Mèo không ăn mỡ là mèo ngu~

Đông sang, mọi chuyện tiến hành xuôi chèo mát mái. Dù những tân sĩ được chọn không rành chính sự nhưng tốt xấu gì họ cũng là trạng nguyên đương triều, thế nên vẫn nguyện trung thành với hoàng đế. Còn về phần những người dự thi kỹ thuật thì phần lớn có sở trường ở một phương diện, không giỏi luận văn nên họ gánh hết những kỳ thị. Vậy mà họ được cơ hội này lại vô cùng cảm kích nên đương nhiên càng trung thành hơn.

Còn Đàm Nhan Hằng thì bị Tất Tử Hạo cố ý an bài đến một vùng lệ thuộc kinh thành không xa lắm, những thuộc hạ của hắn cũng đều đến nhậm chức ở đó. Những chuyện trong mùa đông đều thong thả như cũ. Phương Quý Bắc cứ nhớ mãi việc nông cụ đã có người chuyên môn nghiên cứu và chế tạo. Còn phối lúa giống thì không phải chuyện trong một sớm mai mà thành nhưng giờ đã có điểm bắt đầu. Muốn có kết quả cũng phải chờ mấy năm nữa.

Mới nhìn qua thì thấy nước Đại Nhạc đang thoát khỏi cảnh nghèo nàn dưới cuối thời Đại Vi, các phương diện dần trở nên tốt hơn. Nhưng vấn đề mới cũng theo đó mà sinh ra.

Phương Quý Bắc hiểu rõ, dù là nguyện vọng tốt đẹp đi nữa cũng sẽ sinh ra hậu quả đáng sợ. Thế nên từng hành động của anh đều rất cẩn trọng, dù đôi khi cũng rất mạnh dạn. Trên thực tế, mỗi một bước thay đổi anh làm ra đều trong phạm vi kinh thành, phạm vi nhỏ hẹp thế nên dẫu có nhiễu loạn xảy ra thì anh cũng không màng đến.

Tất Tử Hạo biết anh nóng lòng muốn cho dân chúng nước Nhạc được ấm no. Nhưng không cần người ngoài khuyên thì anh cũng tự hiểu, đây là chuyện không thể gấp được. Thế nên, cậu chỉ biết đứng cạnh bên mỗi khi anh chau mày để xoa bóp vai, giúp anh khuây khỏa trong giây lát.

Quản trị một nước lớn cũng giống như nấu một món ăn ngon, nhìn thấy rõ nguyên liệu thì tốt biết bao. Cuộc sống người dân kinh thành cải thiện được đôi chút, nhưng những địa phương khác thì cùng lắm thay đổi chút đỉnh mà thôi. Họ cũng không thể rặp khuôn làm theo. Xuất thân Phương Quý Bắc thấp hèn nên anh hiểu rõ, mặc cho triều đình có đổi thay ra sao mà nếu không bảo đảm được quan viên có nhân đức thì sẽ ra thành dân chúng chịu khổ mà thôi.

Ngay cả trong kinh thành cũng có kẻ không xem anh ra gì thì đừng nói những người khác ở xa.

Tất Tử Hạo trải giấy ra mà tay cầm bút lại do dự.

Dù hiện nay chức vị chính của cậu vẫn là thường nhật xá nhân, nhưng trên thực tế chỉ dùng bản ghi chép thoại của triều đình cũng được. Những thời gian còn lại, dù cậu có gắng sức quấn lấy Phương Quý Bắc nhưng đã không cần ghi chú nữa. Vì tài văn chương của cậu là hiếm thấy ở đương triều nên dần dà công báo Bán Nguyệt đã giao cho cậu chuyên phụ trách. Tuy bảo Khổng Chi Cao cũng phái người ‘giúp đỡ’ cho cậu, nhưng mấy người đó chỉ quan sát phong cách những bài văn cậu có khuynh hướng chọn chứ không quá phận can thiệp những chuyện khác.

Tất nhiên cậu không muốn làm điều gì bất lợi cho anh – Tuy ban đầu cậu định dùng công báo để khống chế tầng lớp nho sinh, thậm chí là cả dân chúng. Có điều giờ ý niệm đó đã chết hẳn trong đầu cậu.

Phương Quý Bắc không cách nào tưởng tượng được mưu kế của cậu, thậm chí cả Khổng Chi Cao cũng nhìn không ra khuynh hướng mà cậu chọn bài văn – Dần dà trong thầm lặng, cậu đã ảnh hưởng đến vô số người. Chỉ với mấy câu nói ám chỉ nhỏ nhặt, cậu đã đưa tư tưởng ‘thiên tử đương triều hết mực anh minh’ thâm nhập vào lòng người.

