Văn phòng nhà xuất bản Lam Kình, Tổ Dĩnh và Gia Lệ đương thảo luận kế hoạch tuần san cho năm tới.

"Ách... Chuyện Sài tiên sinh kia... Bồ không tức giận sao?" Gia Lệ xin lỗi vì chuyện lần trước, đã mấy ngày rồi, cô ấy hết giận chưa nhỉ?

Tổ Dĩnh chuẩn bị đưa tài liệu cho Gia Lệ, nghe thế, liếc nhìn Gia Lệ một cái, lại cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa, nói mát: "Tức giận? Mình đâu dám tức giận với đại tác giả như bồ chứ?" Cô cố ý làm thế, Gia Lệ quả nhiên căng thẳng.

"Này, nói vậy là sao?"

"Vốn dĩ là vậy mà ~~" Tổ Dĩnh nhún nhún vai, mỉa mai nói. "Dù sao thì, ngàn lỗi vạn lỗi đều là do biên tập tôi gây ra, dù sao thì, những tác giả như bồ đều rất có cá tính, muốn cái gì chúng tôi cũng đâu thể quản được, dù sao thì, nếu chọc cho các vị không vui, đến lúc đó họ buông một câu không viết nữa, cuối cùng chẳng phải tôi là người xui xẻo nhất hay sao. Bỏ đi bỏ đi, tôi đáng kiếp mà, tự tôi tạo nghiệp chướng..."

"Bồ, bồ đã nói vậy, mình cũng chẳng biết làm sao bây giờ." Gia Lệ mếu máo, rất vô tội.

Tổ Dĩnh cười. "Này, đừng dỗi, trêu bồ chút thôi. Mình không để bụng nữa rồi, nhưng cũng vì chuyện đó, hại mình phải hẹn hò với Sài Trọng Sâm." Haizzz! Uổng công rồi.

"Anh ta hẹn bồ?" Gia Lệ cười hì hì. "Anh ta hẹn bồ sao? Hắc hắc, anh ta thích bồ đó."

"Hắc hắc ~~" Tổ Dĩnh cười híp mắt. "Không biết nữa, nhưng Bạch Bạc Sĩ bao ăn bao ở bồ lâu như vậy, lại còn giúp đỡ bồ, hắc hắc, anh ta yêu bồ hả?"

"Gì cơ, không biết nữa!" Gia Lệ thu dọn tài liệu. Không ổn, mau tránh!

"Ồ ~~ anh ta không yêu bồ, nhưng... Bồ yêu anh ta?"

"Này!" Gia Lệ kháng nghị. "... Chỉ là bạn bè." Cô nói xong liền thấy chột dạ. Tình cảm với Bạch Bạc Sĩ vừa mới nảy nở, cô không muốn nói quá nhiều.

Tổ Dĩnh gật đầu, có tiếng chậc chậc. "Từ kẻ địch trở thành bạn bè, uhm uhm uhm, chắc hẳn đặc sắc lắm đây, hãy viết một bài miêu tả quá trình này đi." Quan hệ giữa bọn họ rất mờ ám nha!

Không ổn! "Mình về đây." Gia Lệ nhanh chóng nhét tài liệu cho vào túi.

"Hai người nắm tay chưa?" Tổ Dĩnh hỏi. Cô không tin cô nam quả nữ sống chung lâu như vậy, chưa phát sinh chuyện gì.

"Kế hoạch lần này rất thú vị." Mau mau mau, bút cũng nhét vào túi.

"Một lần hai lần ba lần? Hay là trực tiếp bỏ qua bước ban đầu?"

"Tạm biệt!" Gia Lệ nhảy dựng lên, đẩy ghế ra bỏ chạy. Ai dè túi sách va phải cốc nước, làm nước bắn tung tóe lên chiếc váy của Tổ Dĩnh.

"Ừ ——" Tổ Dĩnh vẫn bình tĩnh duy trì tư thế ngồi đoan trang tao nhã, lẳng lặng nhìn xuống chiếc váy ướt đẫm.

Gia Lệ luống cuống. "Ách... Thật xin lỗi!" Vội lấy khăn giấy lau giúp Tổ Dĩnh.

"Gia Lệ!" Tổ Dĩnh quát.

"Á ~~" khỉ thật, tại sao chân tay vụng về thế, cô vội vã lau chùi chiếc váy.

"Gia Lệ." Tổ Dĩnh gọi.

"Á ~~" cô luống cuống tay chân.

"Gia Lệ, hai người đã lên giường rồi." Câu nói của Tổ Dĩnh không phải để hỏi.

Uỳnh! Những lời này như tia chớp bổ trúng xuống Gia Lệ, cô mặt đỏ tía tai ném khăn giấy đi. "Ổn rồi, mình đi đây, tạm biệt. Rảnh thì liên lạc, lần sau tám tiếp!"

"Chờ đã." Tổ Dĩnh túm cô lại, ấn xuống ghế sô pha, ánh mắt sắc bén. "Chúng tahãy thúc đẩy tình bạn một chút, kể cho nhau nghe tâm sự phái nữ, chia sẻ những bí mật nho nhỏ trong cuộc sống." Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, phải tra hỏi cô cho rõ.

