- Thứ mà phụ nữ có thể khoe khoang cả đời, đơn giản chính là đàn ông và con cái -

Dương Quang lái xe đến đón Phùng Sở Sở tan làm, tiện đường đưa Nguyễn Trữ Khanh về nhà đổi giày. Hôm nay với phần lớn mọi người mà nói chỉ là một ngày bình thường, nhưng đối với Phùng Sở Sở và Nguyễn Trữ Khanh thì đây lại là một ngày khiến cho người ta cảm thấy vô cùng phiền toái. Tối nay hai người có một buổi họp mặt bạn bè thời đại học, ngoài mặt thì nói là vì mọi người đã lâu không gặp, cần phải liên lạc tình cảm, trên thực tế là ẩn chứa âm mưu, nguy hiểm trùng trùng.

Phùng Sở Sở là người thông minh, đã sớm nhìn thấu ý đồ của người chủ trì, vậy nên đành phải mời Dương Quang đi theo cô để giữ thể diện. Về phần Nguyễn Trữ Khanh, cô nàng chẳng mảy may lo lắng. Dù sao trời sinh cô ấy đã có một gương mặt vô hại từ người đến vật, năm đó số con trai trong lớp xiêu lòng vì cô nàng không thiếu, đến nay vẫn có không ít người vẫn còn nhộn nhạo. Chỉ e là mấy cô nàng mang theo bạn trai phải lo lắng nhiều hơn thôi, quản lý ánh mắt người đàn ông của mình cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Quả nhiên, khi Phùng Sở Sở dẫn Dương Quang, đi theo sau Nguyễn Trữ Khanh vào phòng bao riêng của nhà hàng, đũa của tất cả những anh chàng đang ngồi ở đó không tự giác mà đều ngừng lại. Sắc mặt của mấy cô bạn gái bên cạnh họ dường như cũng tâm ý tương thông với mấy cái đũa kia, trong nháy mắt đều hạ thấp xuống. Quả nhiên, gái đẹp là kẻ thù của mọi phụ nữ.

Phùng Sở Sở vừa chào hỏi với mọi người, vừa kéo Dương Quang vào ngồi, ánh mắt liếc qua những người đàn ông ở đây, so sánh một lượt, xác điịnh Dương Quang tư chất xuất chúng cao hơn một bậc xong mới yên lòng. Mặc dù cô không có tý hứng thú nào với việc so bì này, nhưng một khi đã đụng phải rồi thì vẫn sẽ toàn lực ứng phó, không cam lòng rớt lại phía sau.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ đã bắt đầu tán gẫu. Ngồi bên cạnh Nguyễn Trữ Khanh là một cô nàng cắt tóc ngắn thời thượng, còn có một đứa bé tròn một tuổi ngồi trên đùi, hoạt bát hiếu động.

Nguyễn Trữ Khanh mặc dù vẫn không thích cô bạn Hà Phương Mai đã lên chức mẹ này cho lắm, có điều thấy cậu nhóc kia cũng đáng yêu, liền tùy ý ăn mấy miếng, thuận tiện chọc nó chơi.

Hà Phương Mai liếc nhìn Nguyễn Trữ Khanh trông vẫn trẻ trung như thiếu nữ một cái, trong lòng khó chịu không nói thành lời. Hồi còn đi học, mặc dù cô ta vẫn tự cho mình là mỹ nữ, có điều trong lớp lại có một Từ Tịch Tịch và một Nguyễn Trữ Khanh, một thì xinh đẹp như hoa, một lại thanh thuần như nước, một mỹ nữ phải dùng đồ trang điểm để vẽ ra như cô ta, đứng trước mặt bọn họ, rõ ràng chẳng đáng xem.

Không ngờ mấy năm rồi, hôm nay gặp lại, cô ta lập tức lại bị hạ xuống, càng nghĩ càng không phục, chỉ cố tỏ ra vẻ khen ngợi nói: "Trữ Khanh này, tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi, sao cậu vẫn xinh đẹp như trước thế? Năm ấy cậu với Từ Tịch Tịch là hai bông hoa của lớp mình đấy."