Tuy nhiên bản thảo này… tuyệt đối không thể đăng, nhưng liệu cậu có muốn cho anh hay không?

Từ trước đến này, rất ít khi cậu lại dùng dằng thế này. Bởi vì một giây phút chần chờ sẽ là cái khác biệt giữa sống và chết. Vậy mà vì chuyện cỏn con này, cậu lại chưa quyết tâm. “Giấu thì không được, mà kéo dài thì kẻ bị mang họa sẽ càng nhiều. Nhất định hắn sẽ không vui… Nếu biết chắc chắn hắn sẽ thất vọng và đau lòng lắm…”

Một mình cậu ngồi trong quán báo lầu bầu. Thật là đau đầu.

“Tiểu Tất, ngươi đang làm gì vậy?” Giọng nói quen thuộc khiến cậu giật bắn người, thế nên không kịp giấu đi tờ giấy đang xem. Cậu hoảng hốt hỏi Phương Quý Bắc vừa bước vào, “Hoàng thượng, sao người lại tới đây?”

“Ta không có gì làm nên đến xem ngươi thôi.” Phương Quý Bắc cười bảo, “Các ngươi xử trí mọi chuyện đâu vào đấy nên ta hết chuyện làm, thiệt rảnh tới mục xương…”

“Rảnh?” Tất Tử Hạo nhướn mày. “Không biết là ai đã khuya khoắt mà còn ngồi đọc tấu chương, giờ lại mò đến nói rảnh rỗi sao?”

“Vì ta không biết nhiều chữ nên đọc chậm đó thôi.” Phương Quý Bắc lúng túng bào chữa, vừa hay đảo mắt nhìn quanh lại thấy tờ giấy mà cậu đang xem dở. “Cái đó là gì vậy? Tờ công báo sao?” Trong lúc cậu do dự thì tờ giấy trong tay đã bị anh giật lấy.

Anh mở tờ giấy ra đọc, càng nhìn thì sắc mặt càng rất đỗi khó coi.

Thời điểm nghĩa quân giành thiên hạ, cứ mỗi lần đánh bại một thành trì thì trong nghĩa quân lại so sánh nhau để tìm người có năng lực làm lãnh đạo và quan viên xưa nguyện ý thuận theo lòng dân mà làm trợ thủ. Ở kinh thành cũng thế. Tuy nói kinh thành đầy dẫy quan lớn nhưng chức phủ doãn tam phẩm nhỏ bé thật sự không tính là gì, nhưng dẫu gì cũng là quan phụ mẫu của dân nên vẫn có chút thực quyền. Kẻ ngồi ở vị trí này là Lý Tự, kẻ thủ hạ Phương Quý Bắc tin tưởng.

Bản tín hàm này thực tế là đơn kiện tên đó.

Tuy trong kinh thành có nhiều bộ phận xử lý đơn kiện này, ví như bộ Lại, bộ Hình hay Đại Lý tự, ngặt nỗi mấy nơi đó đều do nhân vật chủ chốt từ nghĩa quân nắm giữ. Dù có quan cũ và quan mới đi nữa nhưng thế lực hai bên vẫn cách xa. Chỉ nội chuyện cảm thông cho nhau cũng đủ cho những bộ phận đó nhắm mắt làm ngơ, huống hồ Lý Tự cũng không làm chuyện rùm beng lên. Người chịu hao tổn phần lớn là dân chúng của ngoại thành, mà ngăn cản họ chạy đến kinh thành là việc quá dễ dàng.

Cái duy nhất hắn không lường được là ở ngoại ô cũng có công báo Bán Nguyệt.

Phương Quý Bắc đọc rất chậm. Giờ số chữ anh biết không phải là ít, nhưng đọc loại văn chương đao to búa lớn mà chắc mẩm là tên thư sinh nào đó viết thật sự đau khổ lắm. Tất Tử Hạo đứng cạnh nhìn sự chuyển biến trên khuôn mặt anh.

Thật giống như trái tim bị bóp chặt đến nghẹt thở.

Anh chau mày, nỗi đau lòng và thất vọng hiện rõ trên mặt, hàm răng trắng cắn chặt môi đến độ hằn ra dấu răng. Cậu thấy mình thật tình hết thuốc chữ rồi, trong tình huống thế này cậu lại thấy bản thân giận hừng hực.