"Không... Không cần đâu?" Gia Lệ hoảng hốt, không muốn nói bất cứ điều gì.

Tổ Dĩnh hắng giọng. "Hai người đã lên giường rồi..."

"Á! Mình chưa nói bọn mình lên giường nha ~~" Gia Lệ kháng nghị.

"Là ánh mắt bồ nói thế. Nếu bồ yêu anh ta..."

"Đợi chút, mình chưa nói mình yêu anh ấy!" Gia Lệ phản bác.

"Phải..." Tổ Dĩnh gật đầu. "Là trái tim bồ nói thế."

"Hả?" Trái tim? Tổ Dĩnh đột nhiên đè lên ngực Gia Lệ.

"Bồ xem, thình thịch, vừa nhắc tới Bạch Bạc Sĩ thì thình thịch thình thịch, tim đập dồn dập, Gia Lệ ——" Tổ Dĩnh nheo mắt, thấy Gia Lệ không biết trốn đi đâu. "Nếu còn phủ nhận nữa thì quá giả dối, chẳng phải bồ ghét nhất là nói dối sao? Hắc hắc..."

Gia Lệ toát mồ hôi lạnh, Tiết Tổ Dĩnh này quả là đại ma đầu, không có chuyện gì thoát khỏi cặp mắt của cô ấy.

"Đây là chuyện riêng của mình, mình từ chối trả lời. Bồ tha cho mình đi?" Gia Lệ khẩn cầu.

Tổ Dĩnh thở dài thật sâu. "Gia Lệ, bỏ qua việc công không nói, chúng ta hợp tác nhiều năm, mình hiểu bồ rất rõ, bồ có biết khuyết điểm của bồ là gì không?"

"Gì?"

"Làm việc chỉ biết ngó trước mà không ngó sau, hữu dũng vô mưu, dễ xúc động, tình cảm vừa mới nảy nở đã khiến đầu óc u mê, mình bây giờ muốn trịnh trọng đề nghị với bồ." Tổ Dĩnh nghiêm mặt nói.

"Cái gì?" Gương mặt Gia Lệ mờ mịt.

"Hưởng thụ tình yêu lành mạnh thì không sao, nhưng nếu đặt hết tất cả tình cảm lên một người đàn ông vừa mới thất tình không bao lâu..." Tổ Dĩnh nheo mắt, hung dữ hét: "Coi chừng bồ sẽ chết rất thảm đấy." Cô nàng này chỉ biết lý luận suông, vừa đụng đến tình cảm đầu óc liền đình trệ.

"Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ?" Cái gì mà có chết hay không.

Tổ Dĩnh ân cần nói: "Gia Lệ, Bạch Bạc Sĩ vừa nhìn đã biết là người rất trọng tình cảm rất có trách nhiệm, đây là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của anh ta, đàn ông kiểu đó, một khi yêu rồi, sẽ rất khó để quên. Anh ta có nói yêu bồ không?"

"Không có."

"Anh ta vẫn còn yêu cô bạn gái cũ sao?"

"Không biết." Gia Lệ buồn bã, tâm tình rất tệ.

"Hừ, hừ hừ hừ!" Tổ Dĩnh véo mũi cô. "Bồ đó, cẩn thận một chút, đừng chuốc khổ vào người nữa! Loại đàn ông hèn hạ nhất chính là, ôm cô này lại nghĩ đến cô kia, ôm cô kia lại nghĩ đến cô này..."

Tổ Dĩnh nói xong Gia Lệ thấy run sợ trong lòng. "Anh ấy... Anh ấy không như thế."

"Thật không?" Tổ Dĩnh nhíu mày, Gia Lệ nghiêm mặt.

Thật không? Thực ra... Cô cũng không tự tin. Lúc mới bắt đầu, cô cũng cảm thấy nghi hoặc, Gia Lệ nghĩ, có lẽ Bạch Bạc Sĩ chẳng qua chỉ vì cô đơn? Hoặc là chỉ muốn lợi dụng cô để quên đi Phó Hân Lan?

Song những ngày qua, anh ấy quả thực đối với cô rất tốt, Gia Lệ nghĩ, cô nên tin tưởng anh ấy mới phải?

Rời khỏi nhà xuất bản, sắc trời đã hoàng hôn, Gia Lệ thoáng hốt hoảng, không biết nên đi đâu. Cô xách túi đi loanh quanh trên đường, cô nhớ đã từng đọc một bài báo, nhà khoa học nào đó người Mỹ phát minh ra một loại máy, chỉ cần đeo ở hai bên cổ tay, nhìn số liệu của thiết bị là có thể biết được đối phương có yêu mình hay không.

Ừm, muốn có một chiếc máy như vậy quá, cô có thể đeo nó trên cổ tay Bạch Bạc Sĩ, không cần hỏi không cần đoán, chỉ cần nhìn vào số liệu là biết, anh ấy có yêu cô hay không, thật tốt biết bao...

*** Buổi tối hàng ngày, Bạch Bạc Sĩ đúng mười một giờ đi ngủ, khi đó, Xa Gia Lệ đang viết bản thảo hoặc uể oải ngồi xem ti vi.

