Giải quyết xong chuyện Nhất Diệp cùng Trục Nhật, Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm một hơi. Gió đông thổi đến lạnh buốt, hắn chỉ mặc tiết y hơi run rẩy, kéo kéo vạt áo, xoay người muốn về phòng nghỉ ngơi.

Nào biết mới vừa quay đầu lại, Tiểu Thất nhìn thấy, phải nói là cảnh tượng khiến người kinh hãi đến da đầu đều run lên.

“Sư, sư huynh… Ngươi về từ lúc nào?” Thanh âm Tiểu Thất cũng run run.

Lan Khánh cả người là máu, đứng ở lối vào tiểu viện. Trong tay hắn túm dây thừng buộc chặt gà rừng, đầu vài con gà trong đó đã bị cắn rụng, thân mình co rút co rút rung lên.

Lan Khánh miệng đầy máu tươi, đôi mắt cũng màu đỏ. Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm lạnh hơn cả gió đông, trực tiếp khiến Tiểu Thất run lẩy bẩy.

Lan Khánh nói: “Từ lúc ngươi nói để tên kia thích ngươi, không để ý đến đoàn loạn trướng nữa, dẫn hắn quay về Phù Hoa cung tiêu dao.”

“…” Tiểu Thất run run hỏi: “Ta có nói hai chữ ‘tiêu dao’ sao?”

“Trong lòng ngươi không phải nghĩ thế sao?” Lan Khánh cười nịnh một cái, tay cầm gà giơ lên, sau đó vận nội lực, đột nhiên vang lên một tiếng “phanh” thật lớn, chuỗi gà trong tay toàn bộ nổ bung, biến thành một đống vụn thịt. Máu gà, thịt miếng, gan, ruột toàn bọ phụt ra đương trường, văng đến trên tường ở một bên, cũng bám lại trên gương mặt trắng nõn cùng một thân ô y của Lan Khánh.

Lan Khánh nói: “Hôm nay ta ở trên núi chạy cả ngày mới chọn được mấy con gà rừng phì ú, vốn muốn mang về cho ngươi ăn, nhưng nếu ngươi muốn về Phù Hoa cung, cũng muốn để tên kia thích ngươi, vậy gà này khỏi đưa ngươi cũng được.”

Nói xong xoay người, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Lúc thấy sắc mặt Lan Khánh, trong lòng Tiểu Thất chính là chấn động, hơn nữa khi Lan Khánh nói lời kia, vẻ mặt thống khổ không cam lòng còn mang theo thương tâm khiến lồng ngực hắn tức khắc nhói đau, hắn vội vàng chạy tới trước.

“Sư huynh ngươi hiểu lầm rồi.” Tiểu Thất bắt lấy cổ tay Lan Khánh, muốn kéo người lại.

“Buông ra!” Lan Khánh gầm nhẹ. Hắn vùng khỏi tay Tiểu Thất, cũng không quản phía trước có gì liền đấm đá bừa bãi đi thẳng.

“Sư huynh!” Tiểu Thất quát to một tiếng.

Lan Khánh không thấy đằng trước, chỉ nghĩ phải ly xa nơi này, kết quả đi được hai bước, đầu liền đập phải một đạo tường thấp bê ngoài viện tử, bởi vì lực đạo quá mạnh, lập tức “không” một tiếng một lớn.

Lan Khánh đau đến cả người ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm trán choáng váng.

“Đụng rồi phải không? Bị đụng có nặng không, ta xem xem, mau để ta xem xem!” Tiểu Thất khẩn trương vặn tay Lan Khánh xuống.

Ngay tại lúc này, đạo tường phía trước phát ra thanh âm quỷ dị, đầu tiên là phách lý ba lạp rất nhỏ, tiếp đó bỗng dưng ầm ầm ầm, cả bức tường đổ sụp.

Tiểu Thất nghẹn họng nhìn trân trối.

“Ô ô…” Lan Khánh hút hút mũi, đau đến nước mũi cũng chảy xuống.

“Nãi nãi cá hùng, bị đụng mạnh như vậy, đầu óc chắc không bị đập phá hư chứ?” Tiểu Thất vừa sốt ruột vừa khẩn trương nhìn trán Lan Khánh, nhưng đầu đập đổ tường không hiểu làm bằng gì, vậy mà chỉ sung đỏ một chút, ngay cả rách da đổ máu cũng không có.

Lo âu cẩn thận nhìn một phen, cuối cùng lấy ra thương dược rịt một tầng, lại nhè nhẹ thổi thổi phía trên, Tiểu Thất lo lắng hỏi: “Sao rồi, còn đau không? Nếu đau quá, ta gọi đại phu tới xem một chút được không?”

Choáng váng trong óc bởi vì đụng tường mà nổi lên qua đi, Lan Khánh ngẩng đầu, hướng lên trên phiêu mắt liếc Tiểu Thất một cái, hắn hừ một tiếng, không thèm nói chuyện với Tiểu Thất.

Lan Khánh hàm lệ không tiếng động lên án, Tiểu Thất thật sự chịu không nổi Lan Khánh như vậy, tâm hắn thoáng cái hoàn toàn mềm nhũn, âm giọng cũng không cứng rắn được nữa, hắn nhẹ nhàng nói: “Có phải rất đau hay không? Ai, ngươi trộm nghe ta nói làm gì, tường cũng sụp, nhất định rất đau. Ta giúp ngươi xoa bóp được không? Đã thoa dược, nắn nắn dược sẽ phát huy nhanh hơn, cũng sẽ không đau như vậy, ta xoa bóp được không?”

Lan Khánh không để ý tới Tiểu Thất, chỉ ngồi chồm hỗm trên mặt đất hai tay khoanh trước ngực, sau đó đem mặt xoay đi.

Tiểu Thất đau lòng xoa nắn một chút chỗ vừa thoa dược cho Lan Khánh, xoa đều toàn bộ dược.

Lan Khánh hừ một tiếng, nói: “Giúp ta xoa làm gì, ta đau chết cũng là chuyện mình ta, ngươi không phải yêu thương cái tên Nhật Nhật gì đó kia hơn sao, muốn cùng hắn về Phù Hoa cung, không cùng ta trở về Quy Nghĩa huyện sao? Ngươi xoa ta làm gì, muốn xoa bóp đi tìm hắn kìa!” Tiếp theo tỏ vẻ đứa nhỏ nổi cáu, gạt phắt tay Tiểu Thất.

Tiểu Thất cũng không tức giận, chỉ nhẫn nại tái vươn tay ra, lại giúp Lan Khánh xoa xoa.

Lan Khánh tái gạt tay, Tiểu Thất tái giương tay.

“Trần Tiểu Kê!” Lan Khánh cả giận nói.

“…” Tiểu Thất ấp úng vài tiếng, sau nói: “Mới rồi ngươi đụng đầu, quả thực như muốn đụng nát tâm ta, trong tâm ta ngoại trừ ngươi không có khả năng chứa người khác, sao ngươi đã cho rằng ta thích Trục Nhật? Lúc nãy nói tòan bộ chỉ để kích Nhất Diệp thôi, ta vì phiền trong lòng mới nói vậy…”

Tiểu Thất giải thích, Lan Khánh liền sững cả người.

“Cho nên ngươi vẫn thích ta?” Lan Khánh hỏi.

“… Ân.” Tiểu Thất gật đầu.

“Ta biết mà!” Nhãn tình Lan Khánh sáng lên, nổi cáu tới nhanh đi cũng nhanh, vừa nghe Tiểu Thất vẫn là của mình không biến thành của người khác, lập tức cười tươi.

“Ai…” Tiểu Thất cảm thấy người này cười quả thực tựa như phóng pháo hoa trên mặt, cực kỳ sáng lạn.

Lan Khánh còn nói: “Vì sao ngươi phiền lòng? Là ai khi dễ ngươi sao? Không cần sợ, có Tiểu Hắc đại nhân ta ở đây, ai dám khi dễ gà yêu của Tiểu Hắc đại nhân, ngươi nói đi, ta lập tức đánh vỡ đầu hắn giống vừa rồi đánh nổ đầu gà.” Hắn thề son sắt.

“…” Tiểu Thất cũng không thể nói người làm cho hắn phiền lòng chính là vị Tiểu Hắc đại nhân trước mắt này đây.

Tiểu Thất bất đắc dĩ kéo người dậy, nói: “Toàn thân đều là máu cùng vụn thịt gà, về phòng rửa sạch trước đã! Nếu không, để người khác trông thấy, người ta còn tưởng rằng phát sinh thảm án gì.”

“A.” Sau đó, Lan Khánh ngoan ngoãn để Tiểu Thất kéo đi.

Bởi vì lần này Tiểu Thất trở lại, cho nên, đại nhân hắn cũng không tức giận nữa. Tiểu Thất muốn hắn làm gì, hắn cũng sẽ phối hợp.

Dường như cũng đụng phải mũi, cho nên trên đường về phòng, hai dòng máu mũi liền chảy xuống, Tiểu Thất cả kinh chanh chóng thay Lan Khánh bịt mũi cầm máu.

Sai hạ nhân đưa tới một bồn nước ấm, Lan Khánh chưa trở về khách phòng mà ở lại trong phòng Tiểu Thất.

Cả phòng nhiệt khí mờ mịt, Lan Khánh an phận ngồi trong bồn tắm tùy ý Tiểu Thất dùng gáo múc nước thay hắn tắm rửa, đổi hai lần nước cuối cùng cũng tắm sạch cho Lan Khánh đầy người máu gà.

Lan Khánh lấy tay vỗ mặt nước, miệng nhẹ nhàng ngân nga, Tiểu Thất không nghe cũng biết Lan Khánh đang hát cái gì.

“Của ta, của ta, toàn bộ là của ta…” Lan Khánh ngâm như vậy.

Vừa nãy sau khi nhìn thấy gương mặt tái mét cùng thần sắc bi thương của Lan Khánh, Tiểu Thất đã hiểu bản thân đời này không thể buông xuống người này.

Hắn quan tâm Lan Khánh, mà Lan Khánh cũng quan tâm hắn.

Cho dù sau này bệnh tình Lan Khánh có tiếp tục lặp lại, sẽ lại quên mất hắn, nhưng Tiểu Thất tin tưởng chỉ cần mình lưu lại bên cạnh người này, người này nhất định còn có thể nhớ ra hắn lần nữa.

Lời Lan Khánh từng nói Tiểu Thất đều nhớ rõ, người này từng nói sẽ đối tối với hắn, mà hứa hẹn kia cũng luôn luôn được thực hiện, so với sự tàn nhẫn lúc mới tương kiến, tính tình Lan Khánh cũng vì hắn đã sửa không biết bao lần.

Lan Khánh có khả năng làm được như thế, Bách Lý Thất hắn sao không thể thông cảm một chút cho bệnh tình của người kia.

Nhân sinh mà, có ai tránh được không ngừng dậy sóng, hắn cũng đã quen Lan Khánh bỗng dưng điên điên dại dại, bỗng dưng cuồng tính, huống chi nếu hắn thực sự ly khai người này, ngày sau người này liệu có ai tới chăm sóc, có ai tới đề phòng hắn xằng bậy, ai tới hộ hắn nửa đời sau bình yên.

Một viên Bích Ly Châu này đó, hắn bị buộc đến bên người này.

Nhưng trải qua mỗi ngày ở chung, từ hết thảy mọi thứ người này cho hắn, Tiểu Thất cảm thấy lời thề ngày ấy đã trở thành mong muốn trong lòng hắn. Hắn thật sự thật sự muốn cứ tiếp tục ở bên Lan Khánh như vậy, bảo hộ hắn một đời bình an, hai người cùng nhau đến bạch đầu giai lão.

Đã thích, vậy thích đi.

Bách Lý Thất hắn đã hiểu rõ.

“Tốt lắm, tắm sạch rồi, đứng lên mặc y phục đi!” Tiểu Thất lấy khăn tới.

Lan Khánh không chút che chắn từ trong nước đứng lên, một thân da thịt trơn nhẵn, thân tuyến rắn chắc, đôi mắt hiện thủy quang, hai gò má mang theo hồng nhuận do hơi nước ấm bốc lên.

Lan Khánh như vậy, trong nét ngây thơ lại mang theo một tia quyến rũ, đôi phượng mâu nhẹ nhàng liếc Tiểu Thất, khóe miệng cười nhàn nhạt, Tiểu Thất liền đỏ mặt, ánh mắt không biết nên nhìn vào chỗ nào, chân tay có chút luống cuống.

“Sao ta lại cảm thấy gnươi rất quen hầu hạ người? Ngay cả thay người tắm rửa đều làm thuận tay như vậy? Hả? Trước kia ngươi thay ai tắm rồi?” Trong thanh âm tô từ của Lan Khánh mang theo sự hung tợn.

Tiểu Thất vội vàng dùng khăn cuốn người, sau đó đưa Lan Khánh ra khỏi bồn tắm nói: “Đại nhân oan uổng a, tiểu nhân đời này là lần đầu tiên hầu hạ người ta tắm rửa.”

Lan Khánh đi đến trước giường ngồi xuống: “Nếu để ta biết ngươi thay ai khác làm việc này, nhất định phải chết.”

“Người nào chết, người tắm hay được tắm?” Tiểu Thất hỏi.

Lan Khánh liếc Tiểu Thất: “Cả hai đều chết.”

“Ai…” Tiểu Thất nói: “Ta thật sự chưa từng giúp người khác tắm.”

“Hừ.” Lan Khánh ứng thanh như vậy.

Tiểu Thất gọi người mang bồn tắm ra ngoài, sau khi hơi nước trong phòng tán đi, hắn cầm tiết y lại gần, nói: “Đây là y phục sạch sẽ, ngươi thay đi!”

Lan Khánh chậm rãi đứng lên, khăn trùm trên người liền rơi xuống. Hắn phiêu mắt liếc Tiểu Thất, nói: “Ngươi tới thay.”

Tiểu Thất lại nhìn thấy thân thể mỹ nhân xích lõa, cả người lại run lên.

“Ách…” Mắt hắn không biết nên nhìn vào đâu.

Lan Khánh nhìn thoáng người này, cảm giác không thoải mái nhiều ngày tất cả đều tan thành mây khói. Chỉ cần Tiểu Thất cùng hắn nói chuyện, tâm tình hắn sẽ tốt lên, vì thế hắn mang theo ý cười tiến sát lại, cắn miệng Tiểu Thất một chút.

Mặt Tiểu Thất có chút hồng, nói xong: “Không mặc y phục sẽ lạnh.”

Nhưng khi tay Tiểu Thất chuyển đến muốn thay hắn mặc tiết y vào, Lan Khánh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người Tiểu Thất truyền đến, trong lòng rung động, khàn giọng nói: “Ta đột nhiên không muốn mặc.”

Lan Khánh ôm lấy Tiểu Thất, trước tiên nhẹ nhàng hôn Tiểu Thất một chút, làm hại tay Tiểu Thất ở phía sau hắn không biết nên ôm lại hay là tiếp tục giúp hắn mặc y phục.

Lan Khánh mặc kệ Tiểu Thất, tiếp theo lần thứ hai hung hăng hôn môi Tiểu Thất, đầu lưỡi dùng sức khiêu khai miệng Tiểu Thất, liếm hàm răng hắn, đầu lưỡi ấm áp ma xát, sau đó đẩy ngã xuống giường cả người nhào tới, lập tức bắt đầu giở trò cởi y phục Tiểu Thất.

“Sư, sư huynh…” Tiểu Thất lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, liên tục nói lắp.

Lan Khánh ngừng, cặp mâu tử mang theo hào quang bình tĩnh nhìn vào mắt Tiểu Thất. “Sao?” Hắn hỏi.

“Ai… Ngươi là muốn… ấy ấy sao?” Tiểu Thất xấu hổ hỏi.

“Ngươi cứ nói đi?” Lan Khánh dùng hạ thân mình húc Tiểu Thất một chút.

Tiểu Thất run lên. Hạ thân Lan Khánh không biết từ khi nào đã cứng rắn, vừa nãy tắm rửa vẫn còn hảo hảo, không ngờ tới sau lại như vậy, với Tiểu Thất mà nói, thật sự là khiếp sợ không thôi.

“…” Tiểu Thất đỏ mặt, lát sau mới nói: “Không tốt đâu… Phòng Nhất Diệp ngay cạnh phòng ta, huống chi tường nơi này mỏng, có động tĩnh gì đều bị nghe nhất thanh nhị sở, hay là ngươi nhẫn một chút, chúng ta quay về nha môn rồi tái ấy… được không?”

Lan Khánh cầm lấy một tay không biết nên đặt ở đâu của Tiểu Thất khoát lên vai mình, một tay thì chế trụ, trực tiếp kéo xuống phía dưới đặt phía trên nơi sưng đến phát đau của hắn.

“Ngươi cho là đã như vậy, ta còn có thể chờ sao?” Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, sau đó chậm rãi lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người. Hắn dùng tiếng nói ôn nhu tô từ tận xương của hắn: “Bằng không, trước tiên ngươi giúp ta xoa nắn tốt lắm, ngươi trước tiên nắn nắn, xem nó có đáp ứng không rồi nói sau.”

“Xoa… xoa nắn?” Tiểu Thất cả khuôn mặt đỏ lựng.

Lan Khánh kéo tay Tiểu Thất, thăm dò vào dưới tiết khố của mình. Lòng bàn tay ấm áp đụng tới phân thân nóng bỏng, Tiểu Thất run rẩy một chút, Lan Khánh thì cúi đầu rền rĩ một tiếng.

Lan Khánh mị nhãn như tơ, thản nhiên liếc Tiểu Thất, tiếp đó, Tiểu Thất cũng không biết mình trúng tà gì, Lan Khánh không bắt buộc hắn, hắn lại thật sự cầm lấy vật kia của Lan Khánh, từ từ vuốt ve lên xuống.

Thở dốc từ khinh thiển hóa nồng trọng, động tác tay cùng tứ chi quấn lấy cũng từ thong thả trở nên kịch liệt.

Ngay khi phân thân Lan Khánh khiêu động vài cái, Tiểu Thất cho đã đến lúc hắn phát tiết, Lan Khánh đột nhiên cười với Tiểu Thất, tà khí nói: “Thực không có biện pháp, nó cùng ta nói nó không đáp ứng, cho nên ta sẽ không đợi.”

“A?” Tiểu Thất cũng bị Lan Khánh sờ đến động tình một mảnh mơ hồ, không rõ Lan Khánh đang nói gì.

Lan Khánh hôn Tiểu Thất, đầu lưỡi quét qua hai răng nanh nhỏ trong miệng Tiểu Thất, sau đó lại quấn lấy đầu lưỡi hút mút, tay phía dưới nhanh chóng kéo tiết khố Tiểu Thất xuống, lại nâng đầu gối Tiểu Thất lên, sau đó cả người sát nhập giữa hai chân hắn, tiếp theo cũng không nói một tiếng, thắt lưng ưỡn thẳng, đem phân thân sưng tựa như thiết trụ vùi vào trong cơ thể Tiểu Thất.

“Ân…” Đau đớn thình lình xảy ra làm cho Tiểu Thất rên một tiếng, nội bích chặt chẽ cũng vì bỗng nhiên bị xâm nhập mà gắt gao siết lấy Lan Khánh.

Lan Khánh nguyên bản tên đã ở trên dây bị Tiểu Thất kẹp như vậy, giật mình một cái, lập tức bắn trong cơ thể Tiểu Thất.

Lan Khánh sảng khoái thở ra một hơi, sau đó dùng gương mặt cọ cọ Tiểu Thất. “Có phải rất đau hay không?”

Tiểu Thất thở hổn hển, thanh âm nghẹn nơi cổ họng, không có cách nào đáp lời.

Lan Khánh thở ra nói: “Nhưng mà ta thật thoải mái…”

“Ô…” Đáng giận. Tiểu Thất khóc không ra nước mắt. Sao hắn lại mềm lòng gặp trúng người này, thật sự là tự mình chịu tội.

Lan Khánh ngừng không bao lâu, không mất một hồi, phân thân trong cơ thể đã có dấu hiệu sống lại, hắn chậm rãi rút ra, tái chậm rãi tiến vào, lần này có trọc dịch lúc trước lưu lại, ra vào cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Lan Khánh hôn miệng Tiểu Thất thỏa thích, liền chuyển trận địa đến lỗ tai Tiểu Thất. Đôi tai Tiểu Thất mềm mềm lại có chút dẻo, cắn vào hương vị phi thường hảo.

Lan Khánh cắn, hôn, ngậm, động tác dưới thân cũng càng lúc càng hung mãnh hơn, thắt lưng Lan Khánh dao động dao động, tốc độ kia cực nhanh quả thực khiến Tiểu Thất khó có thể chống đỡ.

Rên rỉ từng chút từng chút tràn ra nơi cổ họng, mang theo một chút khàn khàn, một chút ngọt lịm. Khóe mắt Tiểu Thất bị buộc trào nước mắt, hai tay siết chặt lưng Lan Khánh, Lan Khánh mang trên mặt nụ người làm người ta mê say, càng không ngừng hôn hắn, cắn hắn.

Trên người Tiểu Thất bị in lại rất nhiều ngân tích sâu đậm, đại biểu hắn đời này đều thuộc về một người.

Mà người kia, cũng vĩnh viễn đều thuộc về hắn.

“Tiểu Thất…” Lan Khánh thấp giọng gọi tên hắn.

Âm giọng như nước, như nước ôn nhu.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh hai ngày liên tục không ra khỏi cửa phòng, ba bữa cơm đều là hạ nhân đưa tới cửa, tái do Lan Khánh lấy vào.

Đến ngày thứ ba Tiểu Thất vác theo tay nải cùng Lan Khánh hiện ra ở đại thính, Nhất Diệp vừa thấy hắn, sắc mặt biến hóa khó lường thật sự làm… Tiểu Thất ngay cả tâm muốn chết cũng có…

Đã nói vách tường mỏng…  quả thực bị nghe hết…

Sau khi cáo biệt Nhất Diệp, Lan Khánh mang theo Tiểu Thất hướng về Quy Nghĩa Huyện.

Trên đường, Tiểu Thất cùng Tiểu Xuân thư từ qua lại vài lần, kể tình huống trước mắt của Lan Khánh. Tiểu Xuân gửi lại dược phương, nói là cho Lan Khánh dùng dưỡng thân mình, quẻ khảm lúc trước nói Lan Khánh chịu đựng không quá ba năm đã qua, kế tiếp hảo hảo chăm sóc là được. Mà phong thơ cuối cùng, còn báo lại Tiểu Xuân đã về tới Thần Tiên cốc, nói trong cốc mọi người đều khỏe mạnh, bảo Tiểu Thất không cần lo lắng.

Hồi trình lần này, Lan Khánh không vội vã gấp rút chạy về, dọc đường đi cùng Tiểu Thất đi một tí ngừng một tí, nơi này nhìn nhìn nơi kia ngó ngó, trong lòng Tiểu Thất bởi vì không có sự tình lo lắng nên cũng thoải mái rất nhiều, liền cùng đại sư huynh nhà hắn tùy ý đi loạn. Vì thế đến lúc trở lại Quy Nghĩa huyện, đã qua gần ba tháng.

Trở lại nha môn vừa vặn là ngày hưu mộc, nha môn không làm công.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh một bước vào nha môn, Oa Tử cùng Cái Tử đang vẩy nước quét sân ngẩng đầu nhìn thấy hai người bọn họ lập tức kinh ngạc kêu to chạy vào bên trong, một bên chạy một bên la: “Thất ca đã trở lại— Đại nhân, Nam tiên sinh, Kim ca Trung ca Báo ca Quốc ca, thất ca đã trở lại—”

Toàn bộ nha môn lập tức nổ tung, hơn nữa quả thực là hoan thiên hỉ địa, vài tiểu bộ khoái cao hứng hô: “Thất ca Thất ca!” Thiếu chút nữa muốn treo pháo hoa ngoài cửa, đốt chúc mừng Tiểu Thất trở về.

Thi Vấn cùng Nam Hương đang dùng cơm cũng chạy ra. Thi Vấn thấy Tiểu Thất, trong mắt tràn đầy vui mừng, gật đầu nói: “Hảo, trở về là tốt rồi!”

Nam Hương thì ngậm cười nói: “Công tử vất vả.”

“Hanh hanh.” Lan Khánh nói: “Cũng không quá vất vả.”

Kim Trung Báo Quốc trong ban phòng đánh mã điếu nghe thấy tin tức cũng chạy ra, bọn họ thấy Tiểu Thất, vui mừng nghênh đón, mỗi người một quyền đánh vào ngực Tiểu Thất.

An Quốc giận cười nói: “Tử tiểu tử, chịu trở lại a?”

Trần Báo nói: “Ta đã nói mà, Tiểu Đầu Nhi không thấy xác định chắc chắn là do đi tìm Tiểu Thất, đã bảo các ngươi đừng nóng vội.”

Đinh Kim cười nói: “Hai người các ngươi nhất định cũng đói bụng, ta đi phân phó phòng bếp làm vài món.”

Lý Trung thì cảm động không nói ra lời, hắn nhìn Lan Khánh, lại nhìn nhìn Tiểu Thất, vỗ vỗ vai Tiểu Thất, một lúc lâu mới tìm được thanh âm: “Tốt lắm tốt lắm, chung quy là đến được vân khai kiến nguyệt minh.” Sau đó hàm lệ nói với Lan Khánh: “Về sau cần phải hảo hảo đối hắn a!”

Lan Khánh lại hanh hanh hai tiếng nói: “Ta vốn đã hảo hảo đối hắn!”

Tiếp đó Tiểu Trư không biết có phải ngửi thấy mùi Tiểu Thất mà vọt ra từ trong nha, ở bên chân Tiểu Thất mạnh cọ mạnh sát, “hầu hầu” kêu không ngừng.

Tổ điểu Lan Khánh cùng Tiểu Thất dưỡng thì chim to mang theo chim nhỏ đứng ở đằng trước mái hiên, chiêm chiếp kêu, ngắm bọn họ.

Tiểu Thất một tay ôm Tiểu Trư, nhếch môi cười nói với mọi người đối diện: “Không đi thì không biết đại gia được người kính yêu như vậy, nhìn xem, không chỉ toàn bộ trên dưới nha môn, ngay cả Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh đều tự mình ra nghênh đón ta, đại gia ta cũng thật có mặt mũi a!”

Tiếp theo một đám người thất chủy bát thiệt kể lể nha môn mấy ngày nay không có hai tôn đại thần bọn hắn, trộm xem, Quy Nghĩa huyện không biết đã biến thành bộ dáng gì nữa. Hơn nữa gần đầy lại xảy ra vài án tử chưa giải quyết, Thi đại nhân cũng đang lo lắng không biết giải quyết thế nào, hiện nay hai người bọn họ trở về thật tốt.

Chỉ cần mọi người trong nha môn liên thủ, trên dưới một lòng, vô luận trọng án chưa giải quyết gì đó, đại tặc tiểu tặc gì đó, nhất định đều có thể đánh đâu thắng đó, đem đại án từng cái trinh phá, sau đó hoàn cho oan giả công bằng, cho dân chúng an bình.

Năm sau, Thi vấn vì liên tiếp phá kỳ án, được đề bạt thăng ba cấp quan, cũng phụng mệnh triều hồi kinh. Nhưng vì nhớ nhung dân chúng trong hạt, khéo léo cự tuyệt điều lệnh. vẫn ở lại Quy Nghĩa huyện như trước.

Mùa đông, triều đình cho người tới tuyên chỉ, mang theo một thanh Thượng Phương bảo kiếm có thể trên trảm hôn quân dưới trảm nịnh thần, mà người tiếp chỉ là Thi Tiểu Hắc.

Thánh chỉ viết: “Thi Tiểu Hắc có công cứu giá, hơn nữa kỳ phụ Thi Vấn một lòng vì dân không mang tới quyền cao chức trọng, đặc biệt phong Thi Tiểu Hắc là nhị phẩm tuần án ngự sử, ban thưởng một thanh Thượng Phương bảo kiếm, có thể thay mặt thiên tử tuần thú thiên hạ, trợ cha bình oan xử án, tất cả quan lại không được gây trở ngại. Khâm thử—“

Từ đó về sau, Quy Nghĩa huyện ngoại trừ có một huyện lệnh đại nhân, lại thêm một tuần án ngự sử đại nhân.

Hai người thanh như nước, minh như gương, mắt như đuốc sáng, công chính nghiêm minh. Một cha một con, được dân chúng xưng tụng “Thi thanh thiên”, chỉ cần có hắn tồn tại, nhân gian tất thấy thanh thiên; con được xưng là “Tiểu thanh thiên”, mặc có có điểm điên điên, bất quá cho tới nay đều vì dân.

Lại thêm sư gia Nam Hương đa mưu túc trí thông minh tuyệt đỉnh, cùng Tứ đại kim cương Kim Trung Báo Quốc võ công trác tuyệt, còn có Trần Thất dịch dung thuật không ai bằng ngày trước quang vinh thăng bộ đầu, cùng Tiểu Trư và tiểu điểu truy tung thuật đứng đầu. Nha môn thanh thủy này, bắt sạch gian tà, trừ sạch ác bá, vì một tiểu huyện lụi bại nơi tây nam xa xôi vốn giặc cỏ đạo phỉ mọc thành bụi, mang đến an hòa thái bình trước nay chưa từng có.

(hoàn chính văn)