Đến ngày xuất phát, Viên Quỳnh mới biết được hàng mà Ngô Phong nói đến là một lô vũ khí đạn dược, cùng đi còn có Hoàng Vĩ Thịnh và một người tên A Đạt.

Viên Quỳnh lái xe trên đường, chạy không được bao xa thì phát hiện có người theo dõi.

Là một chiếc xe thể thao màu xám, liên tục đi theo bọn họ cả một đoạn dài, Hoàng Vĩ Thịnh nói: “Không phải là bọn cớm đó chứ”.

Viên Quỳnh từ gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe phía sau nhưng không thể nhìn thấy những người trong xe, vẫn không nhanh không chậm bám sát bọn họ.

Ngô Phong ngồi ở ghế phó lái kế bên Viên Quỳnh, nhìn gương chiếu hậu nói: “A Quỳnh, nghĩ biện pháp cắt đuôi bọn họ đi”.

Viên Quỳnh gật đầu một cái, đạp ga tăng tốc, chiếc xe màu xám thấy thế cũng tăng nhanh tốc độ, không ngừng bám sát phía sau.

Không thể dẫn bọn họ đến nơi giao dịch, Viên Quỳnh không dám lái xe quá nhanh sợ lại thu hút cảnh sát giao thông, vì vậy nàng cho xe rẽ vào một con hẻm nhỏ, phía sau chiếc xe màu xám cũng đi vào con hẻm, muốn cắt đuôi họ đúng thật không dễ dàng.

Viên Quỳnh hơi nhíu mày, nhìn Ngô Phong nói: “Đến phía trước, mọi người xuống xe trước đi, tìm đường khác đến điểm hẹn, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ”.

Ngô Phong nhìn nàng cũng không có ý phản đối, nói: “Cô cẩn thận một chút, xong việc gặp ở nhà A Hoàng”.

Viên Quỳnh gật gật đầu nhấn mạnh chân ga, bỏ xa chiếc xe thể thao một khoảng, sau đó rẽ vào ngã ba đường, dừng lại trước một cửa hàng bách hoá.

Mấy người Ngô Phong lập tức xuống xe, đi vào cửa hàng bách hoá, theo một cánh cửa khác rời đi.

Viên Quỳnh lái xe ra khỏi con hẻm, chiếc xe thể thao lập tức bám theo sau.

Viên Quỳnh lái xe chạy một vòng lớn trên quốc lộ, xe phía sau nhận ra được bị Viên Quỳnh bỡn cợt liền tăng tốc đuổi theo, Viên Quỳnh lúc này mới thấy rõ người trong xe, là bốn vị cảnh sát ở quán bar lần trước.

Một vị cảnh sát lớn tuổi có lẽ là đội trưởng, dùng loa ra lệnh cho Viên Quỳnh dừng xe tấp vào lề, Viên Quỳnh nhanh chóng lái xe tăng tốc vượt đi, xe phía sau lập tức theo sát.

Một người cảnh sát ló đầu ra cửa sổ xe bắn một phát vào lốp xe đằng sau bên trái của Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh lúc này lái xe tốc độ rất nhanh, lốp xe đột ngột bị nổ, xe nghiêng một bên, suýt nữa thì lật.

Viên Quỳnh khẽ cắn răng, xoay vô lăng tiếp tục tăng tốc, xe phía sau không từ bỏ bám theo gắt gao, tiếp theo từ phía bên trái vượt lên, sau đó nổ súng bắn vào lốp trước bên trái.

Xe Viên Quỳnh hoàn toàn nghiêng hẳn bên trái, mất kiểm soát tông vào xe thể thao rồi hoàn toàn dừng lại.

Bốn vị cảnh sát từ trên xe đi xuống giơ súng chĩa về phía Viên Quỳnh, ra lệnh kêu nàng xuống xe.

Viên Quỳnh bất lực vén tóc trên tai, mở cửa xe bước ra.

Vị cảnh sát lớn tuổi vừa thấy nàng xuống xe liền đưa súng chĩa vào mũi của nàng lớn tiếng quát: “Người trong xe đâu?”.

Viên Quỳnh nhún vai không nói gì, nhìn phía trước, ngoại trừ viên cảnh sát đang chĩa súng vào nàng còn ba cảnh sát khác đứng kế bên hắn, đều đang cầm súng chĩa vào nàng.

Viên cảnh sát kia lại lớn tiếng quát: “Tôi hỏi cô những người còn lại đi đâu? Làm cái gì?”

Viên Quỳnh vẫn không lên tiếng, một nữ cảnh sát tiến lên hỏi nàng: “A Trà đâu?”.

Viên Quỳnh đáp: “Chết rồi, xác bị tiêu huỷ”.

Lời còn chưa nói hết, liền bị một cái tát mạnh vào mặt.

Người đánh là vị cảnh sát lớn tuổi đang chĩa súng vào mũi nàng, hắn tỏ ra bị chọc giận, lại vung một đấm vào bụng Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh đau lớn tiếng kêu lên, té trên mặt đất, đau đến độ sắc mặt trắng bệch, so với một đao đâm chết còn nhẹ nhàng hơn.

Viên cảnh sát kia lại đá vào hông cô, cú đá này vô cùng mạnh, Viên Quỳnh bị đau lại kêu lên, nàng chỉ cảm thấy xương hông của mình như gãy tới nơi rồi.

Viên cảnh sát kia vẫn chĩa súng vào nàng, nhìn Viên Quỳnh trên đất rên rỉ, lại quát hỏi: “Bọn chúng đi đâu? Đi làm cái gì?”.

Viên Quỳnh cố sức đứng lên nói: “Tôi không biết”.

Ánh mắt viên cảnh sát hung hăng nhìn nàng, lầm bầm nhìn mặt đất, nhìn nữ cảnh sát kêu một tiếng: “A Văn”.

A Văn nhìn Viên Quỳnh cất đi súng, đi tới một phen ấn ngã Viên Quỳnh lên xe, lập tức đem hai tay của nàng bẻ ra sau.

Hai tay Viên Quỳnh bị bẻ ra sau gần như dị dạng, thiếu xíu nữa là trật khớp.

A Văn hung hăng bên tai nàng nói: “Nói mau”, Viên Quỳnh vẫn im lặng.

Mặt người cảnh sát trẻ tuổi nhất có chút trắng bệch, nhìn Viên Quỳnh rồi lại nhìn người cảnh sát trung niên chần chờ nói: “Mạc Sir, không cần phải ra tay nặng quá, chẳng qua chỉ là một cô gái thôi mà”.

Người cảnh sát được gọi là Mạc Sir nghiêm mặt nói: “Những người này đều là những người hung ác, cậu nương tay với cô ta, nếu đổi ngược tình huống, cô ta cũng sẽ không nương tay với cậu”, vị cảnh sát trẻ tuổi không nói gì nữa.

A Văn lại cầm tay Viên Quỳnh kéo lên phía trước, Viên Quỳnh không khỏi đau đớn kêu lên: “A”.

A Văn lại nói: “Nói mau, rốt cuộc bọn chúng đang làm gì?”

Viên Quỳnh nuốt nước bọt nói: “Các người hiện tại không thể bắt cô ấy, A Trà đã chết, các người cho dù có bắt được cô ấy cũng không đem được A Trà trở về”.

A Văn nghe được lời của nàng, đôi mắt có chút đỏ lên, càng thêm ra sức kéo tay nàng, Viên Quỳnh cảm thấy tay mình như gãy mất, đau đớn toàn thân, mở miệng nói: “Cô buông tôi ra trước đã, tôi thật ra là cảnh sát, đang nằm vùng”.

Mạc Sir vẻ mặt tức giận nói: “Cô là cảnh sát, vậy tôi đây là tên buôn lậu ma tuý.”

Bọn họ tất nhiên không tin lời nàng nói, trong cuộc chiến kéo dài giữa kẻ buôn ma tuý và cảnh sát, những kẻ buôn ma tuý cũng học được cách này để lừa người.

