Tiết thứ hai của buổi tự học tối vẫn đang còn học, cho nên kí túc xá không có một bóng người, một mảnh im lặng tối đen. Đối diện là một rừng cây nhỏ, Quan Thần vừa ngân nga vừa đi về kí túc xá, thấy trong phòng đang có đèn sáng, hắn liền hét: "Tử Tinh!"

Sau đó hắn lấy tay đẩy mạnh cửa ra, nhảy vào: "Đã không còn liên quan nữa rồi, muốn hỏi tôi cái gì? Bởi vì tôi đến——"(*một câu nói trong phim hoạt hình Học viện anh hùng của tôi)

"Ơ. Sao lại không có ai."

Trong phòng ngủ một người cũng không có.

Quan Thần nhìn thoáng qua thấy trên giường của Trần Tử Tinh ném bộ đồng phục hôm nay mặc, mới kịp nhớ ra.

Nha, cậu ấy hẳn là đang đi tắm.

Quan Thần leo lên giường, lấy quần áo rồi cũng ôm chậu đi tắm.

Quan Thần vừa mới bước vào nhà tắm, liền nghe được tiếng hát hòa lẫn với tiếng nước chảy.

Quan Thần yên lặng bỏ chậu xuống, nhẹ tay nhẹ chân như tên trộm đi qua.

Trần Tử Tinh vừa tắm vừa hát đang rất high, vẫn chưa phát hiện ra nguy cơ đang đến gần.

Đột nhiên, lưng Trần Tử Tinh đụng phải gì đó, một đôi tay tà ác ngay lập tức nhào đến.

"Ngọa tào! ! !"

Sự tình phát sinh quá đột ngột, Trần Tử Tinh kêu lên một tiếng sợ hãi, hét lên con mẹ nó biến thái! Ngay sau đó nhanh chóng xoay người lui về phía sau dựa lưng vào vách tường, tóc ướt sũng dán lên trán, vẫn chưa hết hoảng sợ.

Cậu vừa nhìn rõ đó chính là Quan Thần liền trừng hai mắt mắng: "Tôi thao! Cái tên Quan Thần ngu ngốc nhà cậu!"

Trần Tử Tinh ngay cả ý nghĩ muốn giết hắn cũng đã có !

Dọa người hay không!

"Hắc hắc, thật mềm." Quan Thần nở nụ cười cởi quần áo ra vội vàng bước vào, vừa đụng phải nước lạnh nhất thời bùng nổ, ngọa tào một tiếng sau đó lùi lại, "Nước này sao đã lạnh như vậy rồi! ?"

Trần Tử Tinh nhìn vẻ mặt hắn đầy đau khổ thì vô cùng vui sướng khi người gặp họa, "Xứng đáng."

"Không có nước ấm, chấp nhận tắm đi." Trần Tử Tinh nói.

Nước có chút lạnh, nhất là mùa này nước lạnh thấu xương, nhưng mà Trần Tử Tinh không sợ lạnh, cái này vẫn có thể chịu được. Quan Thần lại không chịu được, lại còn là một người sợ lạnh, hắn vội vàng lui ra ngoài lại mắng thêm câu mẹ nó.

"Tôi muộn một chút lại đến tắm, thao, lạnh muốn chết." Quan Thần nhảy ra ngoài mặc vội quần vào, "Cậu không sợ bị ốm à mà tắm nước lạnh như vậy?"

Tắm cũng tắm xong rồi, Trần Tử Tinh đứng dưới vòi hoa sen dội sạch hết bọt ở trên người mình, quay đầu nhìn Quan Thần.

"Không sợ." Trần Tử Tinh nói, "Tôi rất ít khi ốm."

Quan Thần chậc chậc hai tiếng rồi giúp cậu đóng cửa lại, "Đừng để bị vả mặt nha, cậu ngày mai còn phải tham gia cuộc thi đấy."

"Biết rồi."

Trần Tử Tinh không thèm nhìn hắn, thuận miệng trả lời trong lòng cũng không để ý, dòng nước từ trên người chảy xuống, không lâu sau, cậu vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một bóng dáng đang đứng trước gương vuốt vuốt tóc.

Trần Tử Tinh ôm chậu đi ra ngoài, "Xem có đáng khinh hay không, đang làm gì vậy?"

"Sao lại đáng khinh, cái từ này không hề phù hợp với một người đẹp trai như tôi nhé." Quan Thần xoay người quay đầu lại nói, "Đương nhiên là chờ cậu rồi. Kháo, cậu không mặc quần áo vào đã đi ra ngoài này rồi?"

Ở trong mắt Quan Thần giờ khắc này Trần Tử Tinh để trần nửa người trên, làn da trắng nõn nuột nà, còn nửa người dưới mặc một cái quần đùi.

Độ dày này. . . . . . là muốn bị ốm đây mà!

Cố tình đương sự còn không tự giác nói, "Không mang."

