4. Chương 4:

Sau khi ăn uống no đủ Chân Mỹ Lệ định đi dạo phố, nhưng mà hai bạn cùng không không muốn, liên tục lắc đầu, bọn họ nói muốn trở lại ký túc xá làm bài tập.

Chân Mỹ Lệ cũng không cưỡng ép, vui vẻ đi dạo phố một mình. Cô làm ma ở thành phố này 5 năm nên rất quen thuộc nơi này.

Chân Mỹ Lệ cẩm túi nhảy nhót tung tăng trong trung tâm mua sắm giống như một con điên. Mọi người nhìn cô bằng cặp mắt kỳ lạ, cô cũng mặc kệ. Làm sao bây giờ, cô thật sự rất rất vui, người khác có thể nhìn thấy cô rồi, dù bị nhìn bằng ánh mắt khác thường thì cô cũng rất hạnh phúc.

Cô vừa ngẩng đầu thì đã tới trước cửa một cửa hàng, có một cái bảng tên siêu to không lồ, trên đó chỉ có vài chữ đơn giản. Nhìn rất phong cách, rất sang trọng……

“A…… chính là nơi này……” Chân Mỹ Lệ ngơ ngác mà nhìn bảng hiệu, trong lòng có chút ê ẩm. Trong 5 năm này, cô bị trói buộc trong nhân gian, đa số thời gian là cô sẽ ở bên cạnh Phương Lâm.

Điền Hân sẽ thường xuyên đến nơi này mua quần áo. Phương Lâm sẽ giúp cô ấy chọn lựa quần áo, sau đó sẽ khen cô ấy thật xinh đẹp.

Lúc Chân Mỹ Lệ và Phương Lâm yêu nhau, hai người bọn họ vẫn còn là hai đứa sinh viên nghèo, không có dư giả gì để mua sắm xa xỉ. Thậm chí đồ ăn vặt cũng thỉnh thoảng mới dám mua ăn. Lúc ấy, Phương Lâm thề, sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền cho Chân Mỹ Lệ mua mua mua. Anh ấy sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình còn Chân Mỹ Lệ chỉ cần xinh đẹp như hoa là được.

Cuối cùng, Phương Lâm đã có thể kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng cô gái bên người của anh ấy không phải là Chân Mỹ Lệ nữa.

Chân Mỹ Lệ vỗ vỗ mặt mình, tự an ủi bản thân, sau đó nhanh chân bước vào trong tiệm. Trong túi X của Chân Mỹ Lệ có rất nhiều tiền, bây giờ cô cũng có thể xinh đẹp như hoa rồi nha.

Mua sắm khiến người ta hạnh phúc, hôm nay, Chân Mỹ Lệ, muốn mua hết luôn, muốn mua mua mua mua mua mua mua mua!!!!!

Sau đó Chân Mỹ Lệ bị các loại màu sắc và kiểu dáng quần áo làm mờ mắt rồi, cô không biết nên mua cái nào cả. Rốt cuộc là lần đầu tiên làm người có tiền, cô cũng không thể cảm nhận được niềm vui của người có tiền ngay lập tức được.

Chị nhân viên bán hàng rất nhiệt tình lựa chọn cho cô một cái váy, Chân Mỹ Lệ cầm quần áo nhanh chóng vào phòng thử đồ. Bởi vì cô khá cẩn thận, Chân Mỹ Lệ ngó qua nhãn giá một chút, sau đó cô bị giá cả làm cho hoảng sợ luôn rồi.

Thì ra thời thế đã thay đổi như thế này rồi sao? Trước giờ cô không nghĩ tới, tùy tiện lựa một cái váy mà đã mấy ngàn! Cô sờ vải áo hơi mỏng, cực kỳ ghét bỏ, chẳng lẽ trong đây có vàng sao? Quá là không đáng giá!

Chân Mỹ Lệ cảm thấy, cô không mua được, quá đau túi.

Chân Mỹ Lệ thử cũng không thử, cầm quần áo ra khỏi phòng thử đồ, sau đó, trước cửa phòng thử đồ cô nhìn thấy người quen —— Điền Hân.

