Triệu Tây Âm ngẩn ra, theo quán tính cô quay cánh tay vào bên trong, che lại, nói: “Không đau ạ.”
Bàn tay đặt trên vô lăng của Chu Khải Thâm run lên.
Anh đi lính từ nhỏ cho nên thể chất và kĩ năng nghiệp vụ đều là hạng đỉnh cao, mỗi cuộc hành quân đều xa trăm dặm, đi qua những nơi không người, bò lên núi hoang, có lần nào không phải là người đứng đầu. Hồi anh tới Hoa Kỳ tham gia cuộc diễn tập quân sự, trong lúc rảnh rỗi đã cùng với binh lính Israel chơi vật tay, đối phương bị anh trực tiếp vật ngã.
Triệu Tây Âm nói không đau, nhưng lúc đó tàn nhẫn như vậy, sao có thể không đau chứ.
Cô càng bình tĩnh Chu Khải Thâm càng áy náy hổ thẹn thêm một phần. Bởi vì đã chạm vào miệng vết thương cũ không thể nhắc lại vì thế cả hai người đều im lặng.
Trên đường đưa Triệu Tây Âm về nhà, chỗ nào đổi làn đường, ngã tư nào cần rẽ, thời gian chờ đèn xanh đèn đỏ, anh đều nhớ rất rõ.
Đến tiểu khu, Triệu Tây Âm nói: “Cảm ơn anh.”
Chu Khải Thâm gọi cô lại: “Em chờ một chút.”
Anh xuống xe, mở cửa ghế sau ra cầm một cái túi đưa cho cô, “Đoạn thời gian trước tôi đi nước ngoài công tác, có người bạn ở bên kia nói mấy thuốc loại này dùng khá tốt có là sẹo gì cũng đều che mờ được, dù sao cũng tiện nên mang theo cho em, em dùng thử xem sao.”
Chiếc túi bằng giấy dai phình ra, nơi nào chỉ là “tiện nên mang theo cho em” chứ. Triệu Tây Âm liếc mắt nhìn, không có cầm lấy. Cô vẫn cười nhẹ như gió mây, “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Cô xoay người, bóng lưng hòa vào trong ráng chiều tà màu xanh lam. Chu Khải Thâm thả thõng hai tay bên chân, sức lực trên ngón tay càng lúc càng nhẹ khiến cái túi suýt thì rơi xuống đất. Anh ngồi im trong xe năm sáu phút thì có thứ đồ gõ vào cửa xe, giọng một ông cụ vang lên: “Đỗ xe gì lâu thế, cậu chặn đường xe phía sau kìa!”
Chu Khải Thâm không nói câu nào, từ trong tủ chứa đồ lấy ra một cái bao da màu trắng chuyên dùng để chứa thuốc lá, lúc này mới xoay vô lăng lái xe rời đi.
Từ phía Tây đi về phía Đông sẽ đi ngang qua trung tâm thành phố Bắc Kinh. Lúc đi tới đường vành đai ba dòng xe chật như nêm, vừa nhích được một tí thì lại nghỉ, cả một dãy đèn xe nối dài lấp lóe nhìn giống như đám mây ngũ sắc chảy dài. Đi qua cầu vượt, quang cảnh chuyển dần từ sáng sang tối, rồi lại từ tối sang sáng làm cho gò má xinh đẹp Chu Khải Thâm trở nên lạnh lẽo, nhưng lại có thể tìm ra tâm tình bên trong ánh mắt anh.
Phải nói từ khi quen biết cho đến giờ Triệu Tây Âm luôn là người mềm mại dịu dàng, ngọt ngào hệt như trái đào mật, mọng nước lại xinh đẹp khiến người khác không nỡ cắn.
Chu Khải Thâm đã tốn rất nhiều thời gian để theo đuổi cô gái này, khi đó Triệu Tây Âm vừa mới chia tay mối tình đầu, gặp ai cũng đều là vẻ mặt chán đời, đặc biệt là với anh.
Mỗi ngày đúng giờ Chu Khải Thâm đều gởi một bó hồng tươi được vận chuyển bằng đường hàng không tới lầu dưới kí túc xá, và đều bị Triệu Tây Âm chia cho mấy cô bạn cùng phòng. Về sau cô cũng lười chia, trực tiếp ném vào thùng rác cho bớt việc, Triệu Tây Âm cảm thấy người này chính là tuýp cao da trâu, cho nên cố ý chụp mấy bức ảnh ném hoa vào thùng rác rồi gởi cho anh, “Đừng tặng nữa, phí quá.”
Ngày hôm sau, Chu Khải Thâm xuất hiện ở dưới lầu.
Năm ấy anh vẫn đi dòng xe Maybach, xe vừa đen vừa dài, nhìn vô cùng chói mắt. Bởi vì buổi chiều vừa mới đón tiếp một nhóm đoàn đội đánh giá nên bộ com-lê ba mảnh trên người vẫn chưa thay, dáng người một mét tám lăm cao lớn hệt người mẫu, cứ vậy thong dong tự tin tựa vào cửa xe, rồi còn dùng ánh mắt của lão đại giới hắc đạo để nhìn mọi người, chỉ riêng nhìn Triệu Tây Âm là cười đến đuôi mày xếch lên.
Một tay anh cầm bó hồng đỏ, một tay đủng đỉnh vòng qua eo, lấy kính râm xuống, “Đến, ném cả tôi vào thùng rác nè, hôm nay em ném tôi vào đó, tôi sẽ bò ra ngoài đi về nhà tắm rửa, sáng mai tôi lại tới cho em ném tiếp.”
Triệu Tây Âm hai mươi mốt tuổi nào có thể chống đỡ được trận chiến này, có bạn học quen biết đi ngang qua nhìn bọn họ như có như không cười cười. Triệu Tây Âm vội vã xô xô đẩy đẩy người ra đằng sau cây hòe lớn, mặt mày ửng hồng dậm chân nói: “Anh, anh anh anh…” Hơn nửa ngày trời mới nghĩ ra một câu mắng có sức uy hiếp mười phần: “Sao mặt anh có thể dày như thế cơ chứ!”
Chu Khải Thâm kiên nhẫn tặng hoa non nửa năm, Triệu Tây Âm thật sự không thể chịu đựng được nữa, nhìn anh nói, “Chu ca, em tính qua rồi.”
“Hả?” Chu Khải Thâm hỏi: “Cái gì tính qua?”
“Đống hoa anh gởi tới, có thể đủ để trả một căn phòng của Nguyệt Sơn thị.”
Chu Khải Thâm chau mày, “Nguyệt Sơn thị là nơi nào?”
Triệu Tây Âm mím mím môi, nhỏ giọng nói: “Anh không tặng hoa nữa, em sẽ nói cho anh biết.”
Dáng vẻ ấm ức lại bối rối của cô gái khiến đầu trái tim Chu Khải Thâm rỉ thành đường. Rõ biết là mấy trò mèo của cô sẽ không có tác dụng nhưng anh vẫn vui vẻ cùng diễn với cô, vô cùng dứt khoát: “Được, không tiễn.”
Triệu Tây Âm như trút được gánh nặng.
Chu Khải Thâm nói: “Nhưng em phải đi cùng với tôi ăn một bữa cơm.”
Triệu Tây Âm ngạc nhiên không thôi, sau đó mặt ủ mày chau, hai người nhìn nhau, mắt đối mắt, đều không nhịn được mà cười cười.
Ăn một bữa cơm, sẽ có bữa thứ hai, thứ ba thứ tư. Nhà hàng ngon ở trong và ngoài thành, mỗi lần anh đều thay đổi trò bịp bợm khiến cô ngạc nhiên vui vẻ. Hôm đó là cuối tuần, nhưng làm thế nào Triệu Tây Âm cũng không muốn đi ra ngoài, Chu Khải Thâm trực tiếp lên tới phòng cô gõ cửa, sắc mặt Triệu Tây âm tái nhợt, vô cùng yếu ớt, “Xin lỗi, đã cho anh leo cây rồi, nhưng hôm nay em cảm thấy không khỏe tới.”
Chút chuyện kia của con gái, Chu KHải Thâm vừa nghe là hiểu liền. Anh không nói gì, đi ra. Chốc sau lại quay lại trên tay cầm một bình giữ nhiệt cỡ lớn, bên trong có bốn năm ngăn nhỏ, canh gà nóng hôi hổi, tôm xào măng tây(*), ngó sen trắng nõn, và nửa bát cơm gạo lứt.
(*) Một món ăn truyền thống của người Chiết Giang.Chu Khải Thâm không nói nhiều lời, lấy muỗng với chén đặt tới trước mặt cô, “Ăn đi, nhân lúc còn nóng.”
Triệu Tây Âm ngẩn ra, không động đậy.
Chu Khải Thâm cười cười, khóe miệng anh cong cong, đuôi mắt cũng hơi cong, vừa xấu xa vừa mê người, “Bằng không, tôi đút cho em ăn nhé?”
Tức thì Triệu Tây Âm nhíu mày, nhìn anh cười ra tiếng.
Thịnh tình không thể chối từ, lúc mới bắt đầu ăn Triệu Tây Âm còn tỏ ra thục nữ, sau đó không buồn để ý cái gì thục với chả nữ, bởi vì ăn quá nhanh khiến cô không thoải mái. Lúc con tôm cuối cùng trôi xuống bụng thì cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đụng phải ánh mắt đứng đắn của Chu Khải Thâm, đường hoàng hỏi: “Chu ca, có phải mỗi lần cưa cẩm một cô gái anh đều sẽ đưa cơm cho cô ấy không?”
Chu Khải Thâm giận ghê gớm, sắc mặt hết đen rồi lại đen.
Triệu Tây Âm cầm hộp cơm, yên lặng nhích xa khỏi anh.
Tâm trạng của anh càng lúc càng không ổn: “Làm cái gì đó?”
Triệu Tây Âm nói: “Em sợ anh đánh em.”
Chu Khải Thâm dở khóc dở cười, đưa tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, “Chớ có đoán mò, tôi không có nhiều thời gian rảnh như vậy, chỉ có mỗi em thôi.”
Nói xong, lại lấy từ trong túi ra một bịch sữa đậu nành ấm nhét vào trong tay cô, đầu ngón tay hai người đụng nhau, vừa sượt qua đã tạo nên tia lửa khiến Chu Khải Thâm như chạm phải bỏng, anh nhìn sang Triệu Tây Âm, gò má của cô còn muốn hồng hơn cả ráng chiều ngoài cửa sổ.
Hai tháng sau, Chu Khải Thâm bận rộn với dự án, hơn nửa thời gian đều là ở nước ngoài. Sau khi hết bận trở về nước, thời tiết đương vào hạ nên trời nóng như cái hầm. Gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp, anh quyết định đi một chuyến về Tây An.
Lúc tốt nghiệp vốn là Triệu Tây Âm hẹn với bạn cùng phòng đi du lịch, nhưng bạn cùng phòng tạm thời có việc nên cho cô leo cây, vé máy bay rất đắt đó, không nỡ lãng phí. Vì vậy cô bèn tự mình đi du lịch. Ngày đầu tiên cô đến chợ của dân tộc Hồi(*), ngày thứ hai đi Binh đội đất nung, ngày thứ ba đi vào thành mua quà kỉ niệm.
(*) Chợ của dân tộc Hồi: Một khu chợ ở Tây An.Binh đội đất nung: Hay Tượng binh mã Tần Thủy Hoàng là một quần thể tượng người ở thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây.Rồi sau đó “trùng hợp” gặp được Chu Khải Thâm, Chu Khải Thâm cười nói: “Đi chung nhé?”
Một lời mời danh chính ngôn thuận tới thế, cũng không để lại lí do từ chối.
Hai người chầm chậm đi dạo ở đầu đường của khu phố cổ, xung quanh trưng đầy tranh Tết đủ mọi màu sắc được cắt từ giấy. Người tới người lui rất nhiều, Triệu Tây Âm được anh che chở, tình cờ lòng bàn tay anh đặt trên bả vai cô khiến trái tim Triệu Tây Âm nóng như thể cát chảy trên sa mạc.
Suốt một đoạn đường cả hai đều im lặng đi cho đến cuối hẻm, rồi dừng chân trước một tiệm chuông gió thủ công.
Thợ làm nghề giải thích ý nghĩa cất trong mỗi chiếc chuông, nói màu sắc của chuông gió không giống nhau, màu hồng thì tặng cho bạn bè, màu chàm thì tặng cho người quen cũ, màu vàng sáng loáng thì tặng cho bố mẹ.
Triệu Tây Âm phá vỡ lúng túng, hỏi anh: “Anh thích cái nào? Em tặng cho anh nhé.”
Cô nhẹ nhàng chỉ ngón trỏ vào một mớ chuông gió nho nhỏ trước mặt anh, tùy tiện hỏi: “Anh có thích cái này không?”
Chu Khải Thâm liếc liếc, không trả lời.
Ông chủ còn đặc biệt dụ dỗ, dùng chất dọng trầm bổng du dương của người Thiểm Tây, nói tựa như hát: “Cái này được lắm đấy, tặng cho chồng chồng sẽ giàu to, chính là tặng cho chồng một gia tài nhỏ đó.”
Một quãng thời gian dài Triệu Tây Âm không lên tiếng.
Chu Khải Thâm cười nhẹ, “Ngụ ý không tồi, vậy lấy cái này đi.”
Lúc quét weixin trả tiền, tay Triệu Tây Âm run tới nỗi quét hai lần cũng không đúng mã, Chu Khải Thâm nắm chặt lấy tay cô, đỡ lấy di động, nghe được một tiếng “tích” quét mã thành công. Bọn họ đứng gần nhau, giọng Chu Khải Thâm trầm trầm nóng bỏng, nặng âm nhưng rất êm tai.
Anh nói: “Âm Âm, tôi thích em.”
Lúc rời khỏi Tây An, Chu Khải Thâm không để cho cô gái khó xử, chỉ giúp cô đổi sang ghế khoang thương gia sau đó lái xe đưa người đến sân bay. Trước khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, Chu Khải Thâm nói: “Theo đuổi em hơn nửa năm, những cách có thể nghĩ ra tôi đều đã nghĩ rồi.”
Triệu Tây Âm cụp mắt, làn váy trắng nhẹ nhàng đung đưa ở mắt cá chân.
Một người bụng dạ thâm sâu, giỏi tính toán người khác như Chu Khải Thâm giờ phút này cũng không biết làm sao cho đặng, “Em đừng có bạn trai nhanh quá, chừa cho tôi chút thời gian. Được rồi, vào đi thôi, đến nơi nhớ gởi cho tôi cái tin nhắn.”
Đôi câu nói thật lòng vừa phóng khoáng vừa thản nhiên, lại không cần rườm rà này nọ. Chu Khải Thâm đưa vali cho cô, xoay người rời đi.
Không đi được, ống tay áo bị người ta kéo lại.
Chu Khải Thâm nghiêng đầu.
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt thoáng tia do dự, nhìn thẳng vào mắt anh, trái lại định nhìn sang chỗ khác, đôi mắt trong veo và nghiêm túc ấy đang cố gắng gom hết dũng khí.
“Bố em rất biết làm thịt kho tàu.”
Chu Khải Thâm nhìn cô.
Triệu Tây Âm nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn đến nhà em nếm thử không?”
Lần đầu tiên anh gặp Triệu Văn Xuân, thầy Triệu nấu cả một bàn thịt cho anh, không biết là cố ý hay vô ý nhưng tóm lại đã thành công khiến anh ăn tới nôn.
Lần đầu tiên anh hôn Triệu Tây Âm, là ở quê nhà Tây An. Đó là mùa đông, thời gian đương độ tuyết đầu mùa, dưới mái hiên có cảnh én bay.
Phòng cưới của bọn họ là căn hộ trong khu Chateau(*) nằm trên đường vành đai ba ở phía Đông Bắc Kinh, đêm trước hôm cầu hôn, chủ căn hộ chỉ viết mỗi tên của Triệu Tây Âm.
(*) Khu Chateau – 北京壹号院: Có thể lên Baidu để search xem độ hào nhoáng của khu nhà này, được gọi là giới nhà xa xỉ siêu giàu của TQ.Lần đầu tiên yêu nhau, Chu Khải Thâm để thân trần, đè lên người cô hôn dài lâu say đắm, ánh mắt thành kính yêu thương nói: “Vợ, tôi yêu em.”
Phòng ngủ chính nằm ở phía đông có một cửa sổ sát đất, lúc bóng đêm buông xuống ánh sáng của CBD đổ thành một quầng bóng rực rỡ, trên mặt kính trong suốt mơ hồ hiện lên tư thế quấn quýt nhau, trong vẻ đẹp của màn đêm ở Tứ Cửu thành, giờ phút này chính là cao trào ướt át nhất.
(*) CBD – Central Businesss District: Thành phố Thương Mại.Trên thực tế hai năm qua, công cuộc xây dựng thành phố bên cạnh quốc mậu không có bao nhiêu thay đổi, Chu Khải Thâm lái xe lượn vòng vòng quanh đường vành đai ba giành cho xe cao tốc. Phía cuối ngọn đèn đường là màn đêm to như cái võng lớn phủ xuống một mảnh kí ức, chúng lượn vòng trong đầu Chu Khải Thâm rồi tụ trở lại tạo thành một cái nút thắt, sau đó đè xuống người, đè tới chết.
Chương cuối cùng của kí ức đẹp đẽ, là buổi chiều hôm đó.
Trong đáy mắt Triệu Tây Âm mang theo nước mắt, có hoảng, cũng có sợ. Chu Khải Thâm nắm lấy tay cô, viền mắt anh đỏ hoe tới mức có thể nhỏ máu, giọng anh nghèn nghẹn, vừa mở miệng là mang theo âm thanh tan nát cõi lòng.
Anh nói: “Tây Âm, em yêu tôi dẫu chỉ một lần thôi có được không.”
Hai giờ sáng chiếc Land Rover màu trắng lao trên đường với tốc độ một trăm kilomet trên giờ nhanh như thể thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
Chu Khải Thâm giẫm chân phanh, đánh tay lái, thân xe rung lắc dữ dội rồi đột nhiên dừng lại ở ven đường. Anh đặt hai tay trên bảng điều khiển, chầm chậm khom lưng, cúi đầu chôn cả người trong cánh tay. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán thấm đẫm ống tay áo sơ mi làm cho lớp vải tơ tằm bị ướt một mảng.
Chu Khải Thâm rề rà một lúc lâu mới chầm chậm ngồi thằng người lên.
Anh tựa vào ghế xe, hơi ngửa đầu ra sau, từ trong hộc chứa đồ lấy ra một điếu thuốc. Gió len qua một nửa kính xe bị kéo xuống, tàn thuốc đỏ lập lòe tựa như một ngọn núi lửa nhỏ đang án binh bất động chờ thời cơ. Chu Khải Thâm nhấn nút CD, có bài hát cứ lặp đi lặp lại mãi. Anh trực tiếp dùng lòng bàn tay dúm tắt điếu thuốc, sau đó chầm chậm nhắm mắt lại.
Đó là một bài hát Quảng Đông đã rất xưa rồi.