Trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, Yên Vân Hạ chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng dưới sự thúc giục của mẫu thân đại nhân thì cô vẫn phải cầm lấy điện thoại và liên lạc với đối tượng xem mắt kia.

Theo như lời Hoa Vân Thư nói thì anh ta cũng là một đạo diễn trẻ có tiếng.

Yên Vân Hạ lại ở trong ngành lâu năm, đương nhiên những người có thực lực hay tiếng tăm, cô đều đã tiếp xúc qua.

Yên Vân Hạ cảm thấy cơ hội lần này gặp được người quen sẽ vô cùng cao, không ngờ lại đúng thật.

- Vân Hạ, hóa ra em chính là đối tượng mà mẹ anh muốn giới thiệu đấy à? - Đầu dây bên kia, Vũ Hiên bật cười lên tiếng.

Yên Vân Hạ và Vũ Hiên vốn cùng tốt nghiệp tại học viện Hí Kịch, tuy khác chuyên ngành nhưng cũng xem như có quen biết.

Anh ta hơn cô 2 tuổi, được người trong giới đánh giá là có tiềm năng phát triển.

Tuy Yên Vân Hạ không quá thân thiết với Vũ Hiên nhưng tin đồn của anh ta, cô cũng nghe không ít.

Yên Vân Hạ bắt đầu cảm thấy rắc rối, có điều cô vẫn ôn hòa đáp lại:

- Em cũng không nghĩ người đó lại là anh.

Bất ngờ thật đấy.

Đối với nhiều người, Yên Vân Hạ chính là bông hoa hồng rực rỡ mà ai cũng muốn chạm vào một lần.

Đương nhiên, Vũ Hiên cũng không ngoại lệ.

Có điều Yên Vân Hạ trước nay đều lạnh nhạt, không mặn nồng với những việc xã giao nên anh ta hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận cô.

Cơ hội lần này đúng là trời ban.

Vũ Hiên trong lòng thầm đánh giá, lại nhanh chóng ngỏ ý:

- Chắc em cũng nghe qua phụ huynh nói chuyện rồi nhỉ? Nếu em rảnh thì cuối tuần này chúng ta gặp mặt luôn đi.

Trước đây khi còn trong học viện cũng có rất nhiều chuyện vui, anh đang muốn ôn lại kỉ niệm một chút đây.

Yên Vân Hạ dù không muốn nhưng Hoa Vân Thư đã nhắc tới vậy rồi, cô không thể không đồng ý được.

Yên Vân Hạ nén tiếng thở dài, chậm rãi đáp:

- Được, vậy cứ nghe theo anh đi.

Hiện tại em còn có chút việc, anh cứ nhắn lại địa chỉ cho em là được.

Vũ Hiên cũng chỉ cần lời đồng ý của người đẹp mà thôi, những chuyện khác đối với anh ta cũng chẳng quan trọng lắm.

Kết thúc cuộc trò chuyện với Vũ Hiên, Yên Vân Hạ không khỏi nặng nề thở dài một tiếng.

Yên Vân Hạ không biết rằng nãy giờ ở ngoài cửa Lý Trạch Lâm đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cả hai.

Cậu vốn định mang nước ép lên cho Yên Vân Hạ, nhưng lại vô tình bắt gặp cảnh tượng khó xử này.

Tuy không thể biết được hoàn toàn nội dung của đoạn đối thoại, nhưng Lý Trạch Lâm cũng có thể lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của nó.

- Chết tiệt.

- Cậu nhỏ giọng chửi thề một tiếng, sau đó liền xoay người xuống tầng.

Lý Trạch Lâm vì tức giận nên nhanh chóng đưa cốc nước trên tay lên uống một ngụm hết sạch.

Cậu đặt mạnh chiếc cốc rỗng xuống bàn, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng khó tả.

Ngày hôm sau, Lý Trạch Lâm rời nhà từ sớm, chỉ để lại cho Yên Vân Hạ một từ giấy nhắn rằng đoàn phim có cảnh quay gấp khiến cô không khỏi nhíu mày.

- Lý Trạch Lâm, hôm nay cậu bị làm sao vậy hả? - Đạo diễn ngồi ở sau máy quay lớn tiếng quát.

Rõ ràng mấy ngày trước biểu hiện của Lý Trạch Lâm vẫn rất tốt, nhưng không hiểu sao hôm nay diễn xuất lại tệ như vậy.

Chưa kể nhiều cảnh cậu ra tay không có lực mà ngay cả lời thoại cũng quên mất.

Đạo diễn tức đến thiếu chút nữa ném luôn cả tờ kịch bản trong tay xuống đất.

Lý Trạch Lâm lúc này mới bừng tỉnh, từ sau khi biết Yên Vân Hạ sắp đi xem mắt, tâm hồn cậu cứ thấp thỏm không yên.

Lý Trạch Lâm đương nhiên biết mình đối với vị sếp tổng kia có bao nhiêu phần yêu thích.

Chỉ là hiện tại khoảng cách của bọn họ còn quá lớn, cậu vẫn chưa đủ dũng khí để sẵn sàng ở bên cạnh cô.

Lý Trạch Lâm vẫn nghĩ mình sẽ từ từ mà tiếp cận Yên Vân Hạ, không ngờ người tính không bằng trời tính.

Lý Trạch Lâm cuộn tay thành nắm đấm, thành khẩn cúi người:

- Xin lỗi đạo diễn, hôm nay trạng thái của tôi không tốt lắm.

Tôi sẽ lập tức điều chỉnh lại ngay.

