Anh" mắt của anh ta chính là thứ mà tôi sợ hãi nhất,có gì đó khiến tôi chẳng thể an tâm...tôi giật tay lại anh ta cười khẩy,người đàn ông bóng bẩy này anh ta làm vậy là có ý gì...

Vỹ: Nhà anh đẹp thật,chẳng biết bao giờ chúng em mới có căn nhà của mình để ở

Đạt: dễ thôi,sao chú không làm cho anh,sẽ nhanh có nhà hơn

- thật ạ anh có thể nhận em sao ạ,nhưng em thì làm dc vc gì đây (Vỹ cúi mặt)

- thiếu gì viêc cho chú làm,ví dụ như chăm sóc cây cảnh,chú làm được không?

- dạ dc quá ạ

- làm cho anh chú k sợ thiệt

- vâng,thật may mắn quá nếu vậy thì vợ chồng em cám ơn anh nhiều lắm

Đạt: vợ chồng?

Vỹ: vâng chúng em là vợ chồng,đã đăng kí kết hôn rồi (Vỹ nắm lấy tay tôi)

Đạt: ồ vậy xin chúc mừng hai em,hôm nay tôi ngỏ ý muốn cám ơn cô gái này vì sự vc lần trước

Tôi: dạ k có gì đâu,là ai thì họ cũng sẽ làm như vậy thôi

đạt: tôi muốn tặng em 1 công việc em thấy sao

Tôi: dạ việc gì ạ

- Nhà này cần thêm người dọn dẹp,tôi muốn em dọn dẹp nhà này cho tôi,chỉ cần gọn gàng sạch sẽ

- dạ vâng em làm dc ạ

Đạt: vậy nhé bắt đầu làm việc từ ngày mai...

Tôi và Vỹ cám ơn rối rít...chúng tôi đèo nhau về căn phòng trọ,Vỹ vui quá đến mức nói đi nói lại

Vỹ: k ngờ chúng ta được làm việc cho người giàu có như vậy,làm cho họ chẳng sợ thiệt cũng k sợ vất vả

- được rồi mà anh vui vậy à,em lại thấy hơi lo

- vui chứ,xin việc bây giờ rất khó mà có phải ai họ cũng nhận đâu em,anh đi tắm đây

Tôi thở dài dọn dẹp nốt đồ,tôi lòng cứ thấy bất an kể từ khi anh ta nắm lấy tay tôi,tôi suy nghĩ nhiều quá chăng...vừa bê rác ra cổng,tôi thấy cô sinh viên nôn ọe mặt tai xanh đi...thấy tôi cô ấy ngại ngùng quay đi...

Tôi: chúng ta nói chuyện đi

- chị khỏi bệnh rồi ạ

- uk chị khỏi rồi,chị có chuyện muốn nói vs em,chị biết em và chồng chị đã có qua lại

- anh ấy nói rồi ạ

- không,anh ấy không dám nói nhưng chị biết là anh ấy có qua lại với em

- em có bầu rồi chị ạ,giờ em phải làm sao,em cũng không muốn sự việc ra thế này,em không nghĩ là anh ấy lại ép em bỏ thai,em sợ lắm,chị có thể cho em 1 lời khuyên không,em xin chị đấy...đứa trẻ k có tội em cũng định sinh con một mình...

Tôi nghe vậy mà thấy nhói lòng,đời thật sự buồn đến mức này hay sao...tôi lủi thủi về phòng thấy Vỹ đang sấy tóc miệng huýt sáo...

Vỹ: sao nghệt mặt ra vậy

- em có chuyện

- em bị làm sao à

- em không sao mà là chuyện của cô gái bên cạnh anh ạ

,anh đừng giấu em nữa bây giờ cô ấy có thai rồi thì phải làm sao

- anh bảo nó bỏ,anh chỉ là nhất thời

- em k nhắc đến chuyện anh phạm sai lầm nữa bây giờ em muốn hỏi anh là tinh sao đây

- để mai anh đưa cô ta đi giải quyết luôn

Nhìn vỹ mắt long lên,tôi chợt thấy có chút giống Trung ngày trước...chồng cũ của tôi khi nhìn tôi cũng giống như lúc này khi Vỹ đang nghĩ đến cô sinh viên kia...

Tôi: k dc đâu anh,lỗi do anh gây ra anh nên chịu trách nhiệm

Tôi lên giường nằm chùm chăn,Vỹ cũng k nói gì thêm,hôm sau tôi đi làm....

Vỹ: anh suy nghĩ cả đêm rồi,anh sẽ giải quyết,em cứ đi làm đi...

Tôi không trả lời buồn bã đi xe buýt tới khu nhà Đạt,bước vào cửa cô giúp việc hướng dẫn tôi cách lau dọn

Cô: cậu Đạt là người rất sạch sẽ,cậu ấy không thích ai động vào đồ của cậu ấy trong phòng riêng

- vâng cháu hiểu ạ

- nhớ lau thật sạch sẽ

Tôi nhìn khắp ngóc ngách thấy chỗ nào cũng sạch sẽ không chút bụi bẩn,tôi lau dọn sạch sẽ cầu thang mọi thứ đều phải lau bằng tay...lên trên phòng tôi mở cửa ra thì thấy Đạt,anh ta vừa từ nhà tắm ra chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm

Đạt: nhìn gì

- à vâng tôi ra luôn đây

- ai bắt em ra,cứ làm việc của mình đi...

