Edit: Ajinomoto Beta: Hoa Tuyết

Trước khi chuyển đi, Từ Vọng đến nhà Giáo sư Tô ăn một bữa cơm.

Lúc đến trời đã xế chiều, cô cùng Lục Bá An vào nhà, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào ông ngoại, chào dì

út.”

Theo phong tục ở Xuân Thành, các cặp vợ chồng mới cưới sẽ được người lớn trong nhà tặng bao lì xì

đỏ.

Giáo sư Tô cùng Tô Minh Nhược đã chuẩn bị bao lì xì thật dày từ sớm, Từ Vọng liếc mắt nhìn Lục

Bá An, lòng hơi thấp thỏm.

Tô Minh Nhược đang đeo tạp dề chuẩn bị cơm tối, Từ Vọng muốn vào bếp giúp nhưng bị dì ấy “đuổi”

ra: “Dì quen nấu một mình, cháu vào phụ sẽ làm dì không thoải mái, đi tìm Bá An chơi đi.”

Cô cười ha ha nhưng lòng thầm phản đối, tìm Lục Bá An chơi thì khác nào tìm người câm trò chuyện.

Ai cũng được trừ anh.

Cô không giúp được gì nên đành lên lại phòng khách, TV đang chiếu phim hoạt

hình, Từ Nhất ngồi trên đùi Giáo sư Tô uốn cong người nắm lấy bàn chân nhỏ.

Hôm nay bé mang một đôi

giày màu xanh biển, phía trên có hai cái tai trắng nhú lên, tay nhỏ của bé níu níu chơi rất hăng

hái.

Từ Vọng đi tới, tìm một chỗ cách Lục Bá An không gần cũng chẳng xa ngồi xuống.

“Bá An, cháu dẫn Tiểu Từ đi tham quan nhà đi.” Giáo sư Tô thấy bọn họ chỉ ngồi đó, nghĩ rằng Từ

Vọng chắc không quen với nơi này nên khó tránh khỏi mất tự nhiên, bèn đuổi hai người trẻ tuổi tự đi

chơi.

“Vâng.” Lục Bá An đáp một tiếng rồi đứng dậy, Từ Vọng đành phải đi theo.

Lục Bá An dắt cô lên phòng sách trên lầu, phòng sách có ban công, bên ngoài xếp một chiếc ghế gỗ và

một bàn trà nhỏ.

Ráng chiều rực rỡ chiếu sáng nơi chân trời, Xuân Thành không có tòa nhà nào cao

đến mức che mất mặt trời, vậy nên ở đây vẫn thưởng thức được cảnh mặt trời lặn vào hoàng hôn.

Có thể xem như đây thật sự là lần đầu tiên bọn họ ở riêng với nhau kể từ khi trở thành vợ chồng hợp

pháp, Từ Vọng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cô đứng bên trong, nhìn anh đứng đối diện với

hoàng hôn trên ban công, bóng lưng tĩnh lặng, có một loại cảm giác rất không chân thật.

“Em đứng ngốc ở đó làm gì vậy?” Từ Vọng cho là anh sẽ không nói lời nào, nên bất ngờ giật nảy mình,

tim đập mạnh.

Cô nhỏ giọng phản bác: “Anh mới ngốc đó!”

Không ngờ Lục Bá An lại chẳng tức giận, như ngầm thừa nhận lời cô nói, chỉ để lại cho cô một bóng

lưng tịch mịch.

Không ngốc thì ai lại chấp nhận cuộc hôn nhân thế này chứ!

Từ Vọng thấy anh không nói nữa bèn nhàm chán nhìn khắp nơi, rồi bước đến chiếc ghế gỗ ngồi xuống.

Bỗng phát hiện trên bàn trà đặt một quyển sách, cô vô ý nhìn lướt qua thì thấy được cái tên quen

thuộc, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

“Không phải anh đã đọc quyển này rồi sao?”

