Bách yêu phổ 3

Chương 7: Độn Ngư 1

Tiết tử

"Nó cảm thấy may mắn vì mình vẫn là một yêu quái, trên đời này sợ là không có ai giống như nó, làm người cũng rất vui mà làm yêu quái cũng rất vui."

***

Trời đã dần sáng, nhưng mưa vẫn chưa tạnh.

Trên dưới Ti phủ đều bận rộn chạy

qua chạy lại suốt đêm, nồi niêu xoong chảo nơi nào cũng có, cảnh tưởng phải nói là vô cùng bi tráng.

Trong nhà ăn, tiếng ngáy của Ti Tĩnh Uyên cùng với tiếng mưa hòa quyện vào nhau, hắn có lẽ là con lợn đầu tiên có tướng mạo nhìn được nhất trên đời này, ăn được ngủ được, từ trên ghế trượt xuống dưới đất vẫn hay không biết trời trăng mây gió gì, theo bản năng ôm lấy chân ghế tiếp tục ngủ.

Đào Yêu ôm lấy chén trà, giống như người vô sự ngồi bên cửa sổ ngắm mưa, Liễu công tử ngồi bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa ngáp, ăn một hạt còn một hạt đút cho Cổn Cổn, không bóc vỏ ra là không được, Cổn Cổn sẽ dùng móng hồ ly của nó cào.

Chỉ có Miêu quản gia và Ma Nha là lộ vẻ bất an, thỉnh thoảng lại đi đến bên cửa quan sát, sau đó một lời khó nói quay về lại.

Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Ti Cuồng Lan, có lúc thực sự hoài nghi tên này mới thật là yêu quái, chính là cái loại yêu quái được làm từ đá ấy, nếu không thì không cách nào giải thích được vì sao có người lại ngồi yên không hề động đậy trong nhiều canh giờ đến như thế, trừ ngón tay lật trang giấy và ánh mắt di chuyển theo thì hoàn toàn không động đậy, tư chất này mà chơi trò một hai ba người gỗ thì hẳn là không bao giờ thua.

Đào Yêu lén lút quay đầu nhìn hắn, trừng mắt một cái lại quay đầu lại.

Vẫn cứ như thế, ngươi nhìn hắn hắn không nhìn người, ngươi hỏi hắn hắn không trả lời ngươi, mặc dù ở rất gần ngươi nhưng hắn lại ở trong thế giới riêng không có bất cứ ai có thể xông vào được.

Miêu quản gia không biết đã bao nhiêu lần chạy ra chạy vào, vắt vắt y phục thấm nước, nhìn Ti Cuồng Lan, cảm thấy như chẳng thể nhìn thấy bất cứ thay đổi gì trên người hắn, thở dài một hơi, quay người đi đến cạnh Đào Yêu, khẽ giọng nói: "Đào a đầu, sao ta cứ cảm thấy...Thẩm cô nương hình như biến sắc rồi?"

Liêu công tử nhả vỏ hạt dưa trong miệng ra, cố ý nói thật lớn: "Đã mưa cả mấy canh giờ rồi, tuổi tác lại lớn như thế, không biến sắc mới là lạ."

"A? Thẩm cô nương sẽ nguy hiểm đến tính mạng ư?" Miêu quản gia căng thẳng.

"Thẩm Phong biến thành màu gì rồi?" Giọng của Đào Yêu còn lớn hơn cả Liễu công tử.

"Trắng lên rất nhiều!" Miêu quản gia gấp gáp nói: "Trắng như bị mất máu ấy."

"Trắng rồi, trắng cũng không sao. Ít nhất còn có thể chống đỡ được mấy canh giờ nữa, đợi lát nữa nó biến thành màu đen thì ông hãy vào thông báo thiếu gia nhà ông đi nhặt thi thế nó giùm luôn nha." Đào Yêu cố gắng nói từng chữ thật rõ ràng, để chắc chắn rằng câu nào cũng thuận lợi lọt hết vào tai của Ti Cuồng Lan.

