*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạng Tự theo bản năng nắm chặt bàn tay “Sư tử” muốn rút về, cô giãy dụa, trông thấy ánh mắt anh mang theo một chút bi thương —— thế là, anh thả tay cô ra, mặc dù trái tim bất giác đập lỡ nhịp, nhưng vẫn buông tay ra.

“Thế Phân,” Hạng Phong không biết từ đâu lấy ra một cái máy ảnh kỹ thuật số, “Duy trì tư thế này đừng cử động, tốt nhất là trên khuôn mặt tỏ ra hoảng sợ hơn một chút.”

“Tại sao giọng điệu của anh giống như là chụp hình bìa ‘Penthouse’…” Mặc dù Thế Phân oán trách, nhưng vẫn làm theo.

(*) Penthouse là một tạp chí dành cho đàn ông, do Bob Guccione sáng lập, là một tích hợp của các bài viết về lối sống đô thị, tranh ảnh khiêu dâm thậm chí ở mức nặng hơn cả tờ Playboy.

Hạng Tự không để ý đến họ, anh cúi đầu, nhớ lại chuyện đã nảy sinh trong một phút đồng hồ ngắn ngủi ban nãy, cùng với khoảnh khắc đèn sáng kia, biểu tình trên mặt Tử Mặc.

Đối với anh tất cả đều xuất phát từ bản năng.

Trong bóng đêm, mọi giác quan của anh đều trở nên nhạy cảm. Lúc Hạng Phong đứng dậy bất cẩn đá ngã chai rượu đặt dưới chân, còn suýt nữa bị vấp ngã. Thế Phân hét lớn, không hề vang dội, lắng nghe tiếng kêu của cô trong tai không cảm thấy sợ hãi chút nào, chỉ có kinh ngạc. Về phần Tử Mặc… cô không phát ra tiếng nào, nhưng anh lại có thể cảm giác được nỗi sợ hãi của cô, hoặc là thật ra cô vốn nhát gan như vậy, chẳng qua gần đây muốn giả vờ không thèm quan tâm đến điều gì mà thôi.

Anh vươn tay về phía cô, bất ngờ cô cũng làm như thế, khoảnh khắc ngón tay họ chạm vào nhau giữa không trung, anh biết rằng —— có lẽ cô không bài xích anh trông như vẻ ngoài của cô.

Anh nắm chặt tay cô, dùng nhiệt độ cơ thể nói với cô đừng sợ hãi, đây chỉ là một trò đùa dai của Hạng Phong, không ai sẽ làm tổn thương cô nữa, gồm cả anh…

Nhà tiểu thuyết trinh thám đặt máy ảnh xuống, ngồi xuống ghế, bốn người vẫn ngồi vây quanh bàn như trước, chỉ là lúc này, đèn đuốc sáng trưng.

“Á!” Thế Phân nhìn cái dĩa của mình, “Anh lại còn bỏ bông cải xanh vào! May mà vừa rồi em không ăn, nếu không ngày mai cả người em sẽ nổi sởi…”

Hạng Phong cười gượng hai tiếng, lại bắt đầu đề tài mới, thật giống như họ không hề phát hiện Tử Mặc và Hạng Tự nắm tay nhau ban nãy.

Nhưng thật ra họ đều biết, chỉ là không ai nói gì.

Lúc sắp tạm biệt, bởi vì mọi người đều uống rượu, không thể lái xe, thế nên Hạng Phong căn dặn Hạng Tự tiễn hai quý cô trở về.

“Khỏi cần,” Thế Phân vừa nhận điện thoại vừa nói tạm biệt với họ, “Có người tới đón em.”

Hạng Phong huýt sáo, nói: “Vậy thì chú em có thể tiết kiệm một khoản phí taxi rồi.”

Hạng Tự quay đầu nhìn Tử Mặc, biểu tình vốn rất cứng nhắc của cô rốt cuộc dịu xuống, anh không biết nên mừng hay giận, bởi vì anh phát hiện mình càng thích nhìn thấy cô lúng túng hơn.

Đối với lời đề nghị của Hạng Phong, Tử Mặc không hề phản đối, chỉ im lặng đứng bên cạnh anh, hình như đang suy tư về điều gì đó.

Hai người ở dưới lầu chờ xe, từng chiếc taxi đầy khách chạy qua trước mặt họ, gió đêm cuối hạ đầu thu thổi nhẹ nhàng trên khuôn mặt, khiến tâm trạng người ta cũng không kiềm được mà tốt lên.

“Không thì ngồi xe buýt đi,” Tử Mặc bỗng nhiên cất tiếng, “Em biết có một chuyến xe đi thẳng…”

“Được.” Anh nhìn cô, gật đầu đồng ý.

