Toàn thân Kỷ Tư Viễn toả ra sự kiêu ngạo và khí khái không thể xem nhẹ.

Hai bó hoa, một bó cho Phí Nhã, một bó cho Lê Nhất.

Phí Nhã khen Kỷ Tư Viễn: "Tớ thích tú cầu hồng, Lê Nhất thích cát cánh trắng.

Kỷ Tư Viễn trí nhớ của cậu vẫn luôn tốt như vậy."

"Không phải em không thích hoa sao?" Giọng điệu Kiều Mộ Dương hỏi Lê Nhất mang ý lạnh dễ dàng nắm bắt.

Lê Nhất cười nhạt nói: "Sở thích của con người, là sẽ thay đổi theo sự trưởng thành."

"Vậy à." Kiều Mộ Dương nhận lấy bó hoa Kỷ Tư Viễn tặng thay Lê Nhất, sau đó khách sáo chào Kỷ Tư Viễn.

"Đã lâu không gặp." Kỷ Tư Viễn cũng khách sáo mỉm cười với Kiều Mộ Dương, lại thuận tay nhận lấy cái túi trên người Lê Nhất.

Tiết mục 2V1 cứ vậy trình diễn, Phí Nhã yên lặng xem, kéo Lê Nhất đi về phía trước.

Lúc ngồi xuống, cô ấy xếp Lê Nhất ngồi đối diện với Kiều Mộ Dương.

Hồi trước Kỷ Tư Viễn không ở trong nhóm bọn họ, bây giờ trưởng thành, mối quan hệ giữa mọi người yên lặng xảy ra sự thay đổi, Kiều Mộ Dương ngược lại trở thành người xa lạ.

Trong cuộc nói chuyện, mức độ quen thuộc của Kỷ Tư Viễn và Lê Nhất dường như sắp vượt qua mức độ thân thiết của Lê Nhất và Phí Nhã.

Ba năm cấp 3 bốn năm đại học, bảy năm tình bạn cùng trường, thêm mấy năm nay cùng nhau phấn đấu ở Bắc Kinh, thời gian Kỷ Tư Viễn ở bên cạnh Lê Nhất đã đi qua mười xuân thu.

Cuộc đời của con người, có thể có bao nhiêu cái mười năm.

Có thể có người đi cùng lâu dài như vậy, không phải ai cũng có được may mắn trong thanh xuân.

Bữa cơm này, Kiều Mộ Dương vắng mặt tám năm càng ngày càng yên lặng.

Đàn ông trầm mặc ít lời, hai cô gái bắt đầu trò chuyện.

Phí Nhã: "Cậu không đi xem buổi chiếu ra mắt phim mới của em trai bốn chữ hả? Cậu ấy sẽ đi buổi chiếu ra mắt đấy."

"Muốn đi, nhưng mà tớ không lấy được vé." Lê Nhất theo đuổi idol thở dài.

Kỷ Tư Viễn chen vào nói: "Một trong bên phát hành là khách hàng ở công ty luật bọn tớ, để tớ hỏi xem có thể lấy được vé hay không."

Kiều Mộ Dương không lên tiếng, vẫn chơi điện thoại.

Trong bữa cơm, bên đầu tư khó đối phó nào đó lại gọi điện thoại cho Kiều Mộ Dương lần nữa, anh không lảng tránh mà nghe máy trước mặt Lê Nhất.

Đối phương nói bọn họ bằng lòng ra thành ý lớn nhất, hỏi Kiều Mộ Dương hai ngày tới có thể dành thời gian gặp mặt được không, mọi người bàn bạc chi tiết về ngân sách.

Kiều Mộ Dương không trả lời chắc chắn cho đối phương, chỉ là nói sẽ suy nghĩ kỹ.

Lê Nhất bình tĩnh nếm thử gan ngỗng, thuận miệng hỏi: "Không phải cậu nói chỉ có Nghi Tín đã xem đề xuất dự án của bọn cậu thôi sao?"