Miêu quản gia nhíu mày, kéo Đào Yêu qua một bên: "Hay là đừng đợi nhị thiếu gia nữa, tính khí của ngài ấy ngươi cũng rõ mà. Nếu như ngươi đã đến từ nơi chuyên quản chuyện của yêu quái, lẽ nào còn không thể ngăn cản tiểu quái bên ngoài kia? Để nó chết như vậy thực sự không hay đâu."

Đào Yêu lắc đầu: "Ta chỉ trị bệnh thôi, bây giờ nó không có bệnh. Lại nói, ông xem nó tốn bao nhiêu sức lực để đến đây cầu xin, chắc cũng đã hạ quyết tâm không màng đến sống chết rồi, ông cớ gì cứ phải làm hỏng tâm ý của người ta."

"Lan Lan à mưa dột rồi! Đệ không đi giúp thì ta đi! Khò...đùi gà ngon quá...." Ti Tĩnh Uyên ngủ mên đến rõ dãi đã vậy thỉnh thoảng còn nói mớ.

Miêu quản gia thấy thế, đau đầu chạy lại, khẽ vỗ vỗ Ti Tĩnh Uyên: "Đại thiếu gia, đừng nằm ngủ dưới đất, tỉnh lại đi."

Lúc này đây, cuốn binh thư trong tay Ti Cuồng Lan đã lật đến trang cuối cùng, hắn nhắm hờ mắt, lại mở ra, nói: "Kêu nó vào đây, không cần làm mưa nữa."

"Mưa tạnh rồi chứ?" Ti Tĩnh Uyên không biết nghe thành cái gì, mơ màng bò dưới đất lên, chùi nước miếng: "Kêu ai vào thế?"

Đây quả thực là một điều bất ngờ, quyết định của nhị thiếu gia Ti phủ xưa này còn cứng hơn cả sắt đá, trước nay chưa từng có tiền lệ, Miêu quản gia đờ người, lại cười cười lắc đầu, quyết định là sắt đá, lòng người lại chưa chắc, tiểu diêm vương của Ti phủ rốt cuộc rồi cũng chỉ là cái danh mà thôi.

Đào Yêu cười hì hì, nhảy nhót đi ra khỏi cửa phòng.

Liễu công tử hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Giả vờ giả vịt."

"Thiện tai thiện tai, tình hình có xoay chuyển rồi." Ma Nha thở phào một hơi, quay đầu nói với Liễu công tử: "Ngươi thua rồi, mười cái bánh bao chay."

"Đầu còn chưa gật mà, sao có thể tính là ta thua." Liễu công tử không chút đổi sắc nói.

"A Di Đà Phật, nhị thiếu gia sẽ không thấy chết không cứu đâu."

"Ngươi mới quen hắn bao lâu!"

"Dù sao thì... mười cái bánh bao chay."

Đào Yêu không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng hai người, đen mặt nói: "Đến cái này cũng cược, các ngươi có nhân tính không hả?"

"Ta vốn dĩ không phải là người, rảnh thì cũng rảnh...đợi chút, ngươi dựa vào cái gì mà trách mắng chúng ta? Ngươi chính là ngươi không có tư cách mắng ta nhất đó, được chứ?"

"Đương nhiên là dựa vào việc ta từng cực khổ kiếm tiền nuôi hai thứ vô dụng các ngươi."

"Ta nhổ! Chúng ta còn không phải nghèo đến mức ngày ngày đều ăn rau xanh với đậu phụ sao!"

"A Di Đà Phật, mưa tạnh rồi!" Một câu nói của Ma Nha, cuối cùng cũng khiến cho hai người họ im miệng.

Âm thanh tí tách dần biến mất, bầu trời dần sáng trở lại, ánh nắng chiếu rọi tràn ngập cả căn phòng.