Cô xoay người, dọc theo cây xanh hai bên ngã tư đường đi về phía trước, anh vội vàng theo sau, ở bên cạnh cô, như hình với bóng.

“Anh đừng như vậy,” cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mặc dù chân mang đôi giày đế bằng, đi trên đường vẫn để lại tiếng bước chân trong trẻo, “Em sẽ cảm thấy đây không phải là anh.”

“?”

Cô quay đầu nhìn anh, lộ ra nụ cười thản nhiên: “Hạng Tự chẳng lẽ không phải là…vĩnh viễn mang theo nụ cười thần bí mà có sức hấp dẫn, sắc mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén sao?”

“…” Anh nhíu mày, đợi cô nói tiếp.

Bước chân của cô không nhanh không chậm, giống như ngoài cô ra thì không ai biết trạm xe buýt ở đâu: “Hạng Tự sẽ không dè dặt, sẽ không sợ hãi, sẽ không để ý ánh mắt của người khác, cũng sẽ không…để ý mình tổn thương ai.”

Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng, tựa như làn gió đêm lướt trên khuôn mặt. Nhưng chẳng biết tại sao, khi hai người họ không hẹn mà dừng bước chân, anh nhìn thấy bên trong nụ cười thản nhiên của cô, lại mang theo một chút ưu thương nhàn nhạt.

“Thế nên,” cô vẫn nhìn anh, “Anh là ai?”

Hạng Tự nhìn chăm chú khuôn mặt cô ửng vàng dưới ánh đèn đường, anh nghiêm túc bình thản: “…Anh đã nói rồi, từ khi anh quyết định thay đổi, hãy coi anh như là một người đàn ông khác, quên đi quá khứ, chỉ nhớ hiện tại.”

“Em suýt nữa sẽ làm như vậy…” Cô xoay người tiếp tục đi về phía trước, để lại một câu mang ý sâu xa này.

Trạm xe ở ngay trước mắt, vừa lúc có một chiếc xe buýt dừng tại trạm, cô vội vàng nhanh bước đi qua, anh theo sau cô lên xe.

Trong xe rất ít hành khách, Tử Mặc sực nhớ ra lúc mình ra ngoài không có mang tiền, thế là cô ngơ ngác nhìn Hạng Tự.

Hạng Tự lấy ra bốn đồng xu trong túi áo ném vào trong hộp tiền, sau đó đẩy cô ngồi xuống hàng ghế cuối cùng trong xe.

“Em nợ anh hai đồng xu.” Anh ngồi ở chính giữa, ngăn chặn lối đi của cô.

“Lát nữa em trả lại cho anh.” Cô quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh.

“Không cần,” anh nói, “Anh muốn em làm hai chuyện cho anh.”

“Chuyện gì?” Cô nhịn không được quay đầu nhìn anh.

“Tạm thời còn chưa nghĩ ra.” Anh nhún vai.

“Thế thì hai đồng xu này của anh giá trị quá cao rồi.”

Anh nhìn cô chăm chú, cười trông đẹp lắm: “Không biết tại sao, anh cảm thấy mình…”

“?”

“Còn thích em hơn hồi trước.”

Tử Mặc sửng sốt vài giây, sau đó mất tự nhiên dời tầm mắt, giống như vẫn là cô gái mười bảy tuổi ngượng ngùng kia.

Ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu rọi trên khuôn mặt họ, trong khoảng thời gian ngắn, không thể thấy rõ biểu tình của nhau. Nhưng họ mơ hồ cảm giác được đối phương đang mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng khiến người ta động lòng.

Xe buýt chạy ngang qua quán bida Tử Sinh mở, cô bỗng nhiên quay đầu, hỏi: “Thám tử tư lần trước…sau đó thế nào?”

“Một tay giao tiền, một tay giao hàng, mua bán sòng phẳng.” Anh nhấp môi.

“Hàng? Hàng gì?”

“…Em đừng hỏi, đều qua rồi.” Anh không muốn nói thêm lời nào.

Hai người lại trở nên trầm lặng, anh tưởng rằng cô đang giận dỗi, muốn dỗ dành cô mấy câu, nhưng lại chẳng biết nên làm thế nào. Có lẽ giống như cô nói, ở trước mặt cô, anh bắt đầu trở nên dè dặt, sẽ sợ hãi, sẽ để ý ánh mắt của cô, đương nhiên, sợ nhất là mình không cẩn thận làm tổn thương cô.