Nguyễn Trữ Khanh không quen nghe cái giọng dở dở ương ương đó của cô ta, nhưng lại không muốn bất lịch sự trước mặt mọi người, đành phải khách khí hùa theo nói: "Tôi nào có lợi hại như cậu, con trai cũng đã nhớn từng này rồi, thật là khiến cho người ta phải hâm mộ."

Nói đến con trai, Hà Phương Mai cuối cùng cũng nở một nụ cười thật lòng, vừa nghịch tay cậu con trai vừa nói: "Nó ấy à, bướng bỉnh lắm ấy, mệt chết đi được. Lại nói, tôi nghe đâu Từ Tịch Tịch cũng đã mang thai rồi nên hôm nay mới không đến được. Đúng là không ngờ nổi, năm ấy cậu ta có bao nhiêu người theo đuổi như vậy mà cuối cùng lại lấy anh chàng Tô Bách kia."

Phùng Sở Sở đang nói chuyện với người khác, nghe thấy Hà Phương Mai nói vậy, liền ngừng lại, làm bộ gắp thức ăn cho Dương Quang, cười cười tiếp lời: "Cái anh chàng Tô Bách này, nói ra thì đúng là một kẻ si tình đệ nhất từ trước đến nay. Thời buổi này, có thể tìm được một người đàn ông yêu mình mười năm, hai mươi năm, đúng là còn khó hơn cả trúng xổ số. Tịch Tịch đúng là tốt số, có vài người ấy, muốn tìm một người đàn ông yêu mình một hai năm thôi cũng đã là hy vọng xa vời rồi."

Hà Phương Mai chỉ cảm thấy những lời Phùng Sở Sở nói ra tựa như kim châm, từng câu chữ đâm vào tim cô ta. Hôm nay cô ta chỉ đưa con trai tới, chồng không đi cùng, rất nhiều người đã thấy rõ, nhưng để nói huỵch toẹt ra được như Phùng Sở Sở thì không ai dám.

Ngồi đối diện Phùng Sở Sở là một cô nàng béo ú, từ lúc vừa đặt mông xuống đã bắt đầu ăn không ngừng, món nào ngon là không chịu bỏ sót. Mọi người đã sớm quen với thói ham ăn của cô ta, chỉ coi như không thấy.

Cô ta nghe thấy Phùng Sở Sở chế nhạo Hà Phương Mai, có chút mất hứng, cũng chẳng bởi vì Hà Phương Mai, chỉ đơn giản là vì không ưa kiểu cách của Phùng Sở Sở mà thôi. Cô ta liếc Dương Quang một cái, thấy bề ngoài anh ta không tệ, trong lòng càng thêm không phùng, cười giả lả nói với Phùng Sở Sở: "Sở Sở này, giới thiệu bạn trai của cậu với bọn này đi."

Phùng Sở Sở nhìn Dương Quang một cái, cười nói: "Anh ấy tên là Dương Quang."

Cô béo hình như chưa hài lòng với đáp án này, tiếp tục hỏi dồn: "Làm việc ở đâu vậy?"

Lần này, ngay cả Dương Quang cũng có chút ngượng ngập, anh chưa từng bị bạn của bạn gái tra hỏi bao giờ, tình cảnh này cũng chỉ mới gặp lần đầu. Anh ho nhẹ một tiếng, khiêm tốn nói: "Cũng chỉ là đi làm công cho người ta thôi."

Cô béo vừa nghe thế, hiển nhiên rất sung sướng, hảo sảng cười nói: "Tôi thấy anh Dương đây trông cũng ra vẻ nhân tài, còn tưởng là làm ăn lớn kiếm tiền nhiều chứ. Không biết anh Dương có hứng thú với đầu tư không, tôi có thể giới thiệu ông xã nhà tôi cho anh, anh ấy là quản lý đầu tư đấy."