Điền Hân có ngoại hình cao gầy, dáng người cân xứng khỏe mạnh. Cô ấy có làn da trắng nõn, chỉ cần trang điểm nhẹ thôi cũng vô cùng xinh xắn. Điền Hân xoay người, cười ngọt ngào, nhéo nhéo góc váy, xoay một vòng hỏi: “Thế nào?”

“Thật xinh đẹp. Nhưng mà, bộ trước trông đẹp hơn.” Phương Lâm ngồi trên sô pha nhận xét.

“Nhưng em thích cái này.” Điền Hân dẩu miệng, làm nũng nói.

“Lấy hết cả hai.” Phương Lâm không chần chờ nói.

“Anh thật tốt quá!” Điền Hân nhào vào trong lồng ngực Phương Lâm, trước mặt bao nhiêu người hôn Phương Lâm một cái.

Chị nhân viên bên cạnh không quên vuốt mông ngựa, “Chị Điền Hân thật là có phúc, có bạn trai giống như Phương tiên sinh có thể cùng bạn gái đi mua sắm như vậy khó mà tìm được, hơn nữa ánh mắt thẩm mỹ cũng sẽ không tốt được như Phương tiên sinh.”

Điền Hân ôm cổ Phương Lâm kiêu ngạo nói: “Đương nhiên!”

Một màn này quá là đau nhói tâm can. Đứng ở một bên nhìn hết tất cả, Chân Mỹ Lệ chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo từng cơn, lạnh đến run rẩy.

Chị nhân viên mỉm cười dò hỏi Chân Mỹ Lệ: “Có được không chị, bộ này có hợp không?”

“Không hợp.” Chân Mỹ Lệ giọng đều run rẩy, cô thật sự sắp khóc luôn rồi.

Phương Lâm quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Chân Mỹ Lệ, bốn mắt nhìn nhau.

Tại giây phút đó, trái tim Chân Mỹ Lệ đập mạnh điên cuồng, muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu có âm thanh liên tục kêu gào: Nhận ra em đi! Nhận ra em đi! Nhận ra em đi! Em là Trịnh Dĩnh! Em là bạn gái của anh! Em mới là bạn gái của anh!

Nhưng mà, cái gì cũng không có xảy ra, Phương Lâm liếc mắt qua chỗ khác, nhận lấy túi hàng chị nhân viên đưa qua, nắm tay Điền Hân đi ra ngoài.

Điền Hân đứng ở nơi đó nhìn hai người bọn họ rời đi, trong lòng cực kỳ buồn bã.

Chị nhân viên đứng một bên vô cùng lo sợ, cô không quan tâm tại sao Chân Mỹ Lệ lại khóc thương tâm như vậy, cái cô quan tâm chính là quần áo, ngàn vạn lần nước mắt đừng có mà rơi xuống quần áo nha!

Chị nhân viên thật nhẹ nhàng cẩn thận rút quần áo trong tay Chân Mỹ Lệ ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngày nào cũng gặp được những khách hàng kỳ lạ, khách hàng hôm nay cũng la một người kỳ lạ.

“Ta muốn mua quần áo giống i như cô gái lúc nãy mua.”

Bất ngờ yêu cầu làm cho chị nhân viên bán hàng kinh hỉ, đầy mặt tươi cười nói: “Chị rất là biết nhìn nha. Đây là mẫu thiết kế mới nhất, còn đầy đủ size, tôi lấy lại đây cho chị thử nha.”

“Tôi muốn kích thước giống như cô gái lúc nãy.”

“……” Chị nhân viên khó xử, dáng người Chân Mỹ Lệ bằng hai cái Điền Hân gộp lại luôn đó……

“Tôi không xứng sao? Tôi mua về để dành không được sao?” Chân Mỹ Lệ đỏ mắt nhìn chị nhân viên bán hàng, nếu chị nhân viên mà nói “không” một tiếng, Chân Mỹ Lệ sẽ liều mạng với cô ấy luôn!

“Đâu có, chị khách hàng này thật là biết giỡn mà, tôi lập tức lấy liền cho chị há!” Chị nhân viên che lại ngực mình co giò chạy trốn, khách hàng hôm nay thật sự rất kỳ lạ!

……

Trên đường trở về, Phương Lâm trầm mặc im lặng không nói lời nào, mặc dù Điền Hân nói rất nhiều chuyện nhưng mà anh không nghe vào được câu nào hết. Phương Lâm đưa Điền Hân trở lại ký túc xá, sau đó chạy nhanh về nhà.

Anh ngã lên sô pha, trong lòng có chút loạn. Hôm nay, cô gái mập mạp kia làm hắn chú ý. Làm cho anh có một cảm giác rất kỳ lạ.

Cô gái đứng ở nơi đó dẩu miệng nhìn anh không một tiếng động mà khóc. Cái biểu cảm đó, anh vĩnh viễn không bao giờ quên được, đó là biểu cảm mỗi khi khóc lúc trước của Trịnh Dĩnh.

Tuổi dậy thì của Trịnh Dĩnh khá là dài, tới thì sớm đi thì muộn. Em ấy luôn giận dỗi anh vì những việc nhỏ nhặt. Sau đó, sẽ nhìn anh giống như vậy, dẩu miệng, không tiếng động mà rơi lệ. Trịnh Dĩnh như vậy quá là làm người khác đau lòng, cho nên không bao giờ Phương Lâm đành lòng làm cho Trịnh Dĩnh buồn, lần nào cũng sẽ đầu hàng xin lỗi, an ủi cô gái nhỏ đang cáu kỉnh này.

Phương Lâm che lại ngực, trái tim ở nơi này đang nhảy nhót vui vẻ. Anh cảm thấy có lẽ mình điên rồi, cô gái của anh sẽ không trở lại nữa, anh nên sớm buông bỏ, bây giờ anh đã có bạn gái mới, có cuộc sống mới rồi.

Nhưng không hiểu tại sao, chỉ vì một ánh mắt, một cái ánh mắt tương tự thôi cũng làm cho trái tim anh run động không thôi!

Phương Lâm mở ngăn kéo ra, lấy ra quyển từ điển Tân Hoa để ở phía dưới cùng, lật ra trang 520, 521, trong đó có một tấm ảnh, trong ảnh là Trịnh Dĩnh đang cười vui vẻ ôm lấy anh. Đây là tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung còn sót lại.

Phương Lâm đặt tấm ảnh lên lồng ngực, trái tim nơi này từng rung động vì em, bây giờ cũng vì em mà đau lòng.

Phương Lâm lau nước mắt ở khóe mắt, đem hết tất cả chua xót nuốt vào trong bụng —— đều là tại em, nếu như bọn họ có thể từ biệt, thì có lẽ bây giờ anh sẽ không đau lòng đến thế, nắm không được buông cũng không xong.

Trịnh Dĩnh quá nhẫn tâm, ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cô gái của anh cũng không dành cho anh.

…………………………………………………………………………

Những tháng ngày làm ma chưa từng bị người khác chú ý tới, mặc dù Chân Mỹ Lệ đã canh giữ bên cạnh Phương Lâm hơn ba năm.

Chỉ có duy nhất một ngày kia, là lần đầu tiên Chân Mỹ Lệ đi trung tâm mua sắm.

“Oa, cái này đẹp quá! Phương Lâm, đôi giày màu hồng phấn này đẹp quá! Anh xem nè, ở phía ngoài có rất nhiều hình trái tim nhỏ nhỏ, ~ mua đôi này mua đôi này mua đôi này!” Chân Mỹ Lệ cực kỳ hưng phấn nhìn một đôi giày, cô chỉ chỉ vào đôi giày, quơ tay quơ chân trước mặt Phương Lâm.

Phương Lâm quay đầu, đi đến kệ giày, cầm lên đôi giày màu hồng phấn, nhìn một cái liền thích ngay. Anh ấy nói với Điền Hân, “Đôi này thật xinh đẹp, em có muốn mang thử một chút không?”

Điền Hân lên tiếng, từ khu vực giày cao gót đi đến.

“Em ngồi xuống đi, anh mang cho.” Phương Lâm cầm cổ chân Điền Hân, tháo giày của cô ấy ra, mang vào đôi giày này nói: “Rất đẹp. Kích cỡ có vừa hay không? Em đứng lên đi lại thử một chút xem xem có thoải mái hay không.”

Điền Hân đi vài bước ở trong tiệm nói “Cũng ổn.”