Viên Quỳnh nghiến răng đau đớn nói: “Những gì tôi nói là sự thật, tôi là cảnh sát thuộc đội phòng chống ma tuý của cục cảnh sát Vân Nam”.

Những viên cảnh sát kia vẫn không tin lời nàng, A Văn nghiến răng tức giận đem cánh tay Viên Quỳnh kéo mạnh về phía trước, Viên Quỳnh đau đớn thở hổn hển nói: “Chúng tôi đã theo tuyến đường này lâu lắm rồi, mục đích chính là muốn thông qua Ngô Phong để tiếp cận Mông Sa, các người hẳn là biết Mông Sa chứ”.

A Văn nghi hoặc nới lỏng tay, xoay đầu nhìn Mạc Sir, Mạc Sir trong mắt có chút nghi hoặc, Viên Quỳnh tiếp tục nói: “Các người hiện tại không thể bắt Ngô Phong, các người bắt cô ấy, manh mối của chúng ta đều bị cắt đứt, cũng là cảnh sát, các người hẳn nên biết được phải trả giá như thế nào mới có thể tiếp cận được tuyến này”.

Mặc Sir suy nghĩ một chút nhìn A Văn nói: “Trước mang cô ấy về cục cảnh sát đã”.

A Văn buông ra một cánh tay, từ bên hông lấy ra còng tay, đem còng còng vào cổ tay Viên Quỳnh, còng tay lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt, Viên Quỳnh thừa cơ xoay người, ôm cổ A Văn, lấy ra súng bên hông A Văn, chĩa súng vào đầu A Văn nói với ba tên cảnh sát đối diện: “Tránh ra”.

Mạc Sir phẫn nộ thét lên: “Tôi biết ngay là cô đang nói dối”.

Viên Quỳnh cầm chặt súng lục chĩa vào đầu A Văn nói: “Tránh ra”.

Mạc Sir tức giận nhìn chằm chằm nàng, nhìn hai người cảnh sát còn lại nói: “Tránh ra”.

Ba người lùi về một bên, Viên Quỳnh mang theo A Văn lùi về phía chiếc se thể thao, đẩy A Văn vào ghế phó lái, miệng súng gắt gao chĩa vào đầu A Văn, dùng một tay khởi động xe rời khỏi.

Ba người cảnh sát mặt thường phục trơ mắt nhìn Viên Quỳnh đem A Văn rời đi, Mặc Sir hung hăng nện một đấm vào xe Viên Quỳnh, ba người không một ai mở miệng nói chuyện, một người đồng đội đã hi sinh đến cả xác cũng không còn, người còn lại lại nằm trong tay kẻ địch.

Sau khi xe chạy được một đoạn xa, Viên Quỳnh chĩa súng vào đầu A Văn, bắt nàng ấy mở cửa xe, sau đó giảm tốc độ, một tay đẩy nàng ấy xuống xe, nhanh chóng tăng tốc độ rời đi.

Đem xe lái đến một chỗ hẻo lánh liền để xe lại đó, đi bộ đến nhà của Hoàng Vĩ Thịnh, khi nàng tới nơi, Ngô Phong cũng những người khác đang ngồi trong phòng khách.

Ngô Phong thấy nàng trở về nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhìn nàng nói: “Sao rồi, có làm sao không?”.

Viên Quỳnh cười cười nói: “Không sao”.

Hoàng Vĩ Thịnh hỏi nàng: “Cô làm sao cắt đuôi được bọn chúng”.

Viên Quỳnh ngồi dựa vào ghế sô pha nói: “Tôi không có cắt đuôi được bọn họ, còn bị bọn họ bắt được”.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Ngô Phong nheo lại, lông mi đen dài che khuất mắt cô, cô hỏi: “Vậy cô làm sao thoát được?”.

Viên Quỳnh cười nhìn cô nói: “Tôi nói tôi là cảnh sát nằm vùng.”

- --------------------------------------------------------