Hạ qua, thu tới.

Từng đàn nhạn trắng xếp theo hình mũi tên bay lượn trên bầu trời xanh trong, hướng phía nam mà tới.

Hoa sen trên hồ Đông Đình đã tàn hết, chỉ còn một vài đứa bé ngồi trên thuyền bơi ra giữa hồ hái lấy đài sen cùng củ sen.

Đường nhỏ ven hồ uốn lượn, hai bên cỏ cây tươi tốt, nếu cứ đi tiếp vậy, ta sẽ vào tới một cánh rừng, không bao lâu, có thể tìm được thảo dược trồng riêng biệt theo từng loại, đi tiếp theo con đường đó khoảng một khắc sẽ thấy một khu nhà nhỏ.

Khu nhà này có điểm kì lạ, không giống với các kiểu nhà ở vùng nông thôn khác, toàn bộ kiến trúc đều được xây dựng bằng các loại gỗ có từ mấy trăm năm, không như những nhà giàu có, chạm khắc hoa văn ở đây rất đỗi bình thường, không cầu kì xa hoa, có thể dễ dàng bắt gặp ở bất cứ đâu, trang trí cũng chẳng nhiều lắm, đơn giản và rộng rãi.

Cửa nhà mở ra, vừa vào bên trong, thứ đầu tiên nhìn thấy là khoảng sân rộng cùng bức tường trắng, bên trên treo thảo dược các loại. Trên mặt đất, có hơn mười chiếc ghế trúc nổi bật lên, bên dưới đều đặt những dược liệu không giống nhau, vài vị phụ nhân vừa ngồi đó nói chuyện phiếm vừa phân loại thảo dược, mặt khác ở bên kia sân là phòng bếp, nơi dùng để sắc thuốc.

Tiếp đến là một căn phòng khá lớn, cửa trước hoàn toàn rộng mở, người người bận rộn đi lại.

Còn chưa đến giờ ngọ, nơi này đã tràn ngập người tới cầu chẩn trị bệnh.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây lay động rì rì rào rào.

Bệnh nhân đến đây hầu hết đều thuộc tầng lớp bình dân.

Bỗng nhiên bên bờ hồ truyền đến âm thanh ồn ào.

“Nguy rồi, nguy rồi, có người rơi xuống nước –”

Trong đình viện, một nam nhân nghe tiếng lập tức chạy tới bên hồ, vài vị phụ nhân cũng bỏ thảo dược trong tay xuống, vội vàng tiến đến. Bên hồ đã tập trung vài người, bởi vì người ở quanh hồ Đông Đình này hầu hết đều biết bơi, lúc nghe thấy tiếng kêu đã nhảy xuống cứu người lên từ trước.

Mà nạn nhân được vớt lên là một nam tử xa lạ, thân hình to lớn nằm im trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

“ Hắn còn thở không?” Người kéo hắn lên lúc này đang ngồi bệt xuống, thở phì phò hỏi.

Một nam tử khác đặt tay lên mũi hắn, lắc đầu với đám người vây xem, tiếc nuối nói:“Không có hơi thở”

Mọi người nghe vậy, không khỏi ảo não lắc đầu thở dài.

Đột nhiên, một cô nương mặc y phục trắng thuần khiết cố gắng chen vào giữa đám đông.

“Bạch Lộ cô nương, là Bạch Lộ cô nương.”

Nhìn thấy nàng, mọi người lập tức tự động nhường đường.

Nàng giữ tay áo ngồi xuống bên người nam nhân, nhanh chóng dò xét mạch đập, người này toàn thân ướt đẫm, mạch tượng hầu như không còn, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, quả thật đã rất nguy cấp.

“Bạch Lộ cô nương, hắn không còn thở.” Biết nàng vừa đến, một người hướng nàng giải thích

Không suy nghĩ nhiều, nàng kéo vạt áo của nam nhân kia ra, để lộ cơ ngực săn chắc, cúi đầu áp tai nghe ngóng tiếng tim đập.