Cô dời mắt đi, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lục Bá An xoay người lại, đầu tiên là nhìn cô một cái rồi

mới chú ý đến quyển sách: “Buồn chán không có gì làm, tùy tiện xem lại thôi.”

“À!” Cô tiện tay cầm quyển sách lên, buồn chán lật lật xem.

Không bao lâu, Tô Minh Nhược lên gọi hai người xuống ăn cơm.

Cuối cùng Từ Vọng cũng có thể không

cần ở một mình với Lục Bá An nữa, vội vàng đi theo Tô Minh Nhược xuống lầu.

Sau khi tạm biệt Giáo sư Tô và Tô Minh Nhược, Từ Vọng theo Lục Bá An trở về Cảnh Thị.

Trong mấy tiếng xe chạy, Từ Nhất ngủ mê say, cả đoạn đường không hề thức dậy, đến khi mở mắt ra lần

nữa thì thế giới trước mặt bé đã không còn như trước.

Bé được Lục Bá An bế xuống xe, tay nhỏ đặt trên vai cha, đầu quay lại nhìn mẹ.

Từ Vọng làm mặt xấu

với Từ Nhất chọc cho bé hớn hở.

Đến khi Lục Bá An quay đầu lại, cô lập tức thay đổi biểu cảm, nghiêm trang trở lại.

Lục Bá An không đưa bọn họ tới căn hộ trước kia anh từng ở, mà là đến một biệt thự nhỏ cách nội

thành không xa.

Lý do nói là biệt thư nhỏ, là vì cô đi theo anh xem từ trên xuống dưới một vọng,

thì phát hiện một vấn đề: “Em ngủ ở đâu đây?”

Phòng ngủ chính, phòng trẻ em, phòng sách, phòng tập thể hình, phòng xem phim, còn sắp xếp một

phòng riêng cho cô làm việc, và hai phòng ngủ cho bảo mẫu, mỗi phòng không nhỏ, nhưng không hề có

phòng ngủ phụ hay phòng cho khách nào.

Lục Bá An giao Từ Nhất cho bảo mẫu rồi nhìn cô, không nói không rằng.

Trong đầu Từ Vọng xuất hiện

một ý nghĩ không được hay cho lắm, nhưng lại không dám chắc, nên đổi giọng: “Em và Nhất Nhất ngủ

chung cũng được, vừa hay trong phòng của con có cái lều nhỏ thích hợp cho em.”

“Không sợ bị thấp khớp thì có thể mỗi ngày đều ngủ ở đó.” Lục Bá An không nghĩ rằng cô ngốc đến mức

chẳng nhìn ra, lều nhỏ là được sắp xếp làm chỗ vui chơi cho Từ Nhất vào ban ngày.

“Không đâu, anh nghĩ nhiều quá, thân thể em rất khỏe.” Cô vẫy vẫy tay cười nói, trong lòng thầm

oán: Ai mà ngờ anh lòng dạ xấu xa, keo kiệt đến nỗi ngay cả một cái giường mà cũng không muốn cho

em.

Lục Bá An nhìn cô với ánh mắt không rõ hàm ý, cởi áo khoác đặt trên ghế sofa, xoay người lên lầu.

Hai cô bảo mẫu, một người họ Vương một người họ Trương, đứng bên cạnh hết sức cung kính nói với Từ

Vọng: “Bà Lục, bây giờ đã có thể dọn cơm tối rồi chưa?”

Bà Lục? Nghe mấy chữ này, Từ Vọng bị sặc nước bọt của chính mình.

Từ Vọng đã từng đoán trước cuộc sống sau khi cưới của mình sẽ không thoải mái cho mấy, nhưng vẫn

không ngờ mới ngày đầu tiên thôi mà đã ngập tràn khó khăn.

Cô không chỉ không có giường ngủ mà còn phải đối mặt với vô vàn vấn đề vào ban đêm.

Chuyện thứ nhất là tắm rửa.