"Phải, nhưng mà anh cũng không ngờ công tác bảo mật của Nghi Tín bọn em lại tệ như vậy, ngay cả dự toán làm đến bước nào công ty này cũng biết."

Nghe hai chữ "dự toán", tâm trạng nhàn hạ của Lê Nhất bỗng chốc tan thành mây khói, cô nhíu mày hỏi: "Gọi điện thoại cho cậu là bên nào?"

Kiều Mộ Dương giả vờ: "Anh có quyền giữ bí mật dùm đối phương."

Lê Nhất lập tức đứng dậy gọi điện cho Eden.

New York đang là sáng sớm, Eden mới vừa đi vào phòng họp, nhận được điện thoại lại quay về chỗ làm việc.

Người đàn ông vô cùng sốt ruột sắp giẫm ra một cái hố trên sàn nhà công ty.

"Layla, tra hướng đi gần đây của Tạ Văn Viễn một chút.

Ngoài ra, chứng cứ cậu ta tiết lộ bí mật thương mại có thể bắt đầu chỉnh lý.

Một tuần sau, tôi muốn cậu ta cút khỏi Nghi Tín."

"Đã chỉnh lý xong rồi ạ." Lê Nhất đề nghị: "Eden, tôi muốn ký thoả thuận hợp tác với đoàn đội của Kiều Mộ Dương trước, không biết ông có thể gửi email uỷ quyền được không?"

Cách một lúc lâu Eden mới tiếp lời, ông ta nói thẳng: "Layla, ý định hợp tác có thể ký, nhưng có một chuyện mà tôi nhất định phải nhắc nhở cô trước.

Nếu cô và Kiều sắp phát triển trở thành mối quan hệ người yêu, hoặc Nghi Tín và Kiều đạt được sự hợp tác, cô cũng không thể tham gia vào dự án được.

Cô phải tránh hiềm nghi, hiểu không?"

"Tôi hiểu." Lê Nhất đổi tay cầm điện thoại, cô hít sâu một hơi, "Eden, tôi và Kiều Mộ Dương sẽ không phát triển thành người yêu."

"Cho tôi một lý do có thể thuyết phục tôi." Eden ra lệnh cho cô.

Ký ức Lê Nhất quay về kỳ nghỉ hè năm ấy, sau khi Lê Lãng gặp chuyện không may, Kiều Tụng Văn vì tình cảnh Lê Mạn chống chọi với ông nội nhà họ Kiều và giọng điệu của bác gái nhà họ Kiều đến nhà hỏi trách, khiến cho Lê Nhất – đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành – gần như khắc sâu sự tự ti vào cốt tuỷ.

Cô rủ mắt: "Giữa bậc cha chú của chúng tôi đã từng có mâu thuẫn rất lớn.

Mà tình hữu nghị của tôi và cậu ấy, cũng chỉ dừng lại ở thời niên thiếu của chúng tôi."

Sau khi quay về phòng, Lê Nhất gắng sức che giấu tâm trạng nôn nóng.

Kiều Mộ Dương vẫn bắt được một chút, nhưng anh không gấp, anh có rất nhiều kiên nhẫn đọ sức với cô.

Lúc Lê Nhất rời đi, Phí Nhã đã biết được chuyện Lê Nhất và Kiều Mộ Dương sắp hợp tác từ chỗ Kiều Mộ Dương.

Phí Nhã tinh thần phấn chấn hỏi Lê Nhất: "Mau nói số tiền đầu tư để tớ sợ một chút đi."

Lê Nhất nhướng nhướng mày: "Xin lỗi, bí mật thương mại."

Phí Nhã lại quay đầu lại hỏi Kiều Mộ Dương: "Tiểu Kiều, vậy dự toán của các cậu là bao nhiêu?"

