“Tứ ca có đồng ý không?” nằm nghiêng lên gối dựa sau lưng, Triệu Giai thị nhẹ giọng hỏi.

Dận Tường nằm cạnh nghe vậy thở dài nói: “Tính tình Tứ ca nàng cũng không phải không biết, là người trong mắt không thể chứa một hạt cát, ngày huynh ấy đại hôn chúng ta cố ý lánh mặt, đây nhất định sẽ trở thành gút mắc trong lòng huynh ấy.”

“Aizz, ai mà ngờ được Hoàng thượng lại đột nhiên bỏ qua Ngũ công chúa, trực tiếp chỉ hôn cho Thất công chúa chứ.”

Thất công chúa mà Triệu Giai thị nói đến, chính là con gái của Mẫn phi Chương Giai thị đã qua đời, là muội muội cùng mẹ của Dận Tường, ba ngày trước được Thánh thượng chỉ hôn cho Khoa Nhĩ Đát Tần ở Thấm Hà*.

(* Thấm Hà: một nhánh sông của sông Hoàng Hà, thuộc cảnh nội Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc, TQ)

Gả công chúa để trấn an cũng coi như là một loại lệ thường của triều Đại Thanh, nhưng những công chúa được gả đi này cũng phân ra cao thấp, điều quan trọng nhất nói lên chính là đồ cưới, nếu được sủng ái hoặc có người làm chỗ dựa sau lưng, thì đồ cưới tất nhiên phong phú vô cùng, cho dù cuộc sống sau này không được như ý, dựa vào những thứ đó cả đời này cũng có thể coi như áo cơm không lo. Nhưng nếu ai vừa không được sủng ái sau lưng cũng không có mẫu phi huynh đệ nâng đỡ, thì kết cục dĩ nhiên là thảm hơn rồi, sợ là ngay cả đồ cưới bình thường có ba tầng cũng không đủ, dù sao phủ nội vụ cũng là “nhìn người mà chia đồ ăn”.

So với loại sau, Thất công chúa khá hơn một chút, dù sao cũng còn có một ca ca ruột.

“Lúc mẫu phi qua đời, đã dặn dò ta chăm sóc Thất muội và Thập thất muội, cho nên lần này vô luận như thế nào ta cũng không thể ngồi yên.” Dận Tường thần sắc kiên định nói.

“Tuy là nói như thế...” Triệu Giai thị thần sắc hơi do dự, thận trọng nói: “Nhưng gia trên người không có chức quyền gì, muốn lên tiếng trong phủ nội vụ, thì phải trông cậy vào Thái tử, Đại ca, Tứ ca, hoặc Bát ca rồi”

Chuyện này làm sao Dận Tường lại không biết, Hoàng tự của đương kim Thánh thượng rất nhiều, mỗi con trai thôi đã xấp xỉ mười bảy mười tám người, công chúa thì càng không cần phải nói, nhưng trong những người này, chân chính có vài phần quyền thế ai không dám chọc đến đều thuộc những người kể trên.

“Giao tình giữa ta cùng với Thái tử và Đại ca cũng bình thường, qua lại chẳng qua chỉ là ngoài mặt, cho dù mở miệng đi cầu, có nói được cũng chỉ sợ là có lệ. Còn có nửa năm nữa là Thất muội muội sẽ xuất giá, đúng là không thể kéo dài được. Về phần Bát ca...” Nói tới đây, hắn thở dài nặng nề: “Chuyện của Lương tần, nàng cũng biết rồi đó? Hiện tại hắn “ốc còn không mang nổi mình ốc”, làm sao còn có tâm tư giúp chúng ta.”

“Lương tần nương nương dù sao cũng là người được sủng ái, sao Thánh thượng nói muốn biếm liền biếm được!” Triệu Giai thị hết sức cảm khái thở dài, rất có loại cảm giác thế sự vô thường. Lương tần Vệ thị là mẹ đẻ của Bát A Ca, vốn có xuất thân cấp tiện từ Tân giả khố*, nhưng dáng người yểu điệu dung mạo tuyệt đẹp, tính nết điềm đạm dễ gần, trong một lần Thánh thượng vô tình bắt gặp, liền giật nảy mình ngay tại chỗ, sau khi thu vào cung, lại càng thêm vạn phần sủng ái, mơ hồ còn có khuynh hướng độc sủng, nhưng bà ta chẳng những không ỷ sủng mà kiêu, trái lại còn khuyên bảo Thánh thượng phải “rải mưa đồng đều”, rất thông thái và sáng suốt chuyện trong cung ngoài cung, nên mới được ban phong hào là “Lương.” (lương thiện). Sau đó, bà có Bát A Ca, địa vị càng vững chắc.

(*Tân giả khố: quản lĩnh phụ trách phân chia khẩu phần lương thực)

Thế nhưng, chính người phụ nữ có địa vị bền chắc không gì phá được trong ấn tượng kia, vậy mà vì lúc tự tay bưng trà cho Hoàng thượng, sẩy tay làm đổ vài giọt nước lên long bào, mà bị đắp lên cái tội “vô lễ trước mặt vua”, lập tức liền từ Lương tần hạ xuống Lương quý nhân.

Cho dù có tính lại tất cả mẫu phi của hoàng tử, cũng không có ai có cấp bậc thấp như vậy đâu a! Đây còn không phải rõ ràng là đánh vào mặt Bát A Ca sao? Chả trách dạo này Bát A Ca Dận Tự phá lệ thành thật, gần như không bước chân ra khỏi phủ!

“Lòng vua khó dò a!” Dận Tường cũng có chung loại cảm khái này.

Những hoàng tử như họ làm sao không từng nếm trải qua? Mặt ngoài nhìn thì oai phong không gì sánh được đấy, nhưng kỳ thật tánh mạng vinh hoa của mình hoàn toàn phụ thuộc vào trong tay phụ hoàng, nếu ngày nào đó không may bị chán ghét, thì kết cục sợ rằng không bằng cả dân thường.

“Lúc trước chúng ta qua lại thân cận với Bát ca, có hơi xa với Tứ ca...” trên mặt Dận Tường khó tránh khỏi biểu lộ chút hối hận: “Bất quá từ lúc mẫu phi qua đời, ta đến chỗ Đức nương nương coi như cũng thân cận với Tứ ca, lại vừa rồi, thái độ khóc lóc nước mắt nước mũi không ra thể thống gì kia, Tứ ca cũng niệm tình cho tấm lòng người làm anh như ta, ngược lại còn đồng ý giúp. Aizz! Nói cho cùng, vẫn là ta vô dụng, ngay cả đám nô tài cỏ cây như phủ nội vụ mà cũng dám dẫm một cước lên.”

“Gia nói vậy là sao!” Triệu Giai thị thấy gặp sắc mặt trượng phu ũ rũ, vội mở miệng khuyên nhủ: “Không nói đến chàng, ngay cả Tam ca, Ngũ ca, Thất ca, Cửu ca mấy người bọn họ cũng lớn cả rồi đấy thôi, cũng không phải là nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ biết đọc sách săn thú cho hết thời gian đó sao. Hoàng thượng không cho phép các hoàng tử a ca chàng thượng triều tham gia chính sự, thì biết làm sao.”

Nếu là người có xuất thân bình thường, chỉ cần bản thân có tiền đồ, dựa vào khoa khảo (khoa thi) còn có thể mở ra con đường thực hiện khát vọng. Nhưng những hoàng tử như họ thì lại không được, chỉ cần một ngày Hoàng A Mã không cho phép, là một ngày bọn họ phải thành thành thật thật mà làm ổ trong nhà.

“Nhưng Tứ ca lại làm được!” Dận Tường cắn chặt răng, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc kích động kêu lên: “Cũng đều là con trai của Hoàng A Mã, cớ gì Tứ ca có thể nhận chức vụ của Hộ bộ, có thể đứng đầu trong đám huynh đệ, việc này không công bằng, không công bằng.”

Nếu “nước trong một chén đều thẳng băng” (xử lý sự việc công bằng), thì cũng thôi đi. Cùng là con trai mà cố tình Dận Chân lại đặc biệt, ai nhìn thấy mà không khó chịu cho được!

“Gia, xin bớt giận, nổi giận lớn như vậy làm gì!” Triệu Giai thị vừa trấn an trượng phu vừa nói: “Theo như thần thiếp thấy, tuy Tứ ca được đặc cách, nhưng trong lòng Hoàng thượng sợ là cũng không được yêu thương bao nhiêu. Bằng không, từng ấy năm trôi qua, ngoại trừ trường hợp cần thiết, chàng thấy có khi nào Hoàng thượng triệu hắn đến nói chuyện riêng không, chẳng những chưa bao giờ ôn ngôn nhuyễn ngữ, lại động một chút là khiển trách hắn trước mặt mọi người, thiếp thân thấy bọn họ càng giống quân thần mà không phải phụ tử đâu!”

“Đó là nàng không biết...” Dận Tường như nhớ tới cái gì, nặng nề thở dài, lầm bầm nói: “Tứ ca lúc nhỏ rất được Hoàng A Mã sủng ái, ngay cả Thái tử cũng không bằng, nếu không phải chuyện xảy ra sau đó... .”

Triệu Giai thị thấy trượng phu nói được phân nửa liền thất thần, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, về chuyện Tứ A Ca Dận Chân ở trong cung xem như là chuyện cấm kỵ không lớn không nhỏ, đã qua nhiều năm như vậy, trong cung người biết chân tướng cũng không nhiều lắm, hiện tại lại không có người dám nghị luận, cho dù ngẫu nhiên có đôi câu vài lời, cũng không cặn kẽ lắm. Thật vất vả có cơ hội này, nàng liền thử hỏi: “Gia nói Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu sao?”

Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu Đông Giai thị, mất vào năm Khang Hi thứ hai mươi hai, nhưng, vị hoàng hậu nổi danh nhất trời này, không phải chết vì bệnh mà là...

“Chuyện này ta cũng không biết rõ lắm, chỉ là lúc mẫu phi còn sống từng nói với ta, Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu vì Tứ ca mà chết, Hoàng A Mã nhất định sẽ chán ghét hắn, bảo ta đừng qua lại thân cận quá.”

Triệu Giai thị thấy bộ dạng trượng phu sợ hãi, không chịu nói thêm, liền mạnh mẽ nuốt tò mò trong lòng xuống, một lần nữa lại dời câu chuyện đến chuyện hôn sự của Thất công chúa. Đêm dài đằng đẵng, ánh nến dập dờn, hai vợ chồng dần dần thiếp đi.

So với hai vợ chồng Dận Tường đầy bụng tâm sự, cuộc sống của Điềm Nhi lại trôi qua thoải mái hơn. Mà một ngày này, lại phá lệ vui vẻ, bởi vì, qua nhiều ngày xa cách, rốt cục nàng cũng được gặp lại người nhà.

“Ngạch nương yên tâm đi! Ca ca bị Tứ gia gọi vào thư phòng khẳng định là kiểm tra học vấn huynh ấy, sẽ không làm khó huynh ấy đâu!” Điềm Nhi dính chặt bên người mẫu thân đại nhân, ôm cánh tay bà đong đưa, cả người biến thành một viên kẹo đường!”

“Chao ôi!!!, nhìn đi nhìn đi... mới gả được bao lâu, đã nhất nhất nói giúp Tứ gia rồi, quả thật ‘con gái là con người ta mà’.” Chọc cái mũi nhỏ của nữ nhi, mẹ Điềm Nhi cười hài lòng.

Nom dáng vẻ kiều mỵ mặt đầy hồng quang của con gái nhà bà cũng biết, cuộc sống cũng không tệ rồi!

“Mẹ, người ta mới không có a~.” Điềm Nhi chu miệng nhỏ, mặt ửng hồng xấu hổ giải thích. Đáng ghét~~ làm như người ta giống loại nữ nhân “thấy sắc quên thân” vậy.

“Thấy con sống tốt, mẹ cũng an tâm rồi!” mẹ Điềm Nhi không khỏi xúc động nói: “Con còn nhỏ, được chúng ta nuông chiều, lại là đứa không tim không phổi, nếu không có nam nhân yêu chìu, cuộc sống sẽ khó khăn.”

“A nha, mẹ! Nói như con vô dụng lắm vậy.”

“Con vốn cũng có làm được gì đâu!”

Điềm Nhi: “....” Bắt đầu tự lục lọi tìm ra ưu điểm của mình, cuối cùng phát hiện hình như đúng là vậy thật... hàizz! Cô nương nào đó rầu hết sức!

Hai mẹ con mà sáp vào nhau, là có biết bao nhiêu chuyện nhà nói không hết, nói mãi nói mãi liền nói đến vấn đề mẹ Điềm Nhi quan tâm nhất: “Có tin tức gì chưa?”

Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của mẫu thân đại nhân, Điềm Nhi nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi bắt gặp tầm mắt kia hướng về bụng mình, mới đỏ bừng cả mặt, gắt giọng: “Mẹ! Người ta mới thành thân chưa tới một tháng đó!”

“Vậy thì sao!” mẹ Điềm Nhi mặt đầy mong đợi nói: “Mẹ và cha con cũng thành thân không bao lâu liền có ca ca con, con là con gái của mẹ, nhất định cũng sẽ giống mẹ. Bảo San Hô qua mười ngày nửa tháng nữa, gọi đại phu tới xem một chút, cũng không cần nói rõ, chỉ nói thân thể không thoải mái gọi người tới xem sao là được.”

Mặc dù trong lòng Điềm Nhi cảm giác mình sẽ không mang thai nhanh như vậy, nhưng nhớ lại Dận Chân từng nỉ non, nói muốn nàng sinh một đứa..., cũng không khỏi có chút mong đợi, nếu thật có thể... nói vậy hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng!

Thời gian gặp mặt người thân bao giờ cũng có vẻ ngắn ngủi nhất, hai canh giờ sau, mẹ Điềm Nhi và ca ca liền cáo từ ra về.

Lúc Dận Chân vén rèm đi vào, bắt gặp tiểu Phúc tấn nhà mình đang cau mày, có vẻ không vui.

“Sao vậy?” Dận Chân ôm chầm vòng eo thon nhỏ của người nào đó, cúi đầu hỏi: “Không vui sao?”

Điềm Nhi chôn trong lòng vị hôn phu đại nhân, có chút ủy khuất lắc đầu. “Thiếp nhớ a mã, ngạch nương và ca ca!” Lúc ở nhà thì không cảm thấy, sau khi lấy chồng, mới biết mình đã từng hạnh phúc may mắn cỡ nào.

“... Sau này nếu thấy nhớ ngạch nương nàng, thì thường xuyên mời bà đến phủ là được.” Dận Chân không thích nhìn tiểu cô nương mọi ngày luôn cười híp mắt có dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Điềm Nhi nghe vậy ánh mắt chợt sáng ngời, tiểu nha đầu từ trước đến nay rất biết “đả xà thượng côn”* lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, chìa ra năm ngón tay: “Năm ngày tới một lần được hông?”

(* dùng gậy đánh rắn, rắn thuận thế bò ngược lên, ý chỉ lợi dụng cơ hội)

Dận Chân: “....”

Điềm Nhi thanh âm mềm mỏng: “Nếu không, bảy ngày...?”

Dận Chân mài răng, không biết tại sao đối mặt với gò má phấn nộn kia, hắn bỗng nhiên có loại xúc động muốn cắn.