Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Thiều Nhiễm theo bản năng ôm cánh tay, vươn đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn mấy chục thước ở phía dưới, đầu váng mắt hoa.

Thiều Nhiễm ở trong phòng tìm nửa ngày, tìm hết cả phòng cũng không tìm thấy bóng dáng của người này, hơn nữa gối ôm ở trên sô pha cũng ly kì biến mất.

Rời đi thế mà không nói lời từ biệt? Thiều Nhiễm nằm ở trên sô pha, nhìn trần nhà ngẩn người.

Ngày tiếp theo, lũ yêu nhìn thấy sắc mặt con người này hồng hào sáng láng, nhìn lại điện hạ nhà mình suy yếu tái nhợt, liền biết kế hoạch đã bị thất bại.

Du Khinh Trần nhìn con người này, trong lòng giống như có vô số móng vuốt đang cào cấu, hận không thể lập tức biến ra lỗ tai cùng đuôi rồi nhào vào con người này.

“Hôm qua nhà của tôi có trộm,” Thiều Nhiễm từ từ nói, “Trộm đi gối ôm trên sô pha.”

Kẻ trộm gối: “….”

Thiều Nhiễm bĩu môi hỏi: “Tối hôm qua đi khi nào vậy?” cũng không gọi một tiếng.

Du Khinh Trần không trả lời vấn đề ngay, bình tĩnh nhấn mạnh: “Tôi đi ra từ cửa.”

Thiều Nhiễm nghe vậy, đột nhiên nhớ tới cửa sổ nhà mình bị mở ra, đang muốn chất vấn người này, Du Khinh Trần gật đầu với mình, đi tới nơi khác.

Du Khinh Trần cố gắng để mình đi tự nhiên hơn, nhưng Thiều Nhiễm vẫn phát hiện người này đi đường hình như không thích hợp, giống như…. Khập khiễng…..

Đúng vậy, ngày hôm qua dưới tình thế cấp bách Du Khinh Trần đã nhảy xuống từ cửa sổ, hơn nữa thực quang vinh bị trẹo chân. Cửu vĩ điện hạ tự cảm thấy mất mặt, bởi vậy làm bộ như cái gì cũng không xảy ra, quang vinh trong sáng.

Cả đoàn phim đều thực sốt ruột, bởi vì Thiều Nhiễm cùng điện hạ có diễn hôn nhẹ. Nghe nói  ở nhân giới hay có loại hôn này. Kiểu hôn ướt át, nhưng vì điện hạ rụt rè, nên đổi sang hôn mặt.

Kỳ thật tình huống thật sự là như thế này.

Lúc ấy biên kịch nằm trên ghế mềm, trong tay đang cầm cuốn “tập văn của Shakepeare”, vừa dịu dàng vừa rạng rỡ, biên kịch cảm thấy mình rất có khí chất, quả thực là vừa tươi đẹp vừa bi thương.

Sau đó Du Khinh Trần cầm lấy kịch bản tham khảo một chút thì thấy có vấn đề.

Biên kịch học theo Shakepeare nói: “Trời ạ! Điện hạ ngài sao lại có ý tưởng hoang đường như vậy?”

Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Chỉ thêm một nụ hôn thôi mà.”

Biên kịch nói: “Thư sinh nghèo túng cùng cửu vĩ hồ” kể về tình cảm vô tư không vụ lợi trong thời loạn thế, khiến cho người ta phải rơi nước mắt, là tình cảm huynh đệ thuần túy, thư sinh cùng cửu vĩ hồ tuy mờ ám nhưng không phải là tình yêu. Đây chính là nguyên tắc của tôi!”

Du Khinh Trần: “Vậy thêm một cảnh mờ ám. Một nụ hôn tình cảm.”

Biên kịch tràn đầy nhiệt nhìn nói: “Shakepeare nói cho tôi biết, không thể. Shakepeare ở trong lòng tôi là một thiên sư rất thuần khiết, hắn sẽ không tha thứ cho tôi.”

Du Khinh Trần nhếch mày: “Cậu là biên kịch mà còn không nghĩ ra?”

Biên kịch: “….”

Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Muốn quay về yêu giới, lấy một con thiên nga mái không?”

Biên kịch nghe vậy, biến sắc nói: “Không! Gia đình sẽ hủy hoại tôi! Sẽ cắn nuốt linh cảm của tôi, sẽ làm tắt đi nhiệt tình sáng tác của tôi!”

Sau đó liền khoái trá bỏ thêm một cảnh hôn vào, hơn nữa là thư sinh cố ý muốn hôn cửu vĩ hồ.

Thiều Nhiễm: “….” Cảm giác người trong đoàn phim này giống như đang chơi trò chơi vậy.

Chỉ là hôn lên mặt mà thôi, Thiều Nhiễm dễ dàng hoàn thành động tác này, bởi vì hoàn thành rất thoải mái, Du Khinh Trần còn không kịp hưởng thụ, đôi môi mềm mại kia liền rời khỏi.

Du Khinh Trần hy vọng con người này có thể hôn thêm lần nữa, nhưng cảm thấy mình như vậy rất đói khát, vì thế liền rụt rè ôm thắt lưng con người này.

Thiều Nhiễm: “….”

Du Khinh Trần rụt rè đưa mặt qua.

Thiều Nhiễm đang chuẩn bị hôn, lúc này đạo diễn nói: “Cắt!”

Du Khinh Trần lẳng lặng liếc mắt nhìn đạo diễn.

“…..” đạo diễn nhịn không được run lên, nghiêm túc nói với Thiều Nhiễm, “Nên mang theo một chút tình cảm, nếu chỉ là chạm nhẹ vào, vậy hôn môi cũng không có ý nghĩa gì, nó sẽ không có giá trị gì để tồn tại!”

Thiếu Nhiễm: “…..” Mẹ ơi, tự dưng hôn đương nhiên là không  có chút cảm xúc gì rồi!!

Thiều Nhiễm tới gần, ở trên mặt người này đặt xuống một nụ hôn thâm tình, khi chuẩn bị tách ra, Du Khinh Trần nhỏ giọng nói: “giữ lại vài giây.”

Thiều Nhiễm duy trì vài giây, khi tách ra sợ hãi phát hiện Du Khinh Trần có hơn hai cái lỗ tai.

“Anh gắn lỗ tai lên khi nào vậy?!” Thiều Nhiễm kinh ngạc nói.

Du Khinh Trần thực bình tĩnh nói: “Có thể là do cậu quá nhập tâm diễn.”

Thiều Nhiễm: “…..”

Sau khi diễn xong, cuối cùng Thiều Nhiễm cũng được giải thoát, một giây cũng không muốn ở lại trong đoàn làm phim kỳ quái này, thay quần áo liền rời đi.

Đi được nửa đường, Thiều Nhiễm phát hiện có người đi theo mình, không hề nghĩ ngợi liền biết là âm hồn không tan nào đó.

Thiều Nhiễm đi thực chậm, cuối cùng ngừng lại, cảm thán nói: “Có một số người, chậc chậc”

Du Khinh Trần tự cho là giấu mình hoàn mĩ trong bóng đêm: “…..”

Thiều Nhiễm hỏi: “Đi theo tôi làm gì?”

Bởi vì [phải thường xuyên cùng con người ở chung một chỗ, phải có nhiều tiếp xúc thân mật, mới có thể tạo ra cơ hội].

Du Khinh Trần nhếch miệng, bình tĩnh đem gối ôm trong lòng ngực đưa qua: “Cầm.”

Thiều Nhiễm hắng hắng giọng: “Thì ra còn có đồ vật này nọ.”

“Cũng không phải tất cả,” Du Khinh Trần rụt rè xê dịch, muốn đừng gần con người này một chút, hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”

Thiều Nhiễm ngoắc ngón tay với người này, ghé vào bên tai người này nói: “Siêu thị.”

Du Khinh Trần nhíu mày, không hiểu con người sao lại thích đi những nơi không sạch sẽ như vậy, không sợ vi khuẩn sao?

Vì thế hắn nói: “Cầm cho tôi.”

Người ở trong siêu thị cũng không đông, trong không khí bay tới tiếng hát, mùi hương sữa thơm của khu vực nướng bay vào lỗ mũi.

Du Khinh Trần nhíu mày, không chịu được mùi hương  phức tạp này, nhìn qua còn có xu hướng té xỉu.

Thiều Nhiễm: “….” Tôi đây đã tạo nghiệt gì?

Thiều Nhiễm độc ác không trấn an người này, coi người này không tồn tại, rất nhanh lấy mấy túi đồ ăn vặt cho vào trong xe mua sắm, hành động rất là kinh người.

Sau khi đi qua ba hàng trừng bày, Thiều Nhiễm đột  nhiên phát hiện người đi theo sau mông mình không thấy bóng dáng.

“Khụ!” Thiều Nhiễm khụ một tiếng.

Không ai đáp lại, Thiều Nhiễm đành phải đi lại đường cũ, tìm từng dãy hàng trưng bày, tìm nửa ngày mới phát hiện bóng dáng người này.

Thì ra Du Khinh Trần bị một nữ nhân viên bán hàng giữ lấy, không biết là đang đẩy mạnh tiêu thụ cái gì.

Thiều Nhiễm thấy mệt mỏi, chuẩn bị đi tới kéo người này ra. Khi đi đến trước mặt người này nhìn thấy hộp đồ vật hồng hồng xanh xanh.

“Xin hỏi hai người đi cùng nhau sao?” vẻ mặt nhân viên bán hàng phát sáng.

Thiều Nhiễm bình tĩnh nói: “Không, chúng tôi không biết nhau.”

Nói xong quyết đoán đi qua người này.

Du Khinh Trần giữ chặt cánh tay con người này, mặt không chút thay đổi: “Chúng tôi cùng nhau tới.”

Thiều Nhiễm: “….”

Nữ nhân viên bán hàng hôm nay không kéo được khách hàng, thật vất vả có người nghe nàng giải thích, lại còn dễ nhìn, bởi vậy không nhịn được nói: “Hai vị tiên sinh có thể thử vị bạc hà mới nhất của chúng tôi, công ty đã nghiên cứu ba năm, bán rất chạy, phản hồi cũng rất tốt, khách hàng quen cũng rất nhiều….”

Không ít người nhìn sang bên này.

Thiều Nhiễm hơi quẫn bách, cười lễ phép với nhân viên: “Không cần, cám ơn.”

Nói xong liền lôi Du Khinh Trần đi.

“Vị bạc hà?” Du Khinh Trần cũng không có ý muốn đi, truy hỏi sự việc kỹ càng.

Thiều Nhiễm muốn khóc, tâm tình phức tạp kéo người này.

Được người hưởng ứng nữ nhân viên bán hàng càng kích động, “Đúng, đây là loại mới nhất! Hiện tại có giá một trăm tám mươi tám, mua bốn tặng một, lại tặng một chai dầu bôi trơn nhập khẩu! nếu ngài muốn, thì không nên bỏ qua, giá này chỉ có một ngày hôm nay, tuyệt đối rất có giá trị….”

“Cảm ơn, anh ta không cần.” Thiều Nhiễm gật đầu với nữ nhân viên bán hàng, đẩy Du Khinh Trần, nhỏ giọng nói: “Đi thôi….”

Được con người này ôm ấp thân thiết, Du Khinh Trần nhịn xuống lỗ tai đang muốn lộ ra, ngoan ngoãn rời đi cùng với con người này.

Thanh âm của nữ nhân viên mua hàng truyền tới: “Chúng ta còn có vị ô mai, các loại hương vị khác đều có…..”

Du Khinh Trần nghe vậy nhịn không được quay đầu, đang muốn quay lại học hỏi một chút, Thiều Nhiễm lại đẩy một cái, bước chân nhanh hơn.

Sau khi thoát khỏi nữ nhân viên bán hàng, hai người đi ngang nhau, không khí hơi hơi xấu hổ.

Trầm mặc trong chốc lát, Du Khinh Trần rốt cục mở miệng: “Vị kia không tốt sao?”

Thiều Nhiễm: “….”

“Không sao cả,” Thiều Nhiễm như không có chuyện gì ném bịch bánh bích quy vào trong giỏ mua sắm, tiếp tục đi tới phía trước, “Anh có bạn gái sao?”

Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, thành thực nói: “Không có.”

Thiều Nhiễm không biết vì sao lại nhẹ nhàng thở ra, trêu trọc nói: “Cho nên anh mua bao cao su về thổi hả?”

“Bao cao su?” Du Khinh Trần khó hiểu.

Thiều Nhiễm nhìn người này, mặt lộ vẻ khinh bỉ: “Cứ tiếp tục diễn đi.”

“Không diễn.” Du Khinh Trần vẫn lộ ra mặt đầu gỗ.

“À, thì ra thật sự không biết,” Thiều Nhiễm cố ý nói, “Vậy anh vì sao lại dừng lại ở đó lâu như vậy?”

“Bên trên viết phòng ngừa tiết sớm,” mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, “Cậu cần.”

“Tôi….”

“Trong di động của cậu từng có loại xin giúp đỡ này.”

Thiều Nhiễm mặt đỏ tai hồng: “Tôi nói bao nhiêu lần rối đó là trang web! Màu! Vàng! Là trang web! Màu! Vàng! Không phải tôi xin giúp đỡ!”

Du Khinh Trần không để ý tới người này, đem những tin tức mình nhìn thấy ở phía trên nói ra: “Siêu mỏng mang vào sẽ kéo dài thời gian tình thú, tránh tiết sớm, có chứa hạt để tạo độ ma sát, có tám loại trải nghiệm tê dại, có thể mang tới trải  nghiệm tốt đẹp nhất.”

Quảng cáo thô tục từ trong miệng người này nói ra giống như là phổ cập khoa học đứng đắn.

Nhưng Thiều Nhiễm nghe tới những lời này tai liền nóng lên, nghi ngờ nghiêm trọng mình bị người này đùa giỡn, ngay cả ném cái gì vào xe mua sắm cũng không phát giác.

Khi tính tiền, đứng xếp hàng trước bọn họ là một đôi tình nhân,  hai người mua một đống đồ ăn vặt, vẻ mặt của người nam sủng nịnh, cô gái vô cùng thân thiết ôm cánh tay người nam, nhìn người này trả tiền.

Du Khinh Trần có chút đăm chiêu.

Khi đến phiên hai người, Thiều Nhiễm mới phát hiện trong xe mua sắm của mình không biết từ bao giờ lại có thêm vài hộp bao cao su, còn có dầu bôi trơn được tặng. Thanh âm “tích tích tích tích” khi quét hình làm cho người nào đó thấy phát hoảng.

Khi người bán hàng rốt cục quét đến hộp thứ năm, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tầm mặt lại chuyển qua Du Khinh Trần ở bên cạnh hắn.

Thiều Nhiễm giả vờ bình tĩnh.

Du Khinh Trần cao hơn hắn nửa cái đầu đứng bên cạnh hắn, so với hắn còn bình tĩnh hơn.

Sau khi ra khỏi siêu thị, Du Khinh Trần cầm lấy tất cả bao lớn bao nhỏ trong tay con người này, có chút áy náy nói: “Sau này tôi sẽ trả tiền.”

“…..” Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, cố ý nói: “Vì sao?”

Du Khinh Trần cầm túi mua sắm, ngón tay giật giật: “Người khác đều như vậy.”

Thiều Nhiễm bị lời nói của người này hơi buồn cười, đang muốn nói đó là những đôi tình nhân khác…..

Lúc này khói ô tô bay vào mặt, Du Khinh Trần lập tức cau mày, ngực buồn nôn không chịu nổi, thân thể lúc này liền lắc lư.

Thiều Nhiễm thầm nghĩ không ổn, nói muốn ngất là ngất sao?

“Đừng đừng! anh cố gắng….”

Sắc mặt Du Khinh Trần trắng bệch, đau khổ cố gắng nhịn

Thiều Nhiễm: “Đừng ngất, hôn mê cẩn thận tôi đùa giỡn anh!”

Vừa dứt lời, Du Khinh Trần quyết đoán hít thật nhiều khói ô tô, làm cho mình hôn mê bất tỉnh.