- vâng vâng...

Tôi ngại nên chỉ biết vâng vâng.anh ta mở ngăn tủ quần áo rộng lớn toàn áo sơ mi...rồi đưa cho tôi 1 cái sơ mi

Đạt: là cho tôi

Tôi cầm lấy có chiếc bàn chuyên là áo ở gần đó nhưng tôi không biết cách mở bàn là vì nó cứ xì xì khói khiến tôi sợ..,

Đạt: đưa tôi

anh ta cầm rồi xoay nút hơi phả vào áo rồi anh ta là

Đạt: đây là bàn là hơi cẩn thận kẻo bỏng

- vâng...

Đạt: để tôi dậy

Anh ta cầm tay tôi rồi đặt máy là lên áo từng chút,từng chút một...tôi ngại đến k cả nuốt nổi nước bọt,anh ta vẫn cởi trần áp vào người tôi từ phía sau

Đạt: được rồi thở đi k cần căng thẳng thế...

anh ta cười rồi cấm chiếc áo sơ mi trắng mặc gọn gàng và rất nhanh vào người...tôi cầm chiếc khăn đi lau bàn vội vã...

Đạt nhìn Tâm qua gương anh ta vừa gài cúc áo vừa cười...mặc đồ xong anh ta nghe điện từ Trâm (vợ)

Trâm: anh đang đâu vậy

- nhà

- em sang tháng về

- uk

- anh nhớ em không

- có gì nói luôn đi

- người ta hỏi có nhớ không mà

- Trâm này việc ly hôn

- em bận rồi nói chuyện sau nhé

Trâm ở nước Anh xa xôi đang uống cafe vs bạn cô ta tức gạt đổ ly nước

Bạn: mày sao đấy

- anh ta muốn bỏ tao

- mày giữ cuộc hôn nhân này đến bao giờ,anh ta ngay từ đầu có thích mày đâu

- tao thích anh ta là đươc,tao không bao giờ bỏ

- tùy mày thôi tính sao thì tính chứ nếu hôn nhân mà cứ thế này sẽ k có hạnh phúc đâu

- tao sẽ dùng đứa con ra làm lá chắn,anh ta sẽ vì đứa con mà chưa bỏ tao đâu

- này hay lão có bồ rồi

- cái đó thì tao k cấm dc nhưng con nào đến gần anh ta tao tuyệt đối bóp nát,vui chơi qua đường thì k sao,chỉ sợ mấy con nhỏ đu bám

- giống con diễn viên T ngày trước chả bám ong ý mãi còn gì

- bây giờ chẳng có đạo diễn nào mời nó đóng luôn,đừng đùa vs tao...

Trâm nhấc ly trà mới lên uống,cô ta từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu đắt tiền,tay đeo nhẫn kim cương sáng loáng....

Vỹ đèo cô gái sinh viên đến viện

Vỹ: khám xem bao lâu rồi dki bỏ luôn đi

- em k bỏ,hôm qua em nói chuyện vs chị Tâm rồi em k bỏ con đâu

- em nghe anh trc khi anh còn cố nhẫn nhịn em được

- em không làm thế được đâu anh em sợ vô sinh

- bỏ tí là xong vô sinh làm sao được...

Tôi đang đứng ở sân thì Đạt lái xe đi qua...

Đạt: lên xe đi

- đi đâu vậy ạ

- đi chọn đồ giúp tôi

Tôi còn kb mở cửa xe,anh ta thở dài rồi mở cho tôi từ bên trong...qua hàng hoa anh bảo tôi

Đạt: chọn bó nào đơn giản nhất cho tôi

Tôi cầm bó hoa lan đưa ra trc mặt anh ta

Tôi: bó này đẹp này quê em nhiều lắm

Đat: vậy về quê hái đi để tôi đỡ tốn tiền

Tôi biết anh ta trêu...xe đi tới bệnh viện anh ta bảo tôi đi cùng

Đạt: đứa bạn chơi cùng vợ nó đẻ mà nó không về kịp nhờ tôi mua hoa tặng vợ hộ,tôi là đàn ông sẽ ngại nên cô tặng hộ tôi nhé

- dạ vâng đơn giản mà...

Vào đến khoa sản tôi thấy Vỹ đang nói như quát vào cô sinh viên

Vỹ: bỏ nhanh lên k anh đi về đây,giữ thì em khổ mà anh cũng k lấy em,anh có vợ rồi...

Cô gái sinh viên chạy theo Vỹ khóc lóc,tôi thấy hình ảnh mình trong đó cũng từng khóc xin chồng...thấy Vỹ thật sự bội bạc...

Đạt nhìn theo anh ta cười nhẹ khi thấy Vỹ và cô gái kia đang giằng co

Đạt: chồng em thật là người có đạo đức xã hội

Đạt vỗ vai tôi như mỉa mai...dù biết Vỹ tốt thế nhưng sao lòng tôi lại cứ chán nản thế này.