Anh đã quen với sinh hoạt của cô, anh sẽ giúp cô nấu loại cà phê mà cô thích, giúp cô chuẩn bị xong điểm tâm, sau đó anh mới yên tâm lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hàng ngày, Bạch Bạc Sĩ thức dậy chuẩn bị đi làm, thì Gia Lệ cũng vừa mới đi ngủ.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, từ sau khi xác định quan hệ đôi bên, bọn họ bắt đầu ngủ chung một giường. Sáng sớm, khi cô chui vào trong chăn ngủ, luôn đánh thức anh dậy, sau đó anh có thói quen vươn cánh tay ôm lấy cơ thể ấm áp của cô.

Bạch Bạc Sĩ không cần hát vang ca khúc "Cô đơn khó chịu", bởi Xa Gia Lệ thường náo nhiệt cuộc sống của anh. Anh bận ngập đầu, không còn cảm thấy cô đơn. Anh muốn chăm sóc mèo con, muốn chăm sóc Gia Lệ.

Dần dần, Bạch Bạc Sĩ phát hiện anh rất thích cuộc sống như thế, cô không biết nấu nướng, nhưng anh thích nhìn dáng vẻ của cô khi ăn, cô không kén ăn, bất kể anh nấu món gì cô đều hưởng ứng, chén sạch sành sanh.

Thật lòng mà nói, đâu cần phải tính toán xem ai bỏ công nhiều ai bỏ công ít, đối với anh, anh cảm thấy việc chăm sóc Xa Gia Lệ thực sự rất đáng tự hào, bởi vì cô ngoại trừ viết bản thảo ra, còn lại chẳng biết gì hết!

Sáng nay, anh thức dậy chuẩn bị tới phòng khám bệnh. Nhìn cô nàng trên giường kia được anh vỗ béo, tư thế ngủ của cô thật hoang dã, tay chân đều duỗi hết ra ngoài chăn, rõ thật là.

Anh mỉm cười, kéo chiếc chăn bông bị cô đè dưới chân, đắp lên giúp cô.

"A..." Cô vô tình vung tay lên, gõ trúng trán anh, anh kêu đau, tức tới nỗi chỉ muốn băm cô ra. Cô đại tiểu thư này không biết mình vừa làm chuyện gì, hồn nhiên ôm chăn bông xoay người tiếp tục ngủ.

Nhìn bộ dáng ngủ say của cô, lòng Bạch Bạc Sĩ tan chảy, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, xong mới rời nhà tới phòng khám bệnh.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên mặt đất, mèo con lăn lộn ở trong sân. Mùa thu đã qua, mùa đông sắp tới rồi. Mèo con đã biết chạy nhảy, Bạch Bạc Sĩ giúp nó chụp lại những khoảnh khắc trưởng thành, Xa Gia Lệ phụ trách việc quay phim có kèm thêm OS (lời bộc bạch), nhưng cô lại không chỉnh sửa đoạn đầu OS khiến anh nghe xong liền bật cười ha hả, thường cười đến nghiêng ngả ống kính.

Bạch Bạc Sĩ thích tắm rửa cho mèo con, Xa Gia Lệ có trách nhiệm chơi đùa với mèo con; Bạch Bạc Sĩ thích nghiên cứu các loại thức ăn cho mèo, Gia Lệ thích sưu tầm các món đồ chơi mới cho mèo con. Mèo con nhanh chóng cứng cáp mũm mĩm, Gia Lệ cũng khỏe mạnh hơn xưa, tình cảm bọn họ rất tốt, càng ngày càng ăn ý, càng ngày càng thân mật.

Thời tiết ngày càng lạnh, Gia Lệ mua một chiếc khăn quàng cổ màu xám cho Bạch Bạc Sĩ. Tối hôm đó bọn họ ở nhà ăn lẩu, cô đeo khăn quàng cổ lên giúp anh, anh phì cười.

"Anh biết, khăn này không phải em đan, mà là mua."

Cô cười ha ha, lấy khăn thít chặt cổ anh. "Anh nói nữa đi, anh nói nữa đi!"

Anh giơ cao hai tay đầu hàng, để mặc Gia Lệ quấn hai vòng khăn trên cổ anh, cô đẩy anh đi soi gương.

"Có đẹp không? Thích không?" Cô hỏi.

Anh gật gật đầu, cúi người xuống hôn cô. Gia Lệ vòng tay qua cổ anh, thầm nghĩ – ước gì mình có thể giống như chiếc khăn quàng cổ, vĩnh viễn trói chặt trái tim chàng trai này. Cô có linh cảm, lần này chắc hẳn sẽ thiên trường địa cửu với anh ấy.

Hoàng hôn chiều chủ nhật, Gia Lệ kiễng mũi chân, treo chiếc đĩa đựng thức ăn của mèo con lên ngọn cây.

Phía sau dưới mái hiên, một chàng trai khoanh hai tay trước ngực, tựa vào cạnh cửa nhìn cô.

"Đã xong!" Sau khi treo xong, vẻ mặt cô đắc ý chạy về đứng cạnh anh.

"Sau đó thì sao?" Bạch Bạc Sĩ hỏi.

"Sau đó chờ a!" Cô kéo anh ngồi xuống.