Những tên đó lại dám khiến anh thất vọng, thật sự không thể tha thứ được. Cậu khát khao muốn ôm con người kia vào lòng mà vuốt ve, muốn an ủi anh rằng mấy tên đó có phản bội cũng không can hệ gì, anh còn có cậu mà.

Tay cậu đang vươn ra giữa chừng thì nghe tiếng anh vang lên, “Ngươi nói có ai thích hợp làm phủ doãn kinh thành hả?”

Cậu ngẩn ra nhìn anh, “Người muốn bãi chức quan của Lý Tự?”

”Bãi quan?” Anh cười hừ một tiếng, “Tất tướng, ngươi rành luật pháp hơn ai hết. Nếu tội trạng hắn là thật thì nên xử lý thế nào đây?”

“Nhẹ nhất thì lưu đày, thậm chí là xử tử, chủ yếu phụ thuộc vào ý Hoàng thượng.” Cậu nhìn anh thì đã hiểu suy nghĩ của anh. “Hôm nay ta trở về sẽ lập tức chuẩn bị. Đợi cho bộ Hình điều tra xong, ta sẽ viết một bài bố cáo trên công báo. Hay là viết luận văn? Bằng không dùng thể Bình thư (1) đi?”

Anh quay sang nhìn cậu thì khẽ gật đầu.

Cậu thấy ánh mắt của anh mà thấy lòng mình khó chịu nhưng lại không thể ôm người ta vào lòng, nên chỉ biết khuyên một câu chán ngắt, “Người rồi cũng thay đổi, Hoàng thượng đừng nên làm khó mình chỉ vì cái sai của kẻ khác…”

“Ta không sao mà.” Anh cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cậu nhóc. “Ngày đầu tiên vào cung, ta cũng đã chứng kiến chuyện Tiểu Xuyên làm rồi.”

Anh hướng tầm mắt xa xăm ra ngoài khung cửa, “Không phải là ta không biết. Trong rừng rậm ở Lĩnh Nam, mọi người thậm chí chỉ vì một con rết cũng có thể giết người khác. Không có gì đáng nói cả, ngươi không chết thì ta chết… Một khắc trước còn là bằng hữu cùng sống cùng chết, mà tích tắc sau có thể vung đao giết thẳng tay…”

Không phải anh không biết, mà là lúc bắt đầu chỉ ngây thơ nghĩ, nếu ai cũng có cơm ăn thì chuyện này sẽ không còn xảy ra.

Nhưng chỉ vô dụng thôi, dục vọng là cái túi không đáy chẳng hề biết thỏa mãn là gì. Anh em như thể tay chân, thề thốt rằng vì dân khởi nghĩa mà trong tích tắc đã thay đổi mặt nạ, kẻ khởi nghĩa đi áp bức lại chính người dân. Những kẻ đó trừ ra cho bản thân vui vẻ thì cái gì cũng không màng. Họ có địa vị cao thì càng muốn nhiều hơn, đã quên hết đi những cực khổ từng chịu của ngày xưa.

Anh cúi gục đầu khiến hàng mi cong hiện rõ ra, còn cậu lại nhìn không được vẻ mặt của anh.

“Hồi nãy… vì sao lại vì con rết mà giết người vậy?” Cậu muốn chuyển đề tài nên bật hỏi.

“Đương nhiên là vì ăn.”

“Hả?”

Anh ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhếch môi cười tợn.

“Mùa đông không có cây trái gì nên sâu với chuộc đều ăn được, mùi vị cũng không tới nỗi nào.”

Anh không có nhận ra biểu tình hoảng sợ và kinh tởm của người thiếu niên dù cậu ráng giữ cái kinh hoàng đó trong lòng. Buồn nôn quá đi.

Đoạn cậu bước lên ôm lấy eo anh, áp gò má vào ngực anh mà thì thầm, “Thực sự thống khổ quá…” Anh ta đã trải qua bao nhiêu cực khổ để sống sót, bây giờ lại chịu sự phản bội của những người bên cạnh mình.

Phương Quý Bắc ngây người ra, nhưng anh mỉm cười ngay rồi đưa tay vuốt ve cái đầu bù lù đang dựa vào ngực mình. Tóc cậu nhóc này rất mềm nên sờ vào mới thoải mái làm sao.

“Đều là chuyện cũ rồi, không sao đâu.” Đứa nhỏ này lại quan tâm anh đến vậy.

οοο

Động thái của bộ Hình cũng nhanh chẳng kém, phút chốc đã kiểm chứng rõ ràng tội trạng của Lý Tự rồi giao lại cho Phương Quý Bắc định đoạt.

