Thiều Nhiễm có một giấc mộng kì quái, mộng mình cùng đám lông xù vui đùa ầm ĩ trong vườn hoa cúc, vượt qua buổi trưa tốt đẹp.

Khi tỉnh lại mặt trời đã muốn xuống núi. Thiều Nhiễm duỗi thắt lưng, lúc này mới phát hiện mình ngủ trên giường, trên người không biết khi nào đã có một cái thảm.

Còn nghiêm túc nhớ lại một phen, mơ mơ màng màng giống như nghe thấy có giọng nói nỉ non bên tai, nói thiệt nhiều lời tâm tình, ôn nhu lại êm tai.

Thiều Nhiễm nhịn không được cuộn mình ở trong thảm cười ngây ngô, hạnh phúc lăn vài vòng ở trên giường. sau khi gây sức ép một phen, Thiều Nhiễm nâng tay xoa xoa mặt mình, nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, mới từ từ đứng dậy.

“Du Khinh Trần?” Thiều Nhiễm nhìn quanh phòng không tìm thấy thân ảnh người này.

Kỳ quái, người đâu? Thiều Nhiễm đánh giá xung quanh một phen, đẩy ra cửa phòng ngủ. Lúc này đèn đã tắt toàn bộ, cả phòng khách đều rơi vào trong bóng tối.

Thiều Nhiễm cảnh giác dừng bước chân, một cử động nhỏ cũng không dám.

Đột nhiên cách đó không xa sáng lên ánh nến, ngọn lửa cháy lên, tiếp theo là một cây, hai cây, dần dần càng nhiều hơn, gắn thành một mảnh. Trên bàn bày chén đũa tinh xảo, Du Khinh Trần cúi thắt lưng, thật cẩn thận che chở ánh nến vừa mới sáng lên.

Thiều Nhiễm sửng sốt, trái tim đập bình bịch, rất là vang dội, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cho đến khi Du Khinh Trần bước tới trước mặt, mới phục hồi tinh thần lại.

“Bù lại cho em bữa tối dưới ánh nến,” Du Khinh Trần cúi đầu nhìn con người này, “Có thích không?”

Thiều Nhiễm gật gật đầu, trong lòng rất là hạnh phúc, đầu nhẹ nhàng đụng đụng ngực người này: “Du Khinh Trần anh không tầm thường?”

Du Khinh Trần ôm thắt lưng người này, đem đầu con người này đặt vào vị trí tim của mình, nhỏ giọng nói: “Em nghe xem.”

Tiếng tim đập bình bịch được phóng đại, hầu như muốn phá vỡ màng nhĩ, vành tai Thiều Nhiễm đỏ lên, mặt dán ở ngực người này không muốn rời đi.

Qua một lát, Thiều Nhiễm ngửa đầu, con người ở trong bóng tối sáng ngời như có ánh sáng: “Anh tự mình chuẩn bị những thứ này sao?”

Du Khinh Trần không trả lời, trực tiếp đưa mặt qua.

Thiều Nhiễm cho người này một nụ hôn nhẹ, ôm lấy cổ người này: “Hồ ly nhà ta sao lại lợi hại như vậy?”

Du Khinh Trần thản nhiên tiếp nhận lời khích lệ này, ấn con người này ngồi lên ghế.

Chén địa tinh xảo làm cho hoa quả càng đẹp hơn, màu sắc tiên diễm, bày biện thật sự rất là đẹp mắt, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn ăn. Thiều Diễm không dám tin tưởng đây là lần đầu tiên người này vào bếp, quả thực muốn ôm người này hôn cuồng nhiệt.

Không khí ấm áp lãng mạn, trong không khí có sự mờ ám như có như không, Thiều Nhiễm xoa quả anh đào đưa lên miệng, Du Khinh Trần ngồi ở đối diện, lẳng lặng nhìn con người này.

Thiều Nhiễm chuyển động đĩa ăn, chuẩn bị nếm thử tảng thịt bò đã được nướng tốt. lúc này Du Khinh Trần không thay đổi sắc mặt đút một miếng ô mai vào miệng Thiều Nhiễm.

“Đừng.” Quai hàm Thiều Nhiễm phình ra, giơ lên dĩa ăn, chuẩn bị cắt miếng thịt bò.

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi lại đưa một quả anh đào tới miệng con người này.

Thiều Nhiễm hơi sửng sốt, lập tức cười xấu xa vươn đầu lưỡi, ở trên quả anh đào nhẹ nhàng liếm liếm, giương mắt nhìn người này, ánh mắt lưu chuyển dần dần tối lại.

Du Khinh Trần không rút tay về, vẫn duy trì tư thế này.