Khi nói đến hai chữ "Quản lý", cô béo cố ý nhấn mạnh, có vẻ rất kiêu ngạo. Phùng Sở Sở không nhịn được khinh bỉ một phát, quả nhiên cô không có lầm, mục đích của mấy người này khi đến đây, chẳng qua là để khoe khoang mà thôi.

"Không cần, anh ấy không hứng thú gì với đầu tư đâu, kiếm tiền đàng hoàng vẫn tốt hơn." Phùng Sở Sở cự tuyệt rất kiên quyết, "Bây giờ không phải đang khủng hoảng kinh tế sao, có thể giữ chặt tiền không tiêu loạn đã là kiếm được tiền rồi. Tôi nghe nói, dạo này kinh tế khủng hoảng, mấy trò cố vấn đầu tư linh tinh gì đó kia, chỉ e cơm ăn của mình còn khó kiếm, làm gì còn bản lĩnh mà thay người khác kiếm tiền."

Sắc mặt của cô béo tối sầm, nhưng vẫn còn muốn mạnh miệng: "Anh ấy là quản lý, rất có bản lĩnh. Công ty anh ấy dạo này rất bận rộn."

"Tôi từng nghe qua một câu truyện cười, nói bây giờ trên trời rơi xuống mười cục gạch, đập vào mười người thì có chín người là quản lý, còn lại một người thì cũng là phó quản lý. Trần Song Nghiên, cậu cũng phải cẩn thận chồng cậu đó, coi chừng anh ta tự tâng bốc mình, khoác lác trước mặt cậu." Người nói những câu này không phải là Phùng Sở Sở mà là Nguyễn Trữ Khanh. Ai cũng nghe ra ý tứ châm chọc trong đó. Nhưng câu này lại từ miệng của Nguyễn Trữ Khanh dịu dàng như nước thốt ra, mấy anh chàng ngồi đó đều cười rộ lên, còn có người nhân cơ hội nịnh hót, nói cô nàng có khiếu hài hước.

Trong tiếng cười của mọi người, Trần Song Nghiên càng ngày càng ngượng ngập, mặt trướng đến đỏ bừng, giận đến mức siết chặt cốc bia trên bàn, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt mạnh xuống bàn.

Phùng Sở Sở thấy cô ta như vậy, trong lòng âm thầm cười trộm, ngoài miệng còn không chịu buông tha cho người ta, nói: "Tôi bảo này, Trần Song Nghiên, thực ra tôi rất giật mình đấy, bao nhiêu năm như vậy mà cậu chẳng thay đổi tí nào cả, bảo dưỡng còn tốt hơn cả Nguyễn Trữ Khanh nữa."

Trần Song Nghiên vốn đang giận đến tức cả ngực, nghe thấy Phùng Sở Sở khen ngợi mình, có chút không kịp phản ứng, đen mặt cười đến cứng đờ, ngượng ngùng nói: "Nào có, thực ra tôi cũng giống các cậu thôi mà, cũng thay đổi, già hơn nhiều rồi."

"Tôi đâu có nói mặt của cậu." Phùng Sở Sở giả vờ có chút say, níu lưỡi nói, "Tôi nói là dáng người của cậu ấy, vẫn như năm đó, chẳng thay đổi tí nào. Chỉ sợ là sinh con xong còn có khuynh hướng tiếp tục phát triển ấy."

Lần này, không riêng gì cánh đàn ông, ngay cả các nữ đồng bào cũng không nhịn được cười rộ lên. Nhìn cái tướng kia của Trân Song Nghiên một cái, ngẫm lại lời của Phùng Sở Sở, đúng là sinh động hoạt bát, vô cùng sống động, làm cho người ta không khỏi tưởng tượng không dứt.

Trần Song Nghiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn Nguyễn Trữ Khanh và Phùng Sở Sở một cái, biết các cô đều không phải người dễ đối phó, trong đầu bỗng nhớ đến La Giai Cầm. Mặc dù hôm nay cô ta không tới, nhưng Trần Song Nghiên biết, La Giai Cầm và Phùng Sở Sở là bạn tốt, chỉ đông đánh tây, có lẽ mới là cách tốt nhất.

