Nàng chạy một mạch đến trung tâm thương mại, mua một chiếc bật lửa ở quầy chuyên doanh* bán bật lửa, chọn cái mắc nhất, đợi nhân viên bán hàng đóng gói vào một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, sau đó bắt taxi đến nhà họ Ngô.

*quầy chuyên doanh: quầy chuyên bán một loại hàng hóa

Tới trước cửa nhà họ Ngô, nàng thở phào nhẹ nhõm, ấn chuông cửa, người giúp việc ra mở cửa, Viên Quỳnh đi vào, nhìn người giúp việc hỏi: “Tiểu thư ở đâu?”.

Người giúp việc đáp: “Tiểu thư đang trong phòng ngủ trên lầu hai”.

Viên Quỳnh cố gắng bình tĩnh kiềm chế sự lo lắng, đi tới phòng ngủ, nàng vẫn chưa hiểu rõ tình huống mà mình phải đối mặt, nếu Trình An Nhi đã nói thân phận mình ra, như vậy nàng chính là đã chui vào miệng cọp.

Nàng đi lên lầu hai, nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng ở hành lang, nhìn thấy Viên Quỳnh đi lên lầu, bọn họ có chút ngạc nhiên.

Viên Quỳnh tươi cười, tiếp tục đi lên.

Trong phòng của Ngô Phong vọng ra tiếng la khóc của Trình An Nhi: “Cầu xin cô, cầu xin cô, tôi thật sự không biết cô ấy, cô ấy chẳng qua nhìn rất giống một người bạn thân của tôi thôi”.

Ngô Phong lạnh lùng nói: “Bạn thân? Đến cả bạn thân mà cô cũng nhận nhầm?”.

Ngay sau đó lại truyền đến tiếng la đau của Trình An Nhi, Viên Quỳnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không tính là quá muộn, sắc mặt của nàng liền tối sầm xuống, hướng phòng ngủ đi đến, một người đàn ông ở ngoài cửa nói vọng vào: “Đại tiểu thư, cô ấy đến”.

Trong phòng Ngô Phong nghe thấy liền ngây ra một lúc, cô như thế nào cũng không nghĩ đến Viên Quỳnh sẽ đến đây vào lúc này.

Nếu nàng nhận thấy có chuyện bất thường thì bây giờ hẳn phải trốn đi mới đúng, còn nếu không cảm nhận được nguy hiểm, nàng lúc này hẳn là phải ở nhà, chứ không phải xuất hiện ở đây.

Hơn nữa nếu Viên Quỳnh vì Trình An Nhi mà đến, nàng nhanh như vậy đã biết tin, chắc chắn phía sau nàng còn có người, Viên Quỳnh đã biết là có nguy hiểm, vẫn muốn mạo hiểm đến cứu Trình An Nhi, chắc chắn mối quan hệ của nàng và Trình An Nhi là không bình thường, nghĩ đến điều đó, trong lòng cô bỗng thấy hoảng hốt.

Viên Quỳnh đi vào phòng, thấy Ngô Phong ngồi ở ghế sô pha, Trình An Nhi bị ấn quỳ gối trước bàn trà, hai tay bị Hoàng Vĩ Thịnh đè lên trên bàn trà, một người đàng ông đứng bên cạnh cầm trong tay một cây gậy sắt, hai tay Trình An Nhi máu thịt lẫn lộn.

Viên Quỳnh nhìn đến hai tay Trình An Nhi, trong lòng bỗng nhói đau, nhưng nàng cũng không có đặt ánh mắt lên người Trình An Nhi, nàng quay đầu nhìn Ngô Phong, nhìn một hồi, liền đi qua đẩy Hoàng Vĩ Thịnh sang một bên kéo tay Trình An Nhi rời đi.

Động tác nàng lôi kéo Trình An Nhi rất thô bạo, không có biểu hiện lấy một chút đau lòng, chính là làm cho người ta thấy được nàng đang cực lực đè nén lửa giận.

Ngô Phòng lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng nói: “Em đứng lại”.

