Cả Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm trong thời gian này đều cảm nhận được sự thay đổi đến từ đối phương.

Bọn họ không ai nhắc tới những chuyện khó chịu trước đây, dường như chỉ muốn tận hưởng cảm giác yên bình này.

Mặc dù có thể không trốn tránh mãi được, nhưng dù sao cũng chuyện đã xảy ra rồi, hay là cứ tạm cất nó vào một góc vậy.

Hai người họ ở đây, buổi sáng thì dậy sớm cùng Bạch Phương đi bộ, sau đó lại cùng bà làm những công việc sinh hoạt giản dị.

Đôi lúc Lý Trạch Lâm cũng sẽ thể hiện tài bếp núc một chút, nhưng chỉ cần là Bạch Phương muốn làm gì, Lý Trạch Lâm đều không từ chối.

Lúc này, cả ba người bọn họ đang ngồi trò chuyện ở phòng khách, Bạch Phương bỗng nhiên lên tiếng:

- Hạ Hạ, Tiểu Lâm, ngày mai hai đứa sẽ trở về thành phố A sao?

Yên Vân Hạ vừa mới trao đổi công việc cùng Ý Nguyên xong, cô không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười, đáp lại:

- Vốn muốn ở cùng bà nội thêm vài ngày nữa, nhưng cháu đã không đi làm gần nửa tháng rồi… Chuyện làm ăn không thể trì hoãn lâu được.

Hơn nữa Trạch Lâm, anh ấy cũng còn nhiệm vụ ở đoàn phim…

Yên Vân Hạ nói đến đây liền đưa mắt nhìn Lý Trạch Lâm, cậu biết ý thì cũng nhanh chóng phụ họa theo:

- Đúng là vậy ạ.

Ban đầu con chỉ xin nghỉ 2 ngày, hiện tại đã quá thời gian mất rồi, mọi người cũng lo lắng lắm.

Con và Hạ Hạ trở về thành phố A, nhưng sau này khi xong việc, chúng con sẽ lại trở về thăm bà có được không?

Bạch Phương đương nhiên không vui.

Thời gian qua nhờ có Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ ở đây nên tâm tình bà mới tốt như vậy… Có điều đúng là người trẻ còn sự nghiệp, bà không thể cản trở con cháu mình phát triển được.

Bạch Phương buồn bã thở dài một cái:

- Được rồi… Bà hiểu mà.

Hai đứa về thành phố nhớ phải giữ gìn sức khỏe.

Bây giờ người trẻ các con đều mải chạy theo công việc, giờ giấc nghỉ ngơi đều không đảm bảo.

Thật là...!

Yên Vân Hạ biết Bạch Phương lo lắng, vì vậy liền buông điện thoại xuống, xích tới ôm chặt lấy bà.

Cô đối với người nhà vẫn luôn cư xử trẻ con như vậy, Yên Vân Hạ nũng nịu lên tiếng:

- Bà à, người nên chú ý sức khỏe là bà mới phải chứ.

Bà đã hứa tương lai còn phải tới bế con cho cháu nữa… Bà cũng không thể nuốt lời đâu nhé.

Bạch Phương không yên tâm về Yên Vân Hạ nên cứ dặn đi dặn lại Lý Trạch Lâm phải để mắt tới cô thật nhiều.

Ba người trò chuyện thêm một lúc, Yên Vân Hạ mới cùng Lý Trạch Lâm lên trên tầng sắp xếp hành lý.

Bước đến cầu thang, Yên Vân Hạ không khỏi tiếc nuối nói:

- Lâu lắm rồi tôi mới có một kì nghỉ dài và bình yên như vậy.

Thật không biết khi nào mới có cơ hội trải nghiệm lại nữa đây?

Lý Trạch Lâm tâm tình cũng có chút phức tạp.

Thành phố A là nơi bộn bề công việc, con người ở đó mỗi ngày đều chật vật mà kiếm sống.

Thời gian qua, dường như Lý Trạch Lâm đã tận hưởng được dư vị của gia đình, của những điều giản đơn nhất… Bỗng nhiên cũng không muốn xa cách.

Có điều vì tương lai của mình, và cả của tình yêu dành cho Yên Vân Hạ nữa, Lý Trạch Lâm cuối cùng cũng nhịn xuống.

Cậu chỉ nhẹ nhàng đáp:

- Nếu chị Vân Hạ muốn thì cứ ở lại đây vài hôm nữa rồi lên.

Tôi trở về trước giúp chị dọn dẹp nhà cửa là được rồi.

Nhớ đến đống hỗn độn trong nhà như có trộm đột nhập, Yên Vân Hạ không khỏi giật giật khóe môi.

Cũng may là hôm đó Lý Trạch Lâm chỉ mải lo tìm Yên Vân Hạ nên không để ý tới nhà cửa thế nào… Nếu không, Yên Vân Hạ cũng thực không dám nghĩ tới hình tượng của mình còn có thể xấu đến đâu.

Yên Vân Hạ lấp liếm cười, ngượng ngùng đáp:

- Không cần đâu, cậu xin nghỉ lâu như vậy, đạo diễn chắc chắn sẽ không vui.

Tôi nhờ Ý Nguyên tìm vài người giúp việc theo giờ tới thu dọn là được.

Còn cậu đấy, trở về liền nghiêm túc làm việc cho tôi, người của Yên Vân Hạ, không thể kém cỏi được.

Lý Trạch Lâm không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu xem như đã hiểu.

Sáng hôm sau, bọn họ bay chuyến sớm nhất trở về thành phố A.

Yên Vân Hạ lo lắng Lý Trạch Lâm tuần qua không tới phim trường sẽ bị đạo diễn trách móc nên mới lái xe đưa cậu đến đó.

Nói chuyện với đạo diễn xong, Yên Vân Hạ liền quay sang dặn dò Lý Trạch Lâm:

- Cậu ở lại ngoan ngoãn nghe lời đạo diễn Lâm, đừng để ông ấy phải phiền lòng.

Tôi về nhà trước đây.

Lý Trạch Lâm có chút buồn cười trước bộ dạng như ‘bà mẹ trẻ’ đưa con nhỏ tới trường mầm non của Yên Vân Hạ.

Có điều cậu không hề chán ghét cảm giác này.

Lý Trạch Lâm từ lúc nào đã mê mẩn cái danh nghĩa được bao nuôi này mất rồi, cậu vui vẻ cười đến híp cả mắt:

- Chị Vân Hạ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng cống hiến mà.

Yên Vân Hạ bị nụ cười sáng lạn của Lý Trạch Lâm làm cho đỏ bừng cả mặt.

Đúng là yêu nghiệt… Tạm biệt Lý Trạch Lâm xong, Yên Vân Hạ mới lái xe trở về nhà.

Hôm qua Ý Nguyên đã giúp cô tìm người tới dọn dẹp rồi nên hiện tại căn biệt thự lại trở về dáng vẻ sạch sẽ vốn có của nó.

Yên Vân Hạ thở dài một tiếng, mệt mỏi bước lên phòng của mình.

Bay một chuyến dài, lại phải dậy sớm, Yên Vân Hạ thực sự mệt chết đi được.

Ngả mình trên chiếc giường êm ái một lúc, Yên Vân Hạ mới chậm rãi ngồi dậy thay quần áo.

Lúc này, chiếc nhẫn Lý Trạch Lâm đưa cô hôm trước từ trong túi áo rơi ra khiến cho Yên Vân Hạ không khỏi ngẩn người vài giây.

Cô nhanh chóng cúi người xuống nhặt vật nhỏ bé kia lên, không hiểu sao lại thấy vô cùng đẹp mắt.

Trang sức vốn là thứ không thể thiếu đối với các diễn viên nữ, Yên Vân Hạ cũng vậy… Nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác xúc động trước một món đồ nữ trang nhỏ bé như vậy.

- Có lẽ là vì cậu ấy nhỉ…? - Yên Vân Hạ khẽ lẩm bẩm.

Cô cẩn thận ngắm nghía chiếc nhẫn, sau đó chậm rãi đeo nó lên tay.

