Tên điên Triệu Viễn Phong này thức đêm lâu ngày nên bị sốt.

Tôi ở lì trong nhà không muốn đi thăm anh ta.

Mắc mớ gì đến tôi chứ, chúng tôi chia tay rồi, dù anh ta có bệnh chết cũng chẳng liên quan tới tôi.

Tiểu Hoàng kêu meo meo trong ngực tôi, khi lấy lại tinh thần tôi mới phát hiện lông trên đầu nó đã sắp bị tôi bứt trụi.

Tôi ôm Tiểu Hoàng đứng trước cửa nhà Triệu Viễn Phong, nghĩ một hồi lại quay lưng đi, đi mấy bước lại trở về......!

Tôi đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng bị mình làm tức chết, hậm hực đá cửa một cái.

Sau đó cửa cọt kẹt mở ra.

Triệu Viễn Phong đứng ở cửa nhìn tôi.

Anh ta sốt nên mặt đỏ rần, trên trán dán miếng hạ sốt, mơ mơ màng màng, nhìn mỏi mệt không chịu nổi.

Trong lòng tôi bỗng dưng đau đớn, nhưng tôi đã không còn tư cách này nữa, tôi hất cằm nói: "Tôi tới xem anh chết chưa thôi."

Anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Hoàng trong ngực tôi, sau đó mỉm cười.

Anh ta đi tới ôm chầm lấy tôi rồi vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở phả ra nóng hổi.

Anh ta nói, A Bạch, anh nhớ em lắm.

Vành mắt tôi lập tức đỏ lên, tôi nói: "Anh đừng có gạt người, anh đâu cần tôi nữa."

Anh ta rầu rĩ nói, anh không có.

"Anh sốt đến ngốc rồi à? Nói dối trắng trợn!" Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng không được, quay đầu nhìn thì thấy anh ta lại ngủ thiếp đi.

Tôi kéo anh ta về giường rồi gọi điện cho bác sĩ riêng của anh ta, sau đó lấy khăn lạnh lau cho anh ta.

Anh ta hé mắt ra, có lẽ bị sốt choáng váng nên anh ta nói: "A Bạch, anh khó chịu......"

Tôi mắng anh ta đáng đời, mắng anh ta tâm thần, "Ngày nào cũng vất vả có thể dễ chịu được sao?! Anh cuồng việc đến cỡ nào vậy hả?!"

Anh ta lẩm bẩm gọi tôi: "A Bạch......"

Tôi không có tiền đồ bật khóc.

Lần cuối cùng tôi thấy anh ta như vậy là nửa năm trước.

Triệu Viễn Phong rất ít khi bệnh, nhưng đã bệnh thì rất nghiêm trọng.

Lần đó anh ta bệnh vài ngày, toàn húp cháo nên cả người gầy đi trông thấy.

Tôi đau lòng muốn nấu cho anh ta chút gì đó.

Tôi định nấu canh cá cho anh ta, nhưng vừa bỏ cá vào nồi thì Tiểu Hoàng đã ngửi thấy mùi tanh chạy vào bếp quấn chân tôi kêu meo meo.

Tôi bị nó quấy rầy thì phiền hết sức, muốn đuổi nó ra lại đụng phải nắp nồi, "xoảng" một tiếng làm tôi giật mình đụng vào nồi, cả nồi lẫn cá đều rơi xuống đất.

Tiểu Hoàng sướng đến phát rồ, lập tức chui vào nồi ăn cá.

Tôi tức chết, vừa định mắng nó thì Triệu Viễn Phong nghe tiếng từ phòng ngoài đi tới, ở cửa bếp trông thấy Tiểu Hoàng ngồi xổm trong nồi.

Vẻ mặt anh ta một lời khó nói hết: "A Bạch, Tiểu Hoàng mập lắm rồi, không được ăn nữa......".