Đầu lưỡi Thiều Nhiễm linh hoạt vòng quanh quả anh đào, mặt bên ngoài liền được phủ một lớp nước.

Du Khinh Trần như nhớ tới cái gì, đầu ngón tay so với anh đào còn hồng hơn.

Thiều Nhiễm: “Còn không rút tay về?”

Du Khinh Trần kiên trì, vẫn duy trì tư thế kia, cố ý muốn cho con người này ăn anh đào.

Thiều Nhiễm đem anh đào ngậm vào miệng, thuận tiện cũng ngậm đầu ngón tay của người này vào, nhìn chằm chằm người này.

Du Khinh Trần cứng đờ, theo phản xạ định rút tay ra ngoài.

Thiều Nhiễm từ từ nếm thử anh đào, thuận tiện thưởng thức vành tai đỏ lên của  người này, nhịn không được cong khóe miệng.

Xứng đáng, da mặt mỏng như vậy, còn học người khác phóng túng.

Miệng Thiều Nhiễm sung sướng chuẩn bị nếm thử miếng thịt bò.

Vẻ mặt của Du Khinh Trần hơi thay đổi, nhanh chóng xé một miếng ô mai, đưa đến miệng con người này.

“Lại làm sao vậy?” Thiều Nhiễm cố ý tới gần miếng ô mai, hơi thở nói chuyện phun vào đầu ngón tay người này.

Du Khinh Trần không sợ đùa giỡn, ngón tay nhúc nhích, nhưng vẫn kiên cường bảo trì tư thế đút cho con người này.

Thiều Nhiễm tới gần ngửi ngửi, cũng không biết ngửi ra mùi ô mai hay là mùi trên tay người này: “Thật dễ ngửi.”

Ngón tay trắng nõn thon dài, đầu ngón tay bị màu sắc của ô mai làm nhiễm hồng, rất là đáng yêu.

“Không rút tay về sao?” Thiều Nhiễm hôn nhẹ lên ngón tay người này, hơi thở nói chuyện phun vào chỗ đó, một cảm giác vừa tê dại vừa ngứa chạy vào trong lòng.

Ngón tay thẹn thùng định rút trở về, nhưng rất nhanh liền kiên định dừng lại một chỗ.

“…..” Thiều Nhiễm không biết trong hồ lô của người này bán dược gì, thử đoán nói, “Có phải hy vọng em làm giống như vừa rồi không?”

Du Khinh Trần: “Đương nhiên không phải.”

“Nếu không phải hy vọng, thì quên đi.” Thiều Nhiễm cắn miếng ô mai, hướng con người này cười giảo hoạt.

Du Khinh Trần phẫn nộ lùi tay về, nội tâm hơi mất mác.

Thiều Nhiễm ăn xong ô mai, từ từ cầm dĩa tiến công tảng thịt bò.

Du Khinh Trần cố ý trì hoãn, liền đưa một quả anh đào đến bên miệng con người này.

Thiều Nhiễm nhìn người này.

Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Em ăn anh đào rất đẹp.”

Thiều Nhiễm: “….” Nhịn không được nghĩ tới hình ảnh dâm đãng vừa rồi ăn anh đào.

Thiều Nhiễm hắng hắng giọng: “Đây là lần cuối cùng, nếu không sẽ no mất, em còn muốn chừa bụng ăn thịt.”

Nói xong há mồm ngậm anh đào. Mắt thấy sẽ ăn vào miệng, anh đào đột nhiên trốn mất.

Thiều Nhiễm hơi khó hiểu nhìn người này.

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “Vừa rồi em không ăn như vậy.”

Thiều Nhiễm: “….”

Du Khinh Trần một lần nữa đưa anh đào tới miệng Thiều Nhiễm.

“Làm sao bây giờ?” Thiều Nhiễm giả ngu, “Em quên vừa rồi đã ăn như thế nào?”

Du Khinh Trần biết con người này đang nói dối, cố chấp đưa anh đào tới miệng con người này, ở trên miệng mềm mại của người này cọ cọ: “Em có biết.”

“Em không biết,” Thiều Nhiễm chủ động né tránh, đồng thời cũng đưa tay đem quả anh đào tới miệng mình, “Không bằng anh dạy em đi?”

Sườn mặt Du Khinh Trần nóng lên, không nói gì.

“Sao nào? Không dám…..” nói được một nửa liền sửng sốt.

Du Khinh Trần vươn đầu lưỡi, học bộ dạng con người này liếm liếm quả anh đào, sau đó đảo quanh vài vòng. Chẳng qua toàn bộ quá trình đều hạ mắt, nhìn qua rất ngốc, trong mắt Thiều Nhiễm không có khí thế.

Khuôn mặt rõ ràng thể hiện sự cấm dục, nhưng lại làm chuyện tình như vậy. Thiều Nhiễm nhìn người này, trong lòng có một ngọn lửa nhỏ được đốt lên, trong đầu cũng miên man suy nghĩ, yết hầu cũng trượt lên trượt xuống.

Du Khinh Trần giương mắt, đem ngón tay con người này cùng anh đào đều ngậm vào miệng.

Thiều Nhiễm không khỏi đỏ mặt tim đập, khi mong chờ người này tiến thêm một bước, Du Khinh Trần lại nhả ra, tao nhã nhấm nháp quả anh đào trong miệng.

Thiều Nhiễm chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi người này, không biết xấu hổ đùa giỡn người này: “Lại ngậm thêm một lát.”

Du Khinh Trần rút ra khăn tay xoa xoa miệng: “xằng bậy.”

Thiều Nhiễm tủi thân nói: “Rõ ràng anh làm loại chuyện này với tay của em, sao lại nói em xằng bậy được?”

Du Khinh Trần: “….”

Thiều Nhiễm: “Anh sao lại làm loại chuyện này với em? Có e lệ hay không?”

Du Khinh Trần nghiêm mặt: “Là em cố ý yêu cầu anh như vậy.”

“Em yêu cầu?” Thiều Nhiễm nhịn cười, hoàn toàn không biết thẹn là gì, “Hiện tại em cố ý yêu cầu anh ngậm thêm một lát, nào, ngậm vào đi.”

Vành tai Du Khinh Trần đỏ lên, không muốn nghe người này nói mê sảng.

“Haiz,” Thiều Nhiễm cũng không đùa giỡn người này nữa, cười cười với người này, ánh mắt phát sáng, “Sau này mỗi ngày chúng ta đều ăn anh đào cùng ô mai được không?”

Du Khinh Trần nhìn con người này, không nói gì.

“Vừa ăn vừa chơi,” Thiều Nhiễm đột nhiên cười, nháy nháy mắt với người này, “Em còn biết rất nhiều trò chơi ~”

Du Khinh Trần định há mồm, cuối cùng không thể mở miệng thảo luận những chuyện này được.

Thiều Nhiễm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người này, nghĩ mình nói hơi quá đáng, lấy chân cọ cọ người này, thử nói: “Tức giận?”

Du Khinh Trần lắc đầu.

“Đúng rồi, em còn chưa nếm đồ ăn anh làm.” Lúc này Thiều Nhiễm mới phản ứng lại, cầm dĩa chuẩn bị chén món chính.

Du Khinh Trần rốt cuộc không còn tâm tư mất mác, bình tĩnh tiếp tục đút anh đào cho người ta, ý đồ dùng hoa quả ngăn chặn người này ăn vào miệng.

Thiều Nhiễm rốt cục phát hiện không thích hợp, nghi ngờ nhìn người này, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên tảng thịt bò.

“Ăn trái cây.” Du Khinh Trần lấy anh đào cọ cọ người này, vì muốn hấp dẫn con người này, thậm chí mặt dày dùng ngón tay vuốt môi người này.

Thiều Nhiễm cảm thấy không thích hợp, quyết đoán cầm lấy dĩa ăn.

Du Khinh Trần đè lại tay con người này: “Nhiễm Nhiễm.”

Thiều Nhiễm: “…..”

Du Khinh Trần ho nhẹ một tiếng, hơi bất an nói: “Nhiễm Nhiễm, anh…..”

Thiều Nhiễm nhìn biểu tình người này liền hiểu được hơn phân nửa: “Em rất dễ nuôi, không kiêng ăn. Anh không cần không tự tin như vậy, em nếm thử…..”

Nói xong lại nhìn miếng thịt bò, cắt hơn nửa ngày cũng không cắt được.

Du Khinh Trần hạ mắt, cũng không đút anh đào cho người này nữa.

“Không liên quan đến anh,” Thiều Nhiễm biết hồ ly đau lòng, vội an ủi người này, “Gần đây sức lực của em yếu, anh thấy miếng thịt bò này nướng rất tốt.”

“Em lại nếm thử phần ức của miếng thịt vậy.” Nói xong liền đưa phần thịt ức lên miệng, nhẹ nhàng cắn xuống, không cắn được, Thiều Nhiễm cười cười, dùng sức cắn, dùng sức…..

Sau một lúc lâu, Du Khinh Trần nhỏ giọng nói: “Thật sự rất kém đi?”

