Du Khinh Trần so với trước lòng dạ còn hẹp hòi hơn.

Không khí trong phòng hơi quỷ dị, Thiều Nhiễm đang cầm cái ly, len lén quan sát hồ ly đối diện.

Hồ ly muộn tao đang thẳng thắt lưng, mặt không hề thay đổi, không ăn không uống, vừa nhìn liền biết không hề vui vẻ.

Nghĩ nghĩ, Thiều Nhiễm cố ý để nước trái cây dính trên khóe miệng, đem mặt đưa qua: “Lau giúp em.”

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi đưa khăn tay qua, để cho người này tự mình lau.

….. loại hành vi này thực rõ ràng là đang dỗi. Thiều Nhiễm nhỏ giọng làm nũng: “Em với không tới, anh phải lau giúp em.”

Du Khinh Trần nâng tay lau khô cho con người này, động tác nhẹ nhàng, nhưng mà cực kỳ có lệ.

“Có phải còn hay không?” Thiều Nhiễm hỏi.

Môi cánh hoa khéo léo trở nên đỏ sẫm, hơi hơi cong lên, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến tới nhấm nháp. Du Khinh Trần hạ mắt, nhìn thì không có loại suy nghĩ kia, nhưng hầu kết lại nhịn không được di chuyển.

“Này,” Thiều Nhiễm chống cằm, mày nhíu lại, nhìn qua hơi phức tạp, “Luôn lau không sạch phải làm sao bây giờ?”

“Không biết.” Du Khinh Trần mím môi, ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Nhìn thấy vẻ mặt người này ửng đỏ, Thiều Nhiễm nhịn cười, nghiêm túc dạy dỗ: “Không biết thì nói không biết, đỏ mặt làm gì?”

Du Khinh Trần không nói lời nào.

Hồ ly muộn tao. Thiều Nhiễm lại gần người này, ngón tay nâng lên cằm người này: “Có phải tâm tình không…. Ưm…..”

Không có sự phòng bị, đã bị người này hung hăng hôn lấy, Thiều Nhiễm phối hợp hôn đáp trả, hầu như không thở nổi.

Sau một lúc lâu, Du Khinh Trần mới mặt không đỏ tim không đập nhanh buông con người này ra: “Sạch sẽ.”

Thiều Nhiễm: “….”

Du Khinh Trần vuốt ve môi sưng đỏ của con người này, trong mắt không hề che giấu sự chiếm hữu, hận không thể đem người này đè lên bàn cơm.

“Không được,” Thiều Nhiễm lập tức hiểu được ý trong mắt người này, hắng hắng giọng, “Có chuyện thì mau nói.”

Du Khinh Trần há miệng thở dốc, nhưng không biết bắt đầu nói từ đâu.

Thiều Nhiễm hỏi: “Không vui à?”

Lần này Du Khinh Trần không có phủ nhận.

Hồ ly tuy rằng hở một tí liền nhỏ nhen, còn buồn tao. Nhưng vẫn rất dễ dỗ, hơi hỏi một chút sẽ đem toàn bộ chuyện nói ra.

Thiều Nhiễm tựa vào trong ngực người này, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy?”

Du Khinh Trần đem con người này ôm chặt, cúi đầu hôn mặt con người này, nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc đưa ra điều kiện bá đạo.

Điều thứ nhất:  không được rời khỏi tầm mắt của hắn quá ba tiếng.

Điều thứ hai:  không thể cùng người khác thân mật.

Điều thứ ba: Phải cố gắng để cuộc sống tình dục được hài hòa.

Thiều Nhiễm  không để ý đến hai điều trước, còn đối với điều cuối cùng lại sinh ra cảm giác hứng thú, cong lên khóe miệng: “Em còn không đủ cố gắng?”

Kỳ thật điều quan trọng với Du Khinh Trần là hai điều trước, điều thứ ba là nhất thời thêm vào. Trong sáng như Du Khinh Trần, cũng không nghĩ người này sẽ nói đến điều thứ ba.

Thiếu Nhiễm: “Mỗi đêm đều rất phối hợp, ngoan ngoãn nghe lời, anh nói thế nào em liền làm thế đó, phối hợp toàn bộ ác thú của anh….”

Du Khinh Trần ngắt lời người này, ngăn cản người này tiếp tục nói chuyện: “Đừng nói lung tung.”

“Như thế nào,” Thiều Nhiễm đùa với hồ ly, “Cảm thấy mình không có ác thú gì?”

Du Khinh Trần: “Không có.”

“Xuống giường sao lại thẹn thùng như vậy?” Thiều Nhiễm nhẹ nhàng gãi cơ bụng của người này, mờ ám nói, “Buổi tối không phải rất lợi hại sao?”

Vành tai Du Khinh Trần nóng lên: “Đừng nói nữa.”

