“Trầm Thiên Thu, Trầm Thiên Thu, ông nội ngươi đến rồi dây, còn không mau ra nghênh đón.” Vừa vào đến Bách Độc cốc, Ngọc Như Ý liền cất cao giọng mà gọi, đợi hồi lâu, không thấy có ai đi ra, y liền tìm từng phòng từng phòng trong căn nhà ở ven hồ, cuối cùng đi đến vườn thuốc ở hậu phương, thấy Trầm Thiên Thu đang đứng trước ruộng Thần thảo.

Y hất đầu lên mà mắng: “Trầm Thiên Thu, cái con rùa nhà ngươi, dám lấy đại một loại độc dược nào đó để lừa ta, còn nói cái gì mà khiến cho người ta thành bộ xương rồi mà vẫn chưa chết được, kết quả thì sao, độc dược kia của ngươi ngay đến con kiến cũng không chết nổi.”

“Ngọc Như Ý, ngươi đấu với ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thấy chán hay sao?” Trầm Thiên Thu điềm tĩnh liếc y một cái.

“Chán, sao lại không chán chứ, cho nên lâu lâu ta lại tới đây xem thử ngươi đã chết hay chưa, lần này ta đến, chỉ thấy hứng thú với cỗ độc trong người của ngươi, đợi ngươi chết rồi, ta muốn mổ ngươi ra, xem thử bên trong cơ thể ngươi có bao nhiêu loại độc, chậc, nhìn khí sắc này của ngươi, chắc cũng sống không quá năm mươi ngày nữa đâu nhỉ? Há há, ta thật sự là không đợi được nữa.” Trước mặt Trầm Thiên Thu, y nói một cách hớn hở, cứ như thể là chuyện y đang nói đến không phải là chuyến sống chết, mà là chuyện mừng vậy.

Hai người đấu đá đã nhiều năm, Trầm Thiên Thu sớm đã quen với bản tính xấu xa này của y, chả thèm nghĩ ngợi gì về lời nói của y.

Thu lại ánh mắt, hắn cúi mắt nhìn ruộng Thần thảo mà trước khi còn sống ông ngoại đã dốc lòng nuôi trồng, không chút để tâm nói:

“Sau khi ta chết, tấm thân này của ta ngươi muốn thì cứ lấy đi.”

Ngọc Như Ý không chút khách sáo nói: “Thế thì ta xin cảm tạ trước nha.” Cặp mắt tà mị cũng liếc về phía Thần thảo trước mặt, biết rõ còn cố hỏi: “Trừ phi tìm được người sinh vào buổi trưa mồng năm tháng năm, bằng không những cây Thần thảo trồng trong đất này, cũng chẳng khác gì cỏ dại, chút xíu lợi ích cũng chẳng có, thế mà Bách Độc cốc còn trồng một vườn lớn thế này, muốn làm gì?”

Kẻ am hiểu y thuật như y, hơn một năm trước sớm đã nhìn ra Trầm Thiên Thu mang trên mình kịch độc khó giải, sau lại để ý tới những cây Thần thảo trồng trong Bách Độc cốc, thế là liền hiểu được ý đồ của hắn, cho nên cũng âm thầm giúp đỡ tìm kiếm người sinh vào buổi trưa mồng năm tháng năm.

Không phải bởi vì y xem Trầm Thiên Thu là bạn, mà là không muốn mất đi đối thủ này của y, công lực dùng độc của Trầm Thiên Thu trong chốn giang hồ không ai có thể sánh bằng, mà y thì lấy việc phá giải độc của hắn làm niềm vui, hai người cứ như vậy mà đấu với nhau nhiều năm.

Nhưng đã tìm hơn một năm, y vẫn chẳng tìm được người sinh vào buổi trưa mồng năm tháng năm, nào ngờ Trầm Thiên Thu lại tự mình gặp được.

“Ngọc Như Ý, ta đã đồng ý với ngươi sẽ cho ngươi tấm thân này, ngươi đi đi, đợi ta chết rồi hẵng đến lấy.”

Trầm Thiên Thu không trả lời y, phất tay hạ lệnh đuổi khách. Giờ đây hắn chẳng có lòng nào mà đi ứng phó với y, chỉ muốn tại những ngày tháng cuối cùng của đời người, lỗ tai được yên tĩnh một chút.

