Lúc giữa trưa, Lãnh Tĩnh ngồi trên ghế lớn ở trong văn phòng tổng tài, thất thần nhìn cây hoa lan trên bàn công tác.

Thoáng một cái, chính y đã muốn nuôi nó ba năm rồi. Ba năm, một ngàn nhiều nhiều ngày đêm, y đến nay còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó hắn đưa loại bồn hoa này đến văn phòng y a, khi đó y thậm chí còn không biết nó gọi là cái gì, chính là người tặng là hắn cho nên y liền cũng như vậy cam tâm tình nguyện nuôi nó lớn lên, nhìn thấy nó càng ngày càng mọc lớn, xanh mượt một khoảng, công khai chiếm cứ một góc bàn làm việc của y, cứ như vậy mà lan đi thực tự nhiên. Trên thực tế, văn phòng này đều là nơi nơi chứa đầy hình bóng của hắn — Ống đựng bút bằng trúc đặt trên bàn, khung ảnh có cảnh hai người chụp chung, đêm dựa sau lưng của y….

Suy nghĩ liền không tự chủ nhớ lại chuyện đêm qua —-

Lúc nằm ở trên giường, Bạch Trạch đột nhiên vươn tay điểm nhẹ trán y, “Đang nghĩ gì đó? Nói chuyện với anh anh cũng không thèm để ý?”

“…” Y lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau mới trầm ngâm mở miệng, “Tháng sau là sinh nhật em….”  

“Nguyên lai là anh bận tâm chuyện này….” Bạch Trạch nhịn không được liếc mắt y một cái, từ từ thở dài, “Thời gian qua thực mau đi, đảo mắt một cái em cũng đã ba mươi tuổi mất rồi. Ha hả ~ Tiếp qua vài năm, chúng ta liền đều là lão nhân.” Hắn buồn cười nhướng mắt nhìn y nháy nháy mắt vài cái.

“Em không già.” Lãnh Tĩnh nhíu mi.

“Hiện tại không già, về sau cũng sẽ già a. Anh cũng sẽ già, bất quá, hai chúng ta hai người cùng một chỗ từ từ biến thành hai ông già, tóc trắng, răng cũng đều thâm, mặt mày nhăn nhúm, ha hả, cũng … Ách, cũng không tồi, anh thấy có phải không?” Thật sự là rất khó tưởng tượng ra Lãnh Tĩnh khi già sức yếu sẽ như thế nào, lão nhân gia lạnh lùng như băng nhất thế giới? Sẽ là cái bộ dạng gì nha? Hắn nghĩ tới liền nhịn không được cười trộm.

Lãnh Tĩnh nhìn thấy mặt mày hớn hở không rõ nguyên nhân của hắn, biết hắn trong lòng đang nghĩ vớ vẩn cái gì nhưng mà y cũng không có truy vẫn, chính là chỉ thản nhiên mở miệng hỏi hắn, “Em nghĩ muốn cái gì không?”

Bạch Trạch phiêu một cái ánh mắt ‘quả nhiên’ cho y, “Anh chính là vì nghĩ chuyện muốn tặng em cái gì mà phiền não?” Có điểm buồn cười ở trên miệng y hôn loạn một trận, sau đó còn ‘không có hảo ý’ tà tà liếc mắt nhìn y, cúi đầu đưa ngón tay lên đếm, “Ân, để em nghĩ đã, anh đã muốn tặng em không biết cái tạp dề thứ bao nhiêu rồi, còn cao cấp tây trang, áo ngủ, đồng hồ, cà vát, ngọc bội, bồn tắm mát xa, di động, cây tiên nhân chưởng….”

