Thời đại này đô thị biến hóa rất nhanh cho nên bốn mùa hiện tại cũng chẳng còn như khi trước nữa, mùa hạ cứ như vậy dài thêm ra, càng lúc càng thêm nóng bức. Những người thuộc thế hệ đi trước vẫn thường xuyên cảm thán không ngừng, thời tiết thay đổi rồi.  Mùa xuân nơi thành thị quả thực rất ngắn, lại còn đến sớm hơn. Trên đường vẫn thường xuyên có rất nhiều người trẻ tuổi cũng đã nhanh chóng mặc vào thời trang của mùa xuân, thậm chí còn có người bận cả trang phục hè.     

Nhìn trên đường những những nữ nhân tri thức trẻ tuổi mặc quần áo công sở thoải mái đi làm, thế mà trên người Bạch Trạch hắn vẫn còn đang khoác một chiếc áo lông làm hắn không khỏi trong lòng trầm trồ tán thưởng các nàng tuổi trẻ nhiệt tình, quả đúng là thiên tính trời  cho. Thế hệ trước vẫn thường nói “xuân đến còn vương chút lạnh thu đông” gì đó nay lại bị người trẻ tuổi thành phố dần làm phai nhạt đi mất rồi. Bất quá cũng có ngoại lệ, là hắn đây, chính là một người đối với cơ thể ấm lạnh thập phần coi trọng, bất luận như thế nào đi chăng nữa cũng đều cảm thấy rằng chỉ có khi thân thể ấm áp thì mới sẽ không sinh trọng bệnh, tâm tình mới có thể hảo ra.

Đương nhiên mùa xuân đến luôn làm cho người ta vui vẻ, cởi bỏ đi trang phục thật dày vướng víu của mùa đông, người người tinh thần cũng trở nên vui mừng gấp bội. Hoa đào nở, hoa cây cải dầu cũng nở, nơi nơi đều nghênh đón khách du lịch đến viếng thăm, mọi người tựa như sau một giấc ngủ say của mùa đông mà chợt bừng thức dậy.

Hắn đưa tay che miệng ngáp một cái, ngồi đối mặt với cái bảng đen phía trước, tựa như đang ngẩng đầu nhìn màn hình lớn của máy chiếu đang chiếu tài liệu PPT vậy, một bên ngẩng đầu uống nước, kỳ thật cũng vừa lúc che dấu đi nét buồn chán trên mặt mình. Ai cũng đều nói xuân đến đông đi, vạn vật tựa như sống lại, cụ thể chính là nhân gian bừng tỉnh, trở nên thập phần hoạt bát náo nhiệt. Kỳ thật hắn mỗi ngày đều ngủ đủ thật ngon giấc, quyết không thức khuya cho nên lên giường rất đúng giờ. Đặc biệt vì hôm nay là buổi diễn thuyết nên đêm qua hắn còn cố ý lên giường ngủ thật sớm, ngủ thẳng đến khi mặt trời đã lên cao, chim chóc ca hát líu lo mới chịu miễn cưỡng đứng dậy, chuẩn bị đi đến trường học cũ.

Dù sao hắn cũng không thể làm cho lão ân sư của hắn thất vọng tuy rằng hắn chỉ là bị ân sư dạy hắn lúc còn học đại học tìm đến nhờ hắn làm một bài diễn thuyết công vụ nho nhỏ mà thôi. Đương nhiên, tuy hắn chỉ là đàn anh đi trước của mấy trăm sinh viên sáng giá này ,nhưng khi đứng trước bọn họ, hắn càng không thể đánh mất phong thái của chính mình, sẽ làm tổn hại đến danh dự của lão ân sư.

Lúc lão ân sư đến tìm nhờ hắn làm một buổi tọa đàm, hắn cũng không phải không kinh ngạc, bởi vì đối với các mặt lĩnh vực đứng đầu khoa, hắn chỉ là một người nghiên cứu trung y ít được ai để mắt đến. Tốt nghiệp xong bốn năm, nhiều người trong học viện y đã sớm có công ăn việc làm này nọ, trong đó có một ít tự thân mình phát triển không tồi, tiền đồ sán lạn, hoặc là làm việc ổn định, không cao lắm cũng là bình thường, còn có thêm một số tin tức truyền ra như lên chức, rồi kết hôn, hoặc là được bầu thành “bác sĩ phẫu thuật bậc nhất”, “Bác sĩ trẻ tài năng kiệt xuất” linh tinh gì đó. Mà mặt khác cũng có một ít phát triển bình thường, giống như hắn làm việc qua ngày, chẳng có vội vã, cứ theo thời gian từ từ rồi cũng sẽ được mọi người biết đến thôi, nhưng mà loại mơ mộng huy hoàng này lại càng lúc càng xa, ngay cả bản thân hắn đều cảm thấy sao thật xa xôi quá.

Năm đó hắn cũng được coi như là một nhân vật hơi nổi trội đi, tuy rằng hắn có thiên tính im lặng không thích khoe khoang lấy sự chú ý của người khác nhưng chính là vì thành tích tốt của hắn, dựa trên thiên phú trời cho cùng thái độ học tập chăm chỉ làm cho hắn cũng trở thành truyền kỳ trong học viện gần mấy năm qua. Hai mươi tuổi trở thành ngôi sao sáng của khóa đầu, hai mươi hai tuổi trở thành đàn anh trong khóa cuối, một năm sau đó tức thì bị chuyên gia về não Smith chú ý đến. Được chuyên gia xem trọng, cho nên nhất thời trở nên nổi bật,  nhưng chính là ngoài dự kiến của mọi người, hắn sau năm đó tốt nghiệp cũng không có theo vị chuyên gia tên Smith kia. Hắn tiếp tục học chuyên sâu thêm, cũng đã từ chối không biết bao lời mời vào làm việc của nhiều bệnh viện quốc gia. Phải nói rằng tốt nghiệp tại cái học viện y nhỏ bé thế này bằng cấp cũng không có đáng giá gì nhiều, vả lại cũng không ít thạc sĩ, bác sĩ cầu việc mà không thấy, đằng này hắn lại đi từ chối nhiều cơ hội khó có được như thế này, không thể không nói là làm cho người khác cảm thấy vừa đáng tiếc mà vừa đáng giận – người cảm thấy tiếc chính là ân sư đại học của hắn, còn người cảm thấy thật giận tất nhiến là những người bạn đồng môn đang đau đầu nhức óc tìm kiếm cơ hội việc làm tốt.

Bốn năm đã trôi qua nhưng lão ân sư vẫn canh cánh trong lòng, mỗi lần gặp mặt đều luôn thổi râu trừng mắt nói tại sao khi trước không nhận ra điểm loan màu trắng này trên mặt hắn chứ để rồi lại bị kẻ hai mặt này dùng vẻ bề ngoài “thuần khiết” mà lừa đảo, qua mặt lão.Lão ân sư dạy học hơn bốn mươi năm, trải đời không ít, năm đó lại không thấy ra đứa học trò ngoan ngoãn của mình tư tưởng khác thường, bị “tà ma ngoại đạo” câu dẫn ba hồn bảy vía. Nếu lão ân sư sớm biết được, lão nhất định phải gọi hắn biết đường quay đầu lại, cho hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, mới không làm cho hắn hiện tại phí hoài tuổi thanh xuân, sống phí thì giờ, cũng không dấn thân vào hàng ngũ trung y cứu nhân độ thế, còn có phụ lão làm thêm lần này — này cũng quả là gượng ép đi.

Kỳ thật, tuy rằng hắn học chuyên vào ngoại khoa nghiên cứu não, còn có bàn luận cùng ân sư nhưng sau khi tốt nghiệp một hai năm, hắn lại một mực hứng thú nghiên cứu lĩnh vực trung y, giống như thời tiết bỗng chốc trái mùa,  hơi có chút giống như người một nơi mà hồn ở một nơi vậy, xem giống như tên phản đồ thời cách mạng. Hắn sau khi tốt nghiệp lại giống như “thần kinh vấn đề”, “bị quỷ nhập qua”, lại từ chối hết các đãi ngộ của tất cả ngoại khoa để đi đến một bệnh viện trung y làm một bác sĩ nhỏ không có hư danh.

Nói sau, tuy rằng hắn tên là Bạch Trạch. Bạch Trạch từ xưa chính là một loại thần thú của Trung Hoa, trong các đời lịch đại đều có lưu truyền thuyết rằng thần thú Bạch Trạch có thể tinh thông tình cảm của vạn vật, có thể phùng hung hóa cát, hơn nữa lại còn là phụ tá của thánh hiền chi sĩ, cứu vớt thiên hạ, giáng phúc cho vạn vật chúng sinh. Chính là hắn chỉ là một người bình thường có trùng tên “Bạch Trạch” thôi. Cha mẹ hắn đặt tên này cho hắn, trừ bỏ họ đi cũng chỉ là hi vọng hắn có thể mang tên thần thú, trở thành một người khỏe mạnh, bình an, phúc hạ vô biên.

Cho nên nói, bạn bè cùng học mấy năm qua cũng lo kinh doanh vui vẻ thăng tiến lên cao, hắn lại chỉ là một kẻ phát triển thường thường, một tiểu bác sĩ chuyên nghiệp ít được ai lưu ý đến lại được thỉnh quay về trường cũ phụ giúp làm diễn thuyết phương diện trung y cho học viên chuẩn bị tốt nghiệp ra trường thật sự cũng là có chút kì quái đi. Bất quá sau đó hắn mới biết, nghĩ đến đây rồi hắn vẫn là có chút tự kỉ. Gần hai năm tốt nghiệp đại học tìm được việc lại ngày càng khó khăn, mà người học trong học viện ycũng không phải ngoại lệ gì, bởi vậy từ lúc bắt đầu, tại lễ tốt nghiệp hàng năm thì trường đều mời những người vĩ đại đã tốt nghiệp đi trước, hiện tại đang là biểu tượng tinh anh của một số lĩnh vực y học, cùng làm một ít trao đổi với nhau để cùng nhau phấn đấu. Đương nhiên đến khi hắn tham gia này, thì phải là thuộc lĩnh vực trung y.

Kỳ thực đây chính là lựa chọn của hắn, mà cũng chính là lĩnh vực mà hắn yêu tha thiết, Bạch Trạch hắn đương nhiên là sẽ có tự tin. Đối mặt với những gương mặt trẻ tuối trước mắt, hắn cũng không khỏi nghĩ đến những năm tháng chính mình còn trẻ hết sức lông bông, sau cùng vẫn là thâm tư thục lự dứt khoát quyết định của mình – không cần quan tâm đến thanh danh lợi ích, chính là thành thực đối diện nội tâm cùng lý tưởng.

Hắn tin tưởng trong những gương mặt trẻ tuổi ở đây cũng sẽ chẳng có vài người theo lựa chọn trung y. Trung y không thể đem so sánh với tây y, bởi vì về mặt tích lũy kinh nghiệm có vẻ càng trọng yếu hơn, con đường này người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ qua thực buồn tẻ đi. Hơn nữa tuổi trẻ vẫn còn hết sức lông bông, trừ lý tưởng cứu người vĩ đại thì có mấy ai không nghĩ đến chính mình sẽ tạo nên một sự nghiệp vững chắc công thành danh toại đâu, mà con đường trung y này, về danh lợi mà nói thật sự là hết sức thảm đạm thê lương. Buổi tọa đàm hôm nay hắn cũng không nghĩ muốn giảng nhân sinh đạo lý thêm cái gì, chính là chỉ muốn những sinh viên mới của học viện y này đối với y học Trung Quốc xưa có thêm một chút hiểu biết mà thôi.

Nhân các hữu chí, tâm đã định, quả thật là chẳng thể miễn cưỡng.