“Có thể hỏi anh một vấn đề không,” không ngờ cô lại tỏ vẻ bình tĩnh, “Sau đó anh không thuê người theo dõi Đinh Thành nữa ư?”

“Không có.”

“Tại sao?”

Hạng Tự cười khổ một chút, thành thật trả lời: “Bởi vì cuối cùng anh biết được, anh ta không phải mẫu người của em —— đương nhiên em cũng không phải mục tiêu của anh ta.”

“Anh từ đâu biết được?” Cô nheo mắt.

“Ánh mắt của em.”

“?”

“Đừng quên,” anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười, “Anh biết khi em thích một người ánh mắt sẽ như thế nào…anh đã nhìn rất nhiều năm rồi.”

Tử Mặc trợn mắt, khoanh tay lại, giống như đang giận dỗi.

Anh nhịn không được bật cười sờ tóc cô, cô trở tay hất tay anh ra, giống như đang nói: đừng làm phiền em!

Anh lại thử vài lần, đều không thành công, thế nên ngoan ngoãn đút tay vào túi, nói:

“Này, ‘Tiểu Bạch’ gần đây trở nên nghe lời. Nó đã học biết đi ị trên tờ báo trong phòng tắm, cũng biết đôi giày da Ý của anh không thể tùy tiện cắn —— mặc dù thỉnh thoảng anh phát hiện gót chân còn có dấu răng.”

“Đó là bởi vì nó trưởng thành.” Cô trầm mặc một chút, rồi mới nhẹ giọng nói.

“Em có nhớ Tiểu Bạch không —— ý anh là, Tiểu Bạch của em.”

Cô nhìn ngoài cửa sổ, gật đầu.

“Anh cũng nhớ nó.”

“?” Cô quay đầu lại, lộ ra ánh mắt hoài nghi.

Anh không trả lời, chỉ cười đến mức như muốn bị ăn đòn.

À, đúng vậy, có đôi khi anh cũng sẽ nhớ Tiểu Bạch, bởi vì rất nhiều năm về trước, nó là…sinh vật đầu tiên trên thế giới này biết họ yêu nhau.

Sáng thứ hai, Tử Mặc ngủ mê man, cô mơ một giấc mộng, mơ thấy mình cùng Tiểu Bạch ở nhà chơi trốn tìm, lúc đến phiên Tiểu Bạch đi trốn, cô tìm rất lâu cũng chẳng tìm ra, cuối cùng cô hiểu được, Tiểu Bạch đi rồi, vĩnh viễn rời khỏi cô, đến một nơi rất xa, bỏ cô lại tinh cầu cô đơn này.

Cô thở dài trong mộng, sau đó nghe mẹ nói: “Con than thở gì đó, người nên thở dài là mẹ chứ…”

Cô trở mình, trong đầu trống rỗng.

Bỗng chốc, Tử Mặc bật dậy, có một người đang ngồi trước mắt —— không phải ai khác, chính là mẹ!

Cô kinh ngạc há to miệng, nói không ra lời.

“Thứ sáu tuần trước mẹ nhận được điện thoại của nhân viên quản lý dưới lầu, nói anh con sống cùng một người phụ nữ… Sáng nay mẹ vô cùng kích động tới nơi, kết quả…” Giọng nói mẹ cứng nhắc, “Uổng công vui mừng một trận!”

“…Anh đâu ạ?” Tử Mặc nghẹn hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.

“Đến quán rồi.”

Cô vò tóc, nghĩ thầm: bình thường ông anh không phải chưa đến trưa thì không thức dậy sao, thế mà hôm nay chịu khó vậy!

“Con dùng một câu ngắn gọn nhất giải thích cho mẹ ngay, tại sao con không ở căn hộ mình thuê, phải chuyển đến ở cùng Tử Sinh?”

Tử Mặc đắn đo vài giây, rốt cuộc quyết định nói ra tất cả: “…Bởi vì chia tay.”

Mẹ chắc là không nghĩ tới cô thẳng thắn như vậy, bà sửng sốt một lúc, mới lúng ta lúng túng nói: “Như vậy con và thằng bé Hạng Tự kia là thật sự…”

“…Mẹ chỉ phương diện nào?” Cô không sợ hỏi tới cùng.

Mẹ giơ tay đánh lưng cô một cái: “Con tưởng là con không nói thì chúng ta không biết sao?! Mẹ luôn muốn nói chuyện này với con, nhưng ba con nói để tự con giải quyết, bây giờ tốt rồi, không lãng phí nhiều năm thanh xuân nữa…”

“…”

“Haiz… có điều nghĩ lại, vậy cũng tốt.” Cái “nghĩ lại” của mẹ luôn vừa nhanh lại hết hồn.