Giống như mấy nhà thẩm định báo cáo, Bạch Trạch trong lòng có cảm động có bất đắc dĩ, càng nhiều hơn chính là dở khóc dở cười — từ sau cái vụ tạp dề kia, Lãnh Tĩnh rõ ràng là nhiễm tật xấu a, động bất động liền tặng quà cho hắn. Từ tiệm đồ dùng tình thú bán trên mạng cho đến thợ may cao cấp, linh kiện hàng hiệu gì cũng có, thậm chí còn có lần hắn đòi y lái xe chở đến cửa hàng mua laptop, y liền thuận đường mua thêm một cái bồn tắm lớn mát xa, còn thêm giường mátxa tặng hắn. Ngày đó nhân viên ở trung tâm đem hàng tặng về nhà hắn, phải nói là khuôn mặt hắn liền đơ một cục. Hắn vỗ vai hỏi y nhà bọn hắn có chỗ nào để đưa vào bồn tắm mát xa lớn kia a, y thoáng trố mắt, biểu tình vô tội xoay người bỏ đi, sau đó mới khinh miêu đạm tả nói cho hắn nguyên nhân. Bạch Trạch biết khi đó y căn bản là không có nghĩ nhiều như vậy, chính là trong tiềm thức cảm thấy được cái bồn tắm lớn cùng giường kia hai người bọn hắn có thể dùng được cho nên mới không do dự mà mua về thôi, lúc điền địa chỉ gửi tặng thì cũng theo bản năng điền địa chỉ nhà của hắn. Gặp phải loại chuyện như vậy là một cái phiền toái không lớn không nhỏ a, vậy mà y phủi tay một cái quay lưng bỏ đi, làm hại hắn phải luống cuống tay chân để cho nhân viên chuyên chở kia đem đồ vào nhà, đem cái bồn tắm lớn kia để ở ban công, đem cái giường mát xa đặt trong thư phòng, sau đó ở dưới ánh mắt cổ quái của y nhìn hắn tiễn mấy nhân viên kia đi. Rốt cuộc vài ngày sau lại gọi đến công ty chuyển nhà bảo bọn họ đem bồn tắm lớn với cái giường mang về khu nhà cao cấp của Lãnh Tĩnh.

Hắn tuy rằng ít nhiều có thể hiểu được động cơ của y, sau lại cũng có đến khu nhà cao cấp của y tự mình thể nghiệm công hiệu của bồn tắm lớn với giường mát xa, bất quá ở dưới tình huống lúc đó, hắn trong lòng cũng có nhiều căm tức a, cho nên cắn răng hung hăng giáo huấn y một chút, vẫn là giảng cho y nghe đến khi miệng lưỡi khô khốc mới bằng lòng cho qua. Lãnh Tĩnh thế nhưng lại rất biết nghe lời, cũng không có cãi lại hắn, chỉ là im lặng ngồi nghe hắn nói từ đầu tới cuối, cuối cùng mắt lạnh nhìn quanh phòng một cái, khinh miêu đạm tả mở miệng, “Về sau mua loại nhỏ.” Nói xong liền nhấc chân bước đi để hắn lại một mình dở khóc dở cười, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc a.

Về sau đó nữa y liên tục tặng cho hắn trang sức ngọc vật cùng đồng hồ gì đó, mấy thứ ‘nho nhỏ’ này nọ– Ừ, dáng thì nhỏ mà giá trị không nhỏ. Đều toàn là ‘hoàng kim có giá ngọc vô giá’, ngọc vật trang sức là do y ở trong một cuộc đấu giá đồ cổ mua được, giá tới tận năm trăm vạn. Đồng hồ là cái có kiểu dáng giống y chang cái trên tay y đang đeo, cũng đều là xuất xứ Thụy Sĩ, làm bằng thủ công số lượng có hạn, giá sáu mươi vạn!

Lãnh Tĩnh mỗi lần tặng hắn đồ vật này nọ thì vô cùng đơn giản, đều là bộ dạng ra lệnh nói một chữ, “cho”, cũng không cùng hắn nhiều lời nào là lễ vật nho nhỏ này có bao nhiêu quý báu gì cả. Hỏi y vì cái gì muốn tặng cho hắn thì y liền chỉ trả lời, “Thích hợp với em.” Vậy thôi!

Hắn trong lòng là biết, này đó mấy thứ lễ vật này kì thật cùng tiền tài không quan hệ. Y chính là nghĩ muốn đem thứ đồ tốt nhất cho hắn, chỉ cần cho hắn, cho hắn rồi, y sẽ thỏa mãn, trong lòng cũng sẽ cảm thấy khoải hoạt. Hắn như thế nào lại không hiểu được? Khối ngọc cổ này, nghe nói là do một vị cao tăng đắc đạo thời Minh triều từng mang bên người, ngụ ý cát tường, khả bảo bình an. Cũng không biết y từ chỗ nào nghe được cuộc đấu giá này, vì khối ngọc này mà y trước tiên cho người tới canh, sau lại có thể đúng giờ tham dự đấu giá, dám đem cả một đám người dự đấu giá quăng ra sau, toàn tâm toàn ý ‘chụp’ khối ngọc này, mang về tặng hắn.

