Edit: Hoa Tuyết

Ngày tiêm phòng không nghi ngờ gì chính là ngày Từ Nhất chịu khổ.

Mỗi lần Từ Vọng đưa Từ Nhất đi tiêm phòng đều rất rối rắm, đau lòng con bị tiêm, nhưng lại cảm thấy

con khóc thảm thiết thật buồn cười.

Từ Nhất hoàn toàn không hề biết chuyện gì sắp xảy ra, bị Lục Bá An bế lên xe, có lẽ vì được ngồi xe

nên cậu bé vui vẻ vỗ tay, cười hớn hở.

Từ Vọng không kiềm lòng được nhéo nhéo gương mặt nhỏ của bé,

con trai ngốc, lát nữa có đứa khóc nhè nè.

Trong bệnh viện người đến người đi, bọn họ vừa vào thì đã thấy có mấy bé cưng đáng thương đang gào

khóc, được người lớn dùng bông gòn đè lên chỗ tiêm trên cánh tay béo mập.

Từ Nhất ngạc nhiên nhìn

mấy bạn nhỏ tầm tuổi mình được mẹ bế đi ngang, cuối cùng cũng bắt đầu thấy bất an, đưa tay chỉ ra

cửa kêu lên ‘a a’.

Từ Vọng vội bế lấy Từ Nhất trong lòng Lục Bá An, dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng ngoan nha, chúng ta

chỉ tới đây để chơi thôi, không có tiêm đâu.”

Từ Nhất không hiểu mẹ đang nói xạo điều gì, cũng không biết sắp gặp phải chuyện gì, chỉ cảm thấy

xung quanh hơi đáng sợ, cánh tay nhỏ bé ôm ghì lấy cổ mẹ.

Lục Bá An không phải lần đầu đến mấy chỗ này, chỉ cảm thấy tiếng khóc của mấy đứa nhỏ làm người

khác thật đau đầu, không khỏi nhíu mày, vừa lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, vừa dẫn Từ Vọng đi về

một phía khác.

Trên thế giới, con đường của những người có tiền đều rất nhanh và tiện, ba người họ ngồi chờ trong

một phòng bệnh yên tĩnh, không lâu sau thì một chị bác sĩ dịu dàng đi tới, Từ Nhất ngồi trong lòng

mẹ, mờ mịt nhìn cái người xa lạ này.

Từ Vọng nhẹ nhàng cởi áo khoác cho con trai, để lộ cánh tay tròn trịa trắng nõn của bé ra.

“Cục cưng thật ngoan chút nữa cũng không đau đâu.” Chị bác sĩ tít mắt cười, giọng nói dịu nhẹ.

Từ

Nhất ngơ ngẩn nhìn chị bác sĩ dịu dàng cắm vật gì đó vào tay mình, ban đầu cậu bé sửng sốt một lúc,

sau khi cây kim được rút ra, cậu bé mới khóc oà lên.

Từ Vọng vừa đau lòng vừa buồn cười, bế con trai lên dỗ: “Cục cưng không đau, cục cưng không đau! Đã

tiêm xong rồi, mẹ đưa con ra xe về nhé.”

Từ Nhất không hiểu mẹ mình đang nói gì, chỉ thấy vô cùng ấm ức, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Nhưng Lục Bá An hoàn toàn không hiểu nỗi đau của con trai, nét mặt không thay đổi cũng không có bất

cứ phản ứng nào, thấy đã xong chuyện thì bèn cảm ơn bác sĩ, rồi dẫn vợ con ra khỏi phòng bệnh.

Từ

Nhất khóc một lúc mới dần dần nín khóc, nhưng cứ như bị mất hết sức, ngoan ngoãn nằm im trên đầu

vai mẹ.

“Đáng lý ra em phải chụp lại, ôi chao.” Từ Vọng rất hối hận, vừa đi vừa nói với Lục Bá An: “Lần sau

anh nhất định phải nhắc em đấy.”

Đang đi thì Lục Bá An bỗng nhiên dừng lại, cô đứng sau anh, nghe thấy một giọng nói trong rõ: “Chào

cậu, Lục Bá An, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

Lúc này Từ Vọng mới thấy trước mặt Lục Bá An là một người đàn ông mặc áo blu trắng, đeo kính, lịch

sự ôn hòa và khá đẹp trai.

Không ngờ Lục Bá An cũng có bạn, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại bị ánh

mắt của anh làm hoảng sợ.

Anh chỉ dừng lại một lúc rồi tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.

làm như không hề nghe thấy có

người chào hỏi mình.

Từ Vọng thấp thỏm im lặng đi cạnh anh, khi lướt qua người kia thì nghe anh ta

cười nói: “Không ngờ cậu vẫn hận tôi.”

Nhưng Lục Bá An ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn bố thí.

Từ Vọng không dám nói lời nào,

ngoan ngoãn đi theo anh, cảm thấy có người nhìn mình nhưng cô vẫn chịu đựng không quay đầu lại.

Lần này, Từ Vọng thông minh hơn nhiều, không hề hỏi Lục Bá An đó là ai, tuy trong lòng tò mò muốn

chết, nhưng vẫn khống chế được.

Có điều sau khi về nhà thì Lục Bá An vào phòng sách mãi chẳng ra,

làm cô không khỏi lo lắng.

“Từ Nhất Nhất, mấy ngày nay cha con thật xui nhỉ, liên tục gặp hai người không thích.”

Từ Nhất không biết nói, cũng chưa hiểu người lớn nói gì, bằng không nhất định sẽ rất ấm ức, không

phải con cũng rất xui sao? Đối với một cục cưng như bé, thì tiêm chính là nỗi đau không thể chịu

đựng được trong đời đó.

Từ Vọng nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra cách chọc Lục Bá An vui, chỉ có thể từ bỏ mà đi ngủ, sau

khi dỗ Từ Nhất ngủ say thì trở về phòng.

Nhưng càng nghĩ càng không ngủ được, cuối cùng cô đứng dậy gõ cửa phòng sách.

Cửa mở, Lục Bá An mang vẻ mặt không rõ vui giận nhìn cô, Từ Vọng nhẹ di di chân trên sàn nhà: “Này,

tâm trạng không vui cũng phải đi ngủ mà…” Còn chưa dứt lời, Lục Bá An đã đột nhiên đưa tay ôm lấy

cô.

Từ Vọng hơi sửng sốt, hai tay vòng quanh thắt lưng rắn chắc của anh.

Lúc cô buồn cũng thích thế này, được ôm thật chặt.

Anh thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi.”

Cô cảm thấy hơi khó hiểu: “Anh có lỗi gì với em à?”

Chẳng lẽ cuối cùng anh cũng có lương tâm quyết định thẳng thắn thừa nhận rằng đang lừa gạt cô?

Nhưng anh lại không trả lời câu hỏi của cô.

Từ Vọng áp mặt vào lồng ngực anh, cảm nhận được tay anh đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình, cứ lẳng

lặng ôm nhau như thế, một lúc sau cô mới hỏi: “Ừm.

Lục Bá An, anh có cảm thấy bây giờ em thay đổi

chỗ nào không?”

“Tóc em đã nhiều hơn trước rồi nhỉ?”

“Anh có thể đừng kéo tóc em nữa được không, kéo nữa em sẽ hói mất.”.