Kiều Mộ Dương khiêm tốn nói: "Cũng không bao nhiêu."

"Có con số này không" Phí Nhã duỗi một bàn tay.

Kiều Mộ Dương chỉ cười nhưng không nói, Lê Nhất cũng không đáp lại.

"Rốt cuộc là bao nhiêu thế?" Phí Nhã nóng nảy.

Kỷ Tư Viễn ở bên cạnh từ từ nói: "Dự án có liên quan đến kỹ thuật sinh học...!Phí Nhã, cậu thêm một số không nữa."

"Đệt, năm triệu." Phí Nhã kinh hãi: "Tiểu Kiều, gọi cậu một tiếng đại ca, không quá chứ."

"Không nhiều như vậy." Kiều Mộ Dương rót rượu vang cho Phí Nhã, "Tư bản cũng chỉ là một chuỗi con số mà thôi."

"Cậu bớt khiêm tốn đi, cậu là người có năng lực gì, tớ còn có thể không rõ sao." Phí Nhã lại nhìn về phía Lê Nhất: "Này, người mê tiền, vậy lần này cậu vui vẻ rồi chứ, rất nhiều tiền phải qua tay cậu."

Lê Nhất nghiêng đầu một chút: "Chỉ là chuyển qua tay mà thôi."

Phí Nhã nói quái gở: "Nếu cậu có thể thông minh hơn chút nữa, số tiền này qua tay phải cậu, còn có thể quay về tay trái cậu đấy."

Người ngồi ở đây đều nghe hiểu ý trong lời Phí Nhã, nhưng không ai lên tiếng.

Qua mấy phút, Kỷ Tư Viễn lấy một bì thư căng phồng trong túi ra đưa đến trước mặt Kiều Mộ Dương: "Nếu các cậu đang nói đến tiền, vậy tớ chêm thêm mấy câu nhé."

Phí Nhã không rõ nội tình: "Cái gì vậy?"

Lê Nhất nhéo nhéo cánh tay Phí Nhã, ý bảo cô nàng đừng nói chuyện.

Vẻ mặt Kỷ Tư Viễn đặc biệt bình tĩnh, rốt cuộc trong ánh mắt của cậu ta đã không còn sự thù địch của thiếu niên nữa, chỉ có sự nhẹ nhõm hoà giải với cậu bé tự ti lại nhạy cảm kia.

Cậu ta không nhanh không chậm nói: "Kiều Mộ Dương, rất cảm ơn cậu năm đó đã hào hiệp giúp đỡ, quyên cho tôi ba ngàn tệ.

Bây giờ tôi đã đủ số trả lại, xin cậu nhất định phải nhận lấy."

Cậu ta nói đủ số trả lại, thực ra là dựa theo lạm phát và lợi tức trong lòng cậu ta, đủ trả bảy tám lần còn dư.

Kiều Mộ Dương hiển nhiên có hơi không biết làm sao, anh vừa định mở miệng thì mũi giày bỗng nhiên bị người ta đá một cái.

Anh nhìn về phía Lê Nhất, Lê Nhất nhẹ nhàng chớp mắt với anh.

Kỷ Tư Viễn lại nói: "Hồi đó số tiền quyên góp của cậu và Lê Nhất vượt qua số tiền tiêu vặt mà một học sinh bình thường có được, tôi cũng không muốn nhận.

Là Lê Nhất nói cho tôi biết, bảo tôi xem như là mượn các cậu, đợi sau này có năng lực thì trả lại.

Mấy năm nay, may mà có Lê Nhất ở bên cạnh khích lệ tôi, khuyên bảo tôi, tôi mới thoát khỏi vòng luẩn quẩn ấy.

Tóm lại rất cảm ơn hai người."

"Đừng khách sáo, giúp bạn học là điều nên làm." Kiều Mộ Dương nói xong, nhận lấy bì thư này.

