Bách Luyện Thành Tiên

Chương 148: Địa Thánh Linh Phù

Nguyệt Nhi tự nhiên không cho đối phương thời gian suy xét. Hai tay ngọc múa may một hồi như hồ điệp xuyên hoa. Những đóa Bạch cốt u hỏa xanh biếc lập tức bạo mở biến thành một tấm hỏa võng cực lớn chụp xuống đầu Chu Tước.

Trên hỏa võng còn có vô số âm khí đan xen, lại truyền ra tiếng quỷ khóc thê lương khí thế bất phàm.

Chu tước thấy vậy không dám đón đỡ. Hai cánh vẫy một cái muốn tránh qua nhưng hắc sắc quang nhận đã cực nhanh bắn tới.

Vốn không kịp trốn Chu Tước đành dừng lại, phát ra một vòng bảo hộ đỏ thẫm ngoài thân. Chỉ thấy khóe miệng Nguyệt Nhi cười châm chọc. Đưa tay nhẹ nhàng điểm một cái về phía hỏa vân.

Vù một cái hỏa vân kia nhanh chóng bắn tới đem Chu tước phủ vào trong.

Nhất thời ma khí cuồn cuộn xen lẫn tiếng hí rống phẫn nộ của thánh thú. Rất nhanh tiếng hí đã bị tiếng quỷ khóc lấn át.

Nhìn thấy cảnh này sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên đại biến. Hai tay ngoắt một cái đang muốn thi triển bí pháp khác thì đột nhiên thân hình lắc lư, lồng ngực như bị đại chùy kích trúng. Sắc mặt tái nhợt không huyết. Vừa thoáng qua y đã cảm ứng thần thức liên hệ cùng Chu tước đã bị đứt.

Nguyệt Nhi vẫy tay một cái đem ma vân bay trở về. Chỉ thấy bên trong trống rỗng nào còn bóng dáng của Chu tước.

Vẻ mặt Trương Thái Bạch đầy kinh sợ còn Lâm Hiên thì hưng phấn dị thường. Tứ Thánh Thú Kiếm Trận của đối phương này mặc dù uy lực phi thường nhưng hắn và Nguyệt Nhi liên thủ thực lực vẫn mạnh mẽ hơn.

Lúc này Chu tước đã bị diệt. Ba thánh thú còn lại không thể gây ra uy hiếp được nữa.

Nguyệt Nhi lại thao túng ma vân hướng tới Bạch Hổ đang bị vây khốn bởi Phược Tiên Cầu ...

Cùng lúc đó Thiết Giáp Quái Mãng dù khó ứng phó nhưng Âu Dương Cầm Tâm đâu phải Ngưng Đan Kỳ tu sĩ tầm thường. Qua một hồi kịch chiến cuối cùng đã bị pháp bảo của nàng chém bay cả ba cái đầu.

Thấy cảnh này Trương Thái Bạch tay chân phát lạnh. Trong lòng đã bắt đầu sinh ý tẩu vi, có đánh tiếp cũng không có cơ hội chiến thắng. Quân tử báo mười năm chưa muộn, món nợ ngày hôm nay đành phải gác lại.

Người này cũng là một thân kiêu hùng. Hạ quyết tâm thì không chút chần chờ vung tay ra, lập tức trên thân thể Huyền vũ cùng Thanh Long bắn ra những đạo bạch quang óng ánh, sau đó tự nổ thành mười thanh phi kiếm.

Những phi kiếm này như cá nhỏ bơi vào tay áo của y. Sau đó Thái Bạch kiếm tiên quay đầu hóa thành một đạo bạch quang nhằm phía đông chạy trốn.

Thấy vậy sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống đưa tay vỗ vào túi trữ vật, kim sắc chợt lóe. Một tấm lục phù hiện ra trước mắt.

Linh phù này chừng cỡ bàn tay tỏa ra kim quang lóng lánh. Nhìn qua đã thấy bất phàm.

Vật này Lâm Hiên thu được trong động phủ của tà tu Nguyên Anh Kỳ ở Thập đại vạn sơn. Cùng với Thú hồn bảo và phù văn cổ thuẫn là ba bảo vật trong đó.