"Chờ? Chờ bao lâu?" Anh cảm thấy ngu ngốc, song vẫn ngồi dưới đất cùng cô.

"Tin em đi, nhất định sẽ thành công." Cô bó gối hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trên ngọn cây. "Tuyệt đối thành công."

Anh liếc nhìn cô một cái, không nhịn được phì cười, yêu chiều xoa xoa đầu cô, cô lập tức tựa vào vai anh.

Giây phút ấm áp thế này, không cần ngôn ngữ, anh xoa đầu cô, cô hài lòng thở dài.

Anh chờ một lát với cô, điện thoại trong nhà vang lên, anh vào nghe.

Lúc này chim sẻ bay tới, Gia Lệ lập tức ngồi thẳng người, không chỉ một con, sau đó khoảng hai ba rồi bảy tám con, chẳng mấy chốc đã có một bầy chim sẻ tụ tập trên ngọn cây, vừa hót vừa nhảy tranh nhau thức ăn.

Thành công rồi! Gia Lệ cực kỳ vui mừng, sợ kinh động đến chim sẻ, cô chầm chậm đứng lên, sau đó chạy vào trong nhà kêu anh ra xem.

"Này! Thành công rồi..." Giọng cô bỗng nhiên nghẹn lại.

Gia Lệ đứng cạnh cửa, thấy Bạch Bạc Sĩ nghiêm túc, rất sốt sắng, tay giữ chặt điện thoại, tựa như đang nghe chuyện quan trọng nào đó.

Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ rất khó coi, lo lắng trấn an người ở đầu dây bên kia. "Hộ chiếu cũng không thấy sao? Còn mất thứ gì nữa? Tiền đâu? Các giấy tờ có bản sao dự trữ không?"

Gia Lệ dựa vào tường, dựa vào chỗ góc khuất âm u. Bên ngoài cửa sổ chim sẻ cất cao giọng gọi bầy, thế giới của cô đột nhiên chẳng còn thanh âm gì.

Bạch Bạc Sĩ nóng ruột, dáng vẻ lo âu, đương cầm điện thoại, đi đi lại lại trong phòng khách, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của cô, hoặc là —— căn bản đã quên sự tồn tại của cô?

Gia Lệ giữ im lặng, lặng lẽ nhìn anh nói chuyện với đối phương, cô biết đó là Phó Hân Lan, dõi theo ánh mắt lo lắng của anh, chắc hẳn Phó Hân Lan đã gặp chuyện gì đó ở bên kia.

Cô thấy anh cầm giấy bút, hỏi han địa chỉ đối phương, sau đó cẩn thận chép lại; cô nghe thấy giọng nói của anh khi dỗ dành cô ấy, trầm bổng dịu dàng đến vậy.

Hai chân Gia Lệ mềm nhũn, cả người không còn sức lực ngồi phịch xuống trước tường. Bạch Bạc Sĩ lúc này, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại cảm thấy xa vời biết bao; còn bản thân mình lúc này, y như hoàn toàn không tồn tại trong căn nhà của anh.

Bạch Bạc Sĩ cuối cùng cũng cúp máy. Anh trầm tư trong chốc lát, ngẩng đầu lên trông thấy Gia Lệ, ánh mắt có chút hoảng hốt, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.

Anh nói với cô bằng giọng điệu hết sức bình thản: "Gia Lệ, anh phải đi một chuyến tới New York."

Gia Lệ không nói lời nào, chỉ nhìn anh.

Bạch Bạc Sĩ chủ động giải thích. "Hộ chiếu của Hân Lan bị trộm rồi, tiền cũng bị cướp luôn, cô ấy hiện giờ rất hoảng loạn đòi tự sát, anh phải qua đó giải quyết, tiện thể đem theo giấy tờ bản gốc sang đấy giúp cô ấy." Biết rõ Gia Lệ sẽ khó chịu về chuyện này, song nghĩ đến tình cảnh của Phó Hân Lan, anh hy vọng cô có thể thông cảm.

Gia Lệ vẫn không nói lời nào, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn thấu anh, anh dời tầm mắt, thấp giọng nói: "Em có thể thông cảm không?" Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phải nhanh chóng đặt vé máy bay mới được. Bạch Bạc Sĩ nhấc điện thoại lên, dò hỏi thời gian chuyến bay.

"Anh là tên ngốc!" Bất thình lình Gia Lệ giật lấy điện thoại.

"Em làm gì thế?" Anh phẫn nộ nói.

"Cô ta và anh đã chẳng còn quan hệ gì nữa, anh sang đấy làm gì?" Cô gào lại.

"Cô ấy hiện giờ có khó khăn, anh không thể không quan tâm!"

"Ồ, trước cô ấy không có tiền anh đã cho, nay cô ấy gặp chuyện không may, gọi một cú điện thoại anh liền lập tức đi cứu giúp. Bạch Bạc Sĩ, cô ta đã bỏ rơi anh, anh tỉnh táo lại đi, có được không? Cô ta lớn như vậy rồi, tự mình không biết xử lý việc mất hộ chiếu ra sao ư? Anh làm ơn đừng dại dột nữa để người ta liên tục lợi dụng!"

