Bách Luyện Thành Tiên

Chương 69: Tọa sơn quan hổ đấu

Trong mắt hai người tràn đầy vẻ ngẩn ngơ. Thi vương lại phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên người đột nhiên bốc lên một tầng hỏa diễm màu đỏ thẫm.

Tầng hỏa diễm kia hừng hực thiêu đốt khiến khối băng bắt đầu tan nhanh ra.

Trương Dực càng trợn mắt há mồm. Hỏa diễm này giống với Thuần dương Đan hỏa nhưng lại có thêm một phần tà khí, tuy nhiên uy lực cường đại vô cùng, có thể phá tan Bắc Cực Hàn Băng của lão.

Đây không phải thi vương bình thường! Chẳng lẽ là quái vật đã biến dị?

Trong mắt Trương Dực bắt đầu sinh ý thối lui nhưng đúng lúc này thi vương lại phát ra một tiếng gầm vang, linh lực ngưng tụ cùng một chỗ hóa thành hai tấm Ngân võng trùm tới phu phụ họ Trương.

"Không ổn!"

Trương Dực sợ hãi vội tế ra Hồ lô màu xanh rồi đánh ra một đạo pháp quyết. Ngay lập tức cuồng phong gào thét, hồ lô xoay tròn rồi vô số lưỡi phong đao bắn nhanh ra nghênh đón tấm lưới màu bạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thực lực Trần Vũ kém hơn tự nhiên không dám khinh thị. Ngọc dung tỏ vẻ ngưng trọng đồng thời hai tay múa may. Hỏa Linh Ty lần nữa phát ra hào quang đem thân thể nàng bao bọc lại.

Một trận âm thanh bạo liệt truyền ra. Mắt thấy Ngân võng đã bị Phong đao phá tan. Trương Dực vừa nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên như là cảm ứng được điều gì xoay người lại la hoảng:

"Sư muội!"

Chỉ thấy lúc này cương thi đã phá băng mà ra, thân ảnh như quỷ mị đánh tới Trần Vũ.

Quầng sáng hộ thân của Trần Vũ chỉ cản được Ngân võng, lúc này đã bị lợi trảo của cương thi xé thành hai nửa.

Thấy quái vật hiện ra trước mặt, Sắc mặt Trần Vũ không còn chút máu. Muốn tránh đã không kịp, chỉ miễn cưỡng khẽ lách thân sang một bên.

Rốp một tiếng! sau đó là tiếng một tiếng rên khẽ, Tuy không bị phá nát tâm phế nhưng xương quai xanh nơi bả vai trái của nàng đã lợi trảo xuyên thủng. Máu tươi bắn cả lên dung nhan xinh đẹp.

Thấy thế trên khuôn mặt xấu xí của cương thi hiện nụ cười lạnh lùng, đang định đánh ra một kích đoạt mạng đối phương thì Hàn Lân Kiếm chói mắt tản ra linh lực kinh người đã chém tới trước mặt. Hiển nhiên Trương Dực đã dùng bí pháp nào đó gia tăng pháp lực.

Chỉ thấy thân ảnh cương thi nhoáng lên đã tránh sang một bên. Trên mặt không chút sợ hãi, vẫy lợi trảo đem Bích Ngọc Đao thu về.

Bên kia toàn thân Trương Dực đang ở trong một tầng lam quang rực rỡ khiến người không dám nhìn thẳng.

"Sư muội..nàng không sao chứ!"

"Ta không sao!"

Trên trán Trần Vũ tràn đầy mồ hôi to như hạt đậu, đau đến sắc mặt méo xệch, tuy nhiên giữ được mạng nhỏ đã là may mắn.

"Muội ở bên cạnh nghỉ tạm. Đợi ta báo thù cho nàng."

Ban đầu Trương Dực không định cùng cương thi đánh tới ngươi chết ta sống, tuy nhiên nó đã đả thương đạo lữ của lão thì máu phải trả bằng máu. Thân là nam tử mà không thể bảo vệ được nữ nhân của mình thì còn gì là thể diện.

Lão nhìn thoáng qua đối phương lạnh nhạt mở miệng:

"Ngươi đã tu hành ngàn năm chắc sẽ hiểu lời của ta, phải chăng Lữ sư đệ chết vào tay ngươi. Sao ngươi có thể sử dụng bổn mạng pháp bảo Thúy Ngọc Đao của hắn?"