Vật này trân quý thế nào thiết nghĩ có thể tưởng tượng ra.

Lâm Hiên vốn chưa từng sử dụng nó. Linh phù uy lực tuy lớn nhưng phong ấn một lượng linh lực nhất định. Mỗi lần dùng thì uy năng của nó bị giảm đi, Lâm Hiên luôn lưu lại để phòng vệ tính mạng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không lấy ra.

Về lai lịch của Linh phù này Lâm Hiên từng xem qua trên thượng cổ cổ tịch.

Mặc dù cũng là địa giai linh phù nhưng lại cực kỳ hiếm thấy. Uy năng của nó cực đại có thể sánh với một kích của tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ.

Phương pháp chế tạo sớm đã thất truyền. Ở thời kỳ thượng cổ cũng chỉ có rất ít chế phù đại sư dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể luyện chế ra.

Nó được gọi là Địa Địa Thánh Linh Phù!

Thời khắc mấu chốt này, Trương Thái Bạch đương nhiên không thể lưu lại. Với tư chất của người này rất có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ. Lâm Hiên sao có thể lưu lại một cường địch như vậy.

Do dự một chút hắn đem Địa Thánh Linh Phù tế lên. Vù một tiếng Linh phù không gió tự cháy hóa thành một kim sắc quang cầu cỡ đầu người huyền phù trên tay Lâm Hiên.

Kim quang lấp lánh không ngừng tản ra linh khí kinh nhân. Trong mắt Lâm Hiên hiện một tia sát khí. Phát ra thần thức truy theo Thái Bạch kiếm tiên.

"Phá!"

Theo tiếng quát nhẹ của hắn. Một đạo Nguyệt Nha Nhận to cỡ hai trượng bắn nhanh ra. Tốc độ nhanh không tưởng gần như là vừa rời tay đã bắn ra hơn ngàn trượng.

Thái Bạch kiếm tiên vốn có thần thức mạnh mẽ. Nhận thấy hiểm cảnh thì sắc mặt y trầm xuống. Không kịp nghĩ ngợi tay áo bào chém ra. Hơn mười đạo kiếm quang bắn nhanh ra ngăn trở quang nhận kia.

Có thể đem quang nhận cổ quái kia phá hủy là tốt nhưng không như y mong muốn. Quang nhận gần như là sức mạnh cực đại. Hơn mười đạo kiếm quang bỗng chốc bị chém thành vô vàn điểm tinh quang.

Trương Thái Bạch kinh hãi định thò tay vào túi trữ vật nhưng dị biến nổi lên, tốc độ quang nhận trong nháy mắt lại tăng lên gần gấp đôi.

Gần như là trong nháy mắt đã tới trước mặt của y.

Vù một cái kích lên linh khí hộ thân của Thái Bạch kiếm tiên. Chỉ thấy linh quang bắn ra bốn phía. Một tiếng thét vang thảm thiết cùng huyết vũ bạo liệt đầy trời. Thân thể Thái Bạch kiếm tiên đã chém ngang làm hai đoạn.

Chỉ có thể trách y xui xẻo. Thực lực Trương Thái Bạch vốn chưađến mức ngã xuống nhanh chóng như thế. Nhưng hắn nằm mộng cũng chưa từng nghĩ uy lực Quang nhận này tương đương một đòn của Nguyên Anh kỳ tu sĩ.

Trên đầu của hắn vẫn trợn tròn mắt đầy vẻ không thể tin. Rồi một quang đoàn xanh biếc cỡ nắm tay từ đỉnh đầu hiện lên. Vội vàng muốn cướp đường mà chạy.

Diệt cỏ phải tận gốc. Lâm Hiên tự nhiên sẽ không bỏ qua nguyên thần Thái Bạch kiếm tiên. Hắn đưa mắt nhìn sang Nguyệt Nhi. Thiếu nữ hiểu ý hai tay bấm niệm pháp chú. Một đạo hắc quang từ trong ma vân bay vút ra vây lấy quang đoàn xanh biếc nọ, sau đó cuốn một cái hút về trong ma phiên. Đồng thời còn đem túi trữ vật của Trương Thái Bạch thu về.

Với thần thông tu vị của người này thì túi trữ vật kia nhất định giá trị xa xỉ. Lâm Hiên mừng rỡ thu vào trong túi.