Trên lầu chỉ phòng ngủ chính mới có phòng tắm, còn phòng tắm bên dưới thì lại trong phòng bảo mẫu,

cô rối rắm đi qua đi lại không biết nên dùng phòng nào.

Từ Nhất nằm trong nôi nhỏ mềm mại, được bảo mẫu tắm thơm tho,không buồn không lo vui vẻ mút tay.

hướng khuôn mặt ngây thơ về phía Từ Vọng, không biết hề biết lúc này mẹ mình đang buồn rầu.

Từ Vọng sờ sờ bụng nhỏ của bé, muộn phiền mà không nói ra được: “Có phải cha con cố ý không?” Thật

sự làm khó cho anh để có thể tìm được một căn nhà khiến cô bối rối như vậy: “Bảo mẫu mỗi người một

phòng, nhưng người mẹ tội nghiệp của con ngay cả một cái gối cái chăn cũng không có.”

Cô nhìn chiếc chăn nhỏ trơ trọi trong lều, tưởng tượng đến bộ dạng thê thảm của bản thân khi đắp nó

trên người, nắm tay siết chặt: “Không được! Mình không thể tự làm khó bản thân!”

Ngủ chính là việc hệ trọng của đời người, không thể qua loa.

Lục Bá An sau khi ăn cơm tối xong liền trở về phòng, không hề ra ngoài.

Sau khi Từ Nhất ngủ, Từ

Vọng dè dặt gõ cửa phòng ngủ chính.

Tay cô buông thõng dọc hai bên chân, đợi Lục Bá An ra mở cửa nhưng chờ một hồi lại nghe được tiếng

nói bên trong: “Cửa không có khóa.”

Cô vỗ ngực, hít sâu một cái rồi mở cửa.

Lục Bá An đã tắm rửa thay quần áo, ung dung thoải mái ngồi giữa ghế sofa ở phòng ngoài lật sách,

nghe thấy tiếng động cũng không thèm dời mắt, càng không có ý định nói gì.

“Chuyện là, em tới lấy quần áo.” Hành lý của cô đã được người làm đưa đến phòng ngủ chính, nếu muốn

tắm rửa thì trước tiên cần giải quyết chuyện quần áo.

“Đó là đồ của em, không cần phải hỏi tôi.” Anh lật tiếp một trang, vẫn chăm chú xem sách như trước.

Từ Vọng nhìn dáng vẻ cao ngạo tự đắc của anh, hận không thể bước tới giật sách quăng đi.

Nhưng cô

không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ở chỗ anh không nhìn thấy yên lặng trừng mắt liếc một cái,

sau đó vào trong tìm quần áo của mình.

Từ Vọng ở bên trong tìm một hồi cũng không thấy được vali của mình.

Cuối cùng cô nhìn thấy quần áo

của mình đã được treo ngay ngắn trong phòng thay đồ, ngay cả đồ lót cũng đã nằm gọn gàng trong ngăn

kéo.

Từ Vọng có chút xấu hổ, ai đã chịu khó như vậy, đồ của cô cô có thể tự xếp mà.

Cô đỏ mặt lấy

một bộ quần áo gói đồ lót bên trong.

Một lát sau, Lục Bá An thấy Từ Vọng cầm rất nhiều quần áo từ bên trong ra, chỉ để lộ một cái đầu

với mái tóc mềm mại và đôi mắt đen như mực.

Cô cười giải thích: “Em sợ phiền, lấy một lần luôn để

khỏi thường xuyên vào quấy rầy anh.“

“Ừm.” Lục Bá An nhàn nhạt trả lời, không có bất kỳ biểu hiện dư thừa.

Từ Vọng thấy anh không có

phản ứng gì thì chậm rãi bước ra cửa, đi được nửa đường chợt nghe anh nói: “Chờ một chút.”

Cô dừng bước nhìn anh từ từ tiến về phía mình, trong đầu hiện lên một nghi vấn.

Cô không nhịn được

quay đầu nhìn lại, không có quần áo rớt mà.

