Edit: Phong Nguyệt

Lục Ý bắt đầu luống cuống, mặc kệ tất cả, tự đẩy cửa ra.

Cửa không khóa.

Trên giường nhô lên một đoàn, ánh sáng soi vào phòng, vẽ một vệt dài trên mặt đất.

Lục Ý vội vàng đến bên giường, nhẹ nhàng gọi: “Cố Diễn.”

Cố Diễn ngủ trên giường, điều hòa mở cực thấp, miệng gió đối diện giường, anh trùm chăn, mặt trắng bệch, mi mắt khép lại, đóng lại sự thờ ơ của ban ngày.

Thậm chí có vẻ có chút yếu ớt đáng thương.

Lục Ý nhìn bộ dáng này của anh, chẳng biết tại sao có chút mềm lòng, tựa như một góc nào đó trong đáy lòng sụp đổ.

Cậu cúi người xuống, lay Cố Diễn: “Cố Diễn?”

Mí mắt Cố Diễn giật giật.

Lục Ý sờ trán của anh, phát hiện anh quả thật phát sốt.

Cố Diễn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Lục Ý, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

Lục Ý quan sát anh một chút, đi tìm điều khiển từ xa, tăng nhiệt độ điều hòa, sau đó lại đi xuống lầu cầm nhiệt kế, nước, thuốc, băng dán hạ sốt.

Lục Ý để mấy thứ này trên bàn: “Đo nhiệt độ trước đi, xem có nghiêm trọng không, nếu nghiêm trọng thì đi bệnh viện.”

Cố Diễn ngồi dậy, đại khái sốt đến lợi hại, giọng khàn khàn: “Sao cậu lại quay về đây?”

Anh nhớ mình chỉ gọi điện thoại cho trợ lý, nhưng không nhớ rõ có kết nối được không.

Nghe câu hỏi này, Lục Ý cũng không thấy kỳ quái, chỉ thầm nghĩ quả nhiên gọi nhầm số.

“Thật ngại quá để cậu thất vọng rồi” Lục Ý bình tĩnh đưa nhiệt kế cho anh, “Ngài chấp nhận tạm đi. Lần sau nhớ cẩn thận hơn, đừng gọi nhầm cho tôi nữa.”

Cố Diễn không nói chuyện, nhận lấy nhiệt kế, thấp giọng cảm ơn.

Lục Ý kéo ghế ngồi bên giường, nhìn anh đo nhiệt độ.

Yết hầu Cố Diễn không quá thoải mái, ho khan hai tiếng, lấy tay che miệng.

“Cố thiếu gia, mạo muội hỏi một câu, “ Lục Ý nhìn anh, không khống chế được mở miệng hỏi, “Những thường thức cơ bản này cậu cũng không biết làm sao cậu sống được tới giờ vậy?”

Say xỉn không biết về phòng ngủ lại ngủ trên ghế salon một đêm, kết quả gặp lạnh phát sốt, cũng không chịu nghỉ ngơi, không ngừng làm việc, biết bản thân không khỏe còn mở điều hòa thấp như vậy, chưa kể còn ngủ dưới đầu gió.

Người nọ ngại mạng mình dài sao? Hay cảm thấy thân thể mình quá tốt?

Cố Diễn đầu đau như búa bổ, nhắm mắt lại dựa đầu giường: “Cát nhân tự có thiên tướng*…”

*Cát nhân tự có thiên tướng: Người tốt sẽ được trời phù hộ.

Cát nhân tự có thiên tướng?

Có bệnh không, có chết không đều xem ý trời? Xem ông trời có chiếu cố không à?

Lục Ý bị chọc đến tức cười, hít sâu mấy cái mới có thể miễn cưỡng hồi phục tâm tình.

Cố Diễn lại ho khan, một hồi mới bình tĩnh lại, cả khuôn mặt hồng hồng.

Lục Ý yên lặng ngồi một bên nhìn, không nói câu nào.

Chờ đến lúc, Lục Ý lấy nhiệt kế ra xem, Cố Diễn sốt 38 độ 7.

“Uống thuốc đi! “ Lục Ý đưa thuốc cho anh.

Không biết Cố Diễn có sốt đến hồ đồ không, vừa nhìn thấy đống thuốc kia, xoay người muốn kéo chăn tiếp tục ngủ: “Không cần, tôi tự khỏe lại.”

Cố Diễn cảm thấy mình có siêu năng lực sao?

Sao vừa ngã bệnh lại cứng đầu như vậy? Y chang một đứa trẻ, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.

Cứ không thích uống thuốc, nói thế nào cũng không nghe.

Lục Ý hơi cảm thấy mệt tâm: “Cậu không thể tự khỏe lại được.”

“Không” Cố Diễn đưa lưng về phía cậu, “Tôi có thể”

Cố Diễn vừa nói vừa ho khan.

Lục Ý: “…”

Lục Ý ngẩng đầu nhìn trần nhà, chậm rãi hít một hơi, chợt cậu để thuốc sang một bên, sau đó xé miếng dán, dán lên trán Cố Diễn.

Cố Diễn nhắm mắt lại, cuộn mình, ý thức có lẽ còn mơ hồ, để mặc Lục Ý muốn làm gì thì làm.

Lục Ý ở bên giường trông anh, qua nửa giờ, cậu lại đo nhiệt độ cho Cố Diễn.

Lúc này nhiệt độ đã có xu hướng giảm xuống, Lục Ý hơi yên tâm, cậu đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, nhún khăn mặt, sau đó vắt khô, lau người cho Cố Diễn.

Cố Diễn ngủ đến mê man, không hề hay biết.

Sau khi làm xong hết thảy, Lục Ý cũng có chút mệt nhọc, từ từ ngã xuống mép giường.

Có thể là thật sự mệt mỏi, Lục Ý ngủ thiếp đi.

Ký ức quay về mấy năm trước, cậu nhớ tới một cậu nhóc ngã bệnh, sốt còn nghiêm trọng hơn Cố Diễn, chị gái của nó không có bên cạnh, tất cả do Lục Ý chăm nom, suốt mấy hôm liền không chợp mắt.

Cậu nhóc thân thể suy nhược nhiều bệnh, liên tục phát sốt ho khan, Lục Ý khi đó không có đồng nào, ở nhờ nhà bọn họ, chị nó bận rộn, Lục Ý đương nhiên gánh trọng trách chăm sóc cậu bé.

Chăm nom đến quen, đứa bé kia sau khi bị bệnh thì kén ăn, Lục Ý bị nó ép luyện ra một thân trù nghệ, cũng mài ra tính kiên nhẫn chăm sóc người khác.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Ý nghe thấy một âm thanh hỏi cậu: “Sao cậu lại ở đây?”

Lục Ý cố gắng mở mắt ra tìm kiếm chủ nhân của âm thanh này, dụi dụi mắt, còn chưa tỉnh lại, theo bản năng tưởng mình đang chăm sóc trẻ nhỏ, bật thốt: “A Tiêu, uống thuốc chưa?”

Cố Diễn ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc nhìn Lục Ý.

Sau đó lại nhìn sang ly nước và thuốc trên bàn.

Thì ra Lục Ý xem anh… là người khác mà chăm sóc?

“Em ngủ trước đi …” Lục Ý  tựa như nỉ non, mắt từ từ khép lại, “Chờ lát nữa anh sẽ đến…”

Còn ngủ chung?

A Tiêu này và Lục Ý có quan hệ như thế nào?

Cố Diễn nhướng mày.

Một lát, anh lấy thuốc trên đầu giường uống.

Uống thuốc xong anh liếc nhìn người đang ghé vào mép giường, mắt thấy Lục ý sắp sửa té xuống giường, anh nhanh chóng chộp lấy cánh tay của cậu.

Lát sau, Cố Diễn xuống giường, một tay đặt dưới đầu gối Lục Ý, một tay đặt ở trên lưng cậu, ôm lên.

Cơ thể Lục Ý gầy gò, không nặng, ôm trong tay không có cảm giác gì.

Cố Diễn ôm cậu, chuẩn bị mang cậu về phòng mình, nhưng vào lúc này, đầu cậu chệch sang, vô ý cọ bả vai Cố Diễn, hơi thở phả vào cổ anh, nhẹ giọng: “Diễn ca.”

Cố Diễn dừng bước.

Lục Ý dường như vô thức gọi, mang theo chút mệt mỏi, cẩn thận nghe, thậm chí còn có thể nghe ra một chút ủy khuất.

— Cậu dùng giọng điệu này mà nói: “…Em rất nhớ anh.”

Tay đang đang khoác lên người Cố Diễn không tự chủ được buông xuống.

Cố Diễn không nói chuyện, thậm chí duy trì tư thế này một lúc lâu.

Hơi thở người nọ đều đều ổn định, có lẽ rất mệt mỏi,ngủ rất say.

Những từ này như hòn đá nhỏ ném vào mặt biển yên ả, tạo thành những gợn sóng xao động, lại càng lúc càng mãnh liệt như muốn tuông trào.

— Tựa như bất kể ở thời điểm nào, một câu nói của Lục Ý luôn làm cho anh không thể phản kháng.

Bất luận là sáu năm trước hay sáu năm sau.

Đều không ngoại lệ.