Thẩm Phong ướt như gà luộc lần nữa đứng trước mặt Ti Cuồng Lan, sắc mặt quả thực đã vô cùng trắng bệch, thân thế hơi hơi run rẩy.

"Không cần mạng, cũng muốn chúng ta đến quê nhà ngươi cứu con sông đó?" Ti Cuồng Lan như cười như không nhìn nó.

Nó cắn môi, dùng sức gật đầu: "Ta muốn cứu người, tính mạng của họ quan trọng hơn bất cứ điều gì."

"Mộc Châu. Hồi Long thôn. Sông Cẩm Lân, sông Bạch Tước, đúng chứ." Hắn lại hỏi.

Thẩm Phong gật đầu càng mạnh: "Các ngươi đây là đồng ý rồi phải không?"

"Đương nhiên rồi!" Đào Yêu cướp lời: "Ngươi xem nhị thiếu gia nhà ta, lời ngươi nói ngài đến một chữ cũng không nhớ sai, có thể thấy là ngài rất để tâ m đến thỉnh cầu của ngươi đó."

Ti Cuồng Lan không lên tiếng, nâng chén uống trà.

"Vậy...vậy thì sao lại còn bắt ta dùng mưa để bức ép?" Thẩm Phong không hiểu, lại có chút ủy khuất.

Đào Yêu cười cười: "Mưa lớn dễ khiến người ta thanh tỉnh, nhất là mấy con người ngoan cố lúc nào cũng cho mình là đúng, đầu óc cứng nhắc đến vô dụng."

"Ta không hiểu lắm..."

"Không cần ngươi hiểu, dù gì thì bây giờ việc của ngươi, trên dưới Ti phủ sẽ dốc lòng giúp đỡ, đúng không nào, nhị thiếu gia?" Đào Yêu nghiêng đầu cười với Ti Cuồng Lan.

Ti Cuồng Lan mỉm cười đáp: "Vậy thì, lần này hai người chúng ta sẽ đích thân đến Mộc Châu, giải thị phi của yêu quái này. Những người khác ở lại Ti phủ, trận mưa này quả thực quá lớn, Ti phủ cần phải dọn dẹp sửa chữa nhiều chỗ, các ngươi nhất định phải dốc lòng mà làm."

Ừm? Hai người chúng ta? Đào Yêu đắn đo hồi lâu mới sực tỉnh, công việc giải thị phi này, người hắn đưa theo phải là Ti Tĩnh Uyên chứ, vì sao lại là nàng? Nàng sớm đã kế hoạch xong cuộc sống thần tiên sau khi huynh đệ họ đi Mộc Châu rồi. Ngựa lừa gì đó tùy tiện cho ăn no là được, không cần ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt diêm vương của Ti Cuồng Lan, còn không cần đưa đùi gà đến cho cái tên chết bầm Ti Tĩnh Uyên nữa, có thời gian sẽ đi cùng Miêu quản gia ra chợ lừa ăn ké uống... tương lai tươi đẹp như thế nói mất là mất rồi sao?

Nghe nói Mộc Châu bây giờ rất lạnh, nàng không muốn đi đâu?

"Ta cũng đi nữa!" Ti Tĩnh Uyên chỉ vào Đào Yêu: "Chỉ đưa nàng ta đi, vạn nhất có gì ngoài ý muốn thì các đệ đến một người giúp đỡ cũng không có."

Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói: "Sau khi trời sáng, huynh tiếp tục đóng cửa tự phản tỉnh. Trước khi đệ trở về, phải nhìn thấy bát tự của các cô nương kia không thiếu một phần bày ra trước mắt, nếu không, tháng sau huynh cũng đừng mong ra khỏi phòng."

"Ta rốt cuộc có phải là huynh trưởng của đệ không thế..." Ti Tĩnh Uyên cúi đầu tang thương: "Ta làm tất cả không phải đều là vì muốn tốt cho đệ sao!"