Ngọc Như Ý bĩu môi. “Đi đi lại lại quá phiền phức, ta phải ở lại đây, đợi ngươi chết rồi mới đi, đúng rồi, cho ta vài gốc Thần thảo.”

“Ngươi cần Thần thảo để làm gì?”

“Ta muốn thử xem có còn cách nào khác để nuôi sống Thần thảo hay không, nếu như thành công, nói không chừng còn kịp cứu ngươi một mạng.” Nói rồi, y vươn tay ra bứt hai, ba gốc Thần thảo, dùng tơ lụa gói lại, trước khi đi, y nói: “Đúng rồi, lúc ta tới có gặp phải cái cô gái ngu ngốc họ Bạch kia, liền thuận tay dẫn nàng ta vào đây rồi.”

“Chết tiệt! Ngươi lại dẫn nàng vào đây rồi à?” Trầm Thiên Thu cau mày, khó khăn làm mới khiến nàng rời khỏi, thế mà y lại dẫn nàng trở về.

“Đúng đó, nàng ta bảo có lời muốn nói với ngươi, xin ta dẫn nàng ta đi vào lần nữa, lương tâm trăm năm khó gặp của ta đột nhiên lại xuất hiện vào lúc này, thế là tốt bụng mà dẫn nàng ta vào luôn.”

“Lắm chuyện!” Trầm Thiên Thu trầm mặt quát: “Bây giờ nàng đang ở đâu?”

“Đang ở bên bên bờ hồ.” Lời vừa dứt, thì thấy thân hình Trầm Thiên Thu xẹt qua một cái, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Hơ, đúng là gấp quá nhỉ, tiếp đó y nhìn Thần thảo trong tay, cười hà hà nói: “Thần thảo à Thần thảo, tiếp theo phải trông chờ vào mi rồi.”

“Nàng lại trở về làm gì nữa?” Trầm Thiên Thu nhanh chóng tìm thấy Bạch Tiểu Mộc ở bên bờ hồ.

“Ta trở về đưa cái này cho huynh.” Nàng tỏ ra lạnh lùng quay đầu lại nhìn về phía hắn, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn.

“Đây là cái gì?” Hắn đón lấy, mở ra xem, phát hiện ra đấy lại là một tờ hưu thư.

Hai tay chống nạnh, Bạch Tiểu Mộc hùng hổ tuyên cáo tội trạng của hắn. “Huynh đã phạm vào điều thứ nhất trong ‘thất xuất’ của đàn ông, buông lời nhục mạ thê tử, còn điều thứ hai cố ý lừa gạt, tiếp đó là điều thứ ba ác ngôn xua đuổi, cho nên ta quyết định thôi huynh, rồi tìm một người đàn ông khác tốt hơn huynh.”

“Rất tốt, hi vọng nàng có thể sớm ngày tìm được một người đàn ông tốt khiến nàng vừa ý.” Mặt Trầm Thiên Thu chẳng có biểu tình gì mà nói, đem tất cả tâm tình cảm xúc giấu kín trong cặp mắt đen ánh xanh kia.

“Ta còn muốn nói với huynh một chuyện, ta đã tìm được người đàn ông kia rồi.” Nàng hất cằm.

“Nàng tìm được rồi?” Hắn không tin, sao mới nửa ngày không gặp, mà nàng đã tìm được một người như vậy rồi. “Hắn ở đâu?”

“Đấy, không phải đang ở kia hay sao?” Nàng vươn tay chỉ, cười lộ ra má lúm đồng tiền.

Nhìn theo hướng tay nàng chỉ, Trầm Thiên Thu híp mắt, đợi sau khi nhìn rõ người đang đi về phía này, hắn tức giận nói: “Người nàng nói không phải là chỉ Ngọc Như Ý đấy chứ?”

“Không sai, chính là huynh ấy.” Nàng dùng sức gật đầu. “Huynh không cần phải sợ ta sẽ lại đeo bám huynh nữa, ta bây giờ ấy à, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người huynh ấy, huynh ấy đi đâu thì ta đi đó.”

“Sao có thể nhanh như vậy mà nàng đã…thích Ngọc Như Ý?” Nghi ngờ nhìn nàng, Trầm Thiên Thu khó mà tin được nhanh vậy mà nàng đã thay lòng đổi dạ.

Cười xùy một tiếng, Bạch Tiểu Mộc nhướn mày nói: “Người có mắt đều nhìn ra, Ngọc Như Ý tuấn mỹ hơn huynh, hơn nữa huynh ấy còn có một thân y thuật tinh thâm xuất thần nhập hóa, không giống huynh, toàn thân đều là độc, chỉ cần chạm vào một cái là khiến người ta trúng độc, kẻ thông minh đều biết người nên yêu là ai. Ta nên cám ơn huynh đã mắng cho ta tỉnh ra, bằng không thì ta vẫn còn đang ngu ngốc mà si luyến huynh nữa đấy.”

Mấy lời nói chua chát này, tựa như cây kim đâm mạnh vào tim của Trầm Thiên Thu, hắn không tài nào tin nổi những lời nói này lại từ miệng nàng mà ra, càng không dám tin rằng trái tim của nàng chưa đến một ngày nói đổi là đổi.

Thấy hắn sững sờ nhìn nàng, Bạch Tiểu Mộc nhún nhún vai, tự trào cười một tiếng. “Huynh cũng không cần cảm thấy kì lạ, ta vốn là một người dễ thay đổi đứng núi này trông núi nọ, lúc trước là thích Tần Thiên Thời, sau đó lại thích huynh, rồi lại thích Ngọc Như Ý, cũng chẳng có gì là lạ hết.”

“Nói hay lắm.” Ngọc Như Ý vỗ tay bước về phía bọn họ, thân mật ôm lấy nàng.

“Trầm Thiên Thu, đây không phải là cướp đoạt tình yêu đâu nha, là tự bản thân ngươi không cần nàng trước.”

Rõ ràng là mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng trước mặt Trầm Thiên Thu bỗng tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa.

Không nhìn thấy bộ dạng cười đắc ý của Ngọc Như Ý khi ôm lấy Bạch Tiểu Mộc, không nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Mộc nép vào trong lòng y mà mỉm cười.

Như vậy cũng tốt, cái gì cũng không nhìn thấy, hắn sẽ không cảm thấy trái tim như bị xé toạc ra, đau đớn khôn tả.

Là hắn lựa chọn đuổi nàng đi, hắn không trách nàng, nàng làm vậy là đang trả thù hắn, hắn biết.

Nhưng nàng không nên chọn Ngọc Như Ý, y tuyệt đối không có cách nào đem lại hạnh phúc cho nàng.

Lát sau, trước mắt lại khôi phục lại ánh sáng, Trầm Thiên Thu nhìn về phía nàng, trên mặt không có một tia gợn sóng mà nói: “Nàng phải suy nghĩ cho kĩ, đừng vì giận dỗi nhất thời mà làm ra chuyện khiến bản thân mình hối hận, Ngọc Như Ý tuyệt đối không phải là người thích hợp với nàng.”

Nghe vậy, vẻ cười trên mặt Ngọc Như Ý lập tức chuyển sang tức giận. “Trầm Thiên Thu, ngươi đây là ý gì hả, ngươi nói rõ ràng cho ta., chẳng lẽ ngươi cho là ta không xứng với nàng hay sao?”

“Vấn đề không phải là xứng hay không xứng, mà là ngươi không thích hợp với nàng.”

Y xì một tiếng, cười nói: “Ồ, thế ngươi nói nghe xem ai mới thích hợp với nàng?”

Trầm Thiên Thu không trả lời, lại nhìn Bạch Tiểu Mộc một cái, rồi xoay người rời khỏi, ẩn giấu dưới tay áo là năm ngón tay đang siết thật chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây đang ăn mòn toàn bộ phủ tạng của hắn.

Hắn vừa đi, vẻ kiên cường ngụy trang trên mặt Bạch Tiểu Mộc nháy mắt đã sụp đổ, ánh mắt đầy vẻ quyến luyến mà nhìn bóng lưng của hắn.

“Đừng nhìn nữa, người cũng đã vào nhà rồi còn nhìn cái gì nữa?” Ngọc Như Ý bị phớt lờ nên không vui mà đứng trước mắt nàng, ngăn cản ánh mắt của nàng.

Lúc này nàng mới lưu luyến mà thu ánh mắt lại. “Thần thảo huynh đã lấy được rồi à?”

“Đương nhiên, đi thôi.” Y hưng phấn mà lắc lắc tơ lụa có gói Thần thảo.