“?”

“Bây giờ tìm người khác, cũng không tính là quá muộn.”

“Nhưng mà…”

Cô không biết nên mở lời thế nào, nói Hạng Tự đang theo đuổi cô…nói ra nhất định sẽ bị mắng đến chảy máu đầu. Nhưng mỗi khi nhớ tới ánh mắt nghiêm túc của anh, cùng với khóe miệng mang nụ cười lơ đãng kia, cô liền cảm thấy trái tim mình vẫn đập như xưa hết thuốc chữa.

Chiều nay, vất vả lắm mới tiễn mẹ đi, Tử Mặc quyết định đến dưới lầu nhà Hạng Phong lấy xe.

Cô bỗng nhiên cảm thấy Hạng Phong là một người rất đáng sợ —— nói đúng ra —— trước kia cô chỉ biết anh rất đáng sợ, nhưng không ngờ anh đáng sợ như vậy!

Từ xe taxi bước xuống, mới đi được mấy bước thì có người ôm lấy cổ cô từ phía sau, nói: “Thí nghiệm tối qua tiến hành thế nào?”

Tử Mặc ngẩng đầu, phát hiện là Vu Nhâm Chi, cô sửng sốt hồi lâu mới nói: “Sao anh biết…”

“Hạng Phong nói với tôi về ý tưởng của câu chuyện, hỏi tôi người bình thường tại tình huống như vậy sẽ có phản ứng ra sao, tôi nói làm thí nghiệm thì biết.”

“…” Hóa ra người đáng sợ nhất là Vu Nhâm Chi!

“Anh ta vốn mời tôi nữa —— em có thể đoán được mưu đồ của tên kia rồi —— thế nên tôi không muốn để anh ta thực hiện được, nên từ chối,” khi nói lời này, trên khuôn mặt Vu Nhâm Chi loáng thoáng lộ ra vẻ đắc ý, “Cuối cùng có xảy ra chuyện gì thú vị không?”

“Không có,” Tử Mặc trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, “Nếu anh tới, nói không chừng sẽ có chuyện ‘thú vị’ xảy ra…”

Vu Nhâm Chi quan sát cô một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: “May mà tôi không đi, em nên biết người già không chịu nổi những trò giày vò của bọn con nít các em.”

“…”

“Đi lên ngồi một lúc không?”

Bây giờ Tử Mặc mới nhớ tới phòng làm việc của Vu Nhâm Chi nằm ngay bên cạnh tòa nhà này, chẳng qua là chữ “không” còn chưa nói ra thì cô đã bị anh ta bắt đi lên lầu.

“Anh biết không,” Tử Mặc đến gần bàn làm việc của Vu Nhâm Chi, cầm lấy bức tranh của anh ta trên đó, “Thời gian tiếp xúc với anh càng dài, tôi càng cảm thấy anh là một ác ma.”

Vu Nhâm Chi không để ý cười mấy tiếng, từ phòng bếp lấy ra một chai nước khoáng đưa tới trước mặt cô: “Ý em là, so với tôi, Hạng Tự quả thật là thiên thần?”

“Tôi không hề nói vậy…” Cô cầm chai nước khoáng, chun mũi, không nhìn anh ta.

“Con người đều như vậy, lúc không so sánh, chẳng biết người kia là tốt hay xấu, nhưng dùng sự trả giá và nhận được của mình để cân nhắc có đáng hay không.”

“…”

“Nhưng thật ra thì sao, đáng hay không đáng quan trọng vậy ư? Ban đầu loài người được tạo ra, sứ mệnh là trả giá và dâng hiến, mà không phải tính toán chi li hẹp hòi.”

“Ồ, thưa cha,” Tử Mặc làm động tác sám hối, “Xin tha thứ cho sự nông cạn và vô tri của chúng con.”

“Đừng quậy nữa,” Vu Nhâm Chi bị cô chọc cười, vươn tay sờ tóc cô, “Có lúc tôi thật muốn bổ đầu em ra để xem bên trong chứa những gì…”

Tử Mặc nhìn anh ta, tâm trạng hơi phức tạp, anh ta vậy mà tự nhiên sờ tóc cô như thế —— giống như Hạng Tự thường xuyên làm vậy. Nhưng ánh mắt của hai người họ không hề giống nhau, có lẽ Hạng Tự nói đúng, có phải mẫu người hay không, chỉ liếc một cái là biết ngay.

“Vu Nhâm Chi,” cô bỗng nhiên nói, “Tại sao anh đối tốt với tôi như vậy?”