Lục Bá An đi mấy bước tới trước mặt Từ Vọng, đưa tay nhặt vài món đồ ở chỗ cô không nhìn thấy rồi

đặt mấy thứ đó lên trên chồng quần áo: “Đồ của em sắp rớt.”

Trong nháy mắt, mặt Từ Vọng đỏ như sắp đổ máu, cô rõ ràng đã bọc rất kỹ mà.

Lục Bá An làm như không nhìn thấy mặt cô đỏ lên, nhắc nhở: “Cầm chắc vào, đừng để rơi.”

“À.” Cô đáp lại một cách máy móc, tiếp tục bước chân về phía cửa, thật vất vả mới tới nơi lại nghe

anh nói: “Không phải em còn chưa tắm sao, có thể dùng phòng tắm bên trong.”

Thì ra anh cũng biết là em không có chỗ tắm rửa! Cô âm thầm phỉ nhổ trong lòng, giận mà không dám

hó hé, nói chuyện đứt quãng: “Không cần… em dùng phía dưới cũng được.”

“Em cảm thấy chạy đến phòng người khác tắm rửa là thích hợp à?” Ánh mắt của anh giống như lơ đãng

quét tới.

“Vậy cũng được.” Cân nhắc một hồi, cô miễn cưỡng đồng ý.

Từ Vọng đem quần áo về phòng cất rồi chạy lại, gõ cửa trước mới đi vào.

Lục Bá An vẫn duy trì động tác đọc sách, như thể chẳng quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh, cô nói

một tiếng “Em đi tắm đây” rồi chạy vào phòng tắm đóng cửa lại.

Sau khi xác nhận đã khóa cửa, Từ Vọng lau mồ hôi trên trán, không khỏi cảm khái, lần tắm rửa này

cũng thật khó khăn quá.

Từ Vọng nơm nớp lo sợ chiến đấu với việc tắm rửa, sau khi sạch sẽ thì cầm đồ đi ra.

Lúc này Lục Bá

An đã nằm trên giường, có vẻ đã ngủ.

Cô siết quai hàm đắn đo một hồi, nhớ tới chuyện mình không có chăn cũng không có gối, mà Lục Bá An

thì có thật nhiều gối, cô có nên lặng lẽ lấy một cái không?

Nghĩ như vậy, cô cẩn thận từng li từng tí bước về phía giường, trái tim không kiềm được càng đập

càng nhanh, nhỏ giọng gọi: “Lục Bá An, anh ngủ chưa?”

Không trả lời, cô tiếp tục nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Em lấy một cái gối của anh nha?!”

Lục Bá An nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đẹp trai vì ngủ say mà trở nên dịu

dàng hơn.

Cô cuối cùng cũng chạm tới mép giường, thò tay nắm lấy một cái gối, sau đó nhanh chóng

xoay người định bỏ chạy.

Ai ngờ sốt sắng quá mức, không chú ý dưới chân, chẳng biết dẫm phải thứ

gì, cơ thể cô mất cân bằng té ngã.

Đầu cô đập xuống đất, cũng may có thảm lót dày nên không quá đau.

Từ Vọng ôm đầu ngồi xuống, thấy

Lục Bá An đã tỉnh, đang nhìn mình không chớp mắt, cô xoa xoa đầu cười ha ha: “Không có gì, em chỉ

bị ngã một cái, không đau.”

Trong đôi mắt đen của Lục Bá An hiện lên một tia bất đắc dĩ, bước xuống giường ngồi xổm trước mặt

Từ Vọng, đưa tay sờ đầu cô: “Đau chỗ nào?” “Không đau chỗ nào cả.” Cô bị bàn tay của anh ấn đến khó

chịu, cắn răng trả lời.

“Có phải em bị lãng trí không? Quên thời gian trước còn nằm viện à?” “Anh đừng có nói nhảm, trí nhớ

của em rất tốt.” Từ Vọng vừa nói xong thì đột nhiên mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh..