Sau hai ngày nghỉ đông cuối cùng.

Tôi và Cúc Tịnh Y rốt cục cũng về tới nhà.

Vừa về đến nhà Cúc Tịnh Y bắt đầu bận bịu không ngừng nghỉ, đầu tiên là đem rương hành lý của chúng tôi sắp xếp lại một lần, lại lấy ra các loại đồ lưu niệm.

"Cái này bày thư phòng đi... Cái này đặt vào trên mặt tủ phòng ngủ đi... Cái này để ra hiên nhà... Cái này giữ lại cho Lý Nghệ Đồng. . . Hắc hắc, xem nàng bày nhiều đồ như vậy... Cái này..." Để Cúc Tịnh Y chỉ huy một trận sau đó rồi cũng đem tất cả mọi thứ bày xong, đồ nên giữ lại đi cho các lão sư ở trường cũng đã chuẩn bị xong.

Trong nhà khắp nơi đều tràn đầy vẻ lãng mạn phong tình, tỷ như Cúc Tịnh Y vừa mới kêu tôi đặt Torii* ở thư phòng, cái đó là lúc trước đi Nhật Bản mang về, còn có tiêu bản lá phong, cùng với các loại bưu thiếp, một ít là tôi chụp phong cảnh, toàn bộ ở trong thư phòng.

*(mô hình cổng truyền thống của Nhật Bản làm bằng gỗ, dùng làm vật trang trí)

Kỳ thực tôi còn giấu riêng một tấm chụp Cúc Tịnh Y một mình, đó là lúc đi tháp Tokyo, nhân lúc Cúc Tịnh Y không chú ý tôi chụp được, chỉ có một bên gò má, sau đó qua hình ảnh của Cúc Tịnh Y phản chiếu trong mặt kính chụp, dưới tháp Tokyo nhiều ánh đèn tựa hồ như xuyên thấu qua hình ảnh Cúc Tịnh Y, nhìn cảnh tượng này cũng rõ nét không khác gì ảnh thật thậm chí có phần thơ mộng.

Tôi đem tấm hình này bỏ vào tủ ở đầu giường, hình tôi chụp chung với Cúc Tịnh Y đặt vào trong khung ảnh, còn tấm hình chụp lén kia giấu vào mặt sau khung ảnh, một chút cũng không nhìn ra.

"Triệu Gia Mẫn! Em ở phòng mua bán gì nữa đây! Đi ra quét dọn vệ sinh mau." Mới vừa giấu kỹ hình, ngoài cửa đã truyền tới giọng nói Cúc Tịnh Y.

Tôi lòng không cam tình không nguyện đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Cúc Tịnh Y đang mang một cái tạp dề hồng nhỏ, cầm cây lau nhà, bất mãn nhìn tôi.

Tôi nhìn bộ dáng kia của nàng, không nhịn được cười đùa, đi lên nhận lấy cây lau nhà trong tay nàng, xoa xoa đầu nàng: "Đi ra đi ra, làm việc nhà em làm, chị phụ trách đáng yêu là tốt rồi, em thương hoa tiếc ngọc quá đi... Đi ra đi ra đi, cản trở em." Tôi hơi lên giọng, giả bộ than thở kéo cây lau sàn nhà.

Kết quả nàng nghiễm nhiên cởi "tiểu tạp dề" xuống, lại đeo lên cho tôi, sau đó: "Cạch cạch cạch " đi đến ghế sa lon ngồi xếp bằng xem ti vi.

Tôi đảo mắt nhìn nàng, dậm chân như muốn chút giận vào sàn nhà: "Ai! Có người nào đó thật vô tâm sẽ không đau lòng vì một học sinh lớp 12, sắp phải thi vào đại học, còn để cho người ta làm làm việc nhà!" Vừa nói vừa liếc nhìn Cúc Tịnh Y cách đó không đang xa xem ti vi.

Cúc Tịnh Y ngay cả đầu cũng không quay lại, vừa xem ti vi của nàng vừa giả vờ không thèm để ý vừa nói: "Ai nha, có người nào đó cũng không biết đau lòng một chút lão sư dạy lớp mười hai ... Ở trường học dạy lớp mười hai thì thôi, nhà còn có một "lớp mười hai tiểu hài tử", lại không hiểu chuyện, không biết giúp người khác làm một chút việc vặt."

Tôi vừa nghe xong thì mất hứng, đứng thẳng người: "Chị nói lời này, Chị xem chị xem, em bây giờ đang làm gì vậy chứ ? Rất mệt mỏi đó, chị có biết hay không? Chị đang làm gì đó? Không có chút hiền thê lương mẫu nào." Tôi bĩu môi.

Cúc Tịnh Y quay đầu sang thả tay xuống, lộ ra cái remote tivi, mặt đầy vẻ đương nhiên: "Em không nhìn thấy tôi bận xem ti vi sao? Tôi cũng mới vừa thu dọn quần áo có được hay không, tôi còn quét nhà nữa!"

Tôi lườm một cái dùng cây lau nhà đẩy ra ngoài một đống rác.

...

"Vậy chị còn phải cho em vài cái vỗ tay rồi? Chị mặc kệ! Chị không thể cứ như vậy giúp em làm việc."

"Vậy chị muốn như thế nào ~?"

"Em có thể tiếp nhận như thế nào?"

"Cho em cầm bàn tay nhỏ bé một chút"

"Không đủ."

"Cho em sờ khuôn mặt nhỏ nhắn một chút."

"Không đủ."

"Cho em ôm một cái."

"Không đủ."

"Cho em hôn một cái khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của chị."

"Không đủ "

"Miệng cũng cho em hôn được chưa!"

"Không đủ."

"Triệu Gia Mẫn em lại được voi đòi tiên!"

Cúc Tịnh Y buông remote tivi xuống, đứng trên ghế sa lon, mắt nhìn xuống tôi.

Tôi cười, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.

Nàng đi xuống nghiêng nghiêng người.

Tôi lập tức kéo bắt lấy tay nàng, kéo một cái, nàng bị quăng vào trong ngực của tôi, nhanh chóng hôn một cái lên môi nàng.

"Miệng hôn qua rồi, hết hiệu lực." Tôi cười híp mắt nhìn nàng.

"Triệu Gia Mẫn em lại muốn tìm bất mãn!"

"Nào có?"

"Rõ ràng là có!"

"Chị là thụ, ai muốn tìm bất mãn đây?"

"... Em! Em mới là thụ."