Cô ta đè nén sự tức giận, giả vờ giả vịt nhìn quanh phòng bao, sau đó ra vẻ kinh ngạc nói: "Sở Sở này, sao La Giai Cầm không đến thế? Không phải cô ấy cũng giống Từ Tịch Tịch, mang thai nên không đến được chứ. À mà không đúng, tôi nghe nói cô ấy ly hôn rồi, có phải vì thế nên mới không đến không? Thực ra bọn mình đều là bạn cũ, tuyệt đối sẽ không chê cười cậu ấy đâu mà, cậu này đúng là lo lắng nhiều quá. Nhưng mà cô ấy cũng thực đáng thương, mới kết hôn có mấy tháng, aiz..."

Quả nhiên không ngoài dự liệu, vừa nhắc đến La Giai Cầm, nhắc đến cuộc hôn nhân không thể chịu nổi kia của cô ấy, sắc mặt của Phùng Sở Sở liền trở nên khó coi. Trần Song Nghiên này đúng là tìm đường chết rồi, đừng có đụng vào miệng súng của của cô, Phùng Sở Sở hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: "Kết hôn rồi, hưởng qua mùi vị đàn ông rồi là được. Thịt có ngon đến mấy, ăn mấy chục năm rồi cũng thấy ngán. Huống chi đàn ông ấy mà, cho dù hôm nay không thay lòng, ai biết ngày mai có hay không. Chờ đến khi hoa tàn ít bướm, eo to hơn cả thùng phuy mới bị người ta bỏ, đó mới là thảm kịch nhân gian. Giai Cầm là người thông minh, đương nhiên sẽ không để cho bản thân rơi vào cảnh như vậy rồi. Cô ấy vừa trẻ vừa đẹp, còn sợ không có đàn ông chắc? Hàng tốt thì vĩnh viễn không sợ không bán được, chỉ có hàng lởm mới phải vội vàng tiêu thụ trước khi hết hạn thôi, tránh ế cả đời."

Phùng Sở Sở càng nói càng cay nghiệt, từng câu đều nhắm thẳng vào Trần Song Nghiên, đã đến cấp độ chỉ mặt đặt tên. Nguyễn Trữ Khanh nhìn cảnh này, biết cô đã tức lên, vội vàng chen miệng vào giảng hòa: "Ai da, hàng tốt hàng lởm cái gì chứ, nói mà người ta mất hết bụng dạ để ăn cơm, cậu định hại mình bị khó tiêu chắc."

Phùng Sở Sở cười cười chọc chọc mặt cô nàng, đáp: "Được rồi, biết rồi, ăn đi, nhưng mà ăn nữa ấy, chỉ sợ cậu cũng sẽ biến thành bà béo cho xem."

Đến lúc này mới cười cười nói nói, bỏ qua bầu không khí căng thẳng khi nãy. Bàn ăn lại quay lại vẻ hòa bình giả dối.

Trải qua hai lần tay đôi này, mấy kẻ không có đầu óc lại đang rục rịch muốn thử kia đều trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không dám tùy tiện nói lung tung nữa. Có hai ví dụ thê thảm trước mặt, sao có thể khinh thường mà nếm thử nữa?

Một bữa cơm ăn đến hữu kinh vô hiểm, mọi người ngoài cười nhưng trong không cười, nịnh nọt tung hê nhau, có người thầm ghen tỵ trong lòng, có người âm thầm cảm thấy may mắn, đến lúc chia tay, mặc dù đều nói hẹn gặp lại, miệng thì không ngừng nói vậy, trong lòng lại nghĩ, sau này tốt nhất đừng bao giờ gặp nữa.

Dương Quang lái xe, đưa hai nàng mỹ nữ về, chở Nguyễn Trữ Khanh về nhà trước, sau đó lại đưa Phùng Sở Sở về tận cửa. Sau khi xe dừng hẳn, anh nhìn Phùng Sở Sở một cái, đột nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay cô.