Ti Cuồng Lan lười nhìn hắn, chỉ phân phó Miêu quản gia: "Lúc ta không ở đây, mọi việc đều giao cho ông xử lý, nếu như có người phá hoại quy củ, thì không phân chủ tớ, cứ theo gia pháp xử trí."

Miêu quản gia ôm quyền: "Vâng, nhị thiếu gia yên tâm."

"Đợi chút! Ta có thể không đi không?" Đào Yêu vội nhảy ra: "Nhị thiếu gia ngài anh minh thần võ, yêu quái sông nhỏ bé như thế, ngài chỉ cần dùng một chân thôi cũng có thể dẫm chết nó rồi mà!"

Ti Cuồng Lan đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, khẽ cúi đầu: "Ngươi không thể không đi. Đi theo chủ nhân, hầu hạ trước sau, đây là công việc nằm trong bổn phận của ngươi, không đúng sao?" Nói đoạn, cũng không quan tâm nàng còn muốn phản bác gì, khóe miệng cong lên, đi thẳng ra cửa, chỉ lưu lại một câu: "Đều đi nghỉ ngơi cả đi."

(M: Nhân viên đi công tác riêng với Tổng Tài, hắc hắc, phen này vui rồi đây)

"Nè nè! Ta không đồng ý sắp xếp như thế đâu!" Đào Yêu muốn đuổi theo hắn, lại bị Liễu công tử kéo lại.

"Ngươi là đang làm gì thế?" Liễu công tử liếc nàng một cái, lại nhìn theo hướng mà Ti Cuồng Lan biến mất, bĩu môi: "Ngày ngày ch ảy nước miếng trước phong tư tuyệt thế nhị thiếu gia, lần này cơ hội lớn như thế bày ra trước mắt, ngươi lại quỷ khóc sói tru gì nữa đây?"

"Ta không có ch ảy nước miếng nữa, được chưa?" Đào Yêu khóc lóc tang thương: "Ta bây giờ sợ nhất là cùng hắn đi riêng, hắn sẽ dùng một trăm cách để gϊếŧ chết ta."

"A Di Đà Phật, ai gϊếŧ ai còn chưa chắc?" Ma Nha chắp tay trước ngực: "Lần trước nhị thiếu gia vì giúp Thục Hồ, nói không chừng đã đắc tội với Bệ Hãn Ti gì đó rồi cũng nên, cho nên lần này ngươi phải đi cùng ngài ấy đến Mộc Châu, cũng coi như là trả lại nhân tình lúc đó đi."

Đào yêu mím miệng: "Ở đó lạnh như thế...vả lại, vạn nhất hắn lại không cho ta ăn thịt thì phải làm sao! Ta không đánh lại hắn a!"

"Vậy thì ăn chay, ăn chay tốt cho sức khỏe!"

"Ta không đấy! Liễu công tử, ngươi đi với ta đi!"

"Ta không đi! Ta phải ở lại nghiên cứu cách nướng thịt, vả lại ta còn phải ngủ đông."

"Các người rốt cuộc có phải cùng một bọn với ta không thế!"

"Ta nướng thịt đợi ngươi về ăn, sao lại không tính là một bọn với ngươi được chứ."

"Ta sẽ ngày ngày cầu phúc cho ngươi, chúng ta mãi mãi là người một nhà!"

"..."

***

Hai con ngựa dẻo dai nhất trong Ti Phủ, nhẹ nhàng kéo xe ngựa đi ra khỏi cửa thành, nhanh chóng đi về phía Mộc Châu.

Trong xe ngựa, Ti Cuồng Lan nhắm mắt dưỡng thần, nếu như không có hơi thở thì thực sự có thể đốt một nén hương để thắp cho hắn luôn cũng được.

Đào Yêu và Thẩm Phong ngồi một bên, Thẩm Phong thỉnh thoảng lại vén màn nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ căng thẳng như hi vọng một khắc sau sẽ đến ngay Mộc Châu vậy.

"Được rồi, phải mấy ngày nữa mới đến Mộc Châu cơ, đừng có vén màn nữa, gió lạnh thổi vào đầy xe rồi nè!" Đào Yêu nhịn không được nhắc nhở nó mới an ổn ngồi xuống: "Đây là là con ngựa chạy nhanh nhất của Ti Phủ rồi, người cứ ngồi đợi đến nơi là được."

Nói nó mấy lần nó mới chịu ngồi yên, chỉ là yên tĩnh không được bao lâu nó lại nhịn không được mà nghẹo đầu ngó ra bên ngoài màn xe, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Đào Yêu rụt cổ về lại.

"Ta...." Rời Mộc Châu càng gần, nó càng căng thẳng, dáng vẻ dũng mãnh lúc xông vào Ti phủ cơ hồ đều bị gió lạnh thổi sạch sẽ hết trơn, lộ ra dáng vẻ vốn dĩ lúc nào cũng bất an như ban đầu: "Các ngươi...thực sự có thể giúp ra giải quyết con yêu quái trong sông Bạch Tước sao?"

Đào Yêu liếc nhìn Ti Cuồng Lan, cười nói: "Sao, ngươi vẫn thiếu niềm tin với nhị thiếu gia không đủ cường tráng của nhà ta sao?"

Ti Cuồng Lan vờ như không nghe thấy, đến khóe mắt cũng không động đậy.

"Dù gì thì ta đấu với nó lâu như thế vẫn không thể làm nó bị thương một chút nào. Vả lại thời gian không còn nhiều nữa rồi, nếu như lần này việc vẫn không thành thì ta sợ không có cơ hội xoay chuyển nữa." Nó có vẻ rối rắm, căng thẳng nhìn họ: "Các ngươi dù sao cũng là người trần mắt thịt, ta..."

"Ngươi từ nhỏ đã sống ở Hồi Long thôn à?" Ti Cuồng Lan đột nhiên ngắt lời nó.

Thẩm Phong sửng sốt một hồi sau đó mới gật đầu.

"Không đúng." Ti Cuồng Lan mở mắt, cười: "Nên hỏi ngươi có phải từ nhỏ đã "mọc" ở Hồi Long thôn hay không chứ."

Đào Yêu bĩu môi, không lên tiếng. Con người này, bất cứ lời nào từ miệng hắn phát ra, nghe thì có vẻ bình thường, thực ra đều mang ý trào phúng, may mà Thẩm Phong không được linh mẫn cho lắm, nếu không trên đường đến đây có lẽ đã bị hắn làm cho tức đến nuốt không nổi cơm rồi.

"Hồi Long thôn không thể làm ta mọc lên được, ta chỉ nhớ mình sống ở bên cạnh một cây Phong khổng lồ. Phía ước là U Tuyền, phía sau là Thanh Sơn. Dưới đất có đá bảy màu, lung linh ánh sáng." Nó cố gắng nhớ lại, dáng vẻ giống như rất lâu rồi chưa từng có người hỏi nó vấn đề này vậy.

"Phong Sinh không phải tùy tiện mọc ra từ một cây Phong nào đó đâu, cần phải có tạo hoá của thiên địa, rừng thiêng núi linh, ngươi tưởng là vườn rau nhà ngươi sao, mà nói mọc là mọc được." Đào Yêu lấy ra một bọc kẹo từ trong tay nải, ném một viên vào miệng, lại đưa cho Thẩm Phong một viên hỏi: "Bị bắt đi hả."

Thẩm Phong đờ người, viên kẹo lọt vào giữa các ngón tay nó rơi xuống, lại bị nó vội vội vàng vàng nhặt lên nhét vào trong miệng.

"Bẩn rồi còn ăn?" Đào Yêu giựt lại viên kẹo vứt ra ngoài cửa sổ, buồn cười nhìn nó: "Ngươi rất thích ăn kẹo à?"