Mọi người vì hành động táo bạo của nàng mà kinh hãi hít một hơi, tất cả đều im lặng.

Cái gì cũng không nghe thấy… trong ngực người này cũng là một mảnh tĩnh lặng.

“Vừa cứu lên sao?” Nàng ngẩng đầu hỏi.

“ Đúng thế” Người đưa hắn lên gật đầu.“Vừa mới kéo lên, khi hắn rơi xuống nước, ta phát hiện không ổn lập tức nhảy xuống cứu hắn. Bạch Lộ cô nương, hắn còn cứu được không?”

Nàng ngồi bên người nam tử, không trả lời vấn đề đó, nâng mi mắt của hắn lên nhìn thử, đồng tử của hắn lúc này mở lớn, nhưng trong chớp mắt kia, nó dường như co rút lại một chút.

Nàng không dám khẳng định, có khi chỉ là ảo giác, nhưng hắn rơi xuống nước không lâu, người cứu hắn lại có kĩ thuật bơi lội tốt, nàng không dám chần chừ lâu, cứu người chết đuối không thể chậm trễ.

Nàng nâng gáy hắn cao lên, mở cằm ra, vươn ngón tay cái và ngón trỏ vào miệng hắn, xác định không có vật chặn cổ họng, sau đó xem xét xương sườn. Nàng lúc này mới đứng dậy, lấy hai tay cố gắp ép khí từ lồng ngực nam nhân.

Thấy người kia vẫn không tỉnh lại, nàng cũng chẳng để ý cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, từ trước đến nay nàng cũng không dự định lập gia đình, cho nên ở trước mắt bao người, cúi đầu miệng đối miệng, thổi hơi vào trong cơ thể hắn, cũng kiểm tra xem ngực và bụng hắn có phập phồng hay không.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hút không khí và ồn ào không dứt, nàng không để những thứ này ảnh hưởng đến mình, chuyên tâm lặp lại động tác trước, một lần rồi một lần. Tựa hồ có một số người ở đây xem kịch vui, có một số người không đồng tình, nhưng cũng có một số người thay nàng nói chuyện, duy trì trật tự, mặc kệ có đồng ý cách làm của nàng hay không, việc của nàng là cứu người. Kiên trì như vậy đến tận khi nam nhân này rốt cuộc tỉnh lại, đem toàn bộ nước hồ trong bụng phun lên mặt nàng, đúng thế, hoàn-toàn-phun-vào-mặt.

Nàng không rảnh lau đi, chỉ giúp hắn nằm nghiêng, tiếp tục đem nước nhổ ra.

Đám đông vây xem quả thật không ngờ, bầu không khí phút chốc an tĩnh.

Hắn nôn cũng thật lợi hại, như muốn đem lục phủ ngũ tạng đều nôn ra ngoài, sau khi ngừng lại, bắt đầu tham lam hít vào, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn, toàn thân ướt đẫm nên cơ thể không ngừng run lên vì lạnh.

“Các vị, xin nhường đường” Nàng ngẩng đầu, nói với mấy người còn đang đứng ngây ngốc, một bên nói với hạ nhân:“Tiểu Phương giúp ta lấy quần áo, Hỉ Nhi đến phòng bếp đun nước ấm, một lát nữa đưa đến phòng khách . Đại Lương, A Đồng, đi đem cáng ra đây, động tác nhanh lên.”

Những người bị gọi tên lập tức nhanh chóng chạy đi, nàng chỉ nhìn qua họ một chút, lần nữa cúi đầu xem xét nam nhân xa lạ, hơi thở vẫn còn suy yếu, nhưng sống sót là tốt rồi.

Nàng quỳ trên mặt đất, để đầu của hắn gác lên đùi mình, gỡ mấy nhánh tóc ẩm ướt dính trên mặt người này, hắn còn đang run rẩy, đôi môi trắng bệch như giấy Tuyên Thành, lông mi dài không nhịn được lay động, con ngươi màu đen sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng.