Hắn quay đầu lại đã thấy Âu Dương Cầm Tâm với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn sang.

Trương Thái Bạch cường hãn như thế nào Âu Dương Cầm Tâm vốn rất rõ ràng. Vừa rồi hai người đã giao thủ, nàng chỉ miễn cưỡng chống đỡ mà thôi. Đến Thái Hư sư thúc đã nói qua. Lão muốn thu thập tên giặc này cũng phải phí công một lần tay chân.

Nhưng Lâm Hiên...

Tuy rằng sĩ biệt tam nhật có thể làm thay đổi cách nhìn nhưng biến hóa thế này quả thực quá lớn.

Ngắn ngủi hơn hai mươi năm. Lâm Hiên đã từ một Trúc Cơ Kỳ tu sĩ tiến giai đến Ngưng Đan trung kỳ. Với lại thần thông cường đại vượt xa tu sĩ cùng cấp. Điều này thực khiến Âu Dương Cầm Tâm không thể tin nhưng trong lòng mơ hồ có chút vui mừng. Nàng cũng không rõ vì sao lại có cảm giác này.

Lúc này kim sắc quang cầu đã thu về tay Lâm Hiên. Sau khi phát ra quang nhận thể tích nhỏ đi không ít. Tuy thế xem ra còn có thể dùng được ba bốn lần nữa.

Tự nhiên Lâm Hiên trân trọng nó vô cùng. Kim phù này có uy lực vô cùng lớn. Chỉ là ánh sáng trên phù phát ra đã ảm đạm một chút. Hắn cẩn thận thu vào túi trữ vật. Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nữ tu trẻ tuổi phía trước.

Chỉ thấy nàng mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như tuyết. Mỗi cử chỉ điệu bộ thanh thoát không nhiễm chút bụi trần.

Lâm Hiên cũng nghe không các lời đồn trong Tu Tiên giới ít. Dung nhan của nữ tử này nhất định có quan hệ với công pháp tu luyện của nàng.

Âm Ba Công ở U Châu tu tiên giới cũng là đỉnh bậc công pháp vang danh. Nghe nói tu luyện đến thâm sâu thì uy lực không hề dưới Tứ Thánh Thú Kiếm Trận.

Tuy vậy công pháp này không phải do tiền bối tổ sư Bích Vân Sơn sáng tạo ra. Mà như Cửu Thiên Huyền Công từ thời kì thái cổ trăm vạn năm trước truyền thừa xuống.

Thượng cổ công pháp uy lực vô cùng lớn. Mỗi một lần xuất hiện đều dẫn tới một trận tinh phong huyết, khiến các đại tiểu tông môn ra sức tranh đoạt.

Nhưng Âm Ba Công lại tương đối đặc thù. Lúc trước Bích Vân Sơn đoạt được cũng không tốn quá nhiều tinh lực. Bởi vì yêu cầu tư chất của tu sĩ tu luyện quá ngặt nghèo.

Nhất định phải có lôi thuộc tính và phong thuộc tính dị linh căn. Với lại còn là thân xử nữ.

Chúng nhân đều biết linh căn theo ngũ hành chia làm kim mộc thủy hỏa thổ năm thuộc tính. Ứng với nó lại có các công pháp tu luyện tương hỗ.

Tuy nhiên có rất ít người may mắn thiên sinh đã có hai hoặc ba thuộc tính linh căn có thể tu luyện nhiều loại công pháp. Trong mấy ngàn tu sĩ mới có một người.

Mà ngũ hành linh căn cũng sẽ sinh ra biến đổi. Thủy thuộc tính biến thành băng thuộc tính dị linh căn. Kim thuộc tính biến ra lôi thuộc tính... tuy dị linh căn so với Thánh linh căn còn kém hơn một chút nhưng mạnh hơn ngũ hành linh căn thông thường khá nhiều. Cũng là trong mấy vạn mới có một người.

Lại nói yêu cầu của Âm Ba Công có thể nói là biến thái như vậy. Đồng thời phải có hai thuộc tính dị linh căn. Bích Vân Sơn vì không lựa chọn được người thích hợp tu luyện Âm Ba Công nên mấy ngàn năm cũng đành đem gác xó cho đến khi Âu Dương Cầm Tâm xuất hiện.