Đạo diễn nghe cậu nhận sai thì cũng nguôi ngoai phần nào, nhanh chóng ra lệnh cho bên hậu kì chuẩn bị lại rồi vào cảnh.

Có điều Lý Trạch Lâm vẫn mắc lỗi làm cho ông ta không thể nào ngưng giận được.

Đạo diễn cầm kịch bản ném thẳng vào người Lý Trạch Lâm, ông ta xa xả mà nói:

- Cậu rốt cục có muốn đóng nữa không hả? Nói cho cậu biết, không có Lý Trạch Lâm thì tôi cũng không thiếu diễn viên để tuyển chọn.

Nếu cậu không đóng được thì nói một tiếng, tôi lập tức đổi người, cho cậu về nhà ngay.

Quản lý của Lý Trạch Lâm là Quân Thiệu, anh ta vừa hay tin Lý Trạch Lâm bị đạo diễn trách phạt liền nhanh chóng chạy tới năn nỉ ông.

Quân Thiệu vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, lại kéo ăn nói nên đạo diễn mới chấp nhận để Lý Trạch Lâm nghỉ ngơi một chút rồi quay lại.

Nhìn Lý Trạch Lâm cứ thẫn thờ, Quân Thiệu không khỏi thở dài nhắc nhở:

- Đây là bộ phim đầu tiên của cậu, đừng vì vài chuyện cỏn con làm ảnh hưởng.

Lý Trạch Lâm mím môi không nói gì, mãi sau mới bình ổn lại cảm xúc của bản thân.

Lê lết tấm thân mệt nhoài trở về Tản Yên Cư, Lý Trạch Lâm chưa kịp cởi giày đã bị một giọng nói nghi hoặc làm cho giật mình:

- Này cậu kia, cậu là ai mà lại vào nhà con gái tôi hả?

Lý Trạch Lâm cả người đều mặc đồ đen, lại đeo khẩu trang kín mít, sau lưng là chiếc balo lớn, Hoa Vân Thư không khỏi nheo mắt lại nhìn cậu.

Chẳng lẽ kẻ trộm bây giờ cũng có dạng người cao ráo, điển trai như thế này sao? Bà không khỏi ngẩn ngơ suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái lạnh lùng.

Lý Trạch Lâm nhất thời lúng túng không biết phải làm thế nào.

Chưa kịp suy nghĩ thì Hoa Vân Thư đã nhặt chiếc cán chổi gần đó lên, hướng về phía cậu định tẩn cho một trận khiến Lý Trạch Lâm xanh cả mặt.

Nhìn Hoa Vân Thư giơ chổi lên định đánh mình, Lý Trạch Lâm mới thầm hiểu ra dáng vẻ đanh đá kia của Yên Vân Hạ từ đâu mà ra.

Có điều cậu sao có gan trước mặt ‘phụ huynh của nữ thần’ nói ra mấy lời đó chứ? Lý Trạch Lâm theo phản xạ đưa tay lên bảo vệ đầu, hai mắt nhắm chặt lại.

- Mẹ, mẹ đang làm gì thế?

Yên Vân Hạ vừa về đến nhà đã nhìn thấy cảnh mẹ mình hùng hổ muốn đánh người, dáng vẻ phu nhân tôn quý mọi khi cũng mất sạch thì không khỏi nhíu mày.

Cô vội vàng lên tiếng hỏi.

Hoa Vân Thư nghe tiếng con gái thì vội vàng đáp:

- Hạ Hạ, con về đúng lúc lắm.

Mẹ vừa mới phát hiện ra có một tên trộm muốn đột nhập vào nhà con.

Mau giúp mẹ chặn hắn ta đi, để mẹ dạy dỗ cho hắn một trận.

Con đừng có thấy người ta đẹp trai mà thương tiếc, trộm thì vẫn là trộm mà thôi.

- Trộm? Ai là trộm vậy mẹ? - Yên Vân Hạ ngơ ngác hỏi lại.

Ở đây chỉ có Hoa Vân Thư, cô và Lý Trạch Lâm, đương nhiên trộm không thể là Yên Vân Hạ và mẹ cô được.

Lẽ nào… Yên Vân Hạ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lý Trạch Lâm.

Như bị trúng ngải cười, Yên Vân Hạ thiếu điều nằm lăn ra đất ôm bụng.

Thật không ngờ có ngày diễn viên dưới trướng công ty của cô lại bị người ta xem là trộm cơ đấy.

Nhìn dáng vẻ cười ngặt nghẽo của Yên Vân Hạ, Hoa Vân Thư có chút bực dọc.

Con gái bà rốt cục là bị cái gì không biết? Thời điểm then chốt quan trọng thế này mà còn cười được, chẳng lẽ không sợ bị trộm cướp hết đồ sao? Yên Vân Hạ cố gắng nén cười, vội vàng giải thích:

- Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.

Cậu ấy là nhân viên của con.

Dạo gần đây con đang nhờ cậu ấy làm giúp việc tạm thời, không phải kẻ trộm đâu.

Lúc này, Lý Trạch Lâm mới chậm rãi tháo khẩu trang của mình ra.

Hoa Vân Thư bấy giờ mới bình tĩnh lại, bà nhìn về phía Lý Trạch Lâm một lần nữa.

Đúng như dự đoán, cậu nhóc này mặt mũi sáng sủa đẹp trai vô cùng, vừa nhìn liền khiến cho người ta có cảm tình.

Hoa Vân Thư nghi ngờ hỏi lại:

- Con nói sao? Cậu ấy là người giúp việc nhà con hả?