“Nếu em cảm thấy khó mà tưởng tượng thì hãy quên chuyện này đi…” Cố Quân Nghi dập tắt điếu thuốc thứ hai, khoanh tay đứng trước cửa sổ. Dáng vẻ của chị ta vẫn rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt trống rỗng, suy nghĩ không biết bay đi đâu.

“Trần Tiềm…biết không?” Tử Mặc ngồi trên ghế, bản thân nhất thời chưa thể bình tĩnh.

“Biết…”

“?”

“Trên thực tế,” Cố Quân Nghi cắn môi, nói một cách khó khăn, “Tối qua anh ấy rốt cuộc bỏ đi, để lại tờ giấy cho chị, nói quyết định ly hôn.”

“!”

“Em không phải suy nghĩ, chị làm sao để chính mình đi đến bước này ư?”

“…Em không nghĩ gì cả.” Tử Mặc tỏ vẻ thản nhiên.

“Không, em nhất định cảm thấy chị rất ích kỷ, chị ngu xuẩn, chị là một người phụ nữ hết thuốc chữa!” Cố Quân Nghi ôm mặt, âm thầm khóc. Tử Mặc chưa từng thấy chị ta như vậy, chị Tiểu Cố luôn đầy tự tin kia giờ phút này lại trở nên vô cùng yếu đuối, giống như chỉ cần một câu nói thôi cũng có thể khiến chị ta sụp đổ.

Ngoài cửa là hành lang huyên náo, người đến người đi, bên trong cánh cửa là một thế giới khác, yên tĩnh đến mức khiến người ta ngạt thở.

Trong im lặng, lần thứ hai Tử Mặc dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Cho dù chị tin hay không, trong đầu em hiện lên hình ảnh hai người của rất nhiều năm về trước.”

“?” Cố Quân Nghi quay đầu, vẻ mặt đầy nước mắt.

“Em còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy anh chị là ở trong chương trình tivi, gần như là chuyện của…tám năm trước.”

“…”

“Có một hôm, em và Hạng Tự đang xem tivi, anh ấy tập trung nhìn màn hình, dùng một giọng điệu tự hào nói, ‘đây là sư huynh của anh’. Khi ấy anh chị vừa mới kết hôn, lúc người dẫn chương trình mời chị lên sân khấu, ánh mắt Trần Tiềm gần như chưa từng rời khỏi chị một khắc. Chị xuất hiện trước màn ảnh, cùng anh ấy nhìn nhau cười, sau đó tự tin mỉm cười với mọi người, anh chị có vầng sáng giống nhau, rực rỡ như nhau. Em nghĩ…chính là vào khoảnh khắc ấy, em quyết định muốn trở thành người như chị.”

“Tại sao…”

Tử Mặc cười khổ: “Bởi vì em cho rằng chỉ có như vậy mới xứng đôi với Hạng Tự… Phụ nữ nhất định phải đủ xuất sắc mới có thể chinh phục một người đàn ông ưu tú, đó chính là ý tưởng hồi ấy của em.”

Cố Quân Nghi không biết nên nói gì, chị ta lau hai má, quay đầu đi chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thế nên em luôn rất cố gắng muốn trở thành chị,” cô dừng một chút, lấy ngón tay vuốt ve máy ảnh trên bàn, “Vẫn luôn…”

“Không, đừng trở thành chị! Chị không đáng để em làm như vậy…” Cố Quân Nghi cắn môi, nước mắt theo hai má chảy xuống, âm thầm lặng lẽ.

Tử Mặc bỗng đứng lên, hét lớn: “Tại sao! Tại sao chị không cầm máy ảnh, tại sao phản bội người chị yêu, tại sao không nói thật với mọi người!”

“Tử Mặc…”

“…”

Bỗng nhiên, Cố Quân Nghi chậm rãi vươn tay ra, cổ tay và ngón tay run rẩy kịch liệt: “Em nhìn thấy rồi phải không…đây là nguyên nhân chị không thể nào tiếp tục nữa…”

Tử Mặc kinh ngạc mở to hai mắt, trong thoáng chốc, cô hiểu ra tất cả.

“Bác sĩ nói, đây là bệnh di truyền, nó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của chị, nhưng khi chị phát hiện mình không thể nào dựa vào bàn tay để chụp ra bức ảnh rõ nét, chị biết mình không thể tiếp tục nữa.”

“Nhưng tại sao chị…”

“Tại sao không nói?”

Tử Mặc gật đầu.

