Thanh kiếm Đường Mạc Long cầm trên tay thế mà lại là Xích Nhật kiếm.

Xích Nhật và Xích Tiêu vốn là đôi kiếm lợi hại bậc nhất tam giới, người có thể cầm được Xích Nhật và Xích Tiêu buộc phải có tu vi xứng tầm với nó, nếu có người không biết tự lượng sức mình tu vi không đủ mà cả gan chạm vào Xích Nhật kiếm thì người đó sẽ bị ngọn lửa của thanh kiếm này thiêu đốt. Về phần Xích Tiêu thì cũng chẳng phải điều dễ dàng gì, nó sẽ đóng băng người dám động vào nó khi chưa có sự cho phép của chủ nhân nó. Tính đến thời điểm hiện tại, tam giới cũng chỉ biết có mình Bạch Băng tức Bạch Hi Vân của hiện tại từ khi sinh ra đã được kiếm nhận làm chủ, cũng chỉ có mình vị đó ở Ma giới mới có khả năng được Xích Nhật Kiếm nhận làm chủ nhân.

Bạch Dĩ và Hương Âm lúc này nhìn nhau với vẻ đầy sự kinh ngạc, hai người cũng chỉ biết tới Bạch Băng và vị đó ở ma giới mới có thể điều khiển kiếm. Bất ngờ thay khi giờ đây người trước mặt có căn linh của thần giới lại có thể cầm và điều khiển kiếm.

- Vương gia sao ngài lại có Xích Nhật kiếm.

Thấy hai người trước mặt có điều không đúng, Đường Mạc Long thấy họ có ý định đụng tới thanh kiếm của cô nương hắn thích tặng, hắn nhanh chóng thu lại thanh kiếm. " Hai người này nhất định không tầm thường, rốt cuộc hai mảnh vỡ đó là gì?".

Đường Mạc Long nghĩ gì đó rồi cười gian xảo, hắn từ từ tiến lại gần Bạch Dĩ và Hương Âm.

Bạch Dĩ cẩn trọng chắn trước Hương Âm sợ cô sẽ bị Đường Mạc Long đã thương, không hiểu sao gương mặt hắn lúc này lại cực kỳ đáng tin cậy.

Hương Âm với ánh mắt kinh ngạc nhìn Bạch Dĩ, cô từ trước đến giờ chỉ âm thầm thích hắn và nghĩ hắn không hề thích mình." Huynh ấy… huynh ấy đây là có ý gì?". Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thật kỳ diệu, điều cô không dám nghĩ đến lại là điều cô muốn nhất.

Đường Mạc Long với sắc mặt và thái độ vẫn không thay đổi gì, hắn nhìn hành động của Bạch Dĩ rồi lại nghĩ đến Bạch Hi Vân và chính mình. Hắn cũng bảo vệ cô như vậy, hắn cũng yêu thương cô như vậy, nhìn từ ánh mắt quyết liệt của Bạch Dĩ và ánh mắt dịu dàng của Hương Âm dành cho Bạch Dĩ hắn lại thấy phiền lòng.

Hắn dừng bước chân lại thở dài một hơi, ánh mắt trở nên u buồn rồi quay người lại tiến tới chỗ Bạch Hi Vân.

- Các ngươi đi đi.

Thế mà hắn lại tha cho hai người này, cũng đúng thôi vào khoảnh khắc đó hắn đã nghĩ đến câu chuyện của chính mình, cũng vào giây phút đó chắc chắn hắn đã động lòng rồi.

Bạch Dĩ và Hương Âm ngây người ra, họ không biết vì sao Đường Mạc Long lại dừng tay và tha cho họ.

Nhìn về phía Đường Mạc Long thì hai người lại được phen điêu đứng, bởi người nằm yên bất động trên giường ấy thế mà lại là Bạch Hi Vân.

Bạch Dĩ với từng bước chân nặng nề tiến lại gần giường bệnh của Bạch Hi Vân, hắn cảm nhận được linh khí trong người muội muội mình đã dần suy yếu, thấy sắc mặt cô trắng bệch lại thêm phần bất tỉnh thì hắn cũng biết có chuyện rồi.

- Linh khí thế mà lại bị hút mất.

Vừa nói dứt câu hắn liền dùng linh lực của mình truyền cho muội muội, lạ thay khi nhận được linh lực từ Bạch Dĩ sắc mặt cô đã đỡ nhợt nhạt hơn, nhưng cô cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.

Đường Mạc Long quay người lại nhìn Bạch Dĩ với ánh mắt kinh ngạc, " Linh khí!!".

- Nói thế cô ấy cũng là tiên nhân.

Hương Âm gật đầu nhìn Đường Mạc Long, cô không ngại tiết lộ bí mật này cho hắn bởi cô biết cho dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ tuyệt đối phản bội Bạch Hi Vân.

Thấy Bạch Hi Vân không có dấu hiệu của sự tỉnh lại, Hương Âm mới thấy không đúng, cô tiến lên nắm lấy cánh tay Bạch Dĩ.

- Bạch Dĩ dừng tay!!!

Bạch Dĩ quay qua với vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hương Âm, hắn không thể nào hiểu nổi muội muội của hắn đang lâm nguy mà người hắn thích lại một lòng ngăn cản.

Bạch Dĩ phút chốc hụt hẫng trông thấy, hắn không những không dừng lại mà còn định rút nguyên thần của mình để chuyền vào cơ thể của muội muội.

- KHÔNG ĐƯỢC!!!

Bạch Dĩ tức giận nhìn Hương Âm, cũng vì quá nóng vội hắn liền tỏ ra khó chịu với Hương Âm.

- Có gì mà không được!. A Âm đây là Băng nhi đấy, là Bạch Băng đấy.

Khi nói đến hai từ Bạch Băng, sâu trong tiềm thức của Đường Mạc Long khi nghe đến hai từ đó kí ức dù đang bị phong ấn nhưng vẫn rục rịch, Đường Mạc Long bỗng dưng hơi choáng, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy hắn đứng không vững. " Bạch Băng sao? "

Hương Âm cốc đầu Bạch Dĩ, cô lại vẫn đanh đá như thế, nhưng cũng chỉ có thế mới làm Bạch Dĩ tỉnh táo lại.

- Bạch Dĩ huynh nhìn rõ tình hình đi, đây rõ ràng không phải bị hút linh lực mà là bị hút nguyên thần.

Nói tới đây Bạch Dĩ mới hiểu lí do vì sao cô lại ngăn cản hắn không cho hắn rút nguyên thần của mình truyền vào cho Bạch Hi Vân, cũng tại hắn không nghĩ được nhiều đến thế, cũng tại hắn quá nông nổi không nhìn rõ được tình hình.

- Hút… hút nguyên thần sao?

Hương Âm vẽ mặt bình tĩnh, dường như cô đã nghĩ ra được cách giải quyết thích đán, cô từ từ đứng lùi lại, vẻ mặt kiên định nhìn Bạch Dĩ.

- Đúng, vậy nên huynh dừng lại đi, ta sẽ thi triển thuật ngưng động để huynh và nhiếp chính vương cùng đi tìm phần nguyên thần đang bị hút mất của Bạch Băng.

Vừa nói dứt câu, Bạch Dĩ tiến lại gần chạm vào người của Hương Âm còn Đường Mạc Long vẫn không biết gì hắn vẫn đứng im đó.

Đợi khi Hương Âm thi triển thuật ngưng động xong cô từ từ mở mắt ra, vừa mở mắt ra cô đã giật mình khi thấy Đường Mạc Long đứng đó nhìn chằm chằm vào mình.

- Chết thật quên mất người.

Hương Âm tiến lại định chạm vào người Đường Mạc Long để hắn không bị thuật ngưng đọng ảnh hưởng đến, nhưng có lẽ cô không ngờ được rằng hắn vốn dĩ không bị nó ảnh hưởng.

Thấy Hương Âm tiến lại, Đường Mạc Long theo bản năng liền tránh né cái đụng chạm của Hương Âm, hành động này của hắn khiến cô lại rơi vào kinh ngạc thêm một lần nữa.

- Ngài không bị nó ảnh hưởng sao.

" Khắp tam giới này chỉ có duy nhất một Thượng thần có dòng máu hỗn độn mới có thể không bị nó ảnh hưởng, không lẽ vị thượng thần đó lại chính là Đường Mạc Long sao?" Hương Âm theo phản xạ tự nhiên khi biết thân phận của Đường Mạc Long cô liền hành lễ với hắn.

- Kim thần Hương Âm bái kiến thượng thần.

Đường Mạc Long vẫy vẫy tay, dường như hắn không thấy có điều gì bất ngờ, chỉ là không ngờ thân phận của mình thế mà lại bị phát hiện nhanh đến thế.

- Cứu A Vân quan trọng hơn.

Đường Mạc Long tạo ra cánh cửa không gian, hắn nhìn Hương Âm bằng ánh mắt lạnh lùng trong ánh mắt đó dường như có chứa sự đe doạ, hắn xoay người vừa đi vừa nói.

- Ta không muốn có người thứ ba biết chuyện này.

Hương Âm cảm nhận được ánh nhìn đó, cô không cảm thấy khó chịu mà thay vào đó là sự vui mừng, cũng bởi từ khi Bạch Băng đi lịch kiếp chẳng còn ai trên thiên giới nhìn cô bằng ánh mắt đó.

- Thần hiểu.

Sau khi Đường Mạc Long rời đi Hương Âm liền dùng linh lực của mình để phong tỏa căn phòng lại, khi làm xong cô mới yên tâm mà truyền thần lực của mình vào người Bạch Hi Vân để giữ lại chút nguyên thần còn sót lại trong cơ thể, cũng như cô ấy mang hy vọng sẽ cứu sống được tri kỷ của mình.

- A Vân cô phải gắng lên, không được rời đi trước ta đâu đấy.