“Em càng muốn nói,” Thiều Nhiễm không buông tha người này, càng hứng trí gãi cơ bụng người này, “Anh rõ ràng cũng rất thích nghe, còn nghe rất thích ~”

Lỗ tai Du Khinh Trần càng hồng, nửa ngày mới vẻn vẹn nói ra một câu: “Chuyện khi nào, anh đã quên.”

“Em giúp anh nhớ lại,” Thiều Nhiễm ngửa đầu nhìn người này, “Ví dụ như tối hôm qua, một con hồ ly nào đó chẳng qua là bị em hôn…..”

Du Khinh Trần không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt đỏ lên, không nhịn được che miệng con người này lại.

Thiều Nhiễm cười xấu xa với người này, đầu lưỡi xẹt qua khớp ngón tay của người này, ám chỉ liếc về phía hạ thân của người này.

Thân thể Du Khinh Trần cứng đờ, rất nhanh thu tay lại.

“Này, lại làm sao vậy?” Thiều Nhiễm giả vờ kinh ngạc, “Chúng ta không phải đang hôn rất tốt sao? Vì sao đột nhiên lại lùi tay về?”

Du Khinh Trần: “Em…..”

Thiều Nhiễm biết rõ còn cố hỏi: “Em không phải chỉ hôn tay anh sao? Sao lại có phản ứng lớn như vậy?”

Du Khinh Trần biết không thể nói nổi, đơn giản không nói lời nào.

Thiều Nhiễm đoán: “Có phải nghĩ tới cái gì đen tối hay không? Ví dụ như tối hôm qua…..”

Du Khinh Trần lập tức che miệng người này, đầu ngón tay đỏ lên.

Thiều Nhiễm không đứng đắn nói: “Không muốn cho em nói, thì trực tiếp hôn em, cần gì phải che miệng?”

Du Khinh Trần: “Không hôn.”

Thiều Nhiễm nhìn người này cười cười: “Cũng không phải chưa hôn bao giờ.”

“Anh…..”

Thiều Nhiễm nhíu mày: “Anh dám nói chưa hôn qua bao giờ?”

Du Khinh Trần không nói lại người này, đành phải rầu rĩ phun ra một câu: “không phải không hôn bao giờ.”

“Chậc chậc, toàn thân của em…..”

Lúc này Du Khinh Trần thật sự không nhịn được, theo phản xạ che miệng con người này.

Thiều Nhiễm vươn đầu lưỡi, ở trên khớp ngón tay người này xẹt qua, lại tóm tay người này không cho động đậy, cắn đầu ngón tay người này.

Du Khinh Trần tượng trưng tránh hai cái, liền ngoan ngoãn tùy người này khiêu khích.

Thiều Nhiễm thưởng thức biểu tình người này, ngậm lấy tay người này, đầu lưỡi cố ý tránh ngón tay người này.

Du Khinh Trần hơi không hài lòng, ngón tay thử động đậy, chạm vào đầu lưỡi ẩm ướt của con người này.

Thiều Nhiễm cười xấu xa, ngay sau đó chuyện làm cho hắn khiếp sợ đã xảy ra. Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi đưa một ngón tay vào.

Trong lúc nhất thời Thiều Nhiễm không kịp phản ứng, cho tới khi đầu lưỡi bị người nào đó ác ý đùa giỡn.

Thiều Nhiễm vội nhả ra, chỉ vào người này trách móc nói: “Du Khinh Trần anh là con hồ ly buồn tao!”

Du Khinh Trần nghe vậy, vẻ mặt trầm xuống, giọng nói không hờn giận: “Cho nên em tìm người khác?”

“Hả?” Thiều Nhiễm giật mình, nghe không hiểu ra sao, “Khi nào em tìm người khác?”

Du Khinh Trần nghiêm mặt nói: “Anh tận mắt nhìn thấy, tiêu đề viết em cùng một người không biết tên ở trong xe cả tiếng đồng hồ.”

Thiều Nhiễm sửng sốt một lát, sau khi phản ứng lại liền ở trong lòng cười trộm.

Du Khinh Trần ôm lấy thắt lưng của con người này, kéo con người này vào trong lòng mình kèm theo một khuôn mặt rất khó xem: “Các em đã làm gì?”

Thiều Nhiễm giảo hoạt nhìn người này: “Anh đoán xem?”

Du Khinh Trần mạnh mẽ ôm chặt thắt lưng con người này, tức giận nói: “Anh không đoán!”

Thiều Nhiễm xoa xoa mặt hồ ly ngốc, cho một gợi ý: “Mấy giờ rồi, đã nửa đêm rồi.”

Du Khinh Trần nghe vậy, vẻ mặt càng khó coi hơn, giam cầm con người này càng chặt.

“Đêm hôm khuya khoắt cũng không làm được gì, anh nghĩ lại đi, hai người chúng ta ở nửa đêm cũng rất thuần khiết…. này……”, Thiều Nhiễm hơi né tránh, “Anh nhẹ thôi….”