". . . . . . Cậu con mẹ nó." Quan Thần không biết nói gì .

Hắn cởi áo đồng phục ra ném về phía Trần Tửu Tinh, bỗng nhiên có một cái bóng đen bay đến, Trần Tử Tinh không hề suy nghĩ đã đưa tay bắt lấy, sau đó tập trung nhìn vào mới phát hiện ra là áo đồng phục.

". . . . . . Làm gì." Trần Tử Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua.

"Tốt nhất là mặc vào đi bạn nhỏ Tử Tinh." Quan Thần ôm cánh tay vô sỉ nói, "Bằng không, để tôi nhìn chằm chằm hạt đậu hồng hồng của cậu, Quan Thần ca ca sẽ không cầm được lòng mất."

Trần Tử Tinh: ". . . . . . Cậu muốn chết?"

Người này cực kỳ cợt nhả .

Quan tâm người ta mà còn muốn cợt nhả như vậy.

Trần Tử Tinh thiếu chút nữa thì lấy quần áo ném hắn, nghĩ nghĩ tay đưa được đến nửa đường thì dừng lại loại xúc động này, sau đó nâng tay lên mặc áo vào kéo khóa lại.

Lúc trước hắn là thuận miệng nói vậy thôi, nhưng lúc này Quan Thần lại thực sự để ý đến cậu, cảm giác khi nhìn Trần Tử Tinh bây giờ lại có chút không giống.

Mẹ nó, thao, hắn ở trong lòng mắng một câu.

Mặc quần áo cũng không mặc tử tế, đúng là tiểu hà tử hư hỏng!

Câu dẫn ai vậy!

Tối đến Trần Tử Tinh liền đi ngủ sớm, Mập Mạp Châu Biên và hai người khác cùng phòng vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Quan Thần ngồi ở bàn "Xuỵt" một tiếng.

"Im lặng chút." Quan Thần nhỏ giọng nói, chuyển ánh mắt ý bảo bọn họ nhìn người đang ngủ bên cạnh, Trần Tử Tinh đã ngủ say rồi, an an tĩnh tĩnh, "Ngủ rồi. Sáng sớm ngày mai phải lên thành phố, để cho cậu ấy ngủ một giấc ngon đi."

Không phải bởi vì phải tham gia cuộc thi nên phải nghỉ ngơi cho tốt, mà là do ngày mai phải đi sớm lại còn phải bôn ba khắp nơi——

Chi tiết nhỏ như vậy, cũng không phải ai cũng có thể lưu ý đến.

Nhưng mà Mập Mạp cũng chỉ liếc nhìn Châu Biên một cái không nói gì.

Bốn người nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng, động tác rất nhẹ, sợ quấy nhiễu đến Trần Tử Tinh.

Đợi đến lúc rửa mặt xong, mọi thứ đều đã hoàn thành, Mập Mạp lách đến phía sau chỗ Quan Thần, từ lúc cậu ta vào cửa đến giờ vẫn nhìn thấy hắn ngôi ở đây viết chữ nên có chút tò mò.

"Lão lục, cậu đang làm gì vậy?" Mập Mạp sán sang.

Bên dưới đèn bàn là hai quyển vở, Quan Thần đang ngồi sao chép từ một quyển ra hai quyển.

"Công thức toán học linh tinh gì đó." Quan Thần chậm rãi ngáp một cái, tinh thần mệt mỏi, nhưng vẫn rất kiên trì, "Vừa mới viết bài tập nửa ngày, đã buồn ngủ lắm rồi."

"Là của Tinh Nhi?" Mập Mạp hỏi.

"Ừ." Quan Thần xoa nhẹ đôi mắt, tiếp tục viết, "Vừa mới nhìn thấy ở trên bàn của cậu ấy."

Mập Mạp trầm mặc.

Cuộc thi ngày mai Trần Tử Tinh tham gia là tiếng Anh cũng không phải thi toán, mang công thức toán đi làm cái rắm gì, mà bản thân cậu ta cũng không phải người chăm chỉ ngồi ở KTX chép bài, nhưng cậu ta thật sự đã mang về đây. Không cần nghĩ cũng biết là vì ai rồi.

Nhưng Quan Thần vẫn còn đang chăm chú chép không hề nhận ra.

Mập Mạp nhìn thoáng qua Trần Tử Tinh, lại nhìn thoáng qua Quan Thần, đại khái là trầm mặc mấy phút đồng hồ tận đến lúc Quan Thần quay đầu lại nghi hoặc nhìn cậu ta, Mập Mạp mới lấy lại tinh thần vỗ vỗ bả vai hắn.

"Chàng trai, đi ngủ sớm một chút đi." Dứt lời, Mập Mạp liền xoay người kéo cái thân hình to lớn của mình leo lên giường.

Trong phòng chỉ còn lại vài âm thanh nhỏ nhẹ.