"Sao vậy?" Phùng Sở Sở có chút kỳ quái, "Có muốn lên ngồi một chút không?"

Dương Quang cười, cốc cô một cái, nói: "Em ấy, sau này đừng có kích động như thế nữa, hễ lần nào người khác nhắc đến La Giai Cầm là em chẳng khác nào con nhím cả, chỉ hận không thể nhảy ra ghim cho mỗi người một phát."

Phùng Sở Sở không phục trừng mắt nhìn anh một cái, bĩu môi nói: "Con người em vốn như thế rồi, người không phạm em em không phạm người, nếu mà lấn lướt lên đầu em, thì cũng đừng trách em không khách khí. Anh không nghe thấy Trần Song Nghiên kia nói những gì sao? Em không đánh cô ta đã là nể mặt cô ta lắm rồi."

Dương Quang nhớ đến dáng vẻ tức đến mức thịt mỡ trên người rung lên, căng ra của Trần Song Nghiên, lại không nhịn được cười phá lên. Anh vừa cười, vừa đưa tay vào trong túi, lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Phùng Sở Sở.

Trong tấm ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua mặt mày đứng đắn, con người cũng có vẻ thật thà.

"Đây là cái gì?"

"Anh chàng xem mắt."

"Xem mắt?" Phùng Sở Sở vẫy vẫy tấm hình trong tay, khó hiểu nói, "Để em đi xem mắt với anh ta sao?"

"Em nằm mơ đi." Dương Quang liếc cô một cái, tiếp tục nói, "Đời này em còn thoát khỏi ma chưởng của anh được nữa hay sao? Đây là đối tượng xem mắt anh tìm giúp La Giai Cầm, em trai của bạn anh, con người ổn, gia cảnh cũng được. Anh nghĩ, chắc cậu ta sẽ không xử tệ với La Giai Cầm."

Phùng Sở Sở tràn ngập vẻ vui mừng, vỗ vỗ vai Dương Quang, tán dương: "Không tệ đấy, ra tay còn nhanh hơn cả em. Nếu lần này Giai Cầm lấy được một người đàn ông tốt, em nhất định sẽ cảm ơn anh tử tế."

Dương Quang quỷ dị cười một tiếng, từ từ ghé sát vào mặt Phùng Sở Sở, thấp giọng nhỏ nhẹ bên tai cô: "Thật không? Vậy anh có quyền chọn quà không đấy?"

Phùng Sở Sở bị hành động của anh làm cho có chút lúng túng, hai người yêu đương đã nhiều năm, dường như đã lâu lắm rồi không kề sát nhau như hôm nay, có vẻ thân mật như vậy. Bây giờ Dương Quang đột nhiên đòi hỏi cô ở trong xe, làm cho cô có chút ngượng ngùng, giống như là hai người bạn nhỏ, đang giấu diếm cha mẹ yêu đương vậy.

Mắt thấy Dương Quang ngày càng đến gần, gương mặt đã phóng đại trước mặt mình rất nhiều, Phùng Sở Sở không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng chụt một cái lên má anh, thuận tay đẩy cửa xe ra, gần như nhảy ra khỏi xe, cười nói, "Xong việc rồi nói sau", lập tức xoay người đi về phía cầu thang.

Dương Quang nhìn bóng dáng của cô, nét mặt không biết là đang cười hay không. Đối với quan hệ giữa hai người, anh luôn cảm thấy như thiếu thiếu điều gì đó, tựa như một con lắc đồng hồ, mỗi khi thấy nó dao động đến điểm thấp nhất, bạn luôn cảm thấy nó sẽ dừng lại. Nhưng không ngờ, nó lại tiếp tục dao động, cách bạn ngày càng xa.

Cảm giác lúc gần lúc xa này, khiến cho trong lòng Dương Quang như có một cái đồng hồ, tâm trạng cứ dao động theo quả lắc đồng hồ kia, không ngừng chuyển động, lúc thì vui mừng, khi lại bất an.