Từ trước đến nay Phương Lâm thanh toán rất dứt khoát, nhân viên bán hàng lấy giày đem đi đóng gói, Phương Lâm chỉ một đôi giày cao gót khác nói “Có thể lấy cho tôi đôi này với kích cỡ phù hợp với cô ấy hơn hay không?”

Điền Hân đang cảm thầy cô đơn ngay lập tức cười, thì ra Phương Lâm vẫn luôn quan sát cô, biết cô thích chính là đôi giày cao gót này.

Chân Mỹ Lệ phồng má, đứng bên cạnh Phương Lâm cằn nhằn: “Như thế nào như vậy, mua đồ thôi cũng đâu cần tiêu xài phung phí như vậy, không phải nói muốn tích góp tiền mua nhà hay sao?! Chẳng lẽ không nên tiết kiệm lại một chút hay sao?!”

Chân Mỹ Lệ trừng mắt liếc Điền Hân một cái, đến trước mặt Phương Lâm kháng nghị, “Cô ấy không thích đôi này, chẳng lẽ anh cũng không biết hay sao? Tại sao còn muốn mua cho cô ấy!!! Là em thích! Anh mua rồi thiêu cho em không được sao?!!!”

Chân Mỹ Lệ lại đến trước mặt Điền Hân, cảnh cáo nói: “Tôi rất thích đôi giày này, cô không được mang nó!” Không được không được, mua giày còn không phải để mang hay sao?! Cũng đã tốn tiền mua rồi, không mang thì rất là lãng phí không phải hay sao?!

“Đúng vậy!!!” Chân Mỹ Lệ tức giận, chống nạnh nói, “Cô phải mang nó mỗi ngày! Không thể lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của Phương Lâm!!!!!”

Mặc kệ Chân Mỹ Lệ có kêu to như thế nào, kháng nghị như thế nào, phát điên như thế nào thì Phương Lâm và Điền Hân cũng đều không nghe thấy được. Bọn họ xách túi mua hàng, vừa nói vừa cười đi đến nhà hàng ăn cơm. Hôm nay là kỷ niệm 100 ngày quen nhau của họ.

Khi Điền Hân rời ghế đứng lên đi WC, Chân Mỹ Lệ lập tức ngồi xuống trước mặt Phương Lâm, cô nhăn mày, vẻ mặt không vui, “Anh thật là tâm địa độc ác! Lúc chúng ta quen nhau được một trăm ngày thì anh đi thi cả ngày, hoàn toàn không có mời em ăn cái gì hết! Anh bất công! Anh bất công! Anh bất công!! Ngày kỷ niệm của chúng ta còn không bằng việc anh thi thử đại học sao?!!!! Đồ đáng ghét!!!!”

“Trịnh Dĩnh Dĩnh……”

“Cái gì?” Chân Mỹ Lệ bị một tiếng kêu này làm giật mình, cô giơ tay quơ quơ trước mặt Phương Lâm, vui mừng hỏi: “Nhìn thấy được sao? Anh nhìn thấy được em sao?”

Phương Lâm cúi đầu, không có bất kỳ phản ứng gì cả, cái gì anh ấy cũng không nhìn thấy được.

Chân Mỹ Lệ thất vọng thở dài, cô biết ngay mà, sao Phương Lâm có thể thấy được ma chứ.

Phương Lâm nhìn ảnh đại diện của Trịnh Dĩnh trong danh mục điện thoại, nhỏ giọng nói: “Anh quen bạn gái, hôm nay là kỷ niệm 100 ngày quen nhau.”

“Em biết.” Chân Mỹ Lệ ngồi trên ghế, lẩm bẩm đáp.

“Ngày chúng ta kỷ niệm 100 ngày, sau khi anh kết thúc tiết tự học buổi tối trở về nhà, nhìn thấy em đã ngủ rồi. Đáng lẽ lúc đó anh nên đánh thức em mới đúng.”

“…… Anh nên đánh thức em!!!!! Em đợi cả ngày luôn đó!!!”

“Thấy em ngủ ngon như vậy, anh thật không nỡ kêu.”

“Được rồi. Nể mặt anh biết sai, em không trách anh.”

“Anh nhớ em……”

“Ừm…… Em cũng vậy……”

Tác giả có lời muốn nói: Kiên trì mỗi tuần đều sẽ có chương mới……