Không lâu sau, Quan Thần cũng tắt đèn bàn đi rồi lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau ——

Trong tiếng rống của lão Vương cùng với tiếng hét của hắn làm cho cả tầng lầu trong nháy mắt bừng tỉnh.

"Ha. . . . . ." Quan Thần đạp lên thang giường, đang còn buồn ngủ ý thức còn chưa tỉnh táo mà trả lời.

Cả phòng giống như vận động viên, sau đó nhộn nhịp ôm chậu đi ra ngoài, trong phòng nước đông kín người, Quan Thần tìm được một cái vòi nước không có người, đơ mặt vừa nghe tiếng nước chảy vừa đánh răng.

Đánh răng xong, bây giờ quay lại phòng đi tất đi giày rồi lại chạy xuống tầng đi ăn cơm, Mập Mạp và Châu Biên vừa trêu đùa vừa chen vào phòng, Quan Thần ôm chậu đi phía đằng sau vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Hắn đơ mặt im lặng đi giày.

Sau đó nhớ tới.

Hình như, có chỗ nào đó không đúng lắm.

Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm!

Gần như là sau một giây, Quan Thần nhảy dựng lên làm cho những người khác bị dọa cho giật mình, Mập Mạp thiếu chút nữa thì ngã xuống, cậu ta quay đầu lại hỏi hắn, "Sao vậy?"

Không phải hắn bị sao.

Mà là.

Từ lúc hắn dậy đến bây giờ, hắn cũng chưa thấy bóng dáng của Trần Tử Tinh. Muốn nói cậu ấy sớm đã đi rồi, giấc ngủ của Quan Thần vốn rất nông nhưng lại không có ấn tượng về việc này.

Quan Thần lui từng bước ngẩng đầu lên nhìn ——

Quả nhiên, Trần Tử Tinh vẫn nằm trên giường, chăn cuộn lại thành một cục ở trên giường, không cần nhìn cũng biết tư thế của cậu nhất định là đang cuộn tròn lại.

"Ngọa tào." Quan Thần leo lên thang giường vỗ vỗ lên giường của Trần Tử Tinh, "Tử Tinh, Tử Tinh? Trần Tử Tinh? Cậu sao vậy?"

Quanh Thân: "Có phải ngủ quên rồi không."

Ai vậy. . . . . . Phiền chết mất.

Trần Tử Tinh trở mình, mơ mơ màng màng nhìn thấy một thân ảnh, âm thanh vô cùng quen thuộc, nhưng mà chỉ số thông minh bị giảm xuống một chút, tốc độ mạng cũng không tốt lắm làm cho cậu nhất thời trong lúc đó không nghĩ được gì, nghĩ không ra cái tên ngốc này là ai.

Bỗng nhiên, có một bàn tay ấm áp sờ lên đầu cậu, sau đó cậu nghe thấy cái tên ngốc kia nói, "Thao nóng quá. . . . . . Con mẹ nó cái này là phát sốt rồi. Tử Tinh, Tử Tinh, cậu cảm thấy thế nào?"

Vô nghĩa, khẳng định là không tốt rồi.

Không phải là đã phát sốt rồi sao.

Trần Tử Tinh mơ mơ màng màng đập rớt tay của Quan Thần, sau đó hắt xì một tiếng. Rồi mới nhớ ra hình như hôm nay còn có việc phải làm.

Là gì nhỉ ——

"Tôi thao!"

Giây tiếp theo Trần Tử Tinh ngồi bật dậy, trong nháy mắt bừng tỉnh, "Tôi thao tôi bị muộn rồi!"

Quan Thần thiếu chút nữa thì bị cậu dọa sợ rơi xuống đất.

"Trần Tử Tinh! Trần Tử Tinh có ở phòng không!" Lão Tôn vội vàng chạy đến đây, tìm nửa ngày cuối cùng cũng thấy được phòng 306, thở phì phò xuất hiện ở cửa, "Nhanh lên nhanh lên! Chờ em lâu lắm rồi, sao lại ngủ quên nữa!"

"Hà, hà. . . . . . hà. . . . . ."

Trần Tử Tinh hắt xì một cái.

"Hắt xì!"

Trên mặt Trần Tử Tinh một mảnh đỏ ửng, ánh mắt cũng không quá thoải mái, không, phải nói là cả người không có chỗ nào thoải mái. Đầu óc hỗn loạn.

"Lập tức đến!" Trần Tử Tinh cũng có chút sốt ruột nói.

Mập Mạp vẫn duy trì tư thế leo lên giường, Châu Biên vội vàng thu dọn máy chơi game, hai người còn lại thì buông chậu xuống đất đứng nhìn.

Quan Thần cũng không leo xuống khỏi giường của Trần Tử Tinh. Hắn nhìn Trần Tử Tinh một cái, lại nhìn lão Tôn một cái, đột nhiên ấn Trần Tử Tinh lại nói.