Lạc Mạch Hiên tười cười bước đến bên Lạc Ân định đưa tay lên xoa đầu tiểu hài tử nhưng Lạc Ân vội vàng né tránh chạy lại núp phía sau tỷ tỷ. Cậu nhóc từ nhỏ đến lớn không thân quen với người lạ, đối với cậu không có ai đáng tin ngoài ỷ tỷ của mình cả.

Lạc Mạch Hiên tay giơ không trung hụt hẫng, ánh mắt xẹt một tia chán ghét nhưng lại biến mất ngay, nụ cười vẫn thường trực trên môi. Lạc Mạch Hiên ngồi xuống giơ hai tay về phía Lạc Ân đang núp sau Lạc Kiều Ninh.

- Ân Nhi, lại đây cho gia gia bế cái nào.

- Tỷ tỷ - Lạc Ân lắc ngó từ đằng sau Lạc Kiều Ninh ra nhìn Lạc Mạch Hiên một cái lắc đầu rồi vội thụt đầu vào. Đôi tay nhỏ bé giật giật áo của tỷ tỷ.

- Không sao đâu Tiểu Ân. – Lạc Kiều Ninh hiền từ quay lại, đưua tay xoa đầu trấn an đệ đệ của mình. Lạc Kiều Ninh biết rằng không phải vô duyên vô cớ mà Lạc Mạch Hiên đến đây, chắc chắn phải có chuyện gì đó. Sau khi vỗ về đệ đệ, Lạc Kiều Ninh trở lại khuôn mặt lạnh lùng tựa băng tuyết ngàn năm nhìn về phía Lạc Mạch Hiên cất giọng.

- Không biết tộc trưởng đại nhân hôm nay lại đến đây có việc gì. Tôi nhớ là hôm qua tôi đã nói rằng chúng tôi thích sự yên tĩnh đúng không nhỉ?

- Cháu ngoan, hôm nay ta đến đây là muốn đến xem các cháu, tiện thể mang theo tài nguyên tu luyện của cả hai đứa. Người đâu mang vào.

Một hộ vệ phía sau ôm một chiếc hộp tới phía của Lạc Kiều Ninh. Khi tới trước mặt nàng, hộ vệ tự động mở chiếc hộp ra. Bên trong chiếc hộp là một vài cây linh chi nghìn năm, một nhánh huyết sâm và chục viên đan dược. Đan dược đó là ngưng khí đan khá quý hiếm, dùng để cung cấp linh khí cho quá trình tu luyện. Lạc Kiều Ninh thờ ơ nhìn những vật trong hộp, nàng cũng hiểu rõ hài tử trong tộc trong một tháng không thể nào có được đãi ngộ như vây.

- Thật là nhiều đó, mà toàn là thứ quý hiếm. Nhưng mà….hình như chúng tôi đâu có diễm phúc mà nhận lấy cái đó. Rốt cuộc thì ngài nên đi vào chuyện chính đi. Ngài có việc gì muốn nói. – Lạc Kiều Ninh đi thẳng vào vấn đề, bản tính của nàng không thích vòng vo với loại người vô sỉ như vị gia gia đáng kính này của nàng,

Lạc Mạch Hiên nghe được câu đầu của Lạc Kiều Ninh, tâm tình sung sướng tự đắc vuốt vuốt chòm râu của mình rất thư thái. Nhưng khi nghe được câu sau của nàng , ông trợn mắt nhìn về phía Lạc Kiều Ninh với một cảm giác không tin nổi. Nhìn đôi mắt băng lãnh tà mị kia ông có cảm giác đó là cái nhìn của một lão già đã sống trăm tuổi, biết rõ mọi thế sự trên đời.

- Khụ, thực ra là ngoài việc đưa tài nguyên đến cho các cháu, ta còn có việc quan trọng hơn muốn nhờ cháu.

- Chuyện gì?

- Thực ra là sắp tới sẽ diễn ra đại hội tứ tộc của trấn. Mọi chuyện lúc đầu cũng không có gì đáng lo nhưng vừa rồi có tin tức rằng Thủy gia xuất hiện Thủy Tự Nhân được Thiên Nhan phái thu nhận làm đệ tử, cấp bậc có thể lên tới Luyện khí kỳ thất cấp. Gia tộc không có ai trong đô tuổi có thể đấu được với hắn ta, chính vì vậy ta hi vọng con giúp gia tộc tham chiến, dành chiến thắng về cho gia tộc.

- Ta nghĩ là chuyện gia tộc đâu có liên quan đến ta.- Lạc Kiều Ninh thờ ơ

- Con là một thành viên của gia tộc, là cháu gái của ta, trong người chảy dòng máu của Lạc gia. Vậy cháu giúp thi đấu là điều đương nhiên. – Lạc Mạch Hiên trả lời. Ông nghĩ rằng đó là điều đương nhiên mà nàng phải làm.

- Ha ha ha, nực cười. – Lạc Kiều Ninh phất tay ngăn lời nói của Lạc Mạch Hiên

– Từ trước tới nay có ai trong các người coi tỷ đệ chúng ta là thành viên mà đối đãi, còn ông ông đã từng coi chúng ta là cháu ruột của ông chưa? Vậy mà ông lại có thể đem cái lý do vô lý đó ra như chuyện rất đúng đắn. Ông không thấy ông già mà không biết liêm sỉ sao?

Lạc Mạch Hiên đỏ mặt tía tai, ông cảm thấy tức giận. trước mặt bao nhiêu người mà ông bị một con nhóc con mắng. Mặc dù vậy ông vẫn kìm nén được cơn giận, ông hiểu rằng chuyện quan trọng hơn trước mắt là thuyết phục được Lạc Kiều Ninh. Ông giấu sự tức giận vào trong, mỉm cười nói.

- Chuyện cũ đã qua con đừng nhắc tới làm gì. Đó là sai lầm của ta và các tộc nhân khác. Chính vì vậy chúng ta cũng đang cố sửa chữa sai lầm đó. Con hãy tha thứ cho chúng ta. Việc thi đấu gia tộc sắp tới quyết định rất nhiêu vào tài nguyên tu luyện cho gia tộc, trong đó có các con.

- Ta không cần. Các người mau về đi.

Lạc Kiều Ninh quay người dắt Lạc Ân bước vào trong. Nàng thực sự chán ghét khi nói chuyện cùng với những người vô sỉ như vậy. Dù sao đó là ông nội ruột của nàng, muốn giết cũng không được, chính vì vậy cách tốt nhất là không nên có chút tiếp xúc nào với bọn họ.

- Con không cần vậy còn Lạc Ân. Thằng bé còn nhỏ, cần phải có nhiều tài nguyên tu luyện.

Lạc Kiều Ninh đứng lại sau khi nghe lời nói của Lạc Mạch Hiên. Nàng quay người nhìn đệ đệ đang ngẳng đầu, đôi mắt long lanh nhìn mình. Phải, nàng không cần nhưng đệ đệ nàng cần. Nàng chưa trúc cơ chưa thể bắt đầu học luyện đan, còn nhiều tài nguyên khác nữa. Một mình nàng còn chưa có khả năng tìm được tài nguyên cho đệ đệ. Lạc Kiều Ninh ngồi xuống vuốt đầu đệ đệ, nàng chỉ có đệ đệ nhỏ bé này. Nàng phải giúp đệ đệ có được những điều tốt nhất. Lạc Kiều Ninh đứng dậy tiếp tục dắt đệ đệ vào nhà.,

- Được, ta đồng ý với các ngươi.