“Bởi vì,” Cố Quân Nghi cười khổ một cái, “Chị chính là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ đến hết thuốc chữa, chị không nói với ai hết —— kể cả Trần Tiềm.”

“…”

“Em nói rất đúng, Tử Mặc…”

“?”

“Tám năm trước, bọn chị quả thật là hai người xuất sắc, nhưng hiện tại chỉ còn lại một người. Anh ấy vẫn hào quang đầy người, nhưng chị thì đã gãy cánh, chị chỉ là một người phụ nữ bình thường, bình thường đến mức không có gì bình thường hơn nữa, mỗi ngày nói nhiều chuyện với đủ loại người, nhưng đây không phải là chị. Chị không còn thiên phú nào đáng nói, chị không thể nào dùng máy ảnh ghi lại thế giới trong mắt chị —— cho nên Tử Mặc, người nên hâm mộ là chị, không phải em.”

Cố Quân Nghi xoay người qua chỗ khác, nhỏ giọng thở dài, nước mắt biến mất trên khuôn mặt, thẫn thờ nhìn tháp truyền hình cách đó không xa, giống như người phụ nữ vừa rồi có phần điên loạn không phải chị ta, mà là một người khác…

Tử Mặc ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không biết nên nói những gì, có lẽ cô vốn không nên can thiệp vào cuộc sống của người khác —— nếu cô không thể làm được gì cho đối phương cả.

Cánh cửa phía sau bị mở ra, có người tiến vào, sau đó đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Những điều đó đều là cái cớ.”

“?!” Cố Quân Nghi và Tử Mặc đồng thời nhìn anh ta, có lẽ không có cảnh tượng nào sẽ khiến người ta kinh ngạc bằng cảnh nam chính đã đi rồi trở lại.

“Cái gì cuộc sống không còn đam mê, muốn bản thân tìm về cảm giác được coi trọng, tất cả chỉ là cái cớ của em mà thôi,” khi nói những lời này, giọng điệu Trần Tiềm hẳn là phẫn nộ và nghiêm khắc, nhưng khóe miệng anh ta vẫn lộ ra nụ cười, chỉ là loại nụ cười dữ tợn này, khiến người ta cảm thấy đáng sợ, “Em đang trả thù, trả thù anh người đầy hào quang.”

Trong phòng lại là sự yên tĩnh đáng sợ, Cố Quân Nghi và Trần Tiềm nhìn nhau chăm chăm, Tử Mặc cảm thấy mình gần như có thể lắng nghe rõ ràng nhịp tim của bọn họ.

“Em xin lỗi,” Cố Quân Nghi cụp mắt xuống, nhìn ngón tay của mình, “Em chỉ nghĩ rằng, chúng ta không còn đi chung một con đường, có lẽ có một ngày anh không cần em nữa, nhưng đến lúc đó em lại không thể nào rời khỏi anh… Em sợ một ngày…”

“Sao có thể như vậy chứ!” Trần Tiềm không hề do dự nói.

“?”

“Chẳng lẽ cái anh yêu là một chiếc máy ảnh ư? Hay là một tấm ảnh? Hay là một ngón tay?”

“?”

“Cái anh yêu chính là con người em,” anh ta thu hồi nụ cười, ngược lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, “Có lẽ ban đầu khi chúng ta gặp nhau, em là một nhà nhiếp ảnh xuất sắc, nhưng cái anh yêu không phải nghề nghiệp của em, cũng không phải hào quang của em —— mà là Cố Quân Nghi khi tươi cười luôn có thể cuốn hút người khác!”

“…”

“Nếu có một ngày anh không thể chơi cờ nữa, em sẽ không yêu anh sao?”

Cố Quân Nghi đứng trước cửa sổ, che miệng lại, lắc đầu.

Trần Tiềm đi tới trước mặt chị ta, không nói gì cả, chỉ là nhìn chị ta chăm chú, giống như lần đầu tiên Tử Mặc nhìn thấy trên tivi.

Tử Mặc cầm ba lô, lén lút rời khỏi phòng. Cô đóng cửa lại, trong hành lang vẫn ồn ào, người đến người đi. Cô bỗng trở lại thế giới hiện thực này, thế giới ồn ào đến nỗi có thể che giấu tiếng lòng của cô.