Phí Nhã hoàn toàn không biết giữa ba người bọn họ còn có chuyện này, như thể xem kịch, lãnh hội được biểu cảm của mỗi người.

Lê Nhất rất bình thản, biểu hiện của Kỷ Tư Viễn rất có trách nhiệm của một người đàn ông trưởng thành.

Mà trên mặt Kiều Mộ Dương lại tuôn ra sự kiêu căng không thể đoán được.

Anh đang kiêu căng cái gì?

Anh tuyệt đối không phải loại người có tính cách ham thích làm chúa cứu thế.

Ồ, anh đang ghen.

Ghen "Mấy năm nay, may mà có Lê Nhất ở bên cạnh tôi..." của Kỷ Tư Viễn.

Phí Nhã ngầm vui, cái kịch này cũng hay ghê, còn đặc sắc hơn so với bất cứ bộ phim thần tượng nào mà cô ấy đã từng xem.

Sau khi tan cuộc, Lê Nhất đi tính tiền, Kỷ Tư Viễn và cô giành hoá đơn.

Thêm rượu vang, bữa cơm này gần sán ngàn tệ.

Sáu ngàn tệ, đặt vào bốn năm trước có lẽ Lê Nhất và Kỷ Tư Viễn đều sẽ cảm thấy đau đầu, nhưng mà đối với bọn họ của bây giờ, con số này cũng không có bao nhiêu khó khăn.

"Đã thanh toán xong rồi ạ." Nhưng hai người có năng lực trả tiền lại bị cô gái thu ngân báo cho biết như vậy.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, là ai trả tiền.

Lê Nhất lập tức chuyển tiền cho Kiều Mộ Dương, "Đã nói tớ mời."

Kỷ Tư Viễn cũng chuẩn bị thêm Wechat của Kiều Mộ Dương.

"Đi thôi." Kiều Mộ Dương vung tay, kéo Phí Nhã ra khỏi cửa nhà hàng trước.

Đối diện nhà hàng là mấy cửa hàng xa xỉ, Kiều Mộ Dương không kiềm được túm lấy Phí Nhã kéo vào cửa.

Anh tốn mất mười phút mua cái khăn quàng cổ và cái túi xách nhỏ.

Túi xách cho Phí Nhã, khăn quàng cổ cho Lê Nhất, dùng số tiền trong cái bì thư kia của Kỷ Tư Viễn, gần ba vạn, tiêu một số tiền không nhỏ, đồng thời anh cũng trả một ít tiền lẻ bằng cách quẹt thẻ.

"Đi ra ngoài chơi, không có lý để con gái tiêu tiền.

Tớ mời các cậu ăn cơm, Kỷ Tư Viễn mua quà cho các cậu, vừa vặn tốt." Kiều Mộ Dương nói như vậy.

Phí Nhã lúng ta lúng túng cầm lấy cái túi này, nếu cảm ơn Kiều Mộ Dương thì không phải, mà cảm ơn Kỷ Tư Viễn lại càng không phải.

Trong lòng cô ấy rõ ràng, cái tên ngoài lạnh trong nóng nào đó đang hơn thua vì ghen tuông đây.

Nhưng Lê Nhất làm sao cũng không chịu nhận, cô nhíu mày nhét khăn quàng cổ vào trong lòng Kiều Mộ Dương: "Tự cậu mang đi."

Phí Nhã biết tại sao Lê Nhất tức giận.

Cô và Kỷ Tư Viễn là đứa trẻ đi lên từ nghèo khổ, bình thường cũng không quan tâm đến mấy món xa xỉ.

Ba vạn tệ này nếu đã xem như là tiền trả, vậy người nhận tiền nên quý trọng, mà không phải lấy danh nghĩa khác tiêu dùng ngay.

Hơn nữa làm như vậy, khiến cho Kỷ Tư Viễn nghĩ thế nào?

Phí Nhã giảng hoà: "Minh Thành chúng ta tạo ra nhân tài, cảm ơn hai bạn học nam tối nay đã chiêu đãi, vậy tớ sẽ không khách sáo mà nhận đâu nhé."

Lê Nhất vẫn không nhận, im lặng đi đến bên cạnh liên hệ với bác tài xế.

Kỷ Tư Viễn không cùng đường với bọn họ, đi đến bên cạnh Lê Nhất, vỗ vỗ sau đầu cô, không biết nói cái gì với cô rồi sau đó vẫy tay với Phí Nhã và Kiều Mộ Dương, sau đó rời đi.

Sau khi tài xế đến, Lê Nhất ngồi vào ghế phó lái, Phí Nhã và Kiều Mộ Dương ngồi ở phía sau.

Phí Nhã đến công tác nên ở khách sạn do công ty chỉ định, cách khách sạn Kiều Mộ Dương ở cũng không xa.

"Đưa tớ về trước nhé, tớ mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải đến tổng bộ họp nữa." Phí Nhã ngáp một cái, dựa lên cửa kính xe nhắm mắt lại.

"Sứ giả hoà bình" ngủ mất, hai người thầm giận dỗi không nói lời nào suốt cả đoạn đường.

Ánh đèn neon chiếu sáng thành phố, trong kính chiếu hậu, gương mặt Lê Nhất lúc sáng lúc tối, cô dường như rất mệt, mí mắt khép hờ đờ ra.

Kiều Mộ Dương thu hồi tầm mắt, bấm mở Wechat, bấm trả lại số tiền mà cô đã chuyển cho anh lúc nãy.

Nửa tiếng sau, xe sắp đến khách sạn của Phí Nhã.

Trước khi xuống xe, Phí Nhã đột nhiên tỉnh lại, kể một câu chuyện với Kiều Mộ Dương ——

"Hồi nhỏ, nhà tớ nuôi hai con chó.

Một con là chó trắng, con còn lại là chó đen.

Tớ thích chó trắng hơn, nhưng mà nó đã đi lạc, rất lâu cũng không quay về.

Những ngày mà Tiểu Bạch vắng mặt, đều là Tiểu Hắc chơi với tớ, nhưng mà tớ vẫn rất nhớ Tiểu Bạch của tớ.

Rất nhiều người cũng không hiểu được đây là tại sao, rõ ràng Tiểu Hắc đã ở bên tớ nhiều hơn.

Thực ra chỉ có lòng tớ rõ ràng, bởi vì hồi đó Tiểu Bạch là do bản thân tớ chọn, mà Tiểu Hắc không phải."

Phí Nhã đi rồi, Kiều Mộ Dương nương theo chủ đề này hỏi Lê Nhất: "Em có Tiểu Bạch và Tiểu Hắc không?"

Lê Nhất: "Tớ không thích chó, tớ thích mèo."

"Được rồi, anh xin lỗi em.

Ban nãy hành động của anh quả thực có hơi trẻ con." Kiều Mộ Dương nhìn dáng vẻ Lê Nhất bướng bỉnh tức giận, nhượng bộ trước.

Lê Nhất vẫn phớt lờ người này.

"Không muốn nói chuyện cuộc sống cá nhân với anh, vậy nói chuyện công việc đi, dù sao buổi tối anh cũng không ngủ được.

Có nói chuyện không?"

"Tại sao không ngủ được?" Lê Nhất nhíu mày.

"Không có tại sao." Kiều Mộ Dương lại báo địa chỉ khách sạn với tài xế, sau đó nói với Lê Nhất: "Tối nay chúng ta quyết định dự toán chi tiết nhé."

Trong lòng Lê Nhất vẫn còn đè nặng chuyện phải ký hợp tác, nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu: "Vậy chúng ta nói rồi, tối nay chỉ nói chuyện công việc, không nói chuyện riêng."

"Tuỳ em." Người đàn ông đen mặt lười biếng nói..