Yêu cầu của bộ Hình thường khá cao nên rất ít có người mới, vì vậy họ thường có xu hướng khoái trá ra mặt khi thấy kẻ gặp họa. Ai cũng thấp thỏm ngồi chờ hoàng đế xử lý hắn ra sao, còn bên nghĩa quân thì hôm nào cũng có người vào cầu xin tha giùm. Thế nên trong mấy ngày nay hoàng cung náo nhiệt như cái chợ.

‘Không phải lánh mặt là sẽ không bị phát giác, đừng có mượn cớ này nọ gì.’ Phương Quý Bắc giáp mặt với từng cố nhân đều nói như thế — Luật pháp vốn bất dung tình, không thể cứu người được đâu. Anh giữ khuôn mặt sắt đá như thế cho đến chiều đã thành ra mệt đừ. Cái mệt của thân thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sự nhọc lòng bên trong mới là nguyên do chính.

Tất Tử Hạo lặng yên nhìn anh mà hết sức đau lòng.

Nhưng sự đau lòng đó liền thay đổi sau khi Lý Ca xông tới.

Lý Ca là muội muội của Lý Tự, là một người nữ xinh đẹp thân vận áo hồng. Nghĩa quân không có bài xích nữ nên Lý Ca đã theo quân đội đánh giặc từ ban đầu, dù chủ yếu ả chỉ phụ trách về lương thực và quần áo này nọ.

Ả rất quen với Phương Quý Bắc, quen thân tới mức khiến Tất Tử Hạo nghiến răng trèo trẹo!

— Con ả dám nhào vào lòng anh mà khóc! Còn táy máy tay chân nữa!

Con đàn bà chết bầm, mau buông tay ra cho ta! Không được chạm vào hắn, thứ óc bã đậu!

Giờ phút này, Tất Tử Hạo hoàn toàn không nhớ văn nhã phong độ là cái thá gì, mắt hực lửa nhìn hai người, chỉ chưa thiếu điều xông lên tách bọn họ ra thôi.

Kềm chế cái gì mà kềm chế!? Người trong mộng của mình bị người ta sàm sỡ mà còn lo kềm chế là sao!

Cậu vừa tính sấn lên thì cũng may anh đã đẩy con ả Lý Ca ra, “Tiểu Ca, muội có nói gì cũng uổng thôi, ta sẽ không thả Lý Tự ra đâu. Nếu trước đây muội dùng khí lực hôm nay vào cung cầu khẩn mà lo khuyên hắn thì đâu đến nông nỗi này.”

“Có rất nhiều người cũng làm vậy, chẳng qua ca ca muội là bắt chước làm theo thôi, sao lại bị rơi đầu chứ?” Lý Ca nước mắt ràn rụa khóc nhìn Phương Quý Bắc, “Hoàng thượng, người luôn thương yêu muội, trước giờ đối rất tốt với ca ca muội… Xin người hãy bỏ qua cho huynh ấy đi, có được không? Chúng muội không xứng đáng làm quan nữa…”

“Có nhiều kẻ cũng làm vậy không có nghĩa là cho hắn dùng cớ đó làm bậy. Tiểu Ca, nếu muội nói biết có kẻ khác cũng như vậy thì cứ trực tiếp đi tố cáo hắn. Chỉ cần thẩm tra ra là ta sẽ xử trí giống nhau.” Anh cất tiếng, trong câu nói đượm đầy sát khí. “Tiểu Ca, mọi người ai cũng xuất thân từ nghèo khổ. Nếu muội là người thân của người bị bức chết kia thì muội nghĩ sao? Muội có tha thứ cho hung thủ hay không?”

Sắc mặt Lý Ca tái nhợt, “Nhưng ca ca…”

Phương Quý Bắc lắc đầu, “Hắn không có gì khác biệt. Tiểu Ca, muội không thể nghĩ rằng ai cũng là muội cả.”

Lý Ca cắn môi, ngập ngừng hồi lâu thì nói, “Hoàng thượng, chỉ cần người thả ca ca ra thì chuyện gì muội cũng chịu làm.”

Một tiếng Rắc! sắc lẻm vang lên, là cây bút lông trong tay Tất Tử Hạo gãy gọt làm đôi.

“Tiểu Ca, muội về đi, ta không cần muội làm gì cả.” Phương Quý Bắc nói trong khi vỗ về đầu ả. “Muội không cần vào cung nữa, ta sẽ không đổi ý đâu.”

Lý Ca cúi đầu, đáy mắt ả lóe lên sự mưu tính.

