“Khi nào?”

“Lần đầu gặp!”

“Ngươi biết!” Huyết Liên Nguyệt Băng hiểu kì nhân dị sĩ trên thế gian không thiếu, nhưng việc nàng đến là do Nhị ca sắp xếp nếu hắn biết được chuyện này, người này không thể giữ!

“Không hẳn” Đông Phương Úc Khanh đương nhiên thấy được sát trong mắt Huyết Liên Nguyệt Băng cũng biết nàng đang nghĩ gì, đoán được thần ý là đại họa.

Huống chi Đông Phương Úc khanh biết nếu như nàng ra tay thì chắc chắn đây là bài vị cuối cùng của mình, hắn cũng không ngây thơ tới mức nghĩ nàng không nỡ ra tay. Nàng không phải Hoa Thiên Cốt.

“Vậy nói thử xem ngươi dựa vào đâu nói ta không phải Hoa Thiên Cốt” Sát khí trên người Huyết Liên Nguyệt Băng đã dịu bớt.

“Dù ngoại hình có giống nhau đi chăng nữa thì khí tức cũng không giống được!” Đông Phương Úc Khanh bình tĩnh nói.

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ nàng trở thành yêu thần?” Huyết Liên Nguyệt Băng vẫn mỉm cười hòa nhã hỏi.

“Nếu nàng ấy có trở thành gì đi chăng nữa thì cũng vậy! Lúc trước là hòa ái sau này là bi thương , nàng ấy từng là người một thời gian dài nên luôn mang theo khí tức của con người. Chỉ có những vị thần từ lâu không còn tồn tại cảm giác yêu – hận mới có loại khí tức tĩnh lặng như băng này”

Tuy người trước mắt luôn mỉm cười nhưng Đông Phương Úc Khanh cảm thấy giống như có một thanh kiếm gác lên cổ mình, chỉ cần nói sai một lời lập tức cắt đầu hắn xuống.

“Hiểu biết của ngươi đúng là không ít” Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn thư sinh trước mắt tán thưởng.

“Tôn Thần quá khen!”

“Ừm ta vẫn cảm thấy gọi Đông Phương thuận miệng hơn” Huyết Liên Nguyệt Băng thấy Đông Phương Úc Khanh ngây người không khỏi buồn cười.

“Tiểu sinh không dám” Đông Phương Úc Khanh cũng biết mình qua ải trong lòng cũng buông xuống một chút.

“Vậy cho ta hỏi là Dị Hủ Các ế quá hay là do ngươi rảnh rỗi?” Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn không ra hỉ nộ hỏi.

“Là tự nàng ta tìm đến ta chỉ nói cách cứu người chuyện còn lại ta cũng không can thiệp” Đông Phương Úc Khanh biết chỉ dựa vào Cốt Đầu nàng ta nhất định không xuống tay với mình nên mới dám nói vậy.

Huyết Liên Nguyệt Băng biết Tử Huân Thiển Hạ đến tìm Đông Phương Úc Khanh nhờ chỉ cách cứu Bạch Tử Họa, nàng đương nhiên cũng biết tên này hiến “Đại kế “gì. Dù sao cũng ngăn không kịp vì vậy mới ngây ngốc ở Bạch Vân Sơn suốt nửa tháng.

“Ta đi trước khi nào rảnh lại đến tìm Đông Phương nói chuyện phiếm” Huyết Liên Nguyệt Băng hòa nhã nói với Đông Phương Úc Khanh.

“Cung tiễn tôn thần!” Đông Phương Úc Khanh chỉ thiếu mỗi thắp nhan cầu tiễn được đại phật này đi, còn nói chuyện phiếm gì đó thứ cho hắn bất tài. Hắn còn đang nghĩ có nên tìm Bạch Tử Họa nhờ hắn chém cho một đao rồi trốn luôn dưới địa phủ đợi sóng yên biển lặng mới mò đi đầu thai không.

Đông Phương Úc Khanh không nghĩ tới ước nguyện của hắn rất nhanh sẽ thành sự thật.