Cắt một nhát trên cổ tay, nhìn máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ vào trong bát ngọc, Bạch Tiểu Mộc tựa như không có tí tri giác, cứ như không thấy đau vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Thấy thế, Ngọc Như Ý tò mò hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy? Vết thương trên cổ tay của cô không thấy đau à?”

“Chỉ cần tôi nghĩ đến mỗi giọt máu đang chảy hiện nay, đều là vì cứu Trầm Thiên Thu, liền không thấy đau nữa. Huynh không biết đâu, chàng đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện cho tôi, bây giờ cuối cùng cũng đến phiên tôi làm một chuyện cho chàng.”

Ngọc Như Ý hừ lạnh. “Bây giờ cô còn có thể nghĩ được như vậy, đợi đến năm ngày sau, bảy ngày sau, khi cô càng ngày càng suy yếu, không chừng cô sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu, còn sẽ sinh lòng oán hận.”

“Sẽ không đâu.” Giọng nàng rất khẽ, nhưng tràn đầy sức mạnh.

Cái loại thần thái kiên định vừa hạ quyết tâm, liền tuyệt không hối hận trên gương mặt của nàng, khiến cho Ngọc Như Ý không khỏi nhìn nhiều hơn cái nữa. “Vậy sao? Chúng ta thử xem. Trước giờ tôi chưa từng thấy qua Thần diệu chi thảo, nhưng thật hi vọng máu của cô có thể trồng ra loại cỏ thần trong truyền thuyết này.”

Thấy máu trong bát đã đầy tám phần, Ngọc Như Ý lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, đem thuốc bột trong đó bôi lên vết thương trên cổ tay của nàng, thoáng chốc, máu trên miệng vết thương đã ngừng chảy.

Tiếp đó, y lấy ra một gốc Thần thảo đang được bọc trong tơ lụa, bỏ vào trong bát ngọc.

Rễ màu trắng của Thần thảo vừa tiếp xúc với máu tươi của con người, nháy mắt đã chuyển sang màu đỏ, sau đó lá cũng từ từ từng chút từng chút đổi thành màu đỏ.

Nhìn thấy một màn thần kì này, Bạch Tiểu Mộc kinh ngạc trợn to mắt, nhìn chăm chú không rời.

“Xem ra Thần thảo này hình như rất thích máu của cô.” Trên gương mặt yêu mỹ của Ngọc Như Ý nở một nụ cười câu hồn.

“Chỉ cần ba mươi ngày, là có thể cứu được chàng rồi…” Nàng tựa như không nghe thấy lời nói của y, ngơ ngẩn lẩm bẩm tự nói.

Nâng mắt liếc nàng một cái, Ngọc Như Ý có chút giận dỗi. Cô gái này chẳng để y vào trong mắt tí nào hết, chỉ một lòng nghĩ về Trầm Thiên Thu.

Quần áo của hắn đã ướt đẫm.

Cuối cùng cũng trải qua sự đau đớn khi phát độc, Trầm Thiên Thu xuống giường, thay một bộ trường sam sạch sẽ mang màu xanh của hồ nước.

“Cốc chủ.” Trình Mai nhẹ gõ cửa vài cái.

“Vào đi.”

Bà mang bữa tối đi vào rồi đặt trên bàn, thoáng thấy bộ xiêm y ướt đẫm mồ hôi kia trên nền đất, lo lắng hỏi: “Cốc chủ, ban nãy độc lại phát tác sao?”

“Ừ.” Trầm Thiên Thu khẽ ừ một tiếng. “Dì Trình, lúc này đang là giờ nào, sao trời lại tối vậy?”

Mặt dì Trình lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn mặt trời bên ngoài cửa, cửa này mặt hướng về phía tây, giờ đang là giữa hè, mặt trời xuống núi rất muộn, lúc này ánh tà dương đang sà vào trong phòng, chiếu sáng rực rỡ.

“Dì Trình.” Thấy bà không đáp lời, Trầm Thiên Thu kêu tiếng nữa. “Dì không nghe thấy lời nói lúc nãy của ta hay sao?”

Bà hoàn hồn lại trả lời: “Lúc này là giờ thân ba khắc.”

“Mới giờ thân ba khắc, mặt trời bên ngoài bị mây đen che khuất rồi à?”

Vẻ mặt Trình Mai không nhịn được nữa lắc đầu nói: “Không có, lạc dương bên ngoài vẫn như trước kia.”

“…Vậy sao?” Trầm Thiên Thu híp mắt nhìn ra ngoài cửa, tất cả cảnh sắc đều tựa như tấm màn đen, u u ám ám.

“Cốc chủ, mắt của người…”

Hắn nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Qua thêm vài ngày nữa e là sẽ mù hoàn toàn. Dì Trình, dì giúp ta tìm Ngọc Như Ý lại đây, ta có chuyện muốn nói với y. Còn nữa, chuyện về mắt của ta, dì nhớ kĩ là không được tiết lộ cho bất kì ai, đặc biệt là không thể để cho Bạch Tiểu Mộc biết.” Nhân lúc bây giờ còn chưa mù hoàn toàn, hắn phải nói rõ ràng với Ngọc Như Ý.

“Vâng.” Thấy hắn đã như vậy rồi, nhưng vẫn còn bận tâm đến Bạch Tiểu Mộc, trong lòng Trình Mai lại thấy tiếc cho hắn, lại nghĩ tới Bạch Tiểu Mộc không hề phụ lòng hắn, còn cam tâm tình nguyện dùng máu của mình để báo đáp hắn, lúc này mới từ từ mà buông lòng.

Không lâu, Ngọc Như Ý đi vào trong phòng, thấy hắn đứng bên cửa sổ, nhìn về hướng mặt trời, không biết là nhìn gì mà nhìn đến ngẩn ngơ, ngay đến việc y đã đi vào rồi mà vẫn không phát hiện ra.

“Dì Trình nói ngươi có việc tìm ta?”

“Ngọc Như Ý, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?” Hắn chẳng hề quay đầu lại mà hỏi.

“Chắc khoảng chừng bảy, tám năm rồi.” Y bước đến bên cạnh Trầm Thiên Thu, nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn xem thử có cái gì mà lại thu hút ánh mắt của hắn, khiến hắn nhìn đến mê mẩn cả người như vậy. Nhưng vừa liếc một cái, thì phát hiện cảnh sắc vẫn như lúc bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả.

Trầm Thiên Thu vẫn không quay lại nhìn y. “Mấy năm nay, ta thật lòng kết giao với bằng hữu này là ngươi, những độc dược ta chế ra, ngươi đều có thể hóa giải, nói thật, ta rất bội phục y thuật của ngươi.”

“Chậc, hôm nay sao thế này, sắp có cơn đại hồng thủy hả? Ngươi mà lại mở miệng khen ta, làm cho cánh tay của ta nổi hết cả da gà rồi nè.” Ngọc Như Ý run vài cái. “Nhưng mà, y thuật của ta cũng chẳng giỏi như ngươi nói đâu, độc trên người ngươi ta không có cách nào hóa giải.” Trước giờ y vẫn luôn muốn thử hóa giải thứ kịch độc tạo bởi vô số loại độc hỗn tạp kia trong người hắn, đáng tiếc độc tính đó quá phức tạp, ngay đến y cũng đành bó tay.

“Đây không phải vấn đề của ngươi, y thuật hiện nay của ngươi trong chốn giang hồ đã được xưng là đệ nhất, không ai sánh kịp.”

Được hắn khen quá như vậy, Ngọc Như Ý bật cười to tiếng: “Ha ha ha, Trầm Thiên Thu, ta vừa vào phòng, ngươi liền thổi phồng ta bằng thái độ khác thường, chắc không phải có yêu cầu gì đấy chứ?”

“không sai, ta có một việc muốn xin ngươi, nhưng những lời ta nói ban nãy, đều là lời thật lòng.” Bị y nói toạc ra, Trầm Thiền Thu thẳng thắn thừa nhận.

“Ngươi có việc gì muốn cầu xin ta?” Ngọc Như Ý lấy làm lạ hỏi, hai người quen biết nhiều năm, hắn chưa bao giờ cầu xin y bất kì việc gì.

“Đừng tổn thương Bạch Tiểu Mộc.”

“Cái này thì đúng là lạ nhỉ, con mắt nào của ngươi thấy ta làm tổn thương nàng ấy chứ?” Y vuốt cằm, híp con mắt câu hồn đoạt phách kia lại, nhìn về phía Trầm Thiên Thu.

“Ngươi yêu nàng không? Ngọc Như Ý.” Hắn điềm tĩnh hỏi.

“Yêu? Ta chỉ yêu bản thân ta thôi.” Ngọc Như Ý bĩu môi, khinh miệt trả lời.

Trầm Thiên Thu không hề bất ngờ chút nào với đáp án của y. “Thế thì đừng ở bên nàng, khiến nàng hiểu lầm ngươi có tình ý với nàng nữa, như vậy sẽ hại nàng.” Hắn đã tổn thương nàng một lần, không chịu được việc nàng lại bị tổn thương lần thứ hai.

“Là tự nàng muốn ở bên ta, ta đâu có bắt ép gì nàng. Huống hồ tuy ta không yêu nàng, nhưng lại không thấy chán ghét nàng.” Ngọc Như Ý đột nhiên nhớ đến việc nàng cắt cổ tay lấy máu không lâu trước, cái nụ cười mãn nguyện trên gương mặt kia, làm cho tim của y như có cái gì đó đang ngọ nguậy, khiến cho y mở miệng nói mà chẳng hề suy nghĩ: “Có lẽ nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ta sẽ lâu ngày sinh tình với nàng cũng nên.”

Những lời này nằm ngoài dự đoán của Trầm Thiên Thu, hắn hơi kinh ngạc trầm ngâm một hồi, như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Ý của ngươi là, ngươi có khả năng sẽ yêu nàng?” Nếu thật như vậy, có lẽ y sẽ đối xử tốt với nàng.

“Chuyện này ai mà biết được!” Y nhún nhún vai. “Ta nói nè Trầm Thiên Thu, nếu ngươi đã không cần nàng nữa, còn lo lắng cho nàng nhiều như vậy làm gì? Trừ phi trong lòng ngươi vẫn còn lưu luyến nàng?”

“Có lưu luyến đi nữa thì cũng phải từ bỏ.” Hắn ảm đạm thì thào nói.

Không bỏ sót lời nói của hắn, Ngọc Như Ý tàn nhẫn cười nhạo. “Nói cũng phải, bởi vì ngươi sắp chết tới nơi rồi, cho nên mới đuổi nàng đi khỏi Bách Độc cốc, không muốn để nàng nhìn ngươi chết chứ gì? Chậc chậc, nói như thế, ngươi cũng được xem là một kẻ si tình.”

Thấy Trầm Thiên Thu vì Bạch Tiểu Mộc, thà rằng không nói gì với nàng, đuổi nàng ra khỏi cốc một cách tuyệt tình, tránh để Bách Tiểu Mộc sau khi biết chân tướng xong, sẽ không chút suy nghĩ vì hắn mà chẳng tiếc dùng mạng mình để nuôi sống Thần thảo, y càng nhìn càng thấy giận, nhưng y đang giận gì chứ, đến bản thân y cũng chẳng rõ.

“Đừng nói với nàng về chuyện của ta, Ngọc Như Ý, trước khi ta chết hãy dẫn nàng rời khỏi nơi này. Còn nữa, sau khi ta chết, cũng đừng để nàng biết về cái chết của ta.” Trầm Thiên Thu nói gần như là cầu xin. Nếu để nàng biết được tin hắn chết, nàng sẽ tỉnh ngộ ra tại sao lúc trước hắn lại đối xử tuyệt tình với nàng như vậy, nếu thế, nàng sẽ rất đau khổ, kết quả này không phải là điều hắn muốn.

Hai người đấu đá nhiều năm, Trầm Thiên Thu chưa từng yếu thế trước y, nay lại nghe hắn dùng cái loại giọng điệu cầu tình này mà cầu xin y, gương mặt yêu mĩ của Ngọc Như Ý khẽ run, nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Ta nhìn giống kẻ lắm miệng lắm hay sao? Huống hồ nói với nàng chuyện ngươi sắp chết, cũng chẳng có ích lợi gì với ta.”

Y cũng không lừa hắn, chuyện của hắn không phải do y nói, mà là do dì Trình nói.

………………..

Gần đây Bạch Tiểu Mộc và Trầm Thiên Thu đều đến tối mới ra khỏi phòng. Bạch Tiểu Mộc sợ hắn phát hiện ra nàng mất máu quá nhiều mà gương mặt trở nên tái nhợt, mà Trầm Thiên Thu thì lại sợ nàng phát hiện ra hắn vì bị kịch độc ăn mòn mà khuôn mặt trở nên tím tái và hai mắt gần mất đi ánh sáng.

Đêm nay, trăng treo trên bầu trời, Bạch Tiểu Mộc len lén tìm kiếm hành tung của Trầm Thiên Thu ở trong Bách Độc cốc, không lâu, thì tìm thấy hắn đang ngồi trên một tảng đá lớn ở bên bờ suối.

Mấy ngày trước dì Trình nói với nàng, hắn sắp không nhìn thấy được nữa, nàng đau lòng đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn hắn.

Chàng hãy cố chịu đựng, chỉ còn lại hai mươi ngày, thì Thần thảo có thể hoàn thành rồi. Nàng thầm nói, bởi vì mất máu quá nhiều, đột nhiên một trận choáng váng ập tới, khiến cho nàng đứng không vững mà hơi chao đảo một chút.

“Là ai đang ở đấy?” Phát giác ra tiếng động nhỏ phía sau, Trầm Thiên Thu bỗng quay đầu lại hỏi, dù cố gắng nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy có một bóng dáng lờ mờ cách đó không xa.

“Là ta.” Thấy đã bị hắn phát hiện, Bạch Tiểu Mộc dứt khoát lên tiếng trả lời, đồng thời đi về phía hắn. Nàng thầm nghĩ đã tối vậy rồi, hai mắt của hắn lại nhìn không rõ, chắc sẽ không nhìn ra điều khác thường gì đâu.

“Muộn vậy rồi nàng còn ra ngoài làm gì?” Nghe thấy giọng của nàng, lòng Trầm Thiên Thu trở nên phập phồng, nhưng rồi đè nén lại, mặt không có chút biểu tình gì mà hỏi.

“Ngắm trăng. Còn huynh thì đang làm gì?” Nàng đi đến bên cạnh hắn.

“Đây là nơi của ta, ta muốn làm gì thì làm, không liên quan đến nàng.” Lời nói của hắn rất lạnh lùng, đầu cúi thấp, không muốn để nàng phát hiện ra màu tím tái trên khuôn mặt của hắn lúc này, cùng với cặp con ngươi màu xám xanh.

Biết rõ là hắn cố ý đối xử lạnh nhạt với nàng, nhưng tim của Bạch Tiểu Mộc vẫn thấy hơi nhói đau.

“Huynh nói không sai, mọi thứ của huynh đều chẳng can hệ gì tới ta, người có can hệ với ta hiện nay là Ngọc Như Ý, ta cũng chỉ để ý đến một mình huynh ấy.” Vì để che giấu chuyện đang tiến hành lúc này, nàng phải nhẫn nhịn mọi khổ sở, nói ra lời tổn thương hắn.

“Nàng thật sự đã yêu Ngọc Như Ý?” Hắn vẫn không thể nào tin được, trong một thời gian ngắn như vậy, mà nàng đã nảy sinh tình cảm với Ngọc Như Ý.

“Không sai.” Nàng chẳng chút do dự nào mà trả lời, nhưng trong mắt lại để lộ ra tình cảm đang khổ sở đè nén mà nhìn hắn đăm đăm.

“Ta không hi vọng nàng vì báo thù ta, nên mới lựa chọn Ngọc Như Ý.” Hắn tận tình khuyên bảo.

“Ta tuyệt đối không phải là vì báo thù huynh nên mới làm vậy.” Là vì yêu hắn, cho nên nàng mới gạt hắn. Trầm Thiên Thu, người ta yêu chỉ có mình chàng, nhưng ta giấu không nói ra, giống như chàng cái gì cũng không nói với ta, lựa chọn tự mình chịu hết thảy mọi đau khổ.

“Nếu nàng thật sự biết bản thân đang làm gì thì tốt.” Nói rồi, hắn đứng dậy muốn trở về. Lúc nãy khi nghe nàng nói như chém đinh chặt sắt rằng nàng chọn Ngọc Như Ý không phải vì báo thù hắn, hắn có chút yên tâm rồi, nhưng đồng thời tim lại quặn đau.

Bạch Tiểu Mộc lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của hắn, lệ đọng trong mắt từ từ mà rơi xuống, dù hắn đã thành ra thế này, nhưng vẫn quan tâm nàng như vậy, đủ rồi, nàng đã không còn gì nuối tiếc nữa, cam tâm tình nguyện bỏ mạng vì hắn.