“Không còn việc gì, ngươi được cứu sống, có thể thả lỏng tâm tư” Nàng rũ mắt nói với hắn, một bên nhẹ giọng hỏi:“Ngươi nghe thấy ta nói không?”

Hàng mi của hắn rung động, không biết rốt cuộc có nghe thấy hay không.

Chẳng còn cách nào khác, nàng chỉ đành nhẹ nhàng vỗ ngực hắn, dùng động tác trấn an ám chỉ hắn có thể thả lỏng.

Việc này dường như có hiệu quả, vẻ mặt hắn nhẹ nhõm hơn một chút.

“Ngươi nghe được ta nói không?” Nàng hỏi lại.

Lúc này hắn mới cố gắng gật đầu.

“Tốt lắm.” Không phải vì người này được nàng cứu, cho dù là bất kì ai, có thể bình yên sống sót đều khiến nàng cảm thấy vui mừng. Vô thức mỉm cười dịu dàng, ôn nhu hỏi.

“Ngươi tên gì?”

Hắn trừng mắt nhìn, nàng có thể thấy đôi mắt hắn dần có tiêu cự, thấy hắn chậm rãi nhìn nàng, thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trong đôi mắt đen dường như không thấy đáy.

Nàng biết hắn đang khôi phục thần trí, hắn lại nhìn nàng, môi khẽ động đậy, nở nụ cười hướng tới nàng.

Nàng giật mình sửng sốt, phản ứng của người vừa trở về từ quỷ môn quan đều như vậy sao?, Còn chưa kịp nói gì, hắn một lần nữa nhắm mắt lại, nàng vốn còn muốn hỏi, nhưng người của Tống gia đã nhanh chóng mang cáng đến.

Cùng với sự giúp đỡ của mọi người, nàng đưa hắn mang về Tống gia.

Người nàng vừa cứu hiện đang ngủ.

Không phải hôn mê, là ngủ.

Mặc dù học qua y thuật mấy năm nay, nhưng cũng không được tính cao minh, cũng may có Khả Dư đại phu đến xem qua.

Vị đại phu này dáng người cao hơn Bạch Lộ, tóc đen giống gỗ mun trăm tuổi, chiếc cằm chính trực toát lên vẻ khí khái, màu da tái nhợt ở cổ khác hẳn nước da ngăm đen trên mặt, nhìn qua có thể thấy hai ngày nay mới cạo râu.

Đại Lương cởi y phục ướt đẫm của nam tử ra, A Đồng lấy khăn khô lau thân thể cường tráng. Da ánh lên màu đồng, tay chân đều để lộ cơ bắp khỏe mạnh, nhưng gây chú ý nhất là những vết sẹo nổi bật .

Đó là sẹo do đao kiếm gây ra, hơn nữa không được xử lý cẩn thận mới dẫn đến như vậy.

Đại Lương cùng A Đồng liếc nhau một cái, trong mắt lộ ra mấy phần cảnh giác, nhưng nàng vẫn như cũ yêu cầu bọn họ đưa hắn vào hậu viện mà không phải ở gian ngoài.

Sau khi sửa soạn ổn thỏa, cũng xác nhận người này không còn nguy hiểm, nàng để mọi người ai lo việc nấy, chính mình cũng nhẹ nhàng đóng cửa đi ra, cầm hòm thuốc tới phòng khách, Hỉ Nhi ôm theo quần áo dính nước của nam nhân kia, không nhin được lên tiếng :

“Cô nương, như vậy được không? Mọi người không ai biết rõ lai lịch của hắn. Lão gia cùng phu nhân đi Dương Châu thăm người thân, thiếu gia cũng không ở đây, chúng ta để hắn ở lại, sợ rằng không thỏa đáng”

“Người đến khám bệnh nhiều như vậy, ngươi có bao giờ thấy lão gia phu nhân hay thiếu gia để ý đến? Thê tử cũng thành đàn, chẳng lẽ lo tốn thêm một miệng ăn ?” Nàng nhàn nhạt mở miệng.

