Tô Bồi Thịnh đứng ngoài cửa nhà lớn của Gia Hòa Viện, dùng sức xoa xoa mắt.

Đồ đệ Tiểu Hỉ Tử tinh ý, vội bưng ly trà nóng đến, cười nói: “Sư phó, uống vài ngụm cho tỉnh táo đi.”

Tô Bồi Thịnh miệng thì cười mắng một câu, tay lại nhận lấy ly trà, một chén vào bụng, quả nhiên giảm được chút mệt mỏi.

“Hỉ Tử, ngươi nhận ta làm sư phụ mấy năm rồi?”

“Bẩm sư phụ” Tiểu Hỉ Tử ánh mắt lóe sáng trả lời: “Đã ba năm rồi ạ!”

Tô Bồi Thịnh cười liếc hắn một cái, rồi nói: “Ta cũng không vòng vèo với ngươi, nói thẳng đi, gia phân phó phái hai thái giám đắc lực cho phúc tấn, ta muốn cho ngươi đi, ngươi thấy thế nào.”

Tiểu Hỉ Tử nghe vậy phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu nói: “Tạ sư phụ cất nhắc, đại ân đại đức của ngài, Tiểu Hỉ Tử cả đời cũng không quên.”

Tô Bồi Thịnh vừa lòng gật đầu, tự mình đỡ hắn đứng dậy, còn nói thêm: “Ngoài ngươi ra, trong viện này còn phải thêm một người nữa, ta có ý chọn Phùng Tam, ngươi thấy sao?”

Nụ cười trên mặt Tiểu Hỉ Tử càng sâu, không ngừng khom người nói: “Phùng Tam thành thật an phận, đúng là người thích hợp!”

Thành thật an phận là một cách gọi khác của hiền lành không thức thời, cùng làm việc với người như vậy, ở trước mặt chủ tử mới không bị đoạt mất nổi bật, bởi thế Phùng Tam này sao không thích hợp cho được!

Tô Bồi Thịnh an bài như vậy, chẳng qua cũng là thuận tiện bán một cái nhân tình thôi!

Hai thầy trò lại trò chuyện một lúc, lúc này sắc trời cũng dần dần hửng sáng.

Một nhóm hạ nhân khom người đi tới.

Trên tay mỗi người bưng chậu đồng, hộp đen, ống nhổ, còn có triều phục đã được là thẳng thớm, đông châu này nọ.

Tô Bồi Thịnh sửa sang lại dáng vẻ của mình, nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa phòng ra, khom người dẫn đầu đi vào.

“Gia, đã giờ thìn rồi ạ.” Tầm mắt hắn nhìn xuống đất, nhỏ giọng gọi.

Chỉ nghe trong tấm màn vải bông dày màu đỏ thắm kia truyền đến một chút động tĩnh, không bao lâu, Dận Chân chỉ khoác áo trong xuống giường.

Tô Bồi Thịnh vừa định đi tới hầu hạ chủ tử thay quần áo, một tiếng nỉ non mềm yếu khiến ngay cả xương cốt cũng muốn rã rời đột nhiên vang lên.

“Tứ gia đi đâu vậy?” Kèm theo thanh âm này, một bàn tay nhỏ bé trắng muốt mềm mại chợt níu lấy vạt áo chủ tử nhà họ.

Tô Bồi Thịnh lặng lẽ lui lại hai bước.

“Gia thượng triều, ngươi ngủ thêm một lát đi.” Dận Chân quay đầu nói với người trong màn vài bông.

Trong giọng nói của hắn có loại thỏa mãn nào đó, dễ nhận thấy tâm tình rất là không tệ.

Tô Bồi Thịnh vốn tưởng rằng, tân phúc tấn nghe xong lời này sẽ chủ động đứng dậy hầu hạ gia mặc quần áo, không ngờ giọng nữ nmềm mại kia chỉ “A!” một cái, liền không thấy vang lên nữa.

Dận Chân lắc lắc đầu, bắt lấy bàn tay nhỏ bé không nghe lời kia, nhét lại vào trong chăn thêu, lại gấp gấp góc màn vải bông lại, rồi mới xoay người nói với Tô Bồi Thịnh: “Thay đồ đi.”

“Dạ!”

Tô Bồi Thịnh quyết định về sau phải đối tốt với Tiểu Hỉ Tử hơn chút, hắn có dự cảm, có lẽ không lâu sau mình còn phải dựa vào hắn đây!

Dận Chân đi hơn một canh giờ, Điềm Nhi đại lười mới chậm rãi ngồi dậy. Sờ sờ tấm đệm bên cạnh đã lạnh từ lâu, nàng rất chi là thương xót thở dài, thầm nghĩ: Con trai Hoàng đế cũng không dễ làm a, trời còn chưa sáng đã phải xuất môn thượng triều, thật là vất vả!

Ăn sáng xong, Điềm Nhi bảo San Hô dời cái bàn thấp đến trên tháp, nắm tay áo, cầm bút lông, bắt đầu hí hoáy viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy tuyên một hồi. Nếu Dận Chân đã chấp thuận nàng có thể trang hoàng lại sân viện theo ý nguyện, vậy nàng đương nhiên phải cẩn thận, tỉ mỉ, dựa vào tâm ý mình mà bố trí lại.

Phải dời toàn bộ cây tùng đi, có thể thay vài bụi liễu vào hoặc vài cây ăn quả, đào và mận cũng không tệ, lê cũng được. Con đường nhỏ thông từ cửa ra vào đến tiền viện này, phải được lót đá cuội lại, ven đường phải trồng chút hoa cỏ, đợi lát nữa bảo Phỉ Thúy đi hỏi thử trong phủ có hạt giống hoa bibi không, còn mấy đụn núi giả nhìn âm u kia nữa, toàn bộ sai người khuân đi hết...

Điềm Nhi chậc chậc cái miệng nhỏ nhắn, đôi mày lá liễu xinh đẹp lúc thì nhăn lúc thì giãn, miệng tự lầm bầm, mặc dù trông bộ dáng thì có chút buồn cười, nhưng thần sắc trên mặt lại nghiêm túc hiếm thấy.

Tô tô vẽ vẽ chừng nửa canh giờ, Điềm Nhi mới quẳng cây bút lông trong tay xuống. Đương lúc thở phào nhẹ nhõm, Phỉ Thúy lại vén rèm cửa lên, cước bộ vội vã đi vào. Trên mặt của nàng có chút lo lắng lại có chút ấm ức, nhưng khi đến trước mặt Điềm Nhi thì mạnh mẽ thu lại toàn bộ, chỉ cẩn thận dè dặt nói: “Phúc tấn, Lý cách cách, Tống cách cách, Triệu Giai cách cách đến chào hỏi ngài.”

Điềm Nhi nghe vậy liền ngớ người, thế mà nàng quên béng đi mất, một lát sau nàng nói: “Hôm nay gia thượng triều còn chưa trở về, em đi nói với họ, muộn một chút lại tới.”

“Dạ!”

Đợi Phỉ Thúy xoay người đi rồi, San Hô thấy chủ tử thoắt cái liền trở nên buồn bã ỉu xìu, bèn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Phúc tấn hà tất phải tự làm khổ mình như thế.”

Điềm Nhi nghe vậy khẽ lắc đầu, ở nơi thế đạo này đàn ông tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, huống chi trước khi gả tới đây, Điềm Nhi cũng biết, vị hôn phu của nàng đã từng lấy ba bà vợ, trong phủ cũng có vài phòng thiếp thất, nhưng biết thì biết thế thôi, đến lúc nàng thật sự thành thê tử của hắn, liền không thể dùng tâm tình hờ hững để nhìn vấn đề này nữa.

Nữu Cỗ Lộc đại nhân và phu nhân ‘cầm sắt hòa minh’ (vợ chồng hòa hợp), từ khi thành thân đến nay chưa bao giờ nạp thiếp thêm thất gì. Phúc tấn lớn lên trong hoàn cảnh hạnh phúc này, chắc có lẽ trong lòng cũng hy vọng phu quân mình có thể đối với mình một lòng một ý! Phỉ Thúy đau lòng nhìn hàng mi sầu của chủ tử, trong lòng âm thầm thở dài.

Cái loại “phiền não” này, từ trước đến nay chưa hề dừng lại lâu trong đầu Điềm Nhi.

Ôm tâm tình ‘binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn’, nàng tạm thời đem những thứ này vứt qua một bên, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, đến trưa, có người đến báo lại Dận Chân được Đức Phi nương nương giữ lại dùng bữa trong cung, Điềm Nhi liền tự ăn cơm trưa một mình. Sau khi cơm nước xong xuôi, nàng dựa lên tháp chợp mắt nghỉ trưa một lát, đến khi tỉnh lại, một tiểu thái giám mười sáu mười bảy tuổi đang quỳ gối bên chân, vẻ mặt tươi cười hí hửng.

“Ngươi tên gì?” Điềm Nhi cảm thấy có chút hứng thú hỏi.

“Hồi bẩm phúc tấn, nô tài Tiểu Hỉ Tử xin thỉnh an ngài!”

Thì ra tiểu thái giám này do Dận Chân phái tới cho nàng sai sử, Điềm Nhi trong lòng hiểu rõ, thấy hắn mặt mũi sáng sủa lại không lớn hơn mình là bao, liền ôn hòa vui vẻ hỏi vài câu, như là người ở đâu, hầu hạ trong phủ mấy năm rồi, có tài gì đặc biệt.

Tiểu Hỉ Tử mồm miệng lanh lợi, nhất nhất đáp lại.

Giọng của hắn cũng không the thé chói tai giống mấy lão thái giám trong cung, vỗ mông ngựa cũng khiến người khác vui vẻ, Điềm Nhi vô cùng vừa lòng gật đầu. Trực tiếp cho hắn làm thái giám lãnh sự Gia Hòa viện.

Chạng vạng, thái dương dần buông xuống, ánh chiều tà lẳng lặng rải trên bức tường thành sừng sững của Tử Cấm thành, khiến nơi quyền thế nhất thiên hạ này như được khoác vòng quanh một tầng kim y rực rỡ.

Dận Chân ngồi trên xe ngựa, hai mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, một tiếng Xuyyy... có luật vang lên, xe bất chợt dừng lại.

Dận Chân mở mắt, khẽ nhíu mày gọi một tiếng: “Tô Bồi Thịnh!”

“Bẩm chủ tử, là Thập Tứ gia ngăn đón xe chúng ta.”

Dận Chân nghe vậy trên mặt không khỏi thoáng vụt qua nét phiền muộn, hắn vén rèm xe lên, quả nhiên là đệ đệ cùng mẹ đang giục ngựa đi đến.

“Tứ ca.” Thập Tứ gia toàn thân huyền y ôm quyền hành lễ một cái, gương mặt anh khí bừng bừng nỗi tức giận nào đó.

Dận Chân gật đầu, thanh âm bình thản gọi một tiếng: “Thập tứ đệ.”

Nhìn vẻ mặt lạnh như khối băng của ca ca ruột, lửa giận trong lòng Dận Trinh càng bốc cao, chiều nay hắn đến Vĩnh Hòa cung vấn an Đức phi, lại phát hiện tinh thần ngạch nương không vui, khóe mắt ngấn lệ, hắn liên tục truy hỏi mới biết được Dận Chân mới vừa tới, không cần phải nói nhất định là ông anh Tứ ca tốt kia của hắn lại làm ngạch nương không vui!

Tại sao hắn có thể như vậy! Tại sao hắn có thể như vậy chứ! Nói thế nào hắn cũng là cốt nhục ngạch nương sinh ra! Tại sao có thể ngỗ nghịch bất hiếu, khiến ngạch nương thương tâm như thế.

“Tứ ca!” Dận Trinh nhếch khóe miệng, kỳ quái nói: “Nghe nói hôm nay ngạch nương giữ Tứ ca lại dùng cơm trưa, không biết thức ăn của Vĩnh Hòa cung, ca ca có hài lòng không?”

Dận Chân mí mắt cũng không nâng, trả lời: “Cũng được.”

Dận Trinh chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, khó chịu như bị mắc xương gà, lên không nổi xuống không xong, thật sự là cực kỳ khó chịu.

“Thập tứ đệ giục ngựa đuổi theo chỉ để hỏi cái này?”

Dận Trinh cắn chặt răng, cười giễu ha ha vài tiếng, nói: “Ta cũng là quan tâm Tứ ca thôi, phải biết rằng ngài từ bé cũng không dùng cơm ở Vĩnh Hòa cung được bao nhiêu bữa, đệ đệ sợ phục vụ không chu đáo, nên mới tới hỏi một chút.”

Nghe được lời này, Dận Chân đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, trong đôi con ngươi đen hiện lên ánh sắc nhọn nhìn hắn.

Bị loại ánh mắt này đâm tới, trong lòng Dận Trinh chợt lạnh run, lập tức một luồng xấu hổ vụt nảy lên ngực, hắn vung roi ngựa trong tay, lạnh lùng nói: “Tứ ca mặc dù là con nuôi của Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu, nhưng ngạch nương cũng là mẹ ruột của ca, mong rằng ca ca thông cảm cho tấm lòng từ mẫu của bà, đừng cứ luôn chọc lão nhân gia bà tức giận thì hơn.” Nói xong, Dận Trinh cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt hóa đen của ông anh ruột, cầm dây cương trong tay, xoay ngựa rời đi.

Ở trước công chúng, bị đệ đệ chỉ vào cái mũi mắng mình bất hiếu, có thể tưởng tượng được phẫn nộ trong lòng Dận Chân như thế nào. Đôi tay khớp xương rõ ràng của hắn siết chặt thành quyền vang lên tiếng crắc~, toàn thân tỏa ra sát ý mãnh liệt.

Tô Bồi Thịnh run rẩy đứng ngoài cửa thư phòng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sau khi từ trong cung trở về, chủ tử gia liền tự giam mình bên trong. Theo kinh nghiệm phục vụ bên cạnh nhiều năm của hắn, lúc này ai tới gần là người đó chết chắc a!

Không khí khó chịu này vẫn kéo dài mãi đến khi trăng lên cao, đương lúc Tô Bồi Thịnh cho là chủ tử gia sẽ cứ ngồi ngẩn ra như vậy đến sáng mai, thì Dận Chân lại đẩy cửa đi ra. Trên mặt hắn đã khôi phục vẻ lạnh nhạt như mọi ngày, ít nhất trên nét mặt đã không còn nhìn ra hắn mấy canh giờ trước đã từng bạo nộ thế nào.

“Đến chỗ phúc tấn!” Dận Chân nhàn nhạt nói.

“Dạ.” Tô Bồi Thịnh bắp đùi run lên, đáp.