Hắn chưa bao giờ biết Lãnh Tĩnh lại cư nhiên chính là một người mê tín dị đoan như vậy — Y đương nhiên không phải, chính là bởi vì nghĩ đến hắn mà ngay cả thứ phù hộ bình an trong truyền thuyết ít ai biết đến kia được mang ra đấu gia tuyên truyền quảng bá như vậy thôi, cũng không có căn cứ khoa học nào cả, vậy mà y thà rằng ‘ mua dư chứ không bỏ lỡ’ mà trăm phương nghìn kế vì hắn mà tranh thủ đến. Này quần áo đồng hồ y đều lấy tiêu chuẩn của mình mà mua cho hắn. Tóm lại, chính là nhất định phải là thứ y cảm thấy là tốt nhất mới được.

Trên cổ lộ ra ngọc bội, tay trái mang nhẫn cưới, tay phải mang đồng hồ, Bạch Trạch đối y nói — Em thực thích lễ vậy của anh, em mỗi ngày sẽ đều mang. Bất quá anh không cần mua thêm nữa, mấy thứ này thực trân quý hiếm có, anh mua về nhiều em sẽ không thấy hứng thú nữa, cũng sẽ không còn muốn đeo.

Lãnh Tĩnh nghĩ nghĩ, rốt cuộc gật đầu, tạm thời ngăn chặn lại hành vi mua sắm điên cuồng của y.

Hắn có đôi khi không khỏi thiên mã hành không loạn nghĩ, nếu ai muốn cướp ngân hàng thì còn không bằng đến ‘mời’ hắn đi, mỗi ngày hắn tùy tùy tiện tiện ra ngoài, trên người cũng phải có gần ngàn vạn chứ chẳng ít. Nghẫm đến đây liền làm cho người ta cứng lưỡi a.

Sinh nhât hắn cùng Lãnh Tĩnh đều là ở gần giữa năm, hắn tháng ba còn y tháng tư. Hai người bọn họ cũng không phải là người theo chiều hướng lãng mạng cho nên cũng sẽ không làm mấy chuyện như là đi một nhà hàng Pháp ăn tối bên ánh nến nói chuyện tình yêu. Bọn họ hai người bình thường đều vui vẻ tặng cho nhau đồ vật này nọ, to nhỏ đều có, chỉ cần nhìn thấy đẹp là liền mua về tặng cho người kia, cho nên tới khi sinh nhật thì ngược lại sẽ chẳng có mua tặng cái gì, chính là mỗi lần mặc kệ là sinh nhật ai, hắn sẽ đều nấu một bữa ăn lớn, hai người cùng cao hứng ngồi bên bàn ăn chúc mừng. Đơn giản như vậy, hai người cũng phi thường thích, cứ thường xuyên anh một ngụm em một ngụm, lẫn nhau chia sẻ từ từ ăn hết buổi tối. Duy nhất cần nói đến chính là bọn họ có ước định, vào ngày sinh nhật thì có thể hướng người kia đưa ra một cái yêu cầu, chỉ cần không cần quá phận, cơ bản sẽ đều cố gắng thành toàn cho người kia. Kì thật trên cơ bản hai người lúc đó chính là có một chút tiểu tình thú thôi.

Năm nay hắn ba mươi tuổi, mà còn là chi năm, này chính là một cái sinh nhật của mười năm (10, 20, 30, 40,10x nha), có lẽ là vì nguyên nhân này cho nên Lãnh Tĩnh mấy ngày nay mới có thể khẩn trương như vậy, suốt ngày cứ nghĩ phải tặng cho hắn cái gì đó mới được.