Du Khinh Trần dỗi đem con người này ôm càng chặt hơn: “Lần sau không thể chiếu theo lệ như vậy nữa.”

….. Thế nào là lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa? thật sự không phù hợp với tính cách tính toán chi li của Du Khinh Trần! Thiều Nhiễm thử hỏi nói: “Cái gì là lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa?”

Du Khinh Trần: “Không được cùng người khác ở chung quá lâu.”

Thiều Nhiễm: “Còn gì nữa?”

Du Khinh Trần: “Không có.”

Thiều Nhiễm: “Anh đoán xem chúng ta đang làm gì?”

Mặt Du Khinh Trần bình tĩnh: “Không đoán, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”

Thiều Nhiễm bị người này đùa cười, ôm lấy cổ người này hỏi: “Có muốn biết hay không?”

Du Khinh Trần không nói lời nào.

Thiều Nhiễm nhìn người này, ánh mắt thuần khiết: “Kỳ thật chúng ta đang xe chấn.”

Du Khinh Trần: “Xe chấn?”

« Ừ, » ánh mắt Thiều Nhiễm kiên định, hận không thể thề với trời, « Trừ lần đó ra, không có lần khác. »

Sắc mặt Du Khinh Trần cuối cùng cũng dịu đi rất nhiều.

Thiều Nhiễm cười trộm trong lòng, qua một lát giống như lấy lòng cọ cọ mũi với người này : « Haiz, kỳ thật người trong ảnh chụp không phải em, thật đấy. »

Du Khinh Trần nhìn ánh mắt con người này, còn nghiêm túc gật đầu.

Thiều Nhiễm bật cười : « Không sợ em lừa anh sao ? »

Du Khinh Trần ôm chặt con người này, hơi thở phun vào cổ con người này, mang theo vài phần ai oán : « Anh cũng không có cách nào. »

Thiều Nhiễm hơi ngứa, nghiêng đầu.

Du Khinh Trần ghé vào lỗ tai con người này tiếp tục nói : « Dù sao em nói cái gì anh cũng tin. »

Trong lòng Thiều Nhiễm ấm áp, hơi tự trách, dịu ngoan ôm lấy cổ người này : « Hồ ly thối. »

« Hả ? »

« Tuy rằng người trên ảnh chụp không phải em, » Thiều Nhiễm nghiêm túc nói, « Nhưng là bạn trai, em cũng nên dạy cho anh một số kiến thức khoa học như thế nào là xe chấn. »

Du Khinh Trần nhìn con người này.

Thiều Nhiễm nghiêm trang : « Chính là ở trong xe làm một số vận động kịch liệt, nghĩ cách làm cho xe động đậy. » 

« Nói như thế nào nhỉ, rất trừu tượng, » Thiều Nhiễm ghé vào bên tai người này, mờ ám nói, « Hôm nào tự mình nói cho anh. »

« Không cần….. »

« Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, » Thiều Nhiễm ngắt lời người này, tay từ cơ bụng của người này sờ soạng xuống, « Anh không muốn biết sao ? »

Du Khinh Trần đè lại tay con người này, muốn nói lại thôi.

Thiều Nhiễm vẫn nhớ rõ lúc đó Du Khinh Trần nói [kỳ động dục đã qua], vì thế càng thêm không kiêng nể gì : « Em càng muốn nói với anh, còn muốn đổi phương pháp nói với anh, không riêng muốn nói cho anh chuyện này, còn muốn nói cho anh nhiều chuyện có liên quan nữa. »

Sắc mặt Du Khinh Trần bình tĩnh.

Nhìn bộ dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng không thể xâm phạm, Thiều Nhiễm trực tiếp ấn người này vào trên sô pha, ghé vào trên ngực người này, miệng không cân nhắc nói : « ngoan, không phải là bị đùa giỡn sao ? Có phải là tức giận hay không ? đừng tức giận, có cái gì phải tức giận chứ ? »

Du Khinh Trần ôm chặt thắt lưng con người này, trong mắt có cái gì đang quay cuồng.

Bên hông Thiều Nhiễm ngưa ngứa, nhanh chóng cắn môi, phòng ngừa phát ra thanh âm thẹn thùng.

« Anh….. » Thiều Nhiễm trừng lớn mắt, đưa ra một dự đoán đáng sợ, « hay là kỳ động dục của anh còn chưa qua ? »

Du Khinh Trần : « Không có. »

Kẻ lừa đảo ! Thiều Nhiễm ở trong lòng thầm mắng một tiếng, sau đó bình tĩnh đem tay mình rút ra, giúp người này sửa sang lại quần áo, ngượng ngùng cười cười : « Vậy là tốt rồi, nào, ngoan ngoãn. »

Du Khinh Trần đè lại tay người này : « Tiếp tục. »

Thiều Nhiễm : « ….. cái gì ? »

Du Khinh Trần thản nhiên nói : « Thay đổi phương pháp để nói cho anh biết. »