Anh nghe xong bốc hỏa. "Cái gì mà lợi dụng với không lợi dụng? Cô ấy thực sự đang gặp khó khăn!"

"Chó chết!"

"Đừng mắng lời thô tục." Nét mặt anh thâm trầm. "Anh biết trong lòng em không thoải mái, anh đi trước xử lý, chờ anh về sẽ nói chuyện tiếp, ok?" Anh lo lắng tình hình của Phó Hân Lan, vừa nãy trong điện thoại cô ấy cứ khóc suốt. "Đưa điện thoại cho anh." Anh chìa tay ra.

Gia Lệ trừng mắt nhìn anh, tức tối hét lên: "Lần này anh giúp cô ta, lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Anh căn bản không quên được cô ta, cô ta ngoắc ngoắc ngón tay anh liền chạy tới ngay lập tức, anh không thấy mình nực cười sao?"

Anh tức giận mắng: "Em nói chuyện nhất định phải tổn thương người khác như vậy sao? Em có biết làm vậy sẽ khiến người ta cực kỳ chán ghét không?"

Gia Lệ bỗng dưng đỏ con mắt. "Phải, em không biết nói lời dễ nghe, em chỉ biết nói thật, em nói anh đừng ngu ngốc nữa, cô ta chẳng qua chỉ lợi dụng anh, tại sao anh không nhận ra chứ?"

Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ nghiêm nghị, bị Gia Lệ mắng mất hết cả thể diện. "Đưa điện thoại cho anh!"

"Nếu anh đi, giữa chúng ta coi như kết thúc!" Gia Lệ nghiến răng nói. "Anh nghe thấy không?" Cô run run nắm chặt điện thoại.

"Đưa điện thoại cho anh." Anh không muốn cãi nhau.

Cô ném điện thoại rơi uỵch xuống sàn nhà, đồng thời cô gào lớn: "Anh đồ tồi!"

Gia Lệ thu dọn máy vi tính trên bàn, ôm lấy mèo con, xách túi da mở cửa bước ra ngoài.

"Gia Lệ!" Bạch Bạc Sĩ đuổi theo, cô nổi giận đùng đùng men theo đường cái xuống núi, anh muốn ngăn cô lại, bị cô đẩy mạnh ra.

Giữa lúc hai người đương lôi lôi kéo kéo, một chiếc xe taxi đúng lúc xuống núi, cô lập tức bắt xe, bỏ đi.

Bạch Bạc Sĩ đứng ven đường, nhìn chiếc xe rời xa, anh ngây người đứng đó hồi lâu.

*** Trên xe, Gia Lệ ôm mèo con, khóc nức nở.

Tài xế thấp thỏm. "Ách... Có cần tôi lái xe quay về không?"

"Không cần!" Gia Lệ mắng. "Đồ gà mẹ(chỉ dạng người lăng xăng; hay lo việc của người khác)! Nhiều chuyện! Loại người thối tha đó tôi không bao giờ muốn gặp anh ta nữa!" Dứt lời, oa oa ~~ khóc rống lên, tài xế rầu rĩ lái xe không dám nói nhảm nữa.

Lâu rồi mới trở về căn nhà nhỏ, Gia Lệ mở cửa, liếc thấy tình hình bên trong, bỗng cho rằng mình đi nhầm phòng. Căn nhà nhỏ của cô chưa bao giờ ngăn nắp như vậy, tạp chí tán loạn vứt đầy dưới sàn đâu mất rồi? Chồng sách hỗn độn đầy bàn đâu mất rồi? Sàn nhà thật sạnh sẽ, trên bàn làm việc sạch bong, cô ngẩng đầu liền thấy giá CD được sắp xếp lại ngay ngắn, giống với kiểu bày biện ở nhà Bạch Bạc Sĩ, sắp theo thứ tự bảng chữ cái tiếng Anh.

Cô kinh ngạc đặt mèo con xuống, quan sát căn nhà của mình, ngay cả giá sách cũng được phân loại đâu ra đấy. Mở tủ quần áo ra, váy áo sơmi quần áo khoác, sắp xếp theo màu sắc, chất liệu vải, sửa sang lại toàn bộ.

"Nhiều chuyện! Nhiều chuyện!"

Cô la lớn, vứt hết đống quần áo xuống sàn nhà, rồi chạy tới trước giá sách gạt hết đống sách xuống, cô vừa quăng sách vừa chửi rủa. "Ai cần anh đồ gà mẹ, ai cần anh nhiều chuyện? Đồ tồi, đồ tồi!" Cô nổi điên, hất toàn bộ sách xuống, đá văng đống quần áo loạn lên, rồi chạy tới đạp đổ giá CD. Cô gầm lên: "Ai cần giống với anh? Tôi không thèm giống anh đâu!" Thẳng tay vứt hết CD xuống. "Đồ khốn, đại khốn nạn, ngu ngốc đại ngu ngốc!" A —— tức chết mất, tức chết mất!

Cô vừa đá vừa ném náo loạn một hồi, tới khi sức cùng lực kiệt ngã xuống sàn nhà, thở hổn hển.

Meo meo ~~ mèo con chạy tới liếm mặt cô.

Gia Lệ nhìn trần nhà, đột nhiên ôm mặt, nước mắt trào ra. Lúc mới đầu chỉ có nước mắt, sau đó cơ thể kích động, khóc rống lên, khóc đến mức toàn thân run rẩy.

"Mình đúng là một con ngốc!" Cô tin Bạch Bạc Sĩ đi chuyến này, nhất định sẽ tái hợp với Phó Hân Lan. Bọn họ gương vỡ lại lành, còn cô thì sao? Cô được xem là gì chứ? Trái tim anh hoàn toàn không quên được cô gái kia ư? Lúc nãy nhìn dáng vẻ lo lắng của anh khi nói chuyện điện thoại, tựa như lưỡi dao cứa vào lòng cô đau nhói!

Tổ Dĩnh nói rất đúng, cô quá khờ. Đáng kiếp phải chịu khổ, đáng kiếp luôn thất tình! Cô thực ngốc a, Gia Lệ nằm trên sàn nhà khóc thút thít.

Ban nãy cô có nói, nếu anh đi gặp Phó Hân Lan thì sẽ chia tay với anh.

Hix! Cô có tư cách gì so với Phó Hân Lan chứ? Trong lòng anh, cô rất nhỏ bé? Cô chẳng qua chỉ là người thay thế khi anh đang thất tình sao?

Còn cô lại chân thành gửi gắm hết tất cả tình cảm của mình!

*** Đầu bên kia trái đất, thành phố New York, có một cô gái đã khóc suốt hai ngày nay. Thứ tình yêu phiêu lưu của cô đã thất bại rồi.

Cô xong rồi, cô thực sự xong đời rồi. Jason hóa ra là kẻ lừa tình, ngày hôm kia cô trang điểm xinh đẹp đi dự lễ khánh thành quán bar dựa theo địa chỉ quán PUB mà Jason đã đưa.

Không ngờ, nơi đó vốn là một tòa nhà bỏ hoang. Cô ngây ngô cầm tờ ghi địa chỉ đó lượn đi lượn lại rất lâu, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc đã có chuyện gì. Khi về nhà, chỗ ở bị kẻ trộm đột nhập, đồ đạc bị lục lọi, hộ chiếu cũng không thấy đâu, mấy ngàn đôla Mỹ giấu trong hộp đã không cánh mà bay!

Người biết rõ tiền cất ở đâu, chỉ có Jason!

Phó Hân Lan chưa từng gặp phải kẻ lừa đảo, đầu tiên cô không thể tin được, ngồi trên giường thật lâu, sau đó gọi điện thoại cho người đàn ông cô hay dựa dẫm nhất, đồng thời cũng là người cô tín nhiệm nhất.

Khi Bạch Bạc Sĩ không chút do dự đồng ý tới giúp, cô mới tỉnh ngộ, mình ngu ngốc biết bao, hồ đồ biết bao, tự dưng lại rời bỏ một chàng trai tốt như vậy, cô hối hận vô cùng, căm hận chính bản thân mình!

*** Bạch Bạc Sĩ cả đêm không ngủ, anh vừa thu dọn hành lý, vừa nghĩ đến Gia Lệ, lòng dạ rối bời.

Anh gọi điện thoại cho Gia Lệ, cô không chịu nhận điện. Anh để lại lời nhắn trong điện thoại của cô, cô cũng không gọi lại.

Hôm sau ở sân bay, trước lúc lên máy bay, anh gọi điện thoại lần nữa cho Gia Lệ.

Gia Lệ nghe máy. "Alô?"

"Là anh." Bạch Bạc Sĩ nói.

Cô im lặng một lát, sau đó hỏi: "Có chuyện gì?"

"Gia Lệ, hãy hiểu cho anh, anh phải sang đó... Cô ấy..."

"Được rồi." Giọng cô khô khan. "Anh cứ tái hợp với cô ấy đi, dù sao hai người vốn dĩ đã ở cùng nhau." Cô quật cường nói: "Chi bằng, chúng ta hãy coi như chưa hề sống chung, Bye!"

Bạch Bạc Sĩ không cúp máy, trầm mặc.

Cô cũng chưa cúp máy, đáy lòng khó chịu.

"Tính cách em nhất định phải ương ngạnh như thế sao?" Anh nói.

"Anh tự hỏi bản thân mình xem, em không phải con ngốc, Bạch Bạc Sĩ, anh vẫn còn yêu cô ấy đúng không? Thực ra... Anh chưa bao giờ nói với em câu ‘anh yêu em’, trái tim anh rất dễ dao động... Quen biết anh, quả là điều đáng buồn." Gia Lệ gác máy.

Tút tút tút... Dập máy rồi, Bạch Bạc Sĩ vẫn cầm microphone.

Gia Lệ nói rất đúng, anh chưa từng nói với cô câu "Anh yêu em", trái tim anh không kiên định, bỗng anh cảm thấy bản thân mình rất tệ.

Ở trên không cách mặt đất mấy vạn thước, thỉnh thoảnh lại cảm nhận được sự rung lắc của máy bay, Bạch Bạc Sĩ lúc này đương thả hồn không có phương hướng. Anh muốn đi gặp Phó Hân Lan, anh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu bạn với anh là những vì sao sáng rỡ trên bầu trời.

Anh nhớ có một cô nàng mỗi khi cãi nhau với anh, cặp mắt to tròn sáng ngời, không bao giờ chịu nhận mình thua. Uy lực mắng người chẳng khác nào hỏa lực súng máy, thường khiến anh tức giận đến suýt chết. Còn nữa, mỗi khi cô ấy giận dỗi, đôi mắt rưng rưng rớm lệ, cô ấy không bao giờ tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu làm nũng hoặc cầu xin tha thứ, nhìn gương mặt đó, anh lại mềm lòng không giận cô nữa, đành bó tay trước cô nàng bướng bỉnh này.

Bạch Bạc Sĩ siết chặt nắm tay, liệu có phải hiện giờ cô ấy đương ngồi khóc ở đâu đó hay không?

Nhớ lại đêm hôm đó, khi cô hân hoan rúc vào trong ngực anh, anh thật lòng muốn mang lại hạnh phúc cho cô, muốn che chở cô, tuyệt đối sẽ không giống như gã vô lại Cao Tuấn Thái kia, làm tổn thương cô.

Kết quả thì sao? Anh còn vô lại hơn so với Cao Tuấn Thái, còn làm cô tổn thương hơn nhiều?

Bạch Bạc Sĩ tựa lưng vào ghế, quá mệt! Lòng anh như có lửa đốt muốn gặp Phó Hân Lan, chỉ bởi vì lo lắng thôi sao? Không có ảo tưởng gì khác sao? Không phải vì muốn tái hợp với cô ấy chứ?

Xa Gia Lệ tức giận không phải không có lý, nhận được điện thoại nhờ giúp đỡ của Phó Hân Lan, anh lập tức quên mất cảm nhận của Gia Lệ, tất cả tâm tư đều đổ dồn về phía Hân Lan.

Tại sao? Bây giờ ngẫm lại, Bạch Bạc Sĩ mờ mịt. Lúc ấy sao đầu óc anh lại mê muội chỉ nghĩ đến Phó Hân Lan chứ?

Bởi vì cô ấy chia tay với anh, bởi vì cô ấy vứt bỏ anh, cho nên cô ấy vừa quay đầu lại, cô ấy vẫy tay một cái, anh liền bất chấp tất cả muốn giữ chặt cô ấy sao?

Bạch Bạc Sĩ ơi Bạch Bạc Sĩ, mày thực khốn nạn!

Anh áy náy tự trách bản thân mình, hoang mang quá. Tình yêu sao lại khó tới vậy? Nếu như, anh không dứt được Phó Hân Lan, thì vì sao khi quyết định đi gặp Hân Lan rồi, mà tâm trạng lại chẳng vui vẻ chút nào, luôn nghĩ về Gia Lệ? Chết tiệt! Bạch Bạc Sĩ vò đầu bứt tai, mâu thuẫn quá! Anh có lỗi với Xa Gia Lệ, thật có lỗi với cô ấy!

*** Khi Bạch Bạc Sĩ đến New York, Xa Gia Lệ cũng có kế hoạch cho riêng mình. Cô lên mạng tìm hiểu các tour du lịch lớn trong nước, cô muốn rời khỏi nơi này, cô chịu đựng đủ rồi.

Gia Lệ đến nhà xuất bản, báo cho biên tập biết về quyết định của cô.

"Cái gì? Bồ nói bồ muốn làm gì cơ?" Tiết Tổ Dĩnh kinh hãi.

Trên ghế sô pha, Gia Lệ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đầu gối mình. "Mình tham gia tour du lịch tới nước Anh 28 ngày."

"28 ngày? 28 ngày! OH~~mygod!" Tổ Dĩnh gần như muốn nhảy dựng lên bóp chết cô. "Ý bồ là sẽ không viết bản thảo gần một tháng trời sao? Này, tòa soạn chúng ta làm về tuần san chứ không phải là nguyệt san a!" Thượng đế ơi! Cô đỡ lấy cái ghế, đời mình toi rồi. "Bồ tha cho mình đi, cấp trên sẽ làm thịt mình mất."

Gia Lệ ngẩng đầu, nhìn cô. "Yên tâm, mình sẽ gửi bản thảo qua Email, vừa du lịch vừa viết bản thảo, thay đổi môi trường cho thoáng khí, rất tuyệt a!" Cô sắp ngạt thở tới nơi rồi, Cao Tuấn Thái, Bạch Bạc Sĩ, liên tiếp giày vò, đảo lộn cuộc sống của cô.

Tổ Dĩnh không an tâm. "Đại tiểu thư, bồ xem mình là con nhóc mười lăm tuổi hả? Bồ bay tới nơi chân trời góc biển, đến lúc đó ai tìm được bồ chứ?"

Gia Lệ lấy tập dữ liệu in sẵn trong túi sách ra, đưa cho cô.

"Đây là kế hoạch lộ trình của mình, bên trên có đánh dấu khách sạn mình ở Anh, và cả thời gian nghỉ lại nữa. Mình sẽ lên mạng nhận thư đúng giờ, chúng ta liên lạc qua email nhé. Mình phải về nhà đóng gói hành lý đây, báo cáo xong, Bye!" Cô đứng dậy định đi.