Đưa ngón tay xoa đôi mày đen tuyền của y, Bạch Trạch chuyên chú nhìn vào mắt y, “…Anh đã muốn tặng nhiều thứ như vậy cho em rồi. Trừ bỏ bầu trời anh trăng, những thứ anh có thể cho em anh đều đã cho, đừng nghĩ nhiều, em cái gì cũng không muốn…. Thật không tin được em đã muốn tới độ tuổi chi năm, như vậy tính ra anh cũng đã muốn ba mươi lăm tuổi, nguyên lai hai người cũng đã muốn già đi, thực nhìn không ra….”

Hắn lại bắt đầu ‘ca’ thêm một bài, cộng thêm tay chân động thủ sờ soạng, Lãnh Tĩnh đưa tay bắt lấy đôi tay đang đưa loạn vô mục đích của hắn, “Em….”

“A!” Hắn bỗng nhiên kêu to thành tiếng, đánh gảy lời nói của y. Hắn quay đầu không hề chớp mắt nhìn y, “Em nghĩ ra rồi….”

“?”

Bạch Trạch hai mắt sáng lên, “Có một việc chúng ta còn chưa có làm, chúng ta liền đi làm đi, coi như là quà sinh nhật, quà sinh nhật ba mươi tuổi của em đi.”

“Là cái gì?”

“Trang mật! Chúng ta kết hôn cho tới bây giờ cư nhiên còn chưa có hưởng tuần trang mật. Chúng ta còn chưa có đi du lịch cùng nhau đi? Trừ bỏ lần đó đi Mỹ, lần đó không tính. Chúng ta đi du lịch đi….” Hắn nói đầy kích động, ngoài miệng cũng bắt đầu nói năng lộn xộn cả lên, “Đi nơi nào giờ? Anh nói chúng ta nên đi nơi nào mới tốt…. Đi Tây Tạng được không? Chúng ta đi Tây Tạng đi. Em vẫn muốn đi tới đó, chính là không có thời gian a, lần này chúng ta cùng đi đi, Tây Tạng, Tây Tạng….” Vô cùng chờ mong nhìn y, Lãnh Tĩnh bị hắn hừng hừng khí thế như vậy cùng với ánh mắt cún yêu chờ mong kia thì trong lòng động động, giống như là bị mê hoặc vậy, trong đầu chưa nghĩ nhiều liền một tiếng khàn khàn “Hảo!” trả lời, âm thanh ngay tại đầu lưỡi thoát ra, nghiêng ngả lảo đảo vọt ra khỏi miệng.

Bốn mắt nhìn nhau, Lãnh Tĩnh thấy lạ, người trong lòng cũng thấy sửng sốt.

Một lát sau hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều không cần phải nói thành lời.

–ooo–

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dịch vừa mới bước vào văn phòng thì liền nhận được điện thoại của tổng tài trực tiếp chỉ bảo — Tôi có việc phải đi nửa tháng. Không có việc gì không cần tìm tôi.

Cậu còn chưa có trả lời lại thì y đã muốn ‘cạch’ một tiếng ngắt điện thoại mất rồi.

Tuần trang mật muộn, ở tại ‘nóc nhà của thế giới’——-

Ở phía Tây Nam của tổ quốc

Tây Tạng chính là một cái lãnh thổ diện tích lớn

Trên núi bốn mùa tuyết rơi

Cùng với nhã lỗ giấu bố giang

Giống mùa thu ở lòng để lan tràn

Hành hương đích lộ rất dài

Phật chủ a,

Vươn bàn tay thánh khiết của người

Vuốt ve một chút đầu chúng sinh

Bởi vì nhân sinh là giấc mộng

Thành kính đạt được mà thuần khiết

Ta nhìn đến dòng người quỳ thằng

Mỗi người vuốt trong tay tấm ván gỗ

Bất luân tuổi già vẫn là tuổi trẻ

Bọn họ cấu thành thiên đường và địa ngục

Mà tuyết sơn sông nước địa địa thượng lan tràn

Ta ngang ngẩng đầu lên

Thấy kên kên chao lượn trên không

Mỗi khi mặt trời dâng

Sẽ có người ở cung điện Pataka quỳ thẳng không dậy nổi

Có mùa có gió

Sao lại nằm trên mây trắng ngủ say

Bò Tây Tạng cày ruộng

Trong lúc vô tình lại đạp đến trắng nõn ánh trăng