mắn do cuộc sống trước đây khổ cực nên ngủ rất ngon – Khi đi sung quân, nhiều khi anh còn không có chỗ mà ngủ, đi trên đường cũng ngủ được thì tự nhiên anh sẽ không thấp thỏm – cũng không đến độ hoang mang mất ngủ.

Thế nên anh tin lời cậu. Anh tính mở miệng thì bỗng cậu nhoẻn cười gian, “Quý Bắc, không lẽ… ngươi đang ghen sao?” Lập tức mặt anh đỏ lựng.

Tất Tử Hạo mau mắn cởi phăng áo ra rồi ngửi thân mình, “Giờ ta không còn mùi nữa, ngươi cho ta hôn một cái đi?”

…Cái kiểu nói thế thiệt y như mấy tên dê xồm trên đường, rất ư là cợt nhả.

Nhưng vậy… quả giống như anh đang ghen. Phương Quý Bắc thật thà thẳng thắn thừa nhận.

Còn tên Tất Tử Hạo gian trá kia thì cực kỳ phấn khởi ôm anh hôn. Do cậu quá phấn khởi nên không kiềm nén được tiếng lòng đang kêu gào, sẵn tiện ăn sạch người ta luôn. Dẫn đến kết quả là sáng sớm hôm sau, cái người bị ăn do cơ thể cường tráng và cũng quen rồi nên vẫn có sức xuống giường đi xử lý chính sự. Trong khi cái tên ăn người ta thì thân thể quá tệ nên sau giờ ngọ mới bò xuống giường. Mà chỉ có một đống chuyện vặt chờ cậu.

… Phải nhanh tay đào tạo ra một đám trợ lý để gánh bớt mấy chuyện vặt vãnh, không thể để mấy thứ vặt làm chậm trễ “chính sự” được.

οοο

Da mặt Phương Quý Bắc không có dày cui như Tất Tử Hạo, nhưng cái ưu điểm hay khuyết điểm của anh cũng được chính là anh quá thành thật. Thế nên, hễ khi anh động lòng thì sẽ không vì chuyện da mặt mỏng mà phủ nhận.

Vì thế, dù anh không biết mình đã động lòng đến mức nào nhưng phải thừa nhận chuyện đó là thật. Người yêu da mặt dày của anh thì rất rành chuyện lạt mềm buộc chặt, được một tấc thì muốn lấn mấy thước mà tuyên bố quyền sở hữu.

Dù sao cũng không có kẻ khác xen ngang nên tình cảm hai người phát triển rất vững chắc, đại cuộc coi như đã định.

Miễn là không có chuyện bất ngờ gì. Tất Tử Hạo cũng không có phép có bất ngờ gì xảy ra.

Trong quán báo, Tất Tử Hạo sắc mặt khó coi đang cầm một phong thư. Thư là do Đàm Nhan Hằng gởi tới, nội dung viết cũng mập mờ. Đại khái hắn bảo cậu đăng một bài văn lên công báo Bán Nguyệt, rồi cũng nhờ cậu cho hắn dự làm công báo. Tất Tử Hạo cung cấp ‘mật báo’ cho Đàm Nhan Hằng nên còn giữ được tín nhiệm của hắn, bằng không chỉ riêng lá thư này cũng đủ trị tội hắn rồi – Nếu như Phương Quý Bắc không phản đối.

Bài văn kia khéo léo giấu những lời sắc lẻm. Bề nổi thì đọc thấy là tán tụng triều chính của Tiếp Dư, nhưng thực tế bề chìm thì mắng nhiếc đủ điều. Còn chưa nhắc đến cái màn ‘là con cháu thánh nhân, chúng ta hãy đứng lên lật đổ Đại Nhạc” đi nữa!

Tất Tử Hạo lạnh lùng cười.

Tú tài tạo phản ba năm cũng không thành, huống chi nhóm tú tài này thật sự chịu theo Đàm Nhan Hằng tạo phản à?

Về phía quán báo thì… Cậu đưa mắt nhìn sang bản điều lệ mới cho công báo mà thầm nghĩ, xem ra còn phải đợi bên kia làm xong, chừng đến tối mới đăng lên công báo. Chí ít cũng phải chờ cậu huấn luyện ra vài người trợ lý trung thành và có năng lực mới được. Cậu tính thầm mọi chuyện trong đầu xong thì hồi cung. Bước xuống xe ngựa, cậu vừa đi về tẩm cung vừa nghĩ xem cần xử lý mọi chuyện ra sao.

Đường trong cung cậu đã thuộc làu làu, dù không chú ý thì cũng không đi nhầm được. Cậu đi ngang qua một nơi yên tĩnh nọ thì cảm giác đối diện có người đi tới, khóe mắt chỉ nhìn một chút rồi lại trầm ngâm đi tiếp.

“Đợi chút, ngươi đứng lại— ” Một giọng nữ nghe rất quen vang lên. Tất Tử Hạo phục hồi tinh thần ngẩng đầu lên—

Hai người đều sững sờ.

Một hồi lâu sau, người con gái đó mới ngập ngừng gọi hai tiếng.

“Bính Vưu…?”

Tất Tử Hạo thấy cô ta thì môi khẽ cười nhạt mà gọi, “Tam tỷ.”

Hai người đứng trân ra không lâu thì chưa gì cô kia đã chạy đến ôm Tất Tử Hạo. Giọng nói trong trẻo nức nở còn khuôn mặt xinh đẹp thì rươm rướm nước mắt: “Bính Vưu, tỷ tưởng ngươi đã chết rồi…”

Tất Tử Hạo đưa tay ôm lấy người con gái, còn vỗ đầu an ủi nữa, “Đệ không sao cả. Chẳng phải đệ vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt tỷ hay sao?”

Người con gái được cậu an ủi thế thì tỏ ra ngạc nhiên. Người em trai luôn quen tính mưu lập kế của cô tuyệt nhiên không thể dịu dàng thế này, càng không tin cậu lại nói năng và hành xử như vậy. Hồi lâu sau, cô mới nói, “Bính Vưu, hình như ngươi đã… thay đổi…”

Tất Tử Hạo phớt cười, “Tam tỷ, chị cũng thay đổi nhiều vậy. Chắc cuộc sống ở Giang Nam không tệ lắm đâu ha?”

“Sao ngươi biết tỷ ở Giang Nam… A! Hoàng cung nguy hiểm lắm, ngươi vào bằng cách nào? Lỡ như bị phát hiện…” Cô dứt lời thì bỗng phát giác ra tình huống trước mặt thì tái mét, “Bính Vưu, chúng ta mau rời cung đi. Nếu để hoàng đế hiện tại phát hiện thì hắn sẽ giết ngươi ngay—” Cô kéo mạnh tay cậu làm hằn lại dấu bầm xanh.

Tất Tử Hạo không nhúc nhích mà chỉ lắc đầu, “Tam tỷ, chị lầm rồi. Ta vẫn luôn ở trong cung mà.” Người con gái kinh ngạc nhìn cậu. “Tỷ phu vào cung có đi tìm ta.” Cậu nhìn thẳng cô, “Nhưng hắn chưa từng thấy khuôn mặt không hóa trang của ta nên đã nhận lầm người.”

Cô trợn tròn mắt, “Tỷ nghe lúc hoàng cung bị công phá đệ đã tự sát, chẳng lẽ người chết… là Tất Tử Hạo?”

Cậu gật đầu nhìn cô.

“Vậy Tất Tử Hạo mà Nhan Hằng gặp là đệ sao? Tất phó tướng đương triều lại vốn là Thừa Chiêu Đế của triều đại trước.”

Tất Tử Hạo đang tính mở miệng thì đằng sau có một tiếng Phịch! như có vật gì rơi xuống. Hai người đều kinh hoàng. Tất Tử Hạo quay đầu lại trong khi người con gái nọ bước sang bên cùng nhìn về phía tiếng động.

Chỉ thấy đương kim thiên tử Đại Nhạc ngơ ngác đứng đó, trên mặt đất là một chồng giấy do anh làm rớt. Anh nhìn hai người nọ mà sắc mặt không lộ ra biểu cảm gì.