Chùa Phật An nằm ở trong núi, được bao quanh bởi hàng cây cổ thụ và hoa cỏ, điện thờ chính mái ngói mạ vàng, sặc sỡ loá mắt, đồ sộ uy nghi. Trong điện Bảo Hoa, hương khói lượn lờ làm cho người ta an tâm tĩnh thần. Chiêu Hoa công chúa quỳ lên tấm nệm, hai tay chắp lại hướng lên, cung kính dập đầu lạy ba cái, đứng dậy, nhìn xem tượng Phật trang nghiêm, thở dài trong long.

Nếu như bái Phật có thể vạn sự như ý, mộng tưởng trở thành sự thật, thiên hạ này liền không có phân tranh, không hề có rối loạn.

Trước giờ bái Phật, cầu chỉ là an tâm, mà cũng không phải là cầu chuyện.

Việc do người làm, người sẽ thắng trời.

Chiêu Hoa công chúa lễ Phật xong, đứng dậy, ánh mắt liền dừng tại trên người Tô Mộ Tuyết ở đối diện.

Nàng hôm nay mặc một bộ quần áo trắng, tóc dài chỉ dùng một chiếc trâm gỗ quấn lên, toàn thân trên dưới không có trang sức dư thừa, trang phục mộc mạc thanh nhã như thế, nàng vẫn là lần đầu thấy được.

Mắt thấy Tô Mộ Tuyết mang theo thị nữ Tú Vân đi ra ngoài, Chiêu Hoa công chúa hững hờ nhìn xem tượng La Hán ở hai bên, đi hai bước, quay đầu, đẩy An Ninh quận chúa, nhìn phương hướng Tô Mộ Tuyết vừa đi chép miệng, “Êm đẹp, nàng làm sao sẽ tới chùa lễ Phật?”

An Ninh quận chúa mím môi, tròng mắt nhỏ lưu chuyển, “Chiêu Hoa tỷ tỷ từ bao giờ ngươi bắt đầu hiếu kỳ như vậy? Muốn biết đúng hay không? Ta lại không nói cho ngươi!”

“Ngươi thật không nói?”

“Ai, tỷ tỷ ngươi muốn biết cũng được, ngươi trước tiên cần phải nói cho ta giữa ngươi và Lý Thanh Y đã xảy ra chuyện gì?”, An Ninh quận chúa vẻ mặt hiếu kì, “Ta nghe nói, nàng bị ngươi tát mấy cái gương mặt sưng vù giống như bánh bao thịt vậy. Thật sự là hả giận, đáng tiếc ta không thể tận mắt nhìn thấy. Chiêu Hoa tỷ tỷ, giữa các ngươi rốt cuộc phát sinh cái gì, đáng lẽ người nên sớm giáo huấn nàng. Chẳng qua, ngươi làm mất mặt nàng như vậy, Thái hậu trách phạt ngươi hay chưa? Ngươi hôm nay tới đây, cũng chính là bị Thái hậu phạt? Ai, ngươi tình cảnh thật là gian nan, trên đầu bị Thái hậu đè ép, bị người bắt nạt chỉ có thể ẩn nhẫn, có thể làm sao đây? Nay thật vất vả trả thù, còn bị Thái hậu răn dạy, bằng không ngươi nghỉ ngơi trước, ta giúp ngươi đối phó tiện nhân kia? Bản quận chúa cái khác không được, nhưng mấy trò bàng môn tà đạo ta lại am hiểu nhất, cái gì hạ độc, vu cổ, chơi ngáng chân... Bản quận chúa làm dễ như trở bàn tay, giáo huấn một tiện nhân vẫn là dư sức có thừa.”

An Ninh quận chúa vẻ mặt kiêu ngạo.

“...”, Chiêu Hoa công chúa nghiêng qua liếc mắt nhìn nàng một cái, “An Bình, ngươi căn bản cũng không biết Tô Mộ Tuyết vì sao tới đây, đúng không?”