"Chờ đã!" Tổ Dĩnh kéo cô lại. "Bồ, bồ vạch kế hoạch tuyệt thật ~~" Tổ Dĩnh muốn khuyên cô đừng đi, song nhìn thấy khuôn mặt Gia Lệ tiều tụy, cô càng lo lắng. "Bồ là lạ sao đó, bồ ngồi xuống, chúng ta hãy thúc đẩy tình bạn một chút, kể cho nhau nghe tâm sự phái nữ, chia sẻ những bí mật nho nhỏ trong cuộc sống."

Lại nữa rồi! Gia Lệ thở dài nói: "Mình không có bí mật gì muốn chia sẻ."

"Vậy kể chút tâm sự cũng được mà." Tổ Dĩnh cười híp mắt, giọng nói dịu dàng.

"Không có tâm sự gì." Gia Lệ nói. Đôi môi cô khép chặt, không muốn nói bất kỳ điều gì. Cô ngốc, cô đáng kiếp, cô không còn mặt mũi nào nói ra nữa, cũng không có gì oán trách. Từ đầu Tổ Dĩnh đã khuyên cô, là tại cô không nghe, sa đà tiến vào, nên giờ mới đau lòng như vậy.

"Á..." Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó! Tổ Dĩnh kéo tay Gia Lệ, tay cô ấy lạnh quá, sắc mặt cô ấy rất tệ. Tổ Dĩnh nhẹ giọng hỏi: "Gia Lệ, Bạch Bạc Sĩ thế nào?"

"Rất tốt." Tốt quá đi chứ, cũng sắp đoàn tụ với bạn gái cũ rồi.

"Ách... Hai người vẫn ổn đấy chứ?"

"Vẫn ổn." Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không còn quan hệ gì nữa.

Tổ Dĩnh thở dài, buông tay, không hỏi nữa. Tính cách Gia Lệ thế nào cô còn không hiểu rõ hay sao? Nếu Gia Lệ không muốn nói, thì có đánh chết cô ấy cũng không khai, cô ấy quật cường như vậy đấy.

"Được, bồ ổn thì tốt rồi, muốn đi thì đi đi." Tổ Dĩnh giở sổ ghi chép ra, ghi một đống số điện thoại liên lạc lên giấy.

"Ở bên đó nếu xảy ra vấn đề gì, mình có vài người bạn tốt đương sống ở Anh, Luân Đôn thì có Trần tiên sinh, Bath Trương tiểu thư, bác Caenarfon Quách, Livepool thì có Trang tiên sinh —— những người này đều rất có năng lực, đều là người tốt đó, bồ đi xa như thế, cho dù có xảy ra chuyện mình cũng không thể tới kịp cứu bồ, khi cần bồ cứ tới tìm bọn họ nhé." Tổ Dĩnh đưa số điện thoại cho Gia Lệ, Gia Lệ nhìn tờ giấy ghi điện thoại kia, bỗng rơi nước mắt.

"Gia Lệ?" Tổ Dĩnh ngây ngốc, Gia Lệ chưa bao giờ khóc trước mặt cô.

Gia Lệ che mặt, nước mắt trào ra qua kẽ tay.

Bồ đi xa như thế, cho dù có xảy ra chuyện mình cũng không thể tới kịp cứu bồ...Nghe thấy câu nói này của Tổ Dĩnh, Gia Lệ xót xa. Bất luận Phó Hân Lan ở xa cỡ nào, chỉ cần một cú điện thoại, Bạch Bạc Sĩ cũng sẽ đuổi theo cứu cô ấy.

Nghĩ đến đây, Gia Lệ liền cảm thấy mình thật thê thảm, tỉ mỉ ngẫm lại, ngày đó nổi nóng với Bạch Bạc Sĩ, có lẽ là vì ghen tị với Phó Hân Lan, ghen tị vì cô ấy có bản lĩnh khiến anh ấy quan tâm lo lắng như vậy.

Chẳng phải tận sâu trong lòng cô gái nào cũng luôn hy vọng có một bạch mã hoàng tử cứu nguy bảo vệ bất cứ lúc nào hay sao?

Cao Tuấn Thái không phải bạch mã hoàng tử của cô, Bạch Bạc Sĩ cũng không phải, những người này cuối cùng cũng tìm được công chúa thuộc về bọn họ... Gia Lệ khóc như mưa. Nếu như chỉ một, hai lần thất tình, cô còn có thể oán trách người khác không tốt, song thất bại nhiều lần như vậy, không ai chịu ở lại bên cô, thế thì —— vấn đề nằm ở bản thân mình sao? Cô chưa đủ tốt, cho nên bọn họ mới không yêu cô?

Gia Lệ ôm mặt khóc nức nở, Tổ Dĩnh nhìn mà thương. Không cần hỏi, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Tổ Dĩnh đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy cô. "Được rồi, đừng khóc nữa. Đi chơi vui vẻ, quên sạch hết mọi chuyện đi, trở về sẽ là một con người mới."

"Ừ." Gia Lệ dụi dụi mắt, tựa lên vai Tổ Dĩnh, cảm kích sự an ủi của cô