Cô không biết cuối cùng Trần Tiềm có thể tha thứ cho Cố Quân Nghi không, thật ra cũng chẳng quan trọng, bởi vì đó không phải là cuộc sống của cô. Nhưng ít nhất cô hiểu ra một điểm: không ai sẽ hoàn toàn hiểu được một người khác, cho dù họ yêu nhau, cho dù họ sớm chiều ở bên nhau rất nhiều năm. Thế nên, một chữ, một câu, một động tác, một tấm ảnh… Tất cả những điều này có thể nói lên cảm xúc trong lòng chúng ta, là hết sức quan trọng cỡ nào. Chúng ta thường xuyên bởi vì keo kiệt sự bày tỏ nho nhỏ này, mà bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

Tử Mặc lái xe, chạy trên đường cao tốc, ánh nắng chói chang chiếu vào trong xe, nhưng không chiếu vào trong lòng cô.

Cô nhớ tới Tưởng Bách Liệt, Hạng Phong, Tử Sinh cùng với tất cả mọi người biết câu chuyện của cô, họ đều hỏi một vấn đề: rốt cuộc em yêu Hạng Tự cái gì?

Cô bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ chính mình cũng không có tư cách trả lời vấn đề này.

Tối thứ sáu, Tử Mặc nhận được điện thoại của Hạng Tự, hẹn cô ra ngoài ăn bữa tối, cô không hề do dự quá lâu mà đồng ý ngay. Vào lúc năm rưỡi, Hạng Tự tới đón cô, cô mặc chiếc váy mà anh tặng, thay một đôi giày cao gót mới mua không lâu, ung dung thong thả đi xuống lầu.

Hạng Tự ngồi trong xe, một tay đỡ cái cổ, khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh lấp lóe, nhưng chỉ khẽ cười với cô, không nói câu nào. Cô ngồi trên vị trí phó lái, đeo dây an toàn, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu?”

“Một chỗ cũ.” Nói xong, anh liền khởi động xe lái đi.

Bọn họ đi qua phố lớn ngõ nhỏ, rất nhiều nơi từng nằm trong hồi ức của bọn họ, cuối cùng, xe dừng lại một ven đường tĩnh lặng. Hạng Tự kéo phanh tay, nói: “Tới rồi.”

Bọn họ xuống xe, đi qua một con đường chữ “T”, địa điểm ở ngay trước mắt —— là quán bar mà anh, cô và Hạng Phong thường đến xem đá banh.

Tử Mặc đi theo Hạng Tự đẩy cửa vào, chuông gió treo trên khung cửa kính đang rung lên kêu leng keng, ông chủ quán ở phía sau quầy bar nhô đầu ra nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười thân thiện như trước.

“Này!” Hạng Phong ngồi tại vị trí sát cửa sổ vẫy tay với bọn họ.

Tử Mặc sững sờ, ngạc nhiên dừng bước, Hạng Tự lại giống như mọi ngày lập tức đi qua ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Này, em còn không mau đi tới.”

Cô sải bước chân, bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười đối với đôi giày cao gót dưới chân mình.

“Wow…” Hạng Phong huýt sáo, “Hôm nay em lại khiến anh kinh ngạc lần nữa, nếu lần trước chúng ta bị chụp ảnh ở đây em cũng ăn mặc thế này, anh nghĩ sẽ không ai dám cười anh là ‘đồng chí’.”

“…”

“Cơ mà,” Hạng Phong xoa cằm nói, “Anh tưởng rằng phụ nữ sẽ không mặc một chiếc váy hai lần xuất hiện trước mặt đàn ông.”

Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh Hạng Tự, nhịn không được đảo mắt: “Trước tiên, em muốn sửa lại ý gốc của lời này của anh.”

“?”

“Phải là phụ nữ sẽ không mặc một chiếc váy hai lần xuất hiện trước mặt người đàn ông ‘rất quan trọng đối với cô ấy’.”

“…”

“Tiếp theo,” cô mím môi, “Em cũng chỉ có một chiếc váy này, rốt cuộc không tìm ra chiếc thứ hai.”

Hạng Phong cười cười, dịu dàng nói: “Mặc Mặc, anh cảm thấy em trở nên rất tự tin.”

Tử Mặc mang theo chút lúng túng nhìn chằm chằm Hạng Phong, không biết là anh khen ngợi hay chê bai đây, nhưng cuối cùng cô vẫn hào phóng nói câu: “Cảm ơn!”

“Nhà văn luôn có thể dùng một hai câu nói là khiến phụ nữ vui vẻ sao,” Hạng Tự không cam lòng hỏi, “Cho dù chỉ là một nhà tiểu thuyết trinh thám hạng ba?”

“Anh không biết,” Hạng Phong tỏ vẻ vô tội, bỏ đậu phộng vào trong miệng, “Bởi vì anh không phải phụ nữ. Có lẽ miệng mồm và cán bút quả là pháp bảo của nhà văn, nhưng phụ nữ cũng thường xuyên không bị lôi kéo.”

“Ừm,” Hạng Tự uống một ngụm nước đá trước mặt, tỏ vẻ bình thản nói, “Điểm này em đồng ý, cho nên kỳ thủ bọn em cũng có pháp bảo khiến phụ nữ vui sướng.”

“?” Hạng Phong và Tử Mặc không hẹn mà cùng nhìn anh.

“Chính là…ngón tay đó!” Nói xong, anh còn đắc ý cười to hai tiếng, tuy nhiên hai người khác hoàn toàn thờ ơ đối với “truyện cười lạnh màu vàng” của anh.

“Hay là gọi món đi.” Hạng Phong nói.

“Vâng.” Tử Mặc gật đầu.

Buổi tối này trải qua rất yên ả, họ dường như nhớ tới thời gian đã qua, trò chuyện, xem đá banh hoặc là nhận xét một người nào đó, bình luận một sự việc nào đó, Hạng Phong thường đem ra hết sở trường châm chọc, khiến Tử Mặc và Hạng Tự cười ha ha, cuối cùng bản thân anh lại nhẹ nhàng nói một câu “Đùa thôi”, rồi chấm dứt đề tài.

Tử Mặc vẫn là người im lặng ít lời nhất, nhưng cô lại chẳng hề keo kiệt nụ cười của mình, thậm chí Hạng Tự nhịn không được mà vươn tay véo má cô, cô vẫn cười ngây ngô đáp lại anh.

Lúc trận banh nghỉ giữa giờ, Hạng Phong vốn đang kể chuyện thú vị xảy ra tại buổi ký sách mới của mình thì bỗng nhiên ngừng lại, anh nhìn ngoài cửa sổ không nói gì.

Tiếng chuông gió lại vang lên leng keng, Tử Mặc và Hạng Tự đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, trông thấy Vu Nhâm Chi ôm một cô gái đi vào, vừa cười vừa nói, trông rất thân mật.

Lúc đi qua trước mặt bọn họ, Hạng Phong gọi anh ta, anh ta mới dừng bước, ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Tầm mắt Vu Nhâm Chi đảo qua mỗi người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Hạng Tự, anh ta cười lịch sự nói: “Chào buổi tối, không ngờ lại gặp mọi người ở đây.”

Hạng Phong tùy ý lên tiếng, rồi một tay chống cằm, im lặng không nói gì.

Tử Mặc còn chưa lấy lại tinh thần từ bầu không khí kỳ lạ này, Hạng Tự ở bên cạnh bỗng đứng dậy, lướt qua cô đi tới trước mặt Vu Nhâm Chi, thản nhiên nói: “Tôi có lời muốn nói với anh, bây giờ, một mình.”

Anh gần như gằn từng tiếng, sau đó đút hai tay trong túi đi thẳng đến trước cửa nhà vệ sinh, chờ anh ta tại hành lang thưa thớt bóng người.

Vu Nhâm Chi bảo cô gái tìm một chỗ ngồi xuống ở cách đó không xa, sau đó bước đi thong thả đến bên cạnh Hạng Tự, hai người bắt đầu nói thì thầm —— à, có lẽ cũng không phải thì thầm, bởi vì Tử Mặc ngẫu nhiên nghe được một hai âm cuối, nhưng hoàn toàn không hiểu bọn họ cụ thể đã nói những gì.

Cô nhíu mày nhìn bọn họ, vẻ mặt nghi ngờ, lơ đãng liếc nhìn khuôn mặt Hạng Phong, cô dừng ánh mắt, hỏi: “Tại sao em cảm thấy anh như là đang cười trộm?”

“Hả?” Hạng Phong xòe hai tay, trong nháy mắt biểu tình trở nên vô tội, “Sao có thể…”

Tử Mặc vừa xoay đầu, Hạng Tự đã đi về phía cô, giọng điệu mang theo vẻ mất kiên nhẫn: “Anh ta có chuyện muốn nói với em.”

“?”

Cô nửa tin nửa ngờ đứng dậy đi qua, Vu Nhâm Chi hơi tựa vào vách tường dưới ngón đèn lờ mờ, biểu tình khiến người ta khó mà lần ra ý nghĩ.

“Được rồi,” lúc nói chuyện, anh ta luôn có vẻ thong dong nhàn nhạt, “Bây giờ tôi nói gì thì em làm đó.”

“?”

“Nghe lời…”

“Ờ.” Tử Mặc gật đầu, nhưng chẳng hiểu ý của anh ta.

“Kéo áo sơ mi của tôi, tốt nhất là ở ngay chỗ khuy áo thứ hai.”

“Kéo thế nào…” Cô há hốc mồm.

Vu Nhâm Chi trông như đang cố gắng nhịn xuống nỗi xung động muốn trợn mắt: “Cô à, cô không xem phim bộ trên truyền hình sao?”

“Hả?”

“…Được rồi, không cần nữa, trực tiếp hôn tôi đi.”

“Ơ?! A?!”

“Mau đi…” Vu Nhâm Chi vẫn duy trì nụ cười.

Tử Mặc chần chừ nhón chân lên, tiến đến gần anh ta, còn chưa tới gần đã bị anh ta đẩy ra.

“Bây giờ khóc đi.”

“…” Cô hoàn toàn đầu hàng, vừa xua tay vừa xoay người muốn đi, cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Vu Nhâm Chi đang diễn trò gì, có lẽ Hạng Phong biết, không thì ban nãy anh đã chẳng một mình cười trộm rồi.

Vu Nhâm Chi vươn tay nhẹ nhàng túm lấy cô, nói: “Tôi nói rồi, phải nghe lời.”

“Nhưng mà, tôi, tôi cũng không phải diễn viên, làm sao có thể nói khóc là khóc ngay chứ…”

Trên mặt anh ta vẫn là nụ cười tao nhã, chỉ là ánh mắt trầm xuống, sực lực trên tay phút chốc gia tăng, gần như muốn kéo ra một lớp da của cô.

“Á…” Tử Mặc đau đớn khó chịu kêu một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống.

“Good girl! Rất tốt.” Vu Nhâm Chi cho cô một nụ cười tán dương, sau đó xoay người bỏ đi, cô còn chưa lấy lại tinh thần thì anh ta đã đưa cô gái kia đi ra cửa.

“Này…” Hạng Tự bước nhanh tới, sắc mặt nặng nề, nhìn ánh mắt cô, anh vừa lo lắng cũng đau lòng.

Anh lấy ngón cái lau nước mắt của cô, trầm thấp nói: “Mặc kệ tên khốn nạn kia nói gì với em, cũng không đáng để em rơi nước mắt vì anh ta…”

“?” Cô ngước mắt, trên cổ tay còn hơi đau nhói, trong mờ tối, cô lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt quan tâm kia, bỗng nhiên cái mũi cay cay, nước mắt lại chảy xuống.

Hạng Tự duỗi cánh tay ôm lấy cô, chiếc cằm bóng loáng tì lên trán cô, bàn tay thật to khẽ vỗ về mái tóc cô, anh dùng giọng điệu dỗ dành nói: “Được rồi, đừng khóc, anh ta không đáng để em như vậy…”

“…Vậy thì ai đáng chứ? Anh ư?” Cô nhớ tới đủ chuyện quá khứ, nhịn không được khóc hỏi.

“À…anh cũng không đáng để em từng chảy nước mắt vì anh,” âm thanh của anh nghe ra rất chua chát, gằn từng tiếng nói một cách khó khăn như vậy, “Nhưng mà, nếu em thật sự yêu anh ta…anh có thể giúp em đi đe dọa anh ta, dụ dỗ anh ta, hoặc làm bất cứ chuyện gì anh có thể làm…”

“…”

“Còn nữa…”

“?” Cô không nhìn thấy khuôn mặt anh, cảm thấy trên trán hơi ươn ướt ấm áp, chảy vào đáy lòng cô.

“Đừng quên, cho dù anh ta không yêu em, còn có anh cái lốp dự phòng này…” Anh cười rơi lệ, “Hạng Tự độc nhất trên trời dưới đất mãi mãi làm lốp dự phòng cho em được rồi chứ?”

Giờ phút này, Tử Mặc không biết tại quán bar nho nhỏ này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ chăm chú, có lẽ rất nhiều, có lẽ cũng không có cặp mắt nào, nhưng cô không quan tâm, tuyệt đối không quan tâm.

Có lẽ từ đầu đến cuối, cái cô quan tâm, chỉ là người đàn ông trước mắt này mà thôi.