Từ bỏ Triệu Viễn Phong không phải là điều dễ dàng.

Tôi cũng không biết từ khi nào mình đã quen với cuộc sống có Triệu Viễn Phong, thậm chí tôi còn không biết mình thích Triệu Viễn Phong như thế nào.

Sau khi đi công tác về, mấy ngày liền tôi không dám nhìn thẳng vào Triệu Viễn Phong.

Tôi cắn mạnh quá nên dấu răng mãi vẫn chưa tan.

Mặc dù Triệu Viễn Phong không trách tôi mà còn lo tôi bị dọa sợ, nhưng dám cắn sếp thế này......!tôi thật chỉ muốn đào hố chôn mình cho xong.

Khi tôi tìm Triệu Viễn Phong ký hồ sơ thì hệt như con đà điểu, mặt gần như dính sát vào ngực.

"Bị sái cổ à?"

"Dạ?" Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, "Không, không phải......"

"Vậy cậu cúi đầu làm gì?" Triệu Viễn Phong giơ tay lên lộ ra dấu răng kia, buồn cười hỏi, "Vì cái này à?"

"Xin lỗi, Triệu tổng, tôi......"

"Được rồi," Triệu Viễn Phong ngắt lời tôi, "Đã nói không trách cậu mà, sao cứ nghĩ mãi thế?"

"Tôi......" Dấu răng chình ình ra đó, tôi không nghĩ mà được à? "Đau lắm đúng không?"

Triệu Viễn Phong nhẹ giọng cười, "Đau lòng cho tôi à?"

"......" Sao tim tôi đập thình thịch thế này?

"Hay là vậy đi," anh nói, "Dạo này tôi khá bận nên không rảnh dọn dẹp nhà cửa, nếu cậu sợ tay tôi bất tiện thì ngày mai thứ Bảy tới giúp tôi nhé?"

"......!Vâng." Mặc dù ngay cả phòng mình tôi cũng chẳng muốn dọn nhưng đã cắn người thì phải trả giá.

Nhưng sao tôi cứ có cảm giác hai mắt Triệu Viễn Phong đang tỏa sáng thế nhỉ?

Hôm sau tôi chen chúc trên tàu điện ngầm, khi mồ hôi nhễ nhại vào nhà Triệu Viễn Phong thì anh lại ăn mặc chỉnh tề như sắp đi dự tiệc, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ.

Tôi hỏi anh định ra ngoài à, anh cũng không nói rõ mà chỉ nói tùy tình hình.

Tôi chẳng hiểu ra làm sao --- Anh ăn mặc y như con công đực mà còn phải xem tình hình nữa sao?

Mặc dù Triệu Viễn Phong nói mấy ngày rồi không dọn dẹp nhưng trong nhà cũng chẳng bừa bộn lắm.

Tôi lau nhà rồi tưới hoa, thấy hình như cũng không có gì khác nên hỏi anh còn việc gì cần tôi giúp không.

Triệu Viễn Phong nói: "Gần trưa rồi, chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu cơm đi."

"Hả?" Tôi ngẩn ngơ nói, "Nhưng tôi không biết nấu......"

"Không sao, tôi biết."

"Nhưng tay anh......"

Triệu Viễn Phong đưa tay vò tóc tôi, nín cười nói: "Tôi bị cắn một cái chứ đâu phải tàn phế."

"......" Thôi được.

Sau khi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về, Triệu Viễn Phong loay hoay bận rộn trong bếp.

Tôi đứng ở cửa bếp ngửi mùi thơm nức mũi, nhịn không được trầm trồ: "Triệu tổng lợi hại thật!"

Anh đột nhiên quay lại, giọng nói hơi trầm mang theo ý cười: "Lợi hại gì?"

"......!Nấu cơm ấy." Chứ còn gì nữa?

Anh cười rồi quay lại tiếp tục xào rau, hình như còn lẩm bẩm một câu "đồ ngốc".

"......" Tôi nói gì sai à?

"Tôi chỉ mới học mấy tháng trước thôi," Triệu Viễn Phong nói, "Ngày xưa tôi cũng không biết nấu ăn đâu."

Sao thế nhỉ? Bình thường công việc của anh rất bận, sao tự dưng lại muốn học nấu cơm?

Dường như Triệu Viễn Phong đoán được ý nghĩ của tôi nên nói: "Vì một người."

Tôi sực nhớ tới người đêm đó hại anh uống say khướt.

"Người trong lòng ấy à?" Tôi vừa buột miệng hỏi thì đã hối hận ngay, chuyện tình cảm của sếp tôi có thể tò mò được sao?!

Triệu Viễn Phong lại thản nhiên thừa nhận, còn cười với vẻ cưng chiều, "Ừ, cậu ấy thích ăn hàng lắm."

Không hiểu sao tôi đột nhiên nổi quạu, nóng nảy thốt ra lời trong lòng, "Người kia đánh anh cơ mà, sao anh còn thích nữa chứ?!"

Triệu Viễn Phong: "......".