“Không phải lo tốn cơm, vấn đề là trên người hắn nhiều vết thương như vậy, hơn nữa toàn là vết thương do đao kiếm gây ra”

“ Đó đều là vết thương cũ”

“ Nhưng vết thương trên lưng còn mới, huống hồ nếu là một người thành thật sống qua ngày, trên người không thể nhiều vết thương đến thế”

“Cho nên, ngươi muốn ta ném hắn ra ngoài, để hắn chờ chết?”

Hỉ Nhi vội vàng hít khí lạnh, vô tội than nhẹ:“Đương nhiên không phải, ta không có ý xấu ”

“Vậy ngươi có ý gì?” Nàng không lạnh không nói hỏi lại.

Hỉ Nhi than thở, nói:“Ta chỉ là cảm thấy không nhất định cho hắn ở hậu viện, để hắn ở cùng những bệnh nhân khác không phải được rồi sao? Năm năm trước chính cô nương kiên trì yêu cầu lão gia phu nhân việc công tư cần rõ ràng? Nếu cứu người, chỉ có thể để ở lại dược đường đằng trước, không được tiến vào hậu viện Tống gia, hậu viện là nơi lão gia phu nhân nghỉ ngơi. Vì sao đến người này thì ngoại lệ?”

Nha đầu khá lắm, còn nhớ rõ như vậy.

Bạch Lộ đi đằng trước, đem hòm thuốc trả lại dược quán:“ Ngươi không thấy miệng vết thương trên lưng hắn vỡ rồi sao?”

Hỉ Nhi không hiểu gật đầu.

“Thấy trên người hắn có nhiều vết thương cũ?”

Hỉ Nhi lại gật đầu.

“ Đó chính là lí do ta phá lệ”

Hỉ Nhi sửng sốt, bày ra vẻ mặt ngây ngốc:“Cô nương, tuy rằng người nói rất rõ ràng nhưng Hỉ Nhi nghe thật sự không hiểu.”

Bạch Lộ xoay người lại, nhìn nha đầu kia, kiên nhẫn giải thích:“Ngươi nói không sai, một người nếu thành thật sống qua ngày, trên người sẽ không có nhiều vết đao kiếm như vậy, chỉ có từng chinh chiến sa trường hoặc làm nghề trộm cắp cường đạo, sẹo mới nhiều đến thế”

“Cái gì? Cường đạo?!” Hỉ Nhi sợ hãi kêu một tiếng:“Chúng ta phải nhanh chóng báo cho quan phủ!”

“Dùng lí do gì? Ngươi biết hắn là ai sao? Hay hắn từng giết ai?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Hỉ Nhi khẽ nhếch, sau một lúc lâu mới nói:“Không biết. Nhưng biết rằng hắn có vấn đề, để hắn ở hậu viện không phải rất nguy hiểm à ?”

“ Không hẳn vậy, hắn mặc dù có khả năng là cường đạo, nhưng cũng có khả năng là binh lính, chưa có bằng chứng xác thực thì không nên đoán bừa. Trên người hắn có nhiều vết sẹo như vậy, người khác nhìn được khẳng định cũng sợ hãi giống như ngươi. Ta không hy vọng có nhiều lời đồn đại lung tung, cũng không hi vọng gây xáo trộn nơi này.”

Nàng nhìn biểu tình của nha đầu trước mặt, nói:“ Cho nên ta để hắn ở lại phòng khách của hậu viện, căn phòng đó có thể khóa lại từ bên ngoài. Hơn nữa còn có Lam Lam trông coi, hẳn sẽ không xảy ra việc gì. ”

Nghe đến đó, Hỉ Nhi mới giật mình hiểu mọi chuyện :“Thì ra là thế, ta cũng biết mà, cô nương sẽ không tùy tiện giống thiếu gia, khẳng định không thể tự nhiên phá vỡ quy định chính mình.”

“Chúng ta không nên đắc tội cường đạo, cũng không nên đắc tội quan binh” A Đồng cùng Đại Lương biết giữ chừng mực, nhưng nha đầu này còn nhỏ, không biết chuyện gì được nói, chuyện gì không được nhắc đến. Nàng nhắc nhở :“ Cho nên, ngươi đừng nhắc với người khác về vết sẹo trên người hắn .”

“ Hỉ Nhi biết, nhưng nếu có người hỏi tại sao hắn ở hậu viện thì biết trả lời thế nào?”

“ Nói hắn uống nhiều nước, ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng, cần được theo dõi thêm, không thích hợp ở dược đường.”

Hỉ Nhi gật đầu, lúc này mới vui vẻ ôm quần áo ướt đẫm rời đi.

Bạch Lộ nhìn bóng lưng nha đầu kia biến mất, về phòng thay y phục sạch sẽ.

Trong lúc thay đồ, nàng chú ý tới cổ tay trái hiện lên vết đỏ, chắc do nam tử kia nắm chặt tạo thành.

Cũng may, còn tưởng rằng bệnh cũ tái phát.

Tại thời khắc kia, điều gì cũng không nghĩ đến, chỉ muốn cứu sống một mạng người.

Nàng nhìn chằm chằm nơi sưng đỏ, dùng tay phải nhẹ nhàng ma sát.

Không biết tại sao, hình ảnh nam nhân kia tươi cười lại hiện lên trong đầu.

Nàng cứu một người.

Một người không rõ lai lịch……

Trừ bỏ những vết thương cũ, trên người hắn không cón gì nói cho nàng biết thân phận của hắn.

Tuy rằng nàng nói với Hỉ Nhi, hắn không phải quan binh thì chính là cường đạo, nhưng nàng rõ ràng hơn ai hết, còn rất nhiều khả năng có thể xảy ra .

Nàng không phải đang nói dối, chỉ là không nói hết, không đề cập đến những khả năng khác mà thôi.

Không cần báo quan, lí do nàng nói với Hỉ Nhi cũng chỉ là một phần.

Lúc cứu hắn, nàng không quan tâm nhiều, nhưng nếu biết sẽ dẫn đến phiền toái như vậy, nàng còn cứu không ? Chính nàng cũng không có câu trả lời.

Nhưng nàng nhớ tới cảm giác lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim đập trở lại, chân thật đến thế, phảng phất như giờ phút này nàng vẫn đặt tay trên lồng ngực đó.

Chậm rãi buông tay xuống, để tay áo che đi nơi sưng đỏ.

Sự tình không thể quay lại, chỉ còn cách nghĩ biện pháp giải quyết.

Thật kì lạ vì bàn tay giống như đang cảm nhận có thứ đập liên hồi, là nhịp tim nam tử kia sao ?

Nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, siết thành nắm đấm.

Có lẽ này cũng không phải chuyện gì xấu……

Hít vào một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, xoay người ra khỏi phòng.

……

Mặt nước xanh biếc, lá sen đung đưa trên đỉnh đầu, che lấp trời cao cùng núi non trùng điệp.

Chuyện gì đang xảy ra? Hắn cảm thấy mình không thể hô hấp, cả người như đang dần chìm xuống.

Thật tệ…

Hắn không chịu được lâu nữa, toàn thân như đang trương lên.

Vì sao lại có cảm giác ngột ngạt này? Chết đuối sẽ có cảm giác mát mẻ, không phải sao ? Toàn thân hắn đều ngâm mình ở trong nước a —

Đáng chết…. không được, hắn thực sự cần không khí.

Nhịn không nổi nữa, hắn hé miệng, nhanh chóng hít vào từng ngụm khí lớn, vừa vội lại mau, thiếu chút bị sặc, nhưng nước lại không lập tức tràn vào như hắn dự đoán, ngược lại còn ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng.