Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm đắn đo như vậy, trong lòng không rõ tư vị thế nào… Hóa ra Lan Nhược đối với cậu thực sự quan trọng và đáng tin như vậy.

Yên Vân Hạ đột nhiên cảm thấy trái tim mình rơi bịch một tiếng, có gì đó nghẹn ngào, chua xót không diễn tả được.

- Lý Trạch Lâm.

- Yên Vân Hạ trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên lên tiếng.

Lý Trạch Lâm từ nãy đến giờ không dám đối mặt với cô, hiện tại mới bắt đầu ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn sắc mặt tái nhợt của Yên Vân Hạ, trong lòng thực sự rất đau.

Lý Trạch Lâm đương nhiên hiểu những lời Ý Nguyên nói.

Thời gian luôn có thể khiến cho con người thay đổi, cậu không thể chắc chắn Lan Nhược 3 năm trước và Lan Nhược hiện tại vẫn giống nhau được.

Nhưng mà… Lý Trạch Lâm không muốn nghĩ tới.

Cậu có chút e dè đáp lại:

- Chị Vân Hạ, có chuyện gì sao?

Yên Vân Hạ không biết hiện tại trong lòng mình là tư vị gì… Một chút mùi giấm, mùi chua của chanh, lại có vài phần bi thương, thất vọng.

Yên Vân Hạ cảm thấy bản thân mình và Lý Trạch Lâm so với mấy cô gái cùng ‘crush’ của mình cũng không khác là bao.

Yên Vân Hạ cười tự giễu, nhưng vẫn muốn hỏi:

- Lý Trạch Lâm, nếu một ngày tôi và Lan Nhược rơi xuống sông, cậu sẽ cứu ai?

Cả Lý Trạch Lâm và Ý Nguyên đều vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi của Yên Vân Hạ.

Sao có lúc boss Yên ‘cool ngầu’ của bọn họ lại đặt ra câu hỏi ấu trĩ này cơ chứ? Ý Nguyên không dám tin vào mắt mình nữa, cô nàng lắp bắp hỏi lại:

- Chị Vân Hạ… có phải chị bị dọa đến chấn động não rồi không?

Yên Vân Hạ không nói gì, chỉ liếc Ý Nguyên một cái như trách cô nàng nhiều chuyện.

Yên Vân Hạ cũng không hiểu nổi bản thân mình sao lại đặt ra một câu hỏi không có não như vậy… Có điều cô vẫn kiên nhẫn nhắc lại:

- Lý Trạch Lâm, sao cậu không nói gì? Tôi đang hỏi cậu đấy.

Nếu tôi và Lan Nhược cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu ai?

Ý Nguyên thực sự rất muốn bụm miệng cười, hóa ra Yên Vân Hạ cũng có lúc ngốc nghếch đến đáng yêu như vậy.

Còn Lý Trạch Lâm, cậu vẫn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Yên Vân Hạ.

Mặc dù không biết tại sao Yên Vân Hạ lại đặt câu hỏi kiểu này, nhưng Lý Trạch Lâm thấy được sự mong chờ từ trong ánh mắt của cô.

Yên Vân Hạ đã gấp đến độ siết chặt hai tay vào nhau rồi, cô thực sự sợ Lý Trạch Lâm vậy nhưng chọn Lan Nhược.

Thấy cậu đắn đo như vậy, Yên Vân Hạ bỗng nhiên hiểu ra vài chuyện.

Giữa người ‘bao nuôi’ mình và một người bạn ‘đặc biệt’, hẳn sẽ rất khó khăn để lựa chọn nhỉ?

- Thôi, cậu không cần trả lời nữa đâu.

- Yên Vân Hạ đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng kia.

Kì thực Yên Vân Hạ sợ bản thân mình sẽ phải thất vọng.

Có lẽ trước kia bên cạnh Lý Trạch Lâm không có cô gái nào nên Yên Vân Hạ mới tự tin như vậy.

Còn hiện tại đã xuất hiện đối tượng khác rồi, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi, đối với người mình thích, sao có thể không lo lắng, ngại ngùng được?

Yên Vân Hạ khẽ thở hắt một tiếng, lại nói:

- Cũng muộn rồi, để chị gọi tài xế đưa em về nhé, Ý Nguyên.

Hôm nay thực sự cảm ơn em.

Ý Nguyên biết tâm tình Yên Vân Hạ không tốt nên chỉ cũng chỉ vui vẻ cười đáp:

- Thân là thư ký của chị, quan tâm chị là chuyện em nên làm mà.

Em có thể tự bắt xe về được, không cần phiền như vậy đâu.

Chị Vân Hạ, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé.

Ý Nguyên nói xong liền cầm túi xách rời đi.

Lúc đi đến gần Lý Trạch Lâm, cô còn cố tình huých mạnh vào vai cậu một cái.

Ý Nguyên nhìn Lý Trạch Lâm đầy thù địch, cô lẩm bẩm:

- Dám bắt nạt boss Yên nhà tôi, cậu chết chắc rồi.

Lý Trạch Lâm đương nhiên không nghe được mấy lời nói nhỏ kia của Ý Nguyên, nhưng nhìn cô nàng hùng hổ như vậy, Lý Trạch Lâm cũng có dự cảm không lành.

Cậu muốn dành thời gian để quan sát Lan Nhược, xem rốt cục cô ta có giống như lời Ý Nguyên nói hay không.

Lý Trạch Lâm ấp úng:

- Chị Vân Hạ… chuyện vừa rồi...!

Yên Vân Hạ lúc này đang cúi đầu nhắn tin với Thẩm Hạnh, chậm rãi ngẩng lên nhìn cậu.

Cô lạnh nhạt nói:

- Không phải lỗi của cậu.

Nếu không có chuyện gì thì cậu cũng đi nghỉ sớm đi.

Thái độ của Yên Vân Hạ xa cách khiến cho Lý Trạch Lâm thấy lo sợ.

Bọn họ mới trở nên tốt hơn một chút thôi mà… Có điều nếu Lan Nhược thực sự hại Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm chắc chắn không thể bỏ qua được.

Tuy nhiên Lý Trạch Lâm còn hoài nghi...!Mãi sau Lý Trạch Lâm mới lên tiếng:

- Chị Vân Hạ, có lẽ thời gian tới tôi sẽ ở đoàn phim… Tôi...!

Đối với Yên Vân Hạ, rắc rối và thất vọng trong một ngày nhiều như thế là đủ rồi, cô không muốn nghe nữa.

Yên Vân Hạ lạnh lùng đặt điện thoại xuống bàn, nhàn nhạt cất lời:

- Cậu muốn làm gì cũng được, miễn đừng quên thân phận và hợp đồng cậu ký cùng tôi.

Yên Vân Hạ dần cảm thấy niềm tin giữa mình và Lý Trạch Lâm lại bắt đầu lung lay rồi.

Có lẽ bọn họ thực sự chưa đủ vững trãi, nền tảng quá mỏng manh, hơn nữa cô cũng chẳng biết gì về Lý Trạch Lâm cả… Cứ như vậy, nếu đặt cạnh nhau sẽ càng thêm sai lệch thôi.

Ngày hôm sau, lúc Yên Vân Hạ thức dậy thì Lý Trạch Lâm đã đi làm rồi.

Nhìn đồ ăn sáng bày biện đẹp mắt trên bàn, Yên Vân Hạ lại không có tâm tình dùng bữa.

Qua loa nếm chút bánh ngọt, Yên Vân Hạ cũng nhanh chóng rời khỏi nhà tới công ty.

Tâm tình hoảng loạn được cô đè nén bằng việc vùi mình vào công việc, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên, Yên Vân Hạ mới thức tỉnh.

- Mẹ, con nghe đây? - Yên Vân Hạ kẹp điện thoại vào cổ, vừa đọc báo cáo tài chính phòng kế toán gửi tới, vừa trả lời.

Bên kia, Hoa Vân Thư có chút gấp gáp.

Bà vừa nghe thấy giọng con gái liền vội vàng đáp lại:

- Hạ Hạ, xảy ra chuyện không hay rồi.

Hiếm khi Yên Vân Hạ thấy mẹ mình hoảng loạn như vậy, cô nhanh chóng buông tài liệu trên tay xuống, nắm chặt điện thoại:

- Mẹ, có chuyện gì vậy ạ? Mẹ bình tĩnh nói cho con nghe nhé.

Ở bên kia, Hoa Vân Thư lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu:

- Hạ Hạ, bà nội con vừa bị ngã.

Hiện tại đã tới bệnh viện rồi, con mau trở về một chuyến đi.

Yên Vân Hạ không biết có phải dạo gần đây mình bước chân xuống giường sai cách không nhưng mọi thứ xui xẻo cứ lần lượt kéo đến khiến cô vô cùng mệt mỏi.

Nghe tin bà nội bị ốm, Yên Vân Hạ cũng chẳng còn tâm tình làm việc nữa.

Vừa tắt máy, cô nhanh chóng kêu Ý Nguyên đặt vé gấp cho mình, cũng không nói không rằng lập lái xe tới sân bay