Nàng nói một hồi, Chiêu Hoa công chúa nửa chữ cũng không từng nghe được, mà là toát ra một câu nói như vậy, sặc đến An Ninh quận chúa liên tục ho khan, “Ngươi nói lung tung, nào có chuyện này... Ta... Ta làm sao có thể không biết? Hơn nữa, trong kinh thành nào có chuyện gì mà đại quận chúa ta không biết? Ta nhưng là kinh thành vạn sự thông!”

“Vạn sự thông? Theo bản cung thấy, ngươi dứt khoát sửa họ thổi, tên da trâu đi, ngươi am hiểu nhất, ngoại trừ quấy rối, chính là bịa chuyện.”

Tố Y tại sau lưng, mím môi cười trộm.

An Ninh quận chúa bĩu môi, “Ngươi... Chiêu Hoa tỷ tỷ, sao ngươi nỡ lòng nào nói ta như vậy, thiệt thòi ta vẫn còn giúp đở ngươi, ngươi... Ngươi nói lời này thật sự là quá phận, ta nào có khoác lác, ta đều là thật lòng, không tin ngươi hỏi thử đi, trong kinh thành này chuyện lớn chuyện nhỏ, ta An Ninh quận chúa có mấy chuyện không biết...”

“Được được được, ngươi lợi hại nhất, ngươi cái gì cũng biết, được rồi”. Công chúa lười cùng nàng khua môi múa mép, trực tiếp quay người, mang theo Tố Y đi về hướng Tô Mộ Tuyết.

Tô Mộ Tuyết là đích tôn nữ của Tả Tướng Tô Hiền Chi, kiếp trước, Tả Tướng vẫn luôn nâng đỡ Yến vương, cùng Bình Tây hầu gia âm thầm cấu kết, cuối cùng lại vì cứu Yến vương, chết thảm dưới đao của Bình Tây hầu. Nàng vẫn luôn không hiểu, Tả Tướng làm người thanh liêm, tại trong lòng dân chúng uy vọng khá cao. Tại sao lại đứng về phía Yến vương, chống lại hoàng huynh? Lại tại sao lại cấu kết với Bình Tây hầu gia?

Kiếp trước chính là bởi vậy, nàng không quen nhìn Tô Mộ Tuyết, chỉ cho là Tô Mộ Tuyết là loại nữ tử tâm cơ sâu nặng, cho rằng nàng có liên quan tới cái chết của hoàng huynh. Cuối cùng nàng dùng một ly rượu độc, đưa Tô Mộ Tuyết lên đường.

Sau này nàng tra được, con trai và con dâu của Tả Tướng, cũng chính là cha mẹ của Tô Mộ Tuyết, là bị sơn tặc giết chết, đám sơn tặc kia võ nghệ cao cường, như là từ quân doanh đi ra, nghe nói là mẫu hậu phái đi...

“Ai, Chiêu Hoa tỷ tỷ, chờ ta một chút ——”, mắt thấy công chúa một lời không hợp xoay người rời đi, An Ninh quận chúa nhấc váy đuổi theo.

Trong điện Trường Sinh.

Tô Mộ Tuyết dâng hương, lại thêm không ít tiền hương đèn, quay người lại, đối diện cặp mắt mát lạnh của Chiêu Hoa công chúa, nàng khẽ giật mình, vội vàng khom gối, “Công chúa sao lại tới đây?”

Chiêu Hoa công chúa dùng đôi mắt sắc bén xuyên thấu qua nàng, quét về phía bàn thờ cúng, trước có mấy tấm bài vị bằng gỗ, khắc “Tô Mục”, “Tô An Nhiên “, “Tô Trần thị”, nàng chỉ vào bài vị Tô An Nhiên hỏi, “Hắn là ai?”

Tô Mộ Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua, trong con ngươi hiện lên vẻ đau thương, “Tô An Nhiên là ca ca ta, ca ca ruột thịt.”

Dứt lời, lại thêm một câu, “Mười năm trước, bọn họ trên đường về nhà, gặp phải cường đạo... Chờ tổ phụ tìm tới, hài cốt đã không còn...”

Chiêu Hoa công chúa “Ừ” một tiếng, có chút nghi hoặc, “Hài cốt không còn, lại thế nào xác nhận là bọn họ bị hại?”

An Ninh quận chúa tiến lên, kéo áo công chúa, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, đây là chuyện buồn nhà người ta. Ngươi hết chuyện để nói hay sao lại chuyên chọn chỗ đau của người khác để hỏi?”

“Bản cung tra hỏi, ngươi xen miệng làm gì? Tránh qua một bên đi”, Chiêu Hoa công chúa lườm nàng liếc mắt một cái, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Mộ Tuyết, dường như chờ nàng trả lời.

“Không sao, chuyện này trong kinh thành cũng không tính bí mật, chỉ là chuyện xảy ra đã lâu, người biết không nhiều lắm, cũng liền không có người nhắc lại “. Tô Mộ Tuyết cười khẽ, cung kính trả lời: “Năm đó, gia phụ mang theo ca ca về quê, nhưng là hơn mười ngày đi qua, ở quê đợi mãi không thấy người, liền dò xét dọc theo đường đi, phát hiện lần cuối cùng bọn họ dừng chân là dưới núi Kỳ Phong. Mà trên núi Kỳ Phong có nhóm cướp, chờ tổ phụ được tin tức, mang theo quan binh tiến đến bắt cướp thì phát hiện trên núi thấy xe ngựa nhà mình, phía trên có huy hiệu đặc biệt của Tô gia,tên cướp cầm đầu bị bắt khai ra bọn họ quả thực từng cướp một xe ngựa từ kinh thành tới, một nam một nữ mang theo một tiểu nam hài, còn có sáu đầy tớ, bọn họ lo chuyện bại lộ, giết bọn hắn... Nhưng nửa đường, tiểu nam hài —— cũng chính là ca ca ta, bị phụ thân liều chết đưa ra ngoài, đến nay, tung tích không rõ.”

Tần Mặc xử lý xong mọi chuyện, liền đi tới bên cạnh công chúa.

Nếu công chúa đã chọn hắn làm thiếp thân thị vệ, hắn tất nhiên là muốn một tấc cũng không rời theo sát công chúa.

“ Tổ phụ nhiều năm qua tìm khắp các thôn trang xung quanh núi Kỳ Phong cũng chưa thể tìm đến ca ca, thời gian dần trôi qua, cũng liền hết hi vọng, ca ca khi đó tuổi nhỏ, một đứa nhỏ mới sáu bảy tuổi, chạy trốn, trong núi dã thú rất nhiều, hắn sợ là...”, Tô Mộ Tuyết thấp giọng kể, lơ đãng quay đầu, liếc mắt thoáng nhìn thấy Tần Mặc.Nàng im bặt, một đôi mắt ôn nhu không thể tin nhìn hắn.

Tần Mặc bị nàng nhìn chằm chằm có chút bất đắc dĩ, thân mình nghiêng nghiêng về sau, ẩn giấu ở chỗ tối.

Tô Mộ Tuyết dường như phát giác được chính mình luống cuống, vội vàng cúi đầu xuống.

Đôi mắt xinh đẹp của Chiêu Hoa công chúa chuyển động qua lại trên người Tô Mộ Tuyết và Tần Mặc, trách không được hôm nay lúc dò xét Tần Mặc, luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng nàng nhìn hồi lâu, đều không thể tìm ra chỗ khác thường.

Nàng cứ tưởng rằng bởi vì Tần Mặc là ân nhân kiếp trước của nàng, nên khi nhìn thấy tâm tình quá kích động, cảm xúc quá phấn khởi mới đưa đến ảo giác. Nhưng hôm nay, khi Tô Mộ Tuyết và Tần Mặc đồng thời đứng ở trước mặt của nàng, nàng liền tìm được chỗ khác thường —— khuôn mặt và hình dáng của Tần Mặc cùng Tô Mộ Tuyết có sáu bảy phần tương tự.

Rất có ý tứ.

Nàng nghe ngóng chuyện này, chính là muốn giải quyết ân oán giữa hoàng huynh cùng Tả Tướng. Nếu như Tần Mặc thật sự cùng Tô phủ có quan hệ, chuyện này liền dễ làm.

Tô Mộ Tuyết như có chút suy nghĩ nhìn nhìn Tần Mặc, im lặng chốc lát, quay đầu nhìn xem Chiêu Hoa công chúa hỏi: “Công chúa, không biết vị này là...”

“Bản cung mới chọn thiếp thân thị vệ, nguyên là Đại thống lĩnh của Vũ Lâm quân, sao vậy? Tô cô nương đối hắn cảm thấy có hứng thú”, Chiêu Hoa công chúa biết rõ còn cố hỏi.

Tô Mộ Tuyết cắn cắn môi, nàng được giáo dục là không cho phép càn rỡ nhìn nam tử xa lạ như vậy, nhưng chung quy chống cự không nổi kinh ngạc trong lòng. Nàng nóng lòng chứng thực, liền cũng bất chấp lễ phép, “Nhìn có phần quen mặt, Mộ Tuyết lỗ mãng, xin hỏi vị đại nhân này nhà ở phương nào, bao nhiêu tuổi, trong nhà có thân nhân không?”

Tần Mặc quay đầu nhìn về phía công chúa, được nàng cho phép mới nói: “ Cô nương, tại hạ họ Tần tên Mặc, là một cô nhi, còn tuổi... Khi còn bé ngã một lần, hoàn toàn quên đi, chuyện lúc còn bé, một mực không nhớ rõ, nay lẻ loi một mình ở tại kinh thành.”

Tô Mộ Tuyết đôi mắt tỏa sáng, thanh âm cũng run rẩy lên, “Vậy ngươi đã từng tới núi Kỳ Phong chưa? Hoặc là, ngươi đến từ vùng lân cận núi Kỳ Phong? Ngươi là như thế nào đi tới kinh thành? Ngươi quê quán ở nơi nào ngươi có nhớ không? Không... Không thể hỏi như vậy, từ lúc ngươi có ký ức, ngươi ở nơi nào?”

Tần Mặc nhướng mày, lắc đầu, “Tại hạ cũng không biết núi Kỳ Phong, cũng chưa từng nghe nói qua nơi này. Từ lúc có ký ức đến nay, chính là sống trong một hiệu thuốc ở thôn Hà Gian. Sau này một đường ăn xin đi tới kinh thành.”

Hà Gian cách núi Kỳ Phong cũng hơn ngàn dặm.

Mười năm trước một tiểu nam hài chạy trốn, làm sao có thể chạy xa như thế.

Ánh sáng trong mắt Tô Mộ Tuyết ảm đạm xuống, hoặc là, thật sự chỉ là trùng hợp, nàng giật mình, ánh mắt trăn trở trên mặt Tần Mặc trong chốc lát. Cuối cùng là thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Là Mộ Tuyết lỗ mãng, công chúa, quận chúa, Mộ Tuyết thân mình không khỏe, xin được cáo lui trước.”

Ánh mắt Chiêu Hoa công chúa nhìn bài vị khắc ba chữ “ Tô An Nhiên “, lại nhìn phương hướng mà Tô Mộ Tuyết rời đi, trong con ngươi xẹt qua một chút ánh sáng.

Thế nhân chỉ biết chùa Phật An hương hỏa tràn đầy, là chùa miếu lớn nhất kinh thành. Lại không người nào biết, tại phía sau chùa Phật An có xây một toà biệt viện giành riêng cho hoàng gia, chuyên cung cấp chỗ ở cho quý nhân đến đây lễ Phật tu hành.

Chiêu Hoa công chúa vừa mới đến biệt viện, An Ninh quận chúa liền hấp tấp mang theo một đống hành lý tới cửa, cũng không để ý công chúa có đồng ý hay không. Nàng hét lớn sai bảo hạ nhân đem hành lý của mình đều chất đống tại trong phòng công chúa, rất có tư thế không chịu đi.