Yên Vân Hạ bất giác mỉm cười, nụ cười ấm áp, rực rỡ như ánh mặt trời.

Sau lần về quê này, tâm tình Yên Vân Hạ tốt hơn rất nhiều, Ý Nguyên đương nhiên là nhận ra điều đó.

Lại được biết lần này có cả Lý Trạch Lâm đi theo, Ý Nguyên liền trêu chọc cô:

- Chị Vân Hạ dạo này xuân sắc tràn đầy thật đó.

Đúng là người có tình yêu có khác.

Yên Vân Hạ đương nhiên biết Ý Nguyên ghẹo mình, có điều cô cũng không giận, chỉ liếc cô nàng một cái, trầm giọng dọa nạt:

- Đúng là tâm tình rất tốt.

Hơn nữa cũng rất ngạc nhiên về khả năng đảm đương công việc của em.

Thiết nghĩ chắc chị nên dành thêm thời gian nghỉ ngơi, để em có cơ hội thể hiện năng lực của mình mới được.

Thời gian qua toàn bộ công việc của Yên Vân Hạ đều do một tay Ý Nguyên xử lý.

Vốn nghĩ cô gái này còn trẻ sẽ ham chơi, nhưng Ý Nguyên lại vô cùng nghiêm túc chuẩn bị đâu ra đấy.

Yên Vân Hạ đương nhiên biết Ý Nguyên tài giỏi, nhưng năng lực tốt như vậy, sau này sẽ còn phát triển lắm cho mà xem.

Ý Nguyên mặc dù vui vẻ vì được boss Yên tin tưởng, nhưng mà cô không muốn bị kẹt lịch trình nữa đâu.

Cứ nhìn hai mắt thâm quầng của mình trong gương, Ý Nguyên lại tưởng tượng tới những đêm vừa rồi chạy deadline, thực sự ám ảnh quá đi mất.

Ý Nguyên vội vàng từ chối:

- Đừng mà chị Vân Hạ.

Em vẫn cần phải học tập ở chị nhiều lắm, chị đừng như vậy mà.

Chị như vậy là như thế nào hả? Dù sao chị cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác làm ‘bạo quân’, lần này để Ý Nguyên trải nghiệm trước cảm giác bị bóc lột đi.

- Yên Vân Hạ tàn nhẫn trêu ghẹo Ý Nguyên.

Cô nàng bị mấy chữ ‘deadline’ dọa cho tái cả mặt khiến Yên Vân Hạ bật cười ha hả vì thích thú.

Lúc này, đột nhiên Ý Nguyên lại đổi chủ đề:

- Nhưng mà chị Vân Hạ, chị thực sự cảm thấy Lý Trạch Lâm là một sự lựa chọn đúng đắn sao?

Yên Vân Hạ đang đọc tài liệu, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Ý Nguyên.

Nụ cười trên môi cô có chút cứng ngắc, Yên Vân Hạ chậm rãi lên tiếng:

- Chẳng phải trước đây em cũng rất nhiệt tình ủng hộ chị và cậu ấy sao?

Ý Nguyên trầm ngâm một hồi, tựa hồ chẳng khác nào bà cụ non cả.

Một lúc sau, cô nàng mới thở dài một cái:

- Đúng là ban đầu em cảm thấy cậu ấy không tệ, nhưng mà sau một vài chuyện, em thấy cậu ấy còn ngây thơ quá, chưa đủ chín chắn để có thể lo toan cho chị.

Dù sao cậu ấy cũng mới chỉ 23 - 24 tuổi…

Quả thực Lý Trạch Lâm vẫn còn rất trẻ, cho dù quá khứ cậu ấy đã từng trải qua những chuyện gì thì bản chất vẫn chỉ là một cậu thanh niên mới lớn thôi.

Yên Vân Hạ cũng không phải là tuýp người mạnh mẽ gì cho cam.

Tất cả những gì cô có hiện tại, thậm chí là cả tính cách kiên cường này, chẳng qua cũng chỉ là vỏ bọc để tránh những tổn thương xảy ra với bản thân mình mà thôi.

Yên Vân Hạ chống cằm, bắt đầu chậm rãi suy nghĩ…