“Thì ra Hoàng thượng thích xoa đầu người khác lắm sao?”

Lý Ca vừa đi khỏi thì cậu lên tiếng ngay, vẻ mặt rất khó chịu. Anh bước đến gần cậu, đang tính vươn tay ra xoa đầu cậu thì dừng lại, anh lúng túng gãi đầu, “Cái đó chỉ là… thói quen thôi.”

“Ta không phải là con nít.” Tất Tử Hạo thấy tay anh rụt lại thì đầu óc đấu tranh tư tưởng dữ dội, rốt cuộc sắp được sờ đầu mà lại không được sờ.

“Ta biết mà.” Phương Quý Bắc thầm nghĩ, nếu nói về tuổi thì Tiểu Tất vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi. Huống hồ chỉ có con nít mới ưa cường điệu như thế.

“Ta không giống với con ả kia.”

“Ta biết mà.” Đương nhiên không giống rồi.

“Ả nữ nhân đó thích Hoàng thượng.”

“Ta biế– Hả?”

Anh kinh ngạc nhìn cậu.

Đúng là chậm tiêu thiệt mà.

“Biểu hiện ả đã rành rành ra đó, dám nói muốn cho người làm gì ả cũng được…” Cậu bĩu môi một hơi dài. “Thật đúng là biết suy nghĩ, muốn hưởng sái cả hai sao? Vừa cứu được ca ca vừa lên làm hoàng hậu, đúng là cầm đũa mà chẳng biết coi nồi.”

“Ta không thể nào cưới cô ấy được.” Anh lắc đầu, quen tay muốn xoa đầu cậu nữa nhưng cũng may anh rút lại kịp thời. “Ngươi thừa biết mà.”

“Chẳng phải đó đã là chuyện xa xưa rồi sao? Người… nặng tình với Tiểu Hồng cô nương đến thế à?”

“Không phải vậy, nhưng Tiểu Tất à, có vợ thì tốn nhiều tiền lắm. Nếu ta thật sự thích ai đó thì không sao đi, nhưng ta không có nên coi như chấm hết thôi.” Anh lên tiếng. “Sống cả đời không phải chuyện dễ như vậy.”

“Lần đầu tiên ta nghe hoàng đế mà phải lo nghĩ chuyện dành tiền để cưới vợ.” Cậu nhịn không được cười, nghiêng mặt nhìn sang Phương Quý Bắc.

“Vì những hoàng đế khác không có ai nghèo như ta vậy.” Anh thấy cậu nhóc thế này rất ư dễ thương, ráng gượng cười lại với cậu trong khi kềm nén bàn tay muốn vươn ra vuốt tóc cậu.

Tuy ngoài mặt cậu cười nhưng trong lòng lại thấy bất an – Bộ dáng con ả đó không phải loại dễ dàng bỏ cuộc. Cậu phải cẩn thận mới được.

οοο

Trên đời này có động thái gọi là giết gà dọa khỉ. Rất hiển nhiên, việc Phương Quý Bắc nói ra và Tất Tử Hạo đi thi hành là một ví dụ.

Tất Tử Hạo dùng ngôn từ đơn giản, viết một bài giải thích sự tình đăng lên công báo Bán Nguyệt. Một mặt là cảnh cáo những kẻ rục rịch, mặt khác cũng chiêu cáo thiên hạ rằng họ có thể dùng công báo để tố giác những hành vi trái đạo của quan lại. Kết quả là mỗi ngày cậu bị thư tín đè đến thở không nổi. Tuy trong quán báo có nhiều người có thể giúp cậu, nhưng những người đó đều không có năng lực quyết đoán. Huống chi có một số thư mang phong cách cáo trạng nên văn vẻ rất khác lạ.

Ngay cả mấy lần Phương Quý Bắc thấy Tất Tử Hạo cầm một đống thư về cung thì anh cũng chịu không nổi.

“Tất tướng, việc ngươi làm đã quá nhiều rồi, không cần quan tâm thêm chuyện vặt đó. Có vấn đề gì cứ nói thẳng với ta là được.” Tốt xấu gì anh cũng biết không ít chữ, cũng tạm gọi là giúp được chứ.

Cậu liếc anh một cái rồi lắc đầu, “Sau đó để Hoàng thượng ngồi đọc đến nửa đêm sao? Vậy chẳng bằng để ta làm, ít ra ta có thể tóm gọn câu chữ giản dị để cho người đọc.”

Cái này là nói đúng luôn, nhưng anh vẫn chần chờ, “Nhưng gần đây ngươi không có nghỉ ngơi được đàng hoàng, hai mắt thâm quầng rồi kìa.” Anh tới gần, hơi cúi đầu đưa tay lướt qua gò má cậu. Cậu ngước lên mỉm cười, cũng dí dỏm đưa tay vuốt má anh lại, “Còn sắc mặt người thì sao chứ? Vậy mà còn nói ta.” Hai người nhìn nhau một lát, chốc sau anh bật cười khiến cậu cũng cười theo.

Suy cho cùng, anh cũng là người thô thiển, dù trong triều có nhiều thần tử nhưng không có bao nhiêu người có năng lực – Một phần trong đó là người thô tục, còn số khác… nếu họ trị nước tốt thì Đại Vi đã không bị diệt.

Còn so về mặt làm hoàng đế, Phương Quý Bắc có hai ưu thế lớn. Thứ nhất, anh có toàn quyền xử lý chính sự, muốn thay đổi điều gì đều không khó khăn vì không có quy chế “tiên đế” này nọ. Thứ hai, anh nắm binh quyền gần như không thể phá vỡ trong tay.

Về phần khuyết điểm thì cũng quá rõ, anh chỉ hận một ngày không thể xử lý quốc sự cả mười canh giờ kìa. Nếu anh cố gắng thêm chút nữa thì có lẽ cứu được mạng những người này. Giống như lúc anh dẫn binh vậy, một mệnh lệnh của anh bằng với hàng nghìn sinh mệnh. Có đôi khi anh cũng sợ hãi lắm chứ, thế nhưng không còn cách nào khác. Nếu anh không làm thì hậu quả càng xấu hơn.

Anh cười mà thấy như trút được gánh nặng, nhìn cậu bé trước mặt mà cảm nhận anh vẫn còn may mắn. Bên ngoài triều, anh có con người thông minh Khổng Chi Cao và vị văn sĩ chính trực Ngô Tam Tỉnh. Trong cung anh lại có Tất Tử Hạo, dù tuổi thiếu niên này còn nhỏ nhưng cái gì cũng biết. Đại Nhạc của hiện nay được thế này quả là đáng kể, mà công của cậu thiếu niên này là rất nhiều.

Cậu thấy anh xuất thần suy nghĩ thì tưởng anh đang lo về mấy bức thư, bèn nói, “Kỳ thật bao nhiêu đây với ta không phải gánh nặng gì, nếu so ra thì việc kiểm chứng còn phiền phức hơn. Giờ chúng ta nhận chỉ là thư trong kinh và vùng ngoại ô thôi, đợi tới khi sức ảnh hưởng của công báo lớn hơn thì…” Cậu ngưng ở đó mà thầm than trong lòng.

Vốn tính an ủi anh, vậy mà vòng vo một hồi lại nói về cái đề tài nặng nề này là sao? Cậu bị con người trước mặt này ảnh hưởng rồi, làm sao đây? Gần mực thì đen thiệt sao?

“Kinh thành, Trực Đãi, Hồ Quảng, Giang Nam, Tứ Xuyên, Lĩnh Nam…” Phương Quý Bắc chau mày đếm. “Chí ít những địa phương này cần làm tốt thì tình trạng của Đại Nhạc mới khá được. Nhưng hiện nay, ngay cả kinh thành còn đủ chuyện lùm xum… Mấy chuyện này không đưa tới bộ phận đảm trách ở địa phương mà gởi tới ngươi, chẳng lẽ mấy địa phương kia đều ăn không ngồi rồi?”

Cậu thật muốn vươn tay miết thẳng trán anh ra, lại ngơ ngẩn nhìn mà quên mình tính nói gì.

“Tiểu Tất, ngươi nói coi giờ phải làm gì để dọn sạch đám thối nát này?” Người dân bị ức hiếp muốn dâng cáo trạng, mà kẻ cố tình chèn ép họ lại chính là đám nha môn nhận đơn kiện, ít nhất cũng là cấu kết lẫn nhau. Nhưng nếu ai cũng muốn đưa đơn kiện vào cung cho anh và các vị tể tướng xử lý, vậy rốt cuộc bộ Hình và Đại Lý tự đang làm cái quái gì?

Cái đau đầu hơn hết là chưa chắc những đơn kiện đó là thật, mà một mình hoàng đế không thể kiểm chứng được hết, nói tới nói lui vẫn phải dựa vào những quan viên đó. Thậm chí sẽ có chuyện nực cười là chính bọn chúng đi tra rồi tự thẩm mình luôn, kết quả ra sao thì ai cũng đoán được.

Đối với tình huống như vậy thì đại đa số hoàng đế đều bỏ lơ ngoài tai, không muốn gây lộn xộn mà cũng không muốn chuyện bé xé ra to.

Nhưng Phương Quý Bắc không phải đại đa số hoàng đế. Nếu thật vậy thì Tất Tử Hạo đã không thích anh rồi. Cậu thích anh tới độ thấy bộ dáng cau có của anh thì muốn dồn hết tâm trí sức lực để khiến anh vui vẻ hơn một chút.

Khổ nỗi là giờ hai người đứng gần đến mức làm đầu óc cậu mù mờ, suy nghĩ cả buổi mà lòng thật tình không muốn đụng đến chính sự, miệng cũng khô khốc đi.

Cậu đứng lên tính rót trà mới phát hiện bình đã cạn nước. Anh bèn đứng dậy, “Sao? Hết trà rồi hả? Để ta đi lấy cho.”

“Hoàng thượng, người đã quên mình có cung nữ hầu hạ rồi sao?” Cậu ngăn anh lại. Có dạng hoàng đế muốn làm mấy chuyện này mới thật hiếm hoi. “Để tiết kiệm thời gian thì sai người hầu hạ không có gì là sai, không cần tiết kiệm đến vậy.” Cậu đi ra cửa dặn dò người hầu xong thì quay vào trong khuyên anh, “Bổng lộc của ta dư sức mướn một đám người hầu, sao bệ hạ phải nghiêm khắc với mình như vậy?”

“Tại ta quen thói.” Anh cười trừ. “Ta cũng đâu phải người cao sang gì, có người lo cơm ăn áo mặc là thấy đủ rồi.” Cậu vừa muốn nói gì thì cung nữ đã bưng ấm trà vào để lên bàn.

“Tiểu Ca?” Anh tính nói cảm ơn nhưng nhác thấy cung nữ kia đã hết hồn.

Tội của Lý Tự đã định xong, nhưng chưa tới ngày xử trảm. Vẫn còn có nhiều kẻ mò đến xin tha giùm cho hắn nhưng lại không thấy Lý Ca đâu. Anh cứ nghĩ cô ta đã bỏ cuộc, nào ngờ lại chạy vào cung làm cái chuyện này.

“Hoàng thượng có sai bảo gì sao?” Ả Lý Ca kia mặc áo cung nữ màu hồng phấn tỏ ra rất điềm đạm.

“Sao muội lại vào cung, còn ăn bận vầy nữa?” Anh sa sầm mặt hỏi.

“Tiểu Âu bị bệnh nên muội mới phải làm thế này, dù sao cũng có thể kiếm chút tiền sống qua ngày.” Lý Ca nói mà nhìn Phương Quý Bắc. “Hoàng thượng cũng biết là toàn bộ tài sản của Lý gia đã sung công. Nếu muội không kiếm chút gì làm thì sợ là không có cả cơm để ăn.” Ả nói câu này làm Phương Quý Bắc không nói gì được, anh cũng không hỏi thêm mà bàn chuyện tiếp với Tất Tử Hạo.

Có điều cậu nhóc kia sao thấy hơi kỳ kỳ ta, lâu lâu cứ trân người ra đó, còn nghiến răng ken két nữa?

Đương nhiên, anh không biết cậu đang tức giận và đang lên cơn ghen đến mức nào.

Tất Tử Hạo về phòng rồi thì nghiến răng nghiến lợi tới trẹo quai hàm.

Con đàn bà chết dẫm kia, cái mặt và cử chỉ đó rõ ràng là có âm mưu làm loạn.

Chuyện trong cung đều do bộ phận của nghĩa quân cũ quản lý nên Lý Ca muốn vào cung là quá dễ. Thậm chí… ai cũng khoái cho màn tình tứ của ả với Phương Quý Bắc thành công nữa. Cũng có nhiều kẻ nhắc đến chuyện hậu cung nhưng Phương Quý Bắc đều ngăn hết.

… Thật chẳng nên khuyên anh ta kiếm người hầu hạ. Biết bao người con gái trong cung, ai lại không ôm mộng được hoàng đế vừa mắt để một bước lên trời chứ? Đúng là cái rừng thiêng nước độc.

Cậu thật ư hối hận, trong khi đầu óc phải ra sức cảnh giác thêm.

