Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 20: 20 Cô Nương Cầu Xin Nàng Mang Ta Đi

Thời gian vô tình lặng lẽ trôi, để chấp niệm ngấm vào xương tủy nén lại trong tiếng thở dài...

Lúc ấy giữa mùa đông giá rét, chỉ có hoa mai kiêu ngạo vươn mình nở rộ.

Những bông hoa nhỏ xinh đẹp lung linh, dịu nhẹ trong sáng tựa như hạt sương buổi sớm, yêu kiều thanh khiết làm đắm say lòng người.

Phong cảnh tươi đẹp hữu tình, đằng xa có thiếu niên khoác áo bào đen, tuấn mỹ đến câu hồn đoạt phách.

Hắn lặng lẽ đứng nơi góc khuất, dõi theo thiếu nữ đang ngẩn ngơ ngắm nhìn những bông hoa mai mới nở.

Thiếu nữ quên đi giá lạnh mà nhẹ nhàng đón lấy những bông tuyết trắng xinh rơi xuống.

Thiếu niên lặng im dõi theo hành động của nàng, gương mặt từ lạnh lùng như băng trở nên nhu hòa mềm mại.

Để rồi thế gian yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe tiếng trái tim của thiếu niên đập điên cuồng trong ngực.

Cuồng phong nổi lên, mang theo bão tố...

Cho đến khi màn đêm bao phủ, thiếu niên dựa vào ánh trăng mà ngắm nhìn thiếu nữ đang say giấc nồng.

Hắn như bị thôi miên, ban đầu chỉ dịu dàng khẽ gạt những sợi tóc vương trước gương mặt nàng, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn khẽ cúi người muốn hôn nàng thiếu nữ đang say ngủ.

Có lẽ là thiếu nữ đang mơ thấy ác mộng, đôi mày của nàng khẽ chau lại, hàng mi cong rợp nhè nhẹ lay động, tựa những con bướm xinh đẹp chuẩn bị vỗ cánh bay đi.

Nhất Dạ vì hành động nhỏ ấy của nàng mà hoảng hốt, hắn bỗng giật mình tự hỏi bản thân đang định làm gì.

Sau đó, hắn vì những hành động ngày càng kì lạ của bản thân đối với nàng, mà suy nghĩ vẩn vơ đến một đêm mất ngủ.

Hắn cũng chẳng biết rằng, bản thân đang buông thả mà sa ngã vào ái tình.

Nực cười làm sao, nàng chỉ vô tình bất chấp tính mạng của mình mà cứu hắn một lần, đổi lại là hắn vướng vào lưới tình, cả đời ôm mối chấp niệm cuồng si, tìm mãi không ra lối thoát.

Tạo hóa đôi khi lại trêu ngươi con người như vậy, chỉ là tiếc thay, tình chưa kịp nở, đã vội vỡ tan!

*************

Vân Mặc có cảm giác xương cằm bị người ta siết chặt đến muốn bóp vỡ, nàng đau đớn đến nhíu mày, hoang mang mở mắt.

Gương mặt của người trước mắt rất gần khiến nàng giật mình.

Trong đầu hiện nàng hiện lên cái tên "Nhất Dạ".

Không đúng, cảm giác của nàng đối với thiếu niên trước mắt cực kì xa lạ.

Đến khi định thần lại, nàng chỉ thấy thiếu niên trước mắt tuy có gương mặt bảy phần giống Nhất Dạ, nhưng khí chất lại mong manh dễ vỡ, chỉ sợ một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến thiếu niên xinh đẹp này biến tan.

Căn phòng ẩm thấp, cả người Vân Mặc run lên vì lạnh.

Việc nàng bị bắt trói đến đây, chẳng cần nghĩ nhiều, nàng có thể khẳng định liên quan đến Nhất Dạ.

Nhưng kẻ bắt nàng muốn lợi dụng gì ở nàng? Bản thân nàng có gì để người ta tìm chút giá trị nhỏ nhoi?

- "Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh."

Giọng thiếu niên mang theo vài phần chán ghét.

Cổ họng Vân Mặc khô khốc, một câu cũng không nói được.

Cảm giác sợ hãi khi lần đầu tiên gặp Nhất Dạ bỗng tái hiện trong tâm trí nàng, đối với thiếu niên có gương mặt bảy phần giống Nhất Dạ, mảnh vụn quá khứ đan xen hiện tại, trong một khắc Vân Mặc không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ?

Nàng quả thật muốn phát điên rồi, người trước mắt này, có ý gì đây?

Qua ánh mắt đen thẫm của thiếu niên, nàng cảm nhận được tâm tư của thiếu niên không tốt đẹp như vẻ bề ngoài của chàng.

Chàng tựa như một đóa bạch liên hoa hiểm độc.

Bề ngoài ngụy tạo nên vẻ vô hại, trong trắng và dễ vỡ, nhưng lòng dạ thì sâu vô cùng.

- "Ngươi có muốn thoát ra khỏi đây không?"

Giọng thiếu niên hờ hững nhưng êm dịu quyến rũ lòng người, mang theo hương vị đặc trưng khó tả.

Vân Mặc cảm thấy hoang mang bối rối.

Thiếu niên xinh đẹp chỉ đơn thuần là cứu giúp, hay chính chàng là người bắt cóc nàng?

Ánh mắt đen thẫm của thiếu niên nhìn chẳng ra hờn giận.

Từng suy nghĩ lưu chuyển trong đầu, bất tri bất giác, Vân Mặc khẽ gật đầu.

Môi mỏng thiếu niên cong lên thành một vầng trăng nhạt, chàng lấy dao cứa đứt sợi dây, sau đó dẫn Vân Mặc ra ngoài.

Dưới ánh sáng mặt trời, Vân Mặc nhận ra gương mặt của chàng tái nhợt như sắp chết.

Nốt ruồi son đỏ chói nơi khóe mắt diễm lệ vô song làm gương mặt chàng thêm phần yêu dị.

Rõ ràng được thả tự do, nhưng Vân Mặc chẳng biết đi đâu.

Nàng không kìm được nhớ lại ánh mắt âm lãnh của thiếu niên, cảm thấy so với việc bị trói trong căn phòng kia, việc tự sinh tự diệt ở thế giới xa lạ này còn khó hơn gấp nghìn lần.

Xung quanh bốn bề cô quạnh, chỉ thấy tuyết rơi lác đác.

Cảnh tượng cô đơn đến hiu hắt, Vân Mặc bỗng thấy nhớ Nhất Dạ đến vô cùng.

Càng đau lòng hơn, dường như chỉ cần rời xa hắn, nàng lập tức trở thành một con chim non gãy cánh yếu ớt, không người chở che.

Vân Mặc hít sâu một hơi, khẽ siết chặt bông tuyết vừa mới đậu trong tay.

Cũng không biết bây giờ, cơ thể của Nhất Dạ đã có chuyển biến tốt hay chưa?

Buổi hôm sau, Lam mới phát hiện Vân Mặc đã biến mất.

Lý trí dường như đã bị tức giận ăn mòn.

Kẻ hắn bắt là kẻ có ý nghĩa cực kì quan trọng với chủ nhân, thế nên hắn đã ủy thác cho Vũ để mắt tới Vân Mặc.

Vũ là một thiếu niên xinh đẹp mà chủ nhân mới thu nhận gần đây, chủ nhân có giao cho hắn bồi dưỡng Vũ.

Tuy được chủ nhân ủy thác bồi dưỡng, nhưng lâu dần khi tiếp xúc với Vũ, Lam nhận ra Vũ chỉ là ẩn nấp dưới vẻ bề ngoài nhu nhược vô hại, còn tâm tư và tài năng của Vũ thì sâu không đáy.

Vì vậy, hắn rất tin tưởng Vũ, giao cho Vũ trọng trách quan trọng khi hắn đang làm nhiệm vụ quan trọng là ẩn trong bóng tối làm con cờ của Lệ phi, nhưng Vũ đã đáp trả sự tin tưởng của hắn thế nào?

Chính là Vũ để lạc mất một kẻ sức trói gà còn không chặt.