Nói xong liền giơ lên khẩu súng nhắm ngay Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh đi tới cửa, từ từ xoay người lại, nhìn Ngô Phong, lập tức đi tới chỗ cô, cầm lấy tay Ngô Phong, kéo họng súng đè lên trán mình nói: “Chị nổ súng đi”.

Hành động của nàng ra ngoài dự liệu của Ngô Phong, Ngô Phong nhìn nàng, thấy được đôi mắt sáng ngời của nàng đang cực lực đè nén lửa giận.

Ngô Phong nhất thời không biết làm sao, Viên Quỳnh cầm lấy họng súng, nhìn thẳng Ngô Phong nói: “Chị nếu không tin tôi, vậy nổ súng đi, tôi là người của cảnh sát đó! Chị nổ súng đi, giết tôi, chị không cần phải suốt ngày lo sợ bị phản bội!”.

Ngô Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trong lòng đang phân tích lời nói của Viên Quỳnh, trong lời nói của Viên Quỳnh có thể cảm thấy được nàng đang tức giận với cô, tức giận đến mức cố ý nói ra những lời như vậy để kích thích cô, trường hợp này không phải chưa từng xảy ra, trước đó Viên Quỳnh cũng đã từng sử dụng chiêu này.

Mà xem xét thái độ của Viên Quỳnh đối với Trình An Nhi, có vẻ như không biết Trình An Nhi thật, mà chỉ là trút lửa giận lên người Trình An Nhi thôi.

Ngực Viên Quỳnh phập phồng kịch liệt, giống như là quá tức giận quá mức, trên thực tế là nàng đang quá mức khẩn trương, dùng cách binh đi hiểm chiêu*, lúc này nếu Ngô Phong vẫn xuống tay độc ác, chỉ cần cử động ngón tay một cái là có thể giết chết nàng.

*binh đi hiểm chiêu: dùng những biện pháp mới lạ, nhằm để đối phương bối rối không hiểu, nghiền ngẫm không ra

Ngô Phụng lạnh lùng nhìn nàng, nhìn thấy trong Viên Quỳnh đang cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo, cô liền nghi hoặc trong lòng.

Viên Quỳnh nói: “Nếu hoài nghi tôi chị có thể thẩm vấn tôi, sợ là tôi không thành thật sao? Chỉ cần tra tấn tôi, lấy hết tất cả thủ đoạn của chị dùng hết lên người tôi, tôi còn có thể không nói sao? Có phải hay không chị Phong?”.

Hai mắt nàng vẫn nhìn thẳng hai mắt Ngô Phong, trong lời nói mang theo đau xót nói: “Tại sao lại tìm một kẻ không rõ ở đâu, điều tra sau lưng tôi?”.

Ngô Phong bỗng nhiên thở dài một hơi, cất súng, nói: “Em tự nhiên chạy đến đây làm gì?”.

Viên Quỳnh cười lạnh, ánh mắt vẫn nhìn cô như trước, nói: “Tôi tới làm gì? Tôi cũng không biết tôi tới để làm cái quái gì?”.

Nói xong nàng ném cái hộp nhỏ vào người Ngô Phong, cười lạnh nói: “Cái này tôi mua đã lâu, vốn luôn muốn đem tặng cho chị, nhưng vẫn là do dự có nên tặng hay không, hôm nay chị rời đi, tôi suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy mua cho chị thì nên tặng cho chị, tôi biết mấy thứ này đối với chị không đáng gì, trong lòng cứ bối rối……Tôi hôm nay quyết định đến đây để đưa nó, nhưng không ngờ lại nhìn thấy được kịch hay này”.

Ngô Phong chụp được cái hộp, nhìn vẻ mặt của Viên Quỳnh, khó có thể phân biệt được Viên Quỳnh đang nói thật hay giả, nhưng khi nhìn đến khoé mắt của Viên Quỳnh đang kiềm chế nước mắt, ở sâu trong nội tâm mềm mại của cô giống như bị người ta đấm một cái, cô mở ra cái hộp, bên trong là một cái bật lửa tinh xảo, cô có chút cảm giác áy náy, dư quang nhìn đến cánh tay của mình còn mấy vết cào, nhìn vết thương còn vương ít máu nôm thật mới mẻ.

- --------------------------------------------------------