Cương thi nghe xong thì nghiêng đầu nở nụ cười hết sức quái dị, âm thanh chói tai của nó vô cùng kỳ lạ, giống như là tiếng kim thiết vang lên.

"Ngươi là nói là gã bạch y tu sĩ hai ngày trước xâm nhập động phủ bổn vương sao. Khắc khắc, kim đan của hắn thật là món khoái khẩu với ta..."

"Cái gì, ngươi đã sát diệt Lữ sư đệ để đoạt kim đan của hắn?" Trương Dực nắm chặt bàn tay, ánh mắt lộ vẻ căm hận.

Có điều Cương thi xem như không thấy, ánh mắt tham lam nhìn đối phương: "Hai người các ngươi cũng có kim đan thì mau dâng cho bổn vương. Ta nhấm nháp thì tu vị sẽ đại tăng, như vậy cũng không thèm thôn phệ huyết nhục các ngươi làm chi."

Nói xong nó điểm một chỉ về phía pháp bảo trên đỉnh đầu. Thúy Ngọc Đao hóa thành một đạo lục quang bổ thẳng về phía Trương Cánh.

"Yêu vật, to gan!" Lúc này Trương Dực đã giận quá hóa cười:

"Hoa ngôn như vậy mà không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi sao, lại vọng tưởng muốn chiếm đoạt kim đan của ta." Đồng thời lão thao túng Hàn Lân Kiếm đón đỡ Bích Ngọc Đao.

Thì ra yêu vật này đã thôn phệ Kim đan của Lữ sư đệ nên có thể thao túng Bích Ngọc Đao. Vừa rồi nó hấp thụ tinh khí của nhiều tu sĩ chắc chắn là đang tu luyện một bộ tà công ma pháp nào đó.

Nghĩ đến đây Trương Dực có chút hồi hộp, lão quyết định tốc chiến tốc thắng tránh đêm dài lắm mộng. Chỉ thấy miệng lão lẩm nhẩm niệm chú ngữ, tầng lam quang quanh thân càng sáng lên chói lọi, hai lòng bàn tay hướng vào thành hình cầu rồi hét lớn một tiếng: "Thu!"

Vù một tiếng, Hàn Lân Kiếm giáng một đòn mạnh đánh bạt Thúy Ngọc Đao rồi bay trở về trong cơ thể lão giả. Chỉ thấy vẻ mặt Trương Dực hết sức thống khổ, trên trán toát đầy mồ hôi, toàn bộ thân thể run rẩy dữ dội.

Rống!

Đột nhiên lão phát ra tiếng gầm gừ giống như dã thú, lúc này lam quang quanh thân chói lòa như một vầng thái dương màu lam.

Ở một bên Trần Vũ lo lắng nhìn trượng phụ còn cương thi vẫn đứng bất động tại chỗ, huyết sương vụ quanh thân nó lưu chuyển liên hồi như đang thi triển bí thuật quỉ dị nào đó.

Nấp ở nơi bí mật Lâm Hiên đem linh lực vận đến hai mắt xuyên qua lam quang, cảnh tượng lọt vào mắt khiến hắn thầm giật mình kinh hãi.

Chỉ thấy lúc này thân thể Trương Dực đã mọc ra vô số vẩy màu lam, nhanh chóng duỗi dài hóa thành một lão Bạch Hổ.

Thần thông gì thế này?

Thời gian Lâm Hiên bước vào tiên đạo cũng không ngắn nhưng chưa thấy tình cảnh quỉ dị như vậy. Trước mắt đương nhiên không phải huyễn thuật mà chính là một loại thần thông đặc biệt nào đó.

Toàn thân Quái hổ do Trương Dực biến thành được bao bọc bởi một lớp vảy phiến màu lam, trên lưng còn có một đôi cánh dài tới mấy trượng. Trong mắt lóe ra hung quang bạo ngược.

Thi vương thấy thế cũng khá kinh ngạc rít lên một tiếng. Thúy Ngọc Đao với tốc độ cực nhanh chém sang đối phương. Có điều khóe miệng quái thú lại lộ vẻ nhạo báng. Đôi cánh đập vù một tiếng, thân hình tan biến tại chỗ đồng thời tạo ra hai lưỡi Phong Đao dài hơn trượng bắn tới cương thi.

Thúy Ngọc Đao chém vào khoảng không nhưng thấy Phong đao công tới cương thi cũng không thèm né tránh. Tầng huyết sương vụ như có thông linh cuồn cuộn lưu chuyển. Lưỡi phong đao xuyên vào trong lại không chút phản hồi, như lấy bánh bao thịt mà ném chó.

Sau một thoáng Quái thú đã xuất hiện cách Cương thi ba thước. Nó nổi giận gầm lên một tiếng phóng vào huyết vụ. Rất nhanh thân ảnh đã biến mất ở trong.

Chỉ một thoáng sau bên trong truyền ra tiếng hí rống cùng gầm gừ chấn động điếc tai, Thanh âm cực kỳ thê lương liên tiếp lớn dần vang vọng ra, không rõ là của quái thú hay cương thi.

Lâm Hiên lặng lẽ thả ra thần thức theo dõi nhưng lại bị huyết sương vụ phản chấn bắn trở về.

Lúc này khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng của Trần Vũ lại bao phủ thêm một tầng hắc khí nhàn nhạt. Vết thương trên vai dù đã cầm máu nhưng đen kịt, hiển nhiên là đã trúng thi độc.

Với tu vị của nàng phải dùng linh lực toàn thân mới áp chế được thi độc, tự nhiên không thể tương trợ trượng phu.

Lát sau tiếng hí rống đột nhiên ngừng lại đồng thời huyết sương vụ quay cuồng dữ dội, mặt ngoài giống như nham thạch nóng chảy sôi lên sùng sục. Theo tiếng nổ nhỏ lốp bốp huyết vụ bắt đầu bành trướng thành một quả khí cầu cực lớn.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn như sấm động bên tai, huyết sương vụ nổ tung hiện ra thân ảnh hai quái vật. Thấy cả hai đang quay cuồng vật lộn cắn xé khiến da đầu Lâm Hiên ngứa ngáy. Không biết Trương Dực thi triển bí pháp gì nhưng độ luận độ hung bạo còn vượt cả cương thi!

Cảnh tượng tuy quỉ dị nhưng vẫn nhìn ra quái hổ đang chiếm thế thượng phong. Thân thể Cương thi cứng rắn tới mức chống đỡ được pháp bảo nhưng nanh nha lợi trảo của Quái hổ lại sắc bén đến biến thái, đã dàng cào xé thân thể đối phương. Hơn nữa lực đạo của nó còn mạnh hơn, cận chiến vật lộn lại khiến Thi vương liên tiếp thoát lui.

Thấy thế Lâm Hiên trợn tròn mắt còn Trần Vũ thì lộ vẻ tươi cười. Bí pháp Hóa Thần Thú của trượng phu nàng chính là một bí thuật của thượng cổ tu sĩ, nhìn đơn giản nhưng tu luyện vô cùng gian nan. Đầu tiên nhất định phải có một kiện bổn mạng pháp bảo.

Lại nói ở cảnh giới Trúc Cơ Kỳ và Linh Động Kỳ thì sử dụng Linh khí, sau khi Kim Đan đại thành thì tu sĩ có thể thao túng Pháp bảo.

Pháp bảo vốn có nhiều loại, trong đó quan trọng nhất bổn mạng pháp bảo, chính là dùng chân nguyên trong cơ thể không ngừng bồi dưỡng. Khắc ấn kí của chủ nhân lên đó. Cho dù người khác chiếm được nhưng nếu chưa tế luyện thì không thể vận dụng.

Tu sĩ cấp cao đều chọn pháp bảo có uy năng lớn nhất, thần thông mạnh nhất mà mình có làm bổn mạng pháp bảo. Với tinh lực có hạn, thì một tu sĩ chỉ có thể bồi dưỡng ra một kiện bổn mạng pháp bảo mà thôi.

Loại thứ hai là pháp bảo thông thường không có ấn ký chủ nhân. Nếu người khác cướp được vẫn là dễ dàng khu sử.

Còn loại thứ ba chính là cổ bảo của cổ tu sĩ trong truyền thuyết, loại này có uy lực vô cùng cực đại. Từ thượng cổ lưu truyền tới nay nên số lượng thưa thớt, tám chín phần đều bị lão quái Nguyên Anh kỳ chiếm đoạt.