Tuy điều kiện Âm Ba Công hà khắc nhưng một khi đáp ứng thì khi lợi ích khi tu luyện đương nhiên rất nhiều.

Uy lực tự nhiên cũng không kém Cửu Thiên Huyền Côngbao nhiêu. Với lại còn có thần thông bảo trì dung nhan. Do vậy vẻ ngoài Âu Dương Cầm Tâm luôn như mỹ nhân thanh xuân .

Hơn nữa công pháp này thần kỳ nhất là khi tu sĩ ngưng tụ nguyên anh. Sẽ có thêm một thành thành công.

Nghìn vạn lần đừng xem thường điều này. Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong. Khi ngưng tụ Nguyên anh thì cơ hội thành công không nhiều.

Chính như thế nên Âu Dương Cầm Tâm trong bản môn rất được coi trọng. Với tư chất của nàng cộng thêm Âm Ba Công. Trăm năm sau có khả năng rất lớn trở thành một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ.

Lâm Hiên nghĩ ngợi một hồi đang muốn mở miệng thì Âu Dương Cầm Tâm đã chắp đôi tay ngọc thi lễ một cái: "Đa tạ thiếu môn chủ đã ra tay tương trợ. Nếu không được sự viện thủ của các hạ thì Cầm Tâm có lẽ đã phải rời khỏi nhân gian."

"Ha ha tiên tử quá khách sáo rồi." Lâm Hiên đáp lễ lại. Ánh mắt hai người tiếp xúc nhau thì trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nhất thời hai người chợt lúng túng không biết mở miệng thế nào. Lại thấy dung nhan của Âu Dương Cầm Tâm phớt hiện sắc hồng như ráng chiều.

"Hơn hai mươi năm chưa được diện kiến, thần thông của đạo hữu lại tinh tiến mức này. Cầm Tâm cung hỉ thiếu môn chủ kim đan đại thành." Âu Dương Cầm Tâm vén lại một sợi tóc mai. Mở lời làm tan cục diện bế tắc, vẻ mặt hiện nét vui mừng.

"Đa tạ tiên tử. Lâm mỗ chỉ là may mắn mà thôi." Lâm Hiên phục hồi lại tinh thần. Phát ra thần thức cảm ứng bốn phía một chút: "Âu Dương Tiên tử. Nơi này không nên ở lâu. Chúng ta nên tìm nơi khác hàn huyên"

"Được rồi" Âu Dương Cầm Tâm tự nhiên không có dị nghị. Mới đánh tới mức long trời lở đất như thế chắc chắn đã khiến các thế lực khác chú ý.

"Nguyệt Nhi."

"Dạ thiếu gia."

Lâm Hiên khoát tay một cái, Nguyệt Nhi hóa thành một đạo bạch quang bay và tay áo. Âu Dương Cầm Tâm lộ vẻ giật mình, miệng mấp máy muốn nói lại thôi.

"Tiểu nữ tử kia là quỷ tôi của ta. Tu vị đã là Ngưng Đan Kỳ." Chuyện này sớm muộn cần phải nói, Lâm Hiên lạnh nhạt giải thích một câu.

"Thì ra là thế. Thiếu môn chủ thực sự khiến Cầm Tâm nhìn với cặp mắt khác xưa. Theo ta được biết ngoài Cực Ác Ma Tôn thì không còn tu sĩ nào còn có quỷ tôi Ngưng Đan Kỳ." Âu Dương Cầm Tâm che miệng cười khẽ. Trên mặt lộ vẻ khâm phục.

"Cơ duyên trùng hợp thôi. Chuyện này thừa mong tiên tử giữ bí mật dùm tại hạ. Hiện tại tình thế đặc biệt, ta cũng không muốn gặp thêm phiền phức".

"Thiếu chủ an tâm. Cầm Tâm nhất định sẽ giữ kín chuyện này."

Nói xong hai người cùng thi triển thần thông, hóa thành hai đạo kinh hồng xanh trắng phá không mà đi.

Với tốc độ độn quang nhanh chóng. Một lát sau đã bay ra xa mấy trăm dặm. Rồi hào quang rực rỡ thu lại. Hai người hạ xuống một nơi hoang sơn.

"Ồ. Có cấm chế?"

Thần thức Lâm Hiên đảo qua nơi đây lập tức bị bắn trở về. Trên mặt hắn lộ chút kinh ngạc.

Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười không nói gì. Tay ngọc một lật một cái đã hiện ra một khối lệnh bài ngân sắc .

Ngón tay ngọc lại khẽ búng. Một đạo hào quang bắn ra cách không vào trong hoang sơn.

Một lát sau những tiếng ầm ầm nhỏ vang lên. Cảnh vật trước mắt hai người mơ hồ một trận. Chỉ thấy thanh sơn lục thủy xanh um tươi tốt. Linh khí dào dạt hiện ra trước mắt hai người.

Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Ảo trận thì hắn đương nhiên nhận ra. Nhưng có thể đem linh mạch lớn như vậy che đi thật đúng là đại thủ bút. Nên biết rằng nơi này đang nằm trong khu vực bị âm hồn chiếm cứ.

"Đây là một phân đàn của Bích Vân Sơn ta." Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười giải thích.

Lâm Hiên gật đầu nhưng trên mặt lộ vẻ suy tư. Xem ra cácNguyên Anh Kỳ lão quái quả nhiên đa mưu túc trí, đã kịp thời thiết hạ một phân đàn nơi này.

Lúc này hắn lại tăng thêm một phần thiện cảm với Cầm Tâm. Bí mật như vậy nàng cũng không dấu hắn. Xem ra đã coi hắn là bằng hữu tâm giao.

Lâm Hiên đang muốn mở miệng thì từ trong thanh sơn bay ra mấy đạo quang hoa dừng lại trước mặt hai người.

Ba nam hai nữ đều là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ. Cầm đầu là một nữ tử đã tới cảnh giới đại viên mãn. Thấy Âu Dương Cầm Tâm thì trên mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.

"Tham kiến sư thúc." Năm người cùng khom lưng hành lễ.

"Ừm." Âu Dương Cầm Tâm gật đầu: "Mấy vị sư đệ sư muội của ta ra ngoài đã về chưa?"

"Vẫn chưa, Mấy vị sư thúc còn đang ở bên ngoài tìm Thái Bạch tặc tử." Nữ tử dẫn đầu cẩn thận trả lời. Nữ tử này dung mạo không được mặn mà cho lắm nhưng lại khiến người ta có cảm giác lay động. Hẳn là công pháp tu luyện có liên quan tới mị thuật.

Thần thức Lâm Hiên cường đại cùng tu vị vượt xa nàng. Chỉ hơi ngạc nhiên chứ không bị ảnh hưởng chút nào.

Bích Vân Sơn tuy là danh môn đại phái nhưng công pháp trong môn lại bao hàm toàn diện. Căn cứ theo tư chất đệ tử để truyền thụ công pháp chứ không chỉ truyền thụ riêng một loại. Chính điểm khác biệt so với các môn phái khác này mới tạo nên Bích Vân Sơn thực lực mạnh mẽ.

"Còn đang tìm kiếm?" Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm lộ chút lo lắng:"Tuệ Tĩnh. Ngươi phát ra Truyền Âm Phù thông tri rằng Thái Bạch tặc tử đã đền tội. Mau gọi mọi người bên ngoài trở về."

"Cái gì. Trương Thái Bạch đã ngã xuống. Chẳng lẽ là bị sư thúc..." Nữ tử tên Tuệ Tĩnh có chút kinh ngạc mở miệng.

"Ngươi ngày càng nhiều chuyện rồi đó" Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm như phủ một lớp sương lạnh nhìn nàng một cái.

"Vâng. Đệ tử biết sai."

Tuệ Tĩnh vội vàng cúi đầu. Mấy tu sĩ còn lại thì càng im như hến không dám tùy tiện mở miệng. Âu Dương Cầm Tâm không chỉ là Ngưng Đan Kỳ trưởng lão địa vị cao vời. Liền là chưởng môn sư bá cũng sẽ coi trọng nàng một phần.

Nãy giờ Lâm Hiên thờ ơ lạnh nhạt đứng bên. Sự tình trong môn phái khác tự nhiên hắn không nhiều lời. Lại thấy Âu Dương Cầm Tâm quay sang lộ vẻ nhu mì tươi cười: "Khiến cho thiếu môn chủ chê cười, xin mời."

"Tiên tử xin đừng đa lễ."

Lâm Hiên cũng khách sáo một câu rồi kề vai cùng Âu Dương Cầm Tâm bay về phía trước.

Rất nhanh hai người đã tan biến trong mây mù. Lúc này vài đệ tử Bích Vân Sơn mới nhẹ nhàng thở ra. Bảy tám miệng lưỡi nhỏ giọng thảo luận.

"Trương Thái Bạch thật đã ngã xuống rồi sao? Tên kia mặc dù vô sỉ nhưng tu vị lại cực cao. Khi xưa hắn là đệ nhất Ngưng Đan kỳ tu sĩ trong Bích Vân Sơn chúng ta. Ngay cả chưởng môn sư bá còn kém hắn một chút. Âm Ba công của Âu Dương sư thúc mặc dù thần diệu nhưng chưa chắc là đối thủ của tên giặc kia."

"Đúng vậy. Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ."

"Có thể là có người giúp đỡ. Nói thí dụ như người bên cạnh sư thúc?"

"Cũng có khả năng. Mà người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Niên kỷ trẻ như vậy đã là Ngưng Đan trung kỳ tu sĩ. Công pháp bảo trì dung mạo cho nam tử lại vốn không nhiều lắm."

"Với lại Âu Dương sư thúc cung kính với hắn như thế. Nhưng sự tình này dường như không đúng với phong thái của sư thúc. Không phải là người luôn lãnh đạm với nam tu sĩ sao?"

...

"Mấy người các ngươi ở đây hồ thuyết bát đạo cái gì. Cẩn thận cái miệng, nếu Âu Dương sư thúc nghe được thì các ngươi gánh nổi không?" Nữ tử họ Tuệ sắc mặt đầy hàn khí lớn tiếng mắng.

Nghe vậy mấy tu sĩ có chút hoảng sợ. Âu Dương Cầm Tâm tuy đã đi xa nhưng với thần thức của Ngưng Đan trung kỳ có thể vẫn nghe được những lời này. Bọn họ le lưỡi không dám nhiều lời nữa.

Âu Dương Cầm Tâm tuy không nghe thấy nhưng những lời này lại rơi vào tai một người khác. Thần thức Lâm Hiên vốn có thể so với tu sĩ Ngưng Đan kỳ đỉnh phong.

Chỉ là một số chuyện phiếm, Lâm Hiên khẽ cười lắc đầu tập trung tâm thần bay về phía trước.

Linh mạch nơi này là do năm tòa sơn đỉnh nối tiếp tạo thành. Hình dạng lại tựa như năm ngón tay nên gọi là Ngũ Chỉ Sơn.

Lúc này bọn họ bay tới một sơn đỉnh cao nhất ở đây.

Sơn đỉnh hùng vĩ này cao chót vót tới hơn vạn trượng. Khắp sườn núi mọc đầy những loài thực vật lạ kỳ, cảnh sắc thật là mỹ lệ. Hai người không lên thẳng sơn đỉnh mà dừng độn quang ở một chỗ trên sườn núi.

Âu Dương Cầm Tâm lần thứ hai lấy ra khối Ngân sắc lệnh bài. Một đạo hào quang cách không bắn ra. Ngay lập tức không gian dao động gợn sóng như mặt nước mùa thu. Một tòa động phủ xuất hiện ở trước mắt.

"Đây là hàn xá của Cầm Tâm. Mong rằng thiếu môn chủ không ngại đơn sơ."

"Ha ha. Tiên tử khách khí quá."

Lâm Hiên cười chắp tay sau đó liền cùng Âu Dương Cầm Tâm đi vào trong.

Động phủ rộng lớn chừng tới hơn trăm trượng. Không chỉ có cư thất, phòng luyện công, phòng khách nhân...Thậm chí còn có một tiểu dược viên rộng khoảng nửa mẫu.

Bên trong bố trí tinh nhã. Không chỉ có không ít kỳ hoa dị thảo mà bốn phía trên thạch thất có treo những bức thư họa cổ kính.

Trà bàn không phải là đá xanh thô kệch chế mà dùng ôn ngọc khắc thành rất tinh xảo.

Trên mặt Lâm Hiên lộ chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến mất. Xem ra Âu Dương tiên tử không phải là một khổ tu sĩ. Chỉ là niên kỷ nàng còn trẻ mà đã có tu vị cao như thế.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống. Âu Dương Cầm Tâm còn mang ra hai tách hương trà.

Hai người lại hàn huyên vài câu. Âu Dương Cầm Tâm lần nữa cảm tạ Lâm Hiên. Hắn tự nhiên là cười đáp lễ.

"Âu Dương tiên tử. Lần này Lâm mỗ viện thủ chỉ là do trùng hợp. Nhưng có thể gặp đạo hữu tại nơi này là một sự tình vi diệu. Tại hạ đúng lúc muốn thỉnh giáo một phần."

"Ồ. Thiếu môn chủ có chuyện. Nếu có thể được Cầm tâm đương nhiên không chối từ."

Nghe nàng sảng khoái đáp ứng nhanh chóng như vậy. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười. Ổn định tâm tư mới chậm rãi mở miệng: "Không dám gạt tiên tử. Lâm mỗ do sự tình quan trọng rời Linh Dược Sơn đã lâu. Ta vừa trở về đã nghe nói âm hồn xâm phạm U Châu. Ta đang lưu lại khu vực này, không biết tình thế hiện tại rốt cuộc là như thế nào?"

Ý định của Lâm Hiên là luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn rồi mới hồi sơn. Nay đã gặp Âu Dương Cầm Tâm hắn muốn thăm dò tin tức một chút. Với thân phận của nàng chắc nắm được không ít bí mật.

"Thiếu môn chủ vừa mới trở về?" Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm lộ vẻ kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng người cũng giống như Cầm Tâm. Là phụ trách ở nơi này thu thập thiên tài địa bảo."

"Ồ. Âu Dương tiên tử không phải vì truy sát Thái Bạch mới tới nơi này sao. Chẳng lẽ Linh Dược Sơn ta cũng có kẻ tới thu thập tài liệu ở khu vực này" Lâm Hiên ngược lại có chút kinh ngạc hỏi.

"Xem ra thiếu môn chủ quả nhiên là đã đi xa mới về."

Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười. Nàng khẽ nhấc chung hương trà ung dung nhấp một ngụm. Lúc này mới chậm rãi mở miệng.

"Cầm Tâm đương nhiên không phải do đuổi giết Trương Thái Bạch mà ở đây. Hôm nay chỉ ngẫu nhiên đụng độ cùng hắn. Không sợ Thiếu môn chủ chê cười. Bích Vân Sơn ta xuất ra tên phản đồ này thần thông cao cường. Ngưng Đan Kỳ tu sĩ trong bổn môn không người nào có thể địch lại y."

Nói tới đây nàng như vô tình mà hữu ý khẽ lướt nhìn Lâm Hiên. Nhưng thấy hắn vẻ mặt vẫn bình ổn tựa như không để ý lời của nàng lắm.

Âu Dương Cầm Tâm không khỏi có chút khí giận. Lại liếc hắn một cái mới tiếp tục nói: "Phụ trách tập nã Thái Bạch kiếm tiên vốn là Thái Hư sư thúc."

Thái Hư chân nhân!

Lâm Hiên lập tức thu thần liễm khí chú ý. Người này tu vị mặc dù không bằng Cực Ác Ma Tôn nhưng cũng là một Nguyên anh kì lão quái rất khó chơi.

"Cầm tâm cùng mấy vị đồng môn dẫn dắt một số đệ tử cấp thấp. Phụ trách ở khu vực bị chiếm cứ thu thập một ít tài liệu tinh thạch. Mấy thứ kia cũng không để toàn rơi vào tay Âm hồn. Thực ra ngoài bổn môn còn có Nhất Tuyến Hạp, Lôi Vân Sơn Trang cùng Ma đạo, cả quý phái nữa đều phái người tới nơi này thu thập."

"Cái gì. Linh Dược Sơn ta cũng thiết lập phân đàn nơi đây"

"Đương nhiên, còn cách nơi này không xa. Cầm Tâm mặc dù chưa tới nhưng địa điểm thì ta vẫn rõ. Để ta khắc ấn cho thiếu môn chủ một tấm địa đồ" Âu Dương Cầm Tâm ôn nhu nói.

"Như thế quả làm phiền tiên tử."

Lâm Hiên trong lòng vui vẻ, lại mơ hồ có dự định mới. Bổn môn đã thiết hạ phân đàn ở nơi này. Như vậy khi tìm hiểu tin tức sẽ chủ động hơn. Hắn cũng không nhất thiết phải tìm hiểu kỹ nơi Dương Cầm Tâm.

Âu Dương Cầm Tâm vốn là băng lãnh thông tuệ. Cũng đoán được một phần tâm tư Lâm Hiên. Nàng như không chú ý từ trong túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản. Đem thần thức khắc địa điểm vào trong đó.

Lâm Hiên khá mừng rỡ nhận lấy, xem qua một chút liền thu vào trong túi.

"Thực là làm phiền tiên tử."

"Thiếu môn chủ cần gì khách khí như vậy. Với ân cứu mạng đây chỉ là nhấc tay mà làm thôi. Thật ra ta có chuyện còn muốn nhờ…"

Hai người lại tùy ý nói chuyện phiếm vài câu. Chợt Lâm Hiên phát hiện trên vầng tráng thanh tú của Âu Dương Cầm Tâm dường như ẩn hàm vẻ lo lắng. Ánh mắt nàng hướng về hắn có chút kỳ lạ. Muốn mở miệng nhưng dường như có chút khó nói.

Lâm Hiên vốn không đa sự nhưng thấy tâm tư của nàng như vậy hắn khá tò mò hỏi:

"Âu Dương tiên tử có sự tình gì xin nói rõ. Chẳng lẽ không tin tại hạ chăng?"

"Không phải."

Âu Dương Cầm Tâm lắc đầu rồi khẽ cắn răng đưa tay ra. Hào quang chợt lóe, đã bày ra một vòng cách âm tráo lên hai người.

Hành động này của nàng khiến Lâm Hiên khá kinh hãi. Nơi đây vốn là phân đàn Bích Vân Sơn. Hai người lại ở trong động phủ của Âu Dương Cầm Tâm có bày ra trọng cấm chế bên ngoài. Vốn an toàn vô cùng nhưng Âu Dương Cầm Tâm vẫn chưa an tâm. Sự tình này... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lâm Hiên liếm khóe môi, lấy tâm tư của hắn mà cũng xao động.

"Tiên tử. Việc này..."

"Không phải Cầm Tâm đa sự mà việc này quan hệ rất lớn đến vận số Bích Vân Sơn ta. Những đệ tử bên ngoài cũng không ai biết." Thời khắc này Âu Dương Cầm Tâm lại khá bình tĩnh, chậm rãi nhìn Lâm Hiên giải thích.

"Nếu thật là như thế tiên tử không cần nói cho tại hạ cũng được." Lâm Hiên khoát tay áo. Trên mặt lộ nụ cười khổ. Bí sự luôn đi cùng hiểm cảnh. Lâm Hiên cũng đâu thích đa mang để đưa tới họa sát thân.

Lâm Hiên niên kỷ không lớn nhưng lại có tâm tư đến cỡ này. Âu Dương Cầm Tâm có chút khâm phục nói.

"Thiếu môn chủ không cần đa nghi. Việc này chứng thật là đại bí mật. Nhưng Cầm tâm cam đoan sẽ không có chút tổn hại với ngươi. Với lại sau này thành công thì toàn thể môn nhân trên dưới Bích Vân Sơn xin cảm tạ đại đức của thiếu môn chủ."

"Được rồi, xin mời tiên tử giải thích cho."

Đối phương nói đến nước này dường như không cho hắn có ý thoái thác. Lâm Hiên thật sự chưa nghĩ ra. Bích Vân Sơn chính là Tam đại phái chính đạo. Môn phái này vốn có hai vị Nguyên Anh kỳ lão quái. Nếu như sự tình mà ngay cả bọn họ cũng không làm được thì một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ như hắn sao có thể hoàn thành?