Nó lắc đầu: "Rất lâu rồi không có ai mời ta ăn..."

"Không phải thích ăn kẹo, chỉ là sợ người mời ngươi ăn không vui thôi phải không." Đào Yêu đột nhiên đưa tay ra sờ đầu nó, cười cười giống như đùa với một đứa trẻ: "Khó trách lại dễ bị bắt như thế."

Ti Cuồng Lan nhìn hai ngươi, lại nhắm mắt.

"Nghe không hiểu có thể hỏi ra, ta rất vui có thể giải thích nghi hoặc cho nhị thiếu gia ngài." Đào Yêu nghiêng đầu nhìn hắn. Cược một trăm cái bánh bao thịt là hắn khẳng định không biết lai lịch của Phong Sinh, càng không biết câu "bị bắt đi" mà nàng nói lúc nãy là có ý gì, hừ, cái tên bác học đa văn tài cao hơn người như hắn, cũng có lúc gượng gạo vì muốn biết lại không thể biết.

Nhưng mà, Ti Cuồng Lan hoàn toàn không  cho nàng chút cơ hội để trêu ghẹo, chỉ nói: "Mấy loại thực phẩm như kẹo, nếu như ăn quá lượng đối với thân thể không chút ích lợi, ngươi đã có thân hình không bằng người khác rồi, nếu như mà còn mập thêm một vòng nữa e là khó mà chấp nhận nổi."

Vì sao hắn lúc nào ở đâu cũng có thể tìm được điểm để công kích mình vậy nhỉ? Vả lại còn không cần phải nói gì quá nặng lời, chỉ nhẹ nhàng vẽ ra một nét bút nhàn nhạt thôi cũng đủ khiến cho nàng tức tối đến mức muốn dùng thuốc để độc chết hắn ngay lập tức?"

Nếu như không suy nghĩ đến việc Thẩm Phong vẫn tâm tâm niệm niệm cầu xin Ti Cuồng Lan hắn đến giúp giải thị phi, thì nàng dù có liều cái mạng này cũng sẽ quyết đấu giang hồ một trận với Ti Cuồng Lan. Không đá hắn lăn khỏi xe ngựa mười tám vòng thì nàng khó mà giải tỏa được oán hận trong lòng.

Cơ mà, nếu như thực sự đánh nhau thì người bị lăn ra ngoài có lẽ là nàng thì phải.....hời ơi.

"Hi hi, ta không sợ mập, dù gì thì ta cũng đâu muốn làm nhị thiếu phu nhân." Đào Yêu cố gắng đè nèn cơn phẫn nộ giả vờ vô tâm vô phế cười cười: "Lại nói, nhân gian tươi đẹp, ta còn không muốn giống như các cô nương xui xẻo kia, trẻ tuổi chết yểu."

Không phải trào phúng sao, ai không biết.

"Không biết là ai lúc đó ngày nào cũng treo mình trên bờ tường nhìn trộm." Ti Cuồng Lan cong cong khóe miệng.

"Ta không phải là vì Đinh Tam Tứ mới...." Đào Yêu đỏ mặt, lại nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Thẩm Phong, mới thu hồi lại ý muốn phản bác, cũng không còn tâm tình ăn kẹo nữa, tức giận cất kẹo vào, thầm mắng: "Ta nhổ, lão cẩu nhớ dai ngàn năm..."

Ti Cuồng Lan nghe không sót một chữ, cười nói: "Ta từ nhỏ trí nhớ đã xuất chúng, nhìn qua một lần sẽ không quên, không liên quan gì đến tuổi tác cả."

Đào Yêu cố ý ngoáy ngoáy tai, vờ như không nghe thấy, nhìn Thẩm Phong: "Lúc nãy ta không nói sai chứ?"

Thẩm Phong sững người, nửa ngày sao mới phản ứng lại, cúi đầu, vò vò ngón tay.

"Là bị bắt...nhưng ta rất vui."