Lam tức giận sai người đòi Vũ tới.

Thiếu niên xinh đẹp sau đó xuất hiện trước mặt Lam, với vẻ bề ngoài nhu nhược muốn người chở che ngàn năm không đổi.

Có lẽ thời tiết khắc nghiệt làm gương mặt chàng tái nhợt như sắp chết, tuy nhiên khí chất của chàng lại trầm ổn thong dong.

Lam chán ghét vẻ giả dối mà Vũ dựng lên, kẻ âm ngoan hiểm độc này còn muốn diễn trò gì nữa đây? Hắn gằn giọng hỏi Vũ.

- "Sao ngươi lại để tên thái giám đó chạy mất? Ngươi có biết, sau khi chủ nhân phát hiện ra sự quan tâm của điện hạ dành cho tên thái giám đó, chủ nhân đã muốn chính tay mình kết liễu hắn không?"

Giọng nói của Vũ mong manh như sắp gãy, chàng khẽ nói.

- "Ồ, vậy ư?"

Ha, vẻ bi thương muốn rơi lệ của người trước mặt, là để ai xem? Lam chẳng mảy may dao động, hắn rút kiếm ra, kề vào cổ Vũ.

Giọng nói của Lam lạnh băng, tựa như chỉ cần Vũ trả lời trái ý hắn, lập tức chiếc cổ mảnh khảnh của Vũ sẽ bị cứa đầy máu tươi.

- "Ngươi muốn phản bội chủ nhân à?"

Dáng người Vũ lung lay như muốn vỡ tan, chàng cười khổ.

- "Từ lúc cầu xin đi theo nàng, mạng của ta đã là của nàng rồi, còn có thể phản bội nàng ư?"

Đúng là Vũ đã hứa sẽ trung thành với nàng tuyệt đối, nhưng con người thì ai cũng nảy sinh tham vọng.

Nhất là trong khoảnh khắc nào đấy, Vũ đã biết yêu, muốn khát khao độc chiếm nàng.

Dù ước mộng này cực kì xa vời, hiện thực đã định đoạt sẵn nàng là khổng tước xinh đẹp trên cao, chàng là bày tôi thấp hèn quỳ ở dưới đất...Lại tựa như bao người thèm khát tất thảy của nàng nhưng chẳng bao giờ được chạm tới, chỉ si ngốc vì nàng mà như thiêu thân lao vào tử ngục.

Chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Nhưng bản tính hẹp hòi của Vũ tuyệt không cho phép, rằng người chàng thầm yêu, lại mến thương kẻ khác.

Chàng ghen tị đỏ mắt với vị hoàng tử trong mộng của nàng, lại nghe tin nàng muốn chính bản thân kết liễu người thương của vị hoàng tử ấy, chàng tự hỏi, việc lấy mạng người thương của vị hoàng tử đó cần chính nàng phải ra tay ư?

Chỉ e, vị trí của vị hoàng tử ấy trong trái tim của nàng, chẳng đơn thuần là cảm nắng nhất thời, mà là yêu đến cuồng si mất rồi.

Nghĩ đến đấy, cơn tức giận của Vũ bộc phát như muốn ăn mòn lý trí của chàng.

Trái tim cũng vì vậy mà nhức nhối đau buốt tới tận tâm can.

Vì thế lần đầu tiên, chàng tự ý trái mệnh lệnh của Lam, thả người kia đi...

Chàng không thể giết Vân Mặc, vì chàng dù để người khác phát hiện ra vẻ độc ác của bản thân, cũng tuyệt đối không muốn Hạ Nhã Tịch biết được mặt đen tối nhơ nhuốc của chàng.

Hơn nữa, nếu kẻ đó là tình địch của nàng, vậy thì càng không thể chết mà nhất định phải tồn tại.

Tuyết rơi lả tả...Kí ức của chàng cuốn theo làn tuyết, bỗng nhiên xoay vần.

Lúc ấy, một toán người vây quanh đả thương Vũ, chàng đã chịu đựng đến cực hạn khi phải diễn vẻ dịu dàng nhu nhược, sát khí lóe lên ở đáy mắt chàng, đến khi chàng định vung ám khí từ trong tay áo kết liễu bọn chúng, thì một cô nương váy đỏ xinh đẹp diễm lệ bất ngờ xuất hiện dưới ánh trăng.

Lần đầu tiên, có người che chở cho chàng.

Cho đến khi cô nương váy đỏ quay đầu lại, vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng khiến chàng ngơ ngẩn.

Đến khi chàng bật thốt muốn nàng đem chàng theo cùng, nàng quyến rũ mị hoặc cười hỏi.

- "Ngươi không sợ ta ư?"

Giọng nói của nàng cũng tuyệt vời như vẻ đẹp của nàng, dễ dàng làm người khác trầm mê.

Nàng hỏi cũng thật kì lạ.

Nàng giết người để bảo vệ chàng, chàng sao có thể sợ nàng được đây? Nếu nói vì chứng kiến nàng giết người không chớp mắt mà cho rằng chàng sợ hãi nàng, vậy thì nàng sai rồi.

Trái ngược với vẻ bề ngoài mong manh của chàng, chàng còn có thể tàn nhẫn hơn nàng gấp bội.

- "Lại nói, mang ngươi theo, ta có lợi ích gì kia chứ? Ta cần gì mạng sống của ngươi?"

Dứt lời, nàng lạnh lùng xoay người.

Vũ hoảng hốt nắm chặt lấy vạt áo của nàng, lần đầu tiên không phải diễn kịch để che mắt người đời mà thực sự hèn mọn cầu xin, chàng khản giọng nói.

- "Cô nương, cầu xin nàng, mang ta đi với, chuyện gì nàng muốn ta cũng sẽ nguyện ý thực hiện giúp nàng!"

Lời cầu xin hèn mọn của chàng, rơi vào tai Hạ Nhã Tịch, tựa như ma chướng.

Những ngón tay thon dài, trắng bệch gầy gò đến lộ cả khớp xương của chàng, cố gắng bám vào vạt áo của nàng không ngừng run rẩy...

Xung quanh hai người, gió rít gào như muốn nổi một trận cuồng phong.

Tuy rằng có vô số kẻ cam tâm tình nguyện chết vì nàng, nhưng vẻ yếu ớt mỏng manh của chàng đã làm trái tim lãnh khốc của nàng mềm lại.

Gương mặt bảy phần giống Nhất Dạ đang hèn mọn cầu xin nàng khiến trong một khắc, rượu che mờ đi lý trí, làm nàng ảo tưởng rằng vị hoàng tử cao ngạo nào đó đang lấy lòng nàng.

Lần đầu tiên Hạ Nhã Tịch phá vỡ nguyên tắc, thở dài gật đầu.

Lại nói về Vân Mặc, sau khi được Vũ thả đi, nàng lang thang bước trong vô định.

Trong tay Vân Mặc siết chặt con dao nhỏ mà Nhất Dạ đã trao cho nàng, nàng thầm thở dài nếu cứ tiếp tục thế này, cũng không phải là cách hay.

Nàng không cam tâm sẽ chết vì đói và lạnh, nhưng nàng cũng không nguyện ý cứ đứng im và chờ đợi.

Và có lẽ trời cao đã nghe thấu tiếng lòng của nàng.

Từ đằng xa, Vân Mặc bỗng thấy có một đoàn người tới gần.

Ánh mắt nàng lóe lên tia mừng rỡ.

Nàng dùng hết sức mình bước về phía đoàn người kia.

Theo như quan sát của nàng, có lẽ đoàn người ấy là một nhóm vũ ca từ nơi phương xa về kinh thành sinh sống.

Vũ Thành dường như đang hiện lên trước mắt.

????????uyệ???? chí????h ở ﹎ ???????? Um????????uy????????﹒v???? ﹎

Vân Mặc, nàng gặp may rồi!

- -------------------

P/S: cuối cùng thì ở kiếp này cũng sắp đến hồi kết của bạo quân x thái giám, còn người đọc thì mình vẫn cố gắng viết tiếp, cảm ơn bạn đã theo dõi mình tới tận đây.