Lọt vào tầm mắt là một màu trắng xóa chói mắt, quanh mũi là mùi nước sát trùng.

Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, ánh đèn bệnh viện lạnh lùng chiếu vào vách tường trắng như tuyết, chói khiến mắt anh đau.

“Thư Vân.”

Có người nhẹ nhàng kêu anh.

Thẩm Thư Vân nâng mắt, nghiêng đầu xem người ngồi mép giường.

Ninh Vãn mặt mày không giấu được mệt mỏi, ngắn ngủn một ngày không thấy, mắt thường có thể thấy tiều tụy.

Tay Thẩm Thư Vân chậm rãi sờ bụng nhỏ phẳng lì, chuyển tầm mắt, lăng lăng nhìn chằm chằm trần nhà, thanh âm nhẹ như lông chim quét qua: “…… Nơi này, đã từng có một đứa bé đúng không?”

Ninh Vãn chịu đựng nghẹn ngào, nói giọng khàn khàn: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, em nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Cậu nhớ lúc nhận được điện thoại từ bệnh viện, cậu ngây ra như phỗng thật lâu, bỗng lạnh lẽo tràn ra từ xương tủy, thấm vào tận tâm.

Cậu còn đang cố tiêu hóa lời người ta mới nói. Tại sao cậu lại nghe không hiểu a?

Có phải người ta đang lừa cậu thôi đúng không? Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?

Vội vàng chạy tới bệnh viện, Ninh Vãn chạy đến chỗ bác sĩ, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng lắc đầu, cau mày nói cho cậu: “Thẩm tiên sinh đã mang thai mười một tuần, nhưng tôi vô cùng thương tiếc báo cho cậu, đứa bé đã không giữ được….”

“Tại sao?” Ninh Vãn bắt lấy cánh tay bác sĩ, như bắt lấy cọng rơm cuối cùng, “Tại sao lại như vậy?”

Bác sĩ nhìn báo cáo khám bệnh, đẩy mắt kính, nói: “Thể chất Thẩm tiên sinh đặc thù, anh ấy bởi vì trường kỳ sử dụng thuốc ức chế loại 3, làm cho hormone cùng tin tức tố trong thân thể phân bố hỗn loạn, tạm thời chưa hoàn toàn khôi phục, nói cách khác, thể chất hiện nay không thích hợp mang thai. Xin hỏi hai người có phải đã một lần dùng thuốc tránh thai?”

“Có, em ấy từng uống thuốc tránh thai gấp.”

Hai tháng trước, Thẩm Thư Vân từng gọi điện cho cậu, khóc nức nở mong cậu về nhà.

Giống nhau mà nói, kỳ động dục Omega thông thường ba tháng một lần, tác dụng phụ của thuốc ức chế loại 3 chính là nhiễu loạn tin tức tố Thẩm Thư Vân, kỳ động dục không ổn định, cho nên không thể cứ tính đều 3 tháng một lần. Sau tháng sáu bọn họ cùng nhau vượt qua một kỳ, toàn bộ chín tháng Thẩm Thư Vân đều không có bất cứ dị thường gì, mà đột nhiên vào cuối tuần tháng thứ mười, kỳ động dục đột nhiên mà đến.

Ninh Vãn lúc ấy ở nơi khác đi công tác, nghe xong thỉnh cầu của Thẩm Thư Vân, lập tức liền mua vé chuyến bay gần nhất trở về, dù vậy, gần ba cái giờ mới đến nhà. Vừa mở cửa ra, mùi hoa nhài ngào ngạt cực kỳ thơm tỏa ra trong không khí, tiếp theo một người mềm mại như bông nhào vào lồng ngực Ninh Vãn.

Thẩm Thư Vân chỉ ăn mặc một cái áo sơmi to rộng, che đến mông, hai hạt ngọc nho nhỏ ngay chỗ bắp đùi như ẩn như hiện…… Anh mở to đôi mắt ướt dầm dề, gắt gao ôm cổ Ninh Vãn, như mời gọi thưởng thức.

Ninh Vãn lập tức nhịn không được, ấn Thẩm Thư Vân ở trên tường hôn môi. Bọn họ vừa đi vừa hôn nhau nồng nhiệt, Thẩm Thư Vân thậm chí còn không để Ninh Vãn bôi trơn cùng áo mưa, đôi chân thon dài tuyết trắng quấn lấy Ninh Vãn, một bước đi chẳng nổi.

Lần này cuồng hoan điên cuồng mê loạn, chẳng còn phản ứng ngây ngô như ban đầu nữa, đặc biệt là Thẩm Thư Vân, vô cùng đón nhận mở rộng đến cực đại, tư thế nào cũng đều đáp ứng Ninh Vãn thử một lần. Buổi tối đó, Ninh Vãn ở trên ban công lầu hai đè Thẩm Thư Vân, từ sau lưng ôm lấy anh ngắm trăng…… Thẩm Thư Vân cơ hồ đứng cũng không đứng được, ánh trăng đêm hôm đó thành một hình mờ mờ ảo ảo lay động không ngừng màu đỏ như lòng trứng.

Xong việc Thẩm Thư Vân uống thuốc tránh thai, theo lý thuyết sẽ không mang thai, thế nhưng……

“Thuốc tránh thai khẩn cấp đều không phải được trăm phần trăm tránh thai, Thẩm tiên sinh thân thể đặc thù, thuốc tránh thai mất đi hiệu lực là có khả năng.” Bác sĩ thở dài, “Đứa bé này không dễ có được, vốn đã có dấu hiệu sinh non, lại chịu ngoại lực va đập mạnh, đưa đến bệnh viện cũng chẳng có cách xoay chuyển tình thế, đành phải trước tiên cầm máu, phòng ngừa xuất huyết nhiều làm bệnh biến chứng.”

Ánh mắt Ninh Vãn tràn đầy đau đớn, cậu trợn tròn mắt mông lung nhìn ngoài cửa sổ, không rơi một giọt nước mắt nào, đáy lòng như đổ máu.

Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm mềm yếu, Ninh Vãn biết, Thẩm Thư Vân càng khổ sở hơn, hiện tại chính mình phải làm bờ vai kiên cố để anh dựa vào, để Omega của cậu giảm bớt gánh nặng tinh thần.

Ninh Vãn tránh nặng tìm nhẹ đồng nghĩa với cam chịu, phòng bệnh lại lần nữa yên tĩnh, thật lâu sau đó, âm thanh khô khốc vang lên: “Đứa bé được bao lâu rồi?”

“…… Mười một tuần.”

Đây là đứa bé đầu tiên của cậu và Thẩm Thư Vân, đứa bé mới chỉ ở trên đời mười một tuần —— nó còn chưa thấy được ánh mặt trời và ánh trăng, cũng chưa biết được  xuân hạ thu đông thế nào, cứ như vậy lẻ loi đi rồi, thậm chí trước khi nó đi, hai vị phụ thân ai cũng không biết nó từng tồn tại.

Không biết nó là bé trai hay bé gái? Nếu là con gái, cậu nhất định mua cho bé rất nhiều váy lụa nhỏ xinh đẹp, Thẩm Thư Vân khéo tay sẽ tết cho bé rất nhiều bím tóc đẹp. Nếu là con trai, bọn họ có thể cùng nhau mang bé đi chơi bóng rổ, luyện quyền anh……

Thẩm Thư Vân nhắm hai mắt, không biết suy nghĩ gì. Ninh Vãn ngồi gần chút, nắm tay Thẩm Thư Vân, đặt ở trong lòng bàn tay ấp nóng những đầu ngón tay lạnh lẽo, miễn cưỡng nhếch môi cười: “Thư Vân, quá khứ…… cứ để nó qua đi đi, chúng ta còn trẻ, sẽ lại có con.”

Thẩm Thư Vân lông mi run rẩy, không trả lời.

Ngày hôm sau buổi sáng, có người gõ cửa phòng bệnh.

Ninh Vãn đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên thấp bé, phía sau dắt theo một thiếu niên cao gầy, thiếu niên nhấp môi, dần dần cúi đầu.

Hai người kia không phải lần đầu tiên cậu thấy, ngày hôm qua buổi chiều cũng đã gặp qua hai mẹ con này, chỉ là khi đó Thẩm Thư Vân chưa tỉnh, Ninh Vãn nói khéo hẹn bọn họ hôm nào lại đến.

“Vào đi.”

Ninh Vãn nghiêng người, chừa khoảng cách cho họ vào.

Trong tay phụ nữ xách theo rất nhiều trái cây, thiếu niên cũng xách theo một bịch sữa bò, bọn họ đem đồ đặt ở trên bàn, Thẩm Thư Vân giương mắt, đối diện với ánh mắt bất an của nó, ký ức hôm qua như biển dâng, bụng nhỏ hiện tại lạnh lẽo, ẩn ẩn đau, Thẩm Thư Vân như bị cái gì đột nhiên đâm, co rúm rũ mắt, nuốt xuống vị chua trào lên cổ họng.

“Thầy ơi, thực xin lỗi, đứa nhỏ này thật sự làm ngài phiền toái, thật sự thật sự thực xin lỗi.” Phụ nữ đứng trước giường bệnh Thẩm Thư Vân, giơ tay đánh đứa con đang lấm lét sau lưng, đẩy lên phía trước, “Con còn không mở miệng nhanh xin lỗi thầy!”

Thiếu niên bị đẩy lên chẳng biết làm sao, đứng trước mặt Thẩm Thư Vân, cũng sợ hãi đỏ vành mắt. Chuyện Thẩm Thư Vân sinh non ngày hôm qua nó đã biết, biết mình gây đại họa, tự biết đuối lý, nếu Thẩm Thư Vân thật truy cứu, hậu quả này gia đình đơn thân căn bản không thể chối bỏ.

“Thầy, thầy ơi, thực xin lỗi……”

Ngón tay Thẩm Thư Vân nắm chặt chăn đơn, chiếc chăn vải bông bị mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay làm ướt nhẹp.

“Thầy Thẩm, đây đều lỗi của chúng tôi, chúng tôi nguyện ý gánh trách nhiệm, bao gồm phí nằm viện và bồi thường……”

“Không cần,” Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, thứ anh đã mất đi vốn dĩ không thể dùng tiền đổi trở về, “Lời xin lỗi của hai mẹ con tôi nhận, hai người về đi.”

Hai mẹ con hai mặt nhìn nhau, người mẹ xấu hổ lại nan kham, còn muốn nói gì, Ninh Vãn tiến lên một bước, thân ảnh cao lớn che trước mặt Thẩm Thư Vân, hơi hơi cúi đầu, giọng nặng nề: “Hai vị, mời trở về, chúng tôi sẽ không truy cứu.”

Ninh Vãn rõ ràng có ý đuổi khách, vì thế hai mẹ con chỉ có thể khom lưng sau đó yên lặng rời phòng bệnh.

Cửa đóng lại, phát ra một tiếng giòn vang.

Thẩm Thư Vân như mất sức lực, nửa ngồi ở trên giường, vành mắt dần dần đỏ.

Ngày hôm qua cho tới hôm nay, lần đầu tiên rơi lệ.

Ninh Vãn ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng ôm anh: “Muốn khóc thì khóc đi, đừng nhịn.”

“Ninh Vãn, có phải em rất kém cỏi hay không, không phải là một thầy giáo tốt?” Giọng Thẩm Thư Vân đã pha lẫn nghẹn ngào, “Nếu em là một thầy giáo tốt, vừa rồi em phải an ủi học sinh kia, em phải nói, không sao đâu, đừng tự trách, em cũng không phải cố ý…… Chính là em phát hiện mình không thể nào làm được như thế.”

Anh khẽ hít lấy từng ngụm khí, tựa hồ như vậy có thể đem nỗi đau đã đâm rễ vào lòng nhổ lên, nhưng hốc mắt vẫn khô ráo, vẻ ngụy trang mạnh từng chốc từng chốc phá thành mảnh nhỏ.

Ninh Vãn ôm Thẩm Thư Vân, nhẹ nhàng xoa xoa lưng anh, từng câu từng chữ cực nghiêm túc nói: “Đừng nói như vậy…… Em cũng là người, không cần yêu cầu cao với chính mình như vậy. Phàm là người, đều có thất tình lục dục, lại có ai có thể hoàn toàn dựa theo ‘ hẳn là ’ mà làm đâu? Lại nói, trên đời này làm gì ‘ hẳn là ’ đâu?”

Thẩm Thư Vân ôm bả vai Ninh Vãn, cuối cùng không chịu được nữa mà khóc lớn.

“Em chỉ cần là chính em thôi, Thư Vân” Giọng Ninh Vãn ôn nhu như gió đêm mùa hè “Chỉ cần em mệt mỏi, cứ quay đầu nhìn…… anh vẫn mãi ở nơi đây chờ em.”

Hết chương 18