— Không được! Không thể để mình hắn tự đần ra đó! Biết đâu nửa đêm con ả chết tiệt kia tập kích bất ngờ thì…

Cậu hoàn toàn phớt lờ chuyện anh có võ công cao cường và vóc dáng cường tráng, cứ ngồi đó tưởng tượng anh bị con ả kia tấn công rồi hoảng hốt. Cậu còn chưa nghĩ ra cái cớ nào đã chạy vội tới cửa tẩm cung, hùng hục tông cửa xông vào.

Trong tẩm cung có hai người, là ả Lý Ca đang cầm chén nước gì đó đưa cho Phương Quý Bắc. Ả nghe tiếng cửa mở thì quay ngoắt người lại, vừa thấy Tất Tử Hạo ánh mắt ả đã kinh hoàng, tay cầm chén run bần bật. Anh vội đón lấy cái chén mà cười với cậu, “Tất tướng, trễ thế này còn chưa ngủ sao, tới đây có chuyện à?”

Sắc mặt Tất Tử Hạo hết sức bình tĩnh, “Hoàng thượng, Lý cô nương, khuya thế này rồi sao hai người còn chưa ngủ? ‘Cô nam quả nữ ở cùng phòng’ thế này, có chuyện gì sao?”

Tuy câu hỏi là cho hai người nhưng thực tế cậu luôn chằm chằm nhìn Lý Ca mà nói. Ả bị cậu nhìn tới luống cuống bèn lảng mắt đi chỗ khác, “Ta… ta chỉ mang thuốc bổ đến dâng cho Hoàng thượng thôi…”

Trong lòng ả thấy kỳ lạ, dù sao ả cũng là người theo ra chiến trường nên theo lý không dễ bị dọa thế này. Nhưng ánh mắt của tên Tất tướng kia thật rất đáng sợ khiến ả không dám nhìn thẳng. Khí thế rất mạnh mẽ… Còn có… sự thù ghét rất sâu đậm…

“Nếu ngươi dâng xong rồi sao còn không lui ra?” Cậu lạnh lùng nói trong khi tay chỉ thẳng ra cửa.

“Dạ? Cái này…” Ả không thể ra được, ra ngoài thì hỏng chuyện hết!

Tuy Lý Ca nghĩ vậy nhưng rốt cuộc cũng bị dọa đến chạy ra ngoài. Thôi, cứ đợi lát nữa tới thời cơ thì quay lại.

Tất Tử Hạo đóng cửa cái rầm rồi hầm hầm đi tới trước mặt Phương Quý Bắc, “Cũng do bệ hạ nói ả ta không có ý tốt với người, vậy bệ hạ cho ả vào đây làm gì—” Cậu đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên nhìn chăm chăm cái chén anh đang cầm.

Anh bị cậu rầy la cũng quen rồi nên chỉ cười trừ, “Ta đang tính xem hết mớ tấu chương này xong mới ngủ. Tiểu Ca nói chén thuốc bổ này có thể giảm mệt mỏi và bổ thân nên ta mới cho muội ấy vào.”

Anh nói xong thì gãi gãi đầu, “Ờ phải ha, thân thể của Tiểu Tất yếu đuối vậy nên tẩm bổ thêm mới đúng. Ngươi uống cái này đi.” Anh đưa chén thuốc kề sát mặt cậu, “Ngươi uống hết rồi ngủ một giấc cho ngon đi. Ngày mai trời sáng chậm, nên cứ ngủ thêm chút để khỏi thâm quầng nữa, chứ không nhìn cứ như bị ai đánh vậy.”

Tất Tử Hạo cúi nhìn chén thuốc trước mặt mình, tóc mai dài của cậu phủ xuống che khuất nụ cười nhếch.

Mỡ đưa đến miệng mà không ăn thì ngu quá rồi?

Đã dặn hắn phải cẩn thận mà không nghe. Mình đã không cho con ả kia thừa cơ thì giờ có phỗng tay trên cũng không có gì quá đáng.

Khát vọng cậu với anh đã lan tràn quá mức rồi.

Cậu vươn tay nhận lấy chén thuốc mà từ tốn uống, uống xong thì đặt chén lên bàn rồi cáo từ về phòng. Vừa đi tới cửa, tay mới chạm vào then cậu đã ngã quỵ.

“Tiểu Tất?!” Anh kinh hoàng bổ nhào đến ôm lấy cậu, miệng không ngừng gọi, “Tiểu Tất! ngươi làm sao vậy?! Đợi chút ta đi kêu—”

Nửa câu còn lại, anh không có cơ hội dứt lời…

…mà bị nuốt chửng mất.

——————

~Bàn giải đáp thắc mắc vặn xoắn~

(1) Bình thư là loại kể chuyện dân gian bằng thoại.