“Không kém,” Thiều Nhiễm nhanh chóng an ủi người này, “Vừa rồi em ăn hoa quả chua, răng nanh mỏi nhừ, không liên quan đến chuyện của anh, phần thịt ức vừa rồi cũng rất mềm.”

“Cá tuyết, em thích ăn cá tuyết nhất…..” Thiều Nhiễm gắp một miếng nhỏ, vừa mới đưa đến miệng, vẻ mặt liền thay đổi.

Du Khinh Trần khẩn trương nhìn con người này.

Thiều Nhiễm lắc đầu, chân thành nói: “Thực tươi.”

Trong mắt Du Khinh Trần hơi nhu hòa, đuôi trộm dài ra, rất là đắc ý ngạo kiều.

“Nhưng có chút khuyết điểm gì,” Vì phòng ngừa hồ ly thường xuyên làm đồ ăn, Thiều Nhiễm lựa lời mở miệng, “Có chút tanh.”

Kỳ thật cảm giác chính là sống.

Du Khinh Trần đưa qua một chén nước: “Súc miệng.”

Thiều Nhiễm giống như tìm được cứu tinh, nâng nước lên uống điên cuồng.

Du Khinh Trần: “….” Vì sao lại uống nhanh như vậy?

Hai người ăn ý không nhắc lại chuyện tảng thịt bò, anh đút em, em đút anh, buồn nôn ăn hoa quả.

Sau khi ăn xong, Thiều Nhiễm chuẩn bị đứng dậy: “Em đi phòng bếp lấy vài thứ.”

Du Khinh Trần như nhớ tới cái gì, biến sắc.

Thiều Nhiễm: “….. Để cho em đứng dậy.”

Du Khinh Trần nhìn về nơi khác, làm bộ nghe không hiểu người này đang nói cái gì.

Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút: “Loại thời điểm này không nên lộ đuôi loạn ra được không?!”

Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Anh không có.”

Da mặt hồ ly nào đó càng ngày càng dày. Thiều Nhiễm bị người này dùng đuôi quấn lấy chân, không thể động đậy, bất đắc dĩ nói: “Em chỉ muốn đi phòng bếp quét tước vệ sinh thôi.”

Vừa dứt lời, đuôi quấn càng chặt, thực rõ ràng không muốn con người này đi phòng bếp.

Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, có loại dự cảm không tốt: “Anh đã biến phòng bếp thành cái gì rồi?”

Du Khinh Trần nghiêm mặt: “Không như thế nào.”

Thiều Nhiễm nghi ngờ nhìn người này.

Du Khinh Trần: “Đừng nhìn anh.”

Thiều Nhiễm nhìn chằm chằm người này: “Có cái gì không thể để cho em biết? anh ngoan ngoãn buông ra.”

Du Khinh Trần không có mắc mưu.

Thiều Nhiễm đành phải thay đổi sách lược, đáng thương cau mày: “Anh quấn làm đau em….”

Du Khinh Trần hơi nới lỏng đuôi ra.

Thiều Nhiễm nắm chặt cơ hội, rất nhanh giãy chân, chạy tới phòng bếp.

Trong nhà bếp tất cả đều lộn xộn, trong thùng rác chất đống vỏ trứng gà, trong không khí tản ra mùi khét.

“Không có mùi vị,” Du Khinh Trần hơi chút trẻ con nắm mũi, bắt đầu lừa mình dối người, “Em cái gì cũng không ngửi được.”

Giọng Thiều Nhiễm ồm ồm: “Đây……”

“Đừng nhìn nữa,” Du Khinh Trần che mắt con người này, thanh âm hơi chút nho nhỏ, “Quên đi, mọi thứ rất hoàn mĩ.”

Thiều Nhiễm bị người này chọc cười, nói theo người này: “Ừ, em cái gì cũng không thấy.”

Lòng tự trọng của hồ ly chiếm được sự tự tin, thật cẩn thận dời tay, có chút không yên nhìn phản ứng của con người này.

Nhưng Thiều Nhiễm không trợn mắt, chỉ ngửa đầu, lộ ra một nụ cười sáng lạn với người này. Hồ ly chưa kịp nghĩ đã rơi vào tay giặc, ôm lấy thắt lưng con người này, đem Thiều Nhiễm đặt lên tường.

Thiều Nhiễm: “Này, phòng bếp rất bẩn….”

Động tác Du Khinh Trần hơi ngừng lại, vẫn là câu nói kia: “Quên đi, mọi thứ rất hoàn mĩ.”

“Em muốn nói là,” Thiều Nhiễm cười khẽ, giơ tay ôm lấy cổ người này, hôn lên khóe miệng người này, “Như vậy cũng thực hoàn mĩ.”