“…”

“Tôi không phải khiến anh nhớ tới ai chứ, hay là…” Cô khẽ cười, “Tôi rất giống thú nuôi nào đó của anh hồi trước?”

Mặc dù anh ta kinh ngạc với sự thẳng thắn của cô, nhưng vẫn cười lắc đầu, nói: “Không phải, hoàn toàn không phải… tôi bị em cuốn hút.”

“Cuốn hút?”

“Đúng vậy,” anh ta đi tới trước mặt cô, dựa cạnh bàn, “Em trông rất chất phác, rất ngốc nghếch… Nhưng bên trong có một nghị lực không hề chịu thua. Tôi nghĩ đây là điểm hấp dẫn nhất của em.”

“…” Tử Mặc xấu hổ sờ mũi, vốn định tấn công anh ta trở tay không kịp, không ngờ cuối cùng lại bị anh ta phản công.

“Cô bé,” anh ta bỗng nhiên đưa mặt đến trước mặt cô, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi cô, “Em suy nghĩ xong chưa?”

“?” Cô theo bản năng lùi ra sau một bước, nhưng bị anh ta bắt lấy cánh tay, không thể động đậy.

“Chuyện làm bạn gái tôi, em không phải đã hứa sẽ suy nghĩ sao?”

Bờ môi anh ta hé ra rồi khép lại, khiến cô không thể suy nghĩ.

“Hay là,” âm thanh của anh ta bỗng nhiên tràn đầy sức hấp dẫn, “Để tôi giúp em đưa ra quyết định.”

Nói xong, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén, giống như đặt trước mặt anh ta chính là một con mồi đã nhòm ngó hồi lâu.

“Này,” Hạng Phong không biết từ đâu xuất hiện, trong tay cầm hai tờ bản thảo, đối chiếu nghiêm túc, “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không hôn thật đâu.”

“?”

Vu Nhâm Chi đứng thẳng người, biểu tình trên mặt khôi phục lại vẻ ôn hòa như trước.

Hạng Phong vẫn không nhìn bọn họ, tự lấy tờ giấy trên máy fax: “Nếu như bị em trai tôi biết được, anh đừng hòng trải qua những ngày tốt đẹp —— con người nó phát điên lên rồi, ngay cả tôi cũng sợ.”

Vu Nhâm Chi nhìn Tử Mặc, buông cô ra, khoanh tay lại, nói: “Cậu ta không ở đây, sao biết được chứ?”

“Nhưng tôi ở đây —— thuận tiện nói một câu, tôi tìm ra bản phác họa rồi, hẳn là không thành vấn đề.” Hạng Phong rốt cuộc ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Vu Nhâm Chi nhún vai: “Được rồi, anh có thể đi rồi.”

“Ờ đúng vậy, đúng vậy,” Hạng Phong giơ lên tờ giấy trong tay, đi đến trước mặt bọn họ, “Thế nên, bây giờ chúng tôi đi đây.”

Nói xong, anh đẩy Tử Mặc về phía cửa.

“Này…” Vu Nhâm Chi như là đang giữ cô lại, nhưng chẳng hề tích cực.

“Tạm biệt.” Hạng Phong tươi cười kéo Tử Mặc biến mất trong tầm mắt Vu Nhâm Chi.

Thang máy phát ra tiếng “đinh”, Tử Mặc theo sau Hạng Phong đi vào, cúi đầu im lặng không nói.

“Em tới lấy xe?” Hạng Phong hỏi.

“Vâng…” Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, “Em xin lỗi…”

“?”

“Hại anh vì em mà cãi nhau với Vu Nhâm Chi…”

“Ồ,” Hạng Phong dở khóc dở cười, “Cái này không thể tính là cãi nhau, lúc bọn anh thật sự tranh cãi gần như muốn động tới dao kéo.”

“Sao lại…” Cô kinh ngạc.

“Bởi vì anh ta tự chủ trương vẽ thêm một gợi ý nho nhỏ trong tranh minh họa cho tiểu thuyết của anh, một số độc giả thông minh lập tức có thể đoán ra hung thủ là ai.”

“Việc này…” Phải dùng tới dao kéo sao?

“Dùng chứ,” Hạng Phong dường như nhìn thấu ý nghĩ của cô, “Chuyện này đối với tác giả mà nói quả thật là một trò đùa dai xấu xa nhất.”

“Thế tại sao anh còn muốn tìm anh ta vẽ tranh minh họa…” Cô yếu ớt hỏi.

Hạng Phong im lặng một lúc, khi cửa thang máy mở ra, anh mới nói: “Cũng không thể nói không bỏ được tranh minh họa của anh ta, mà là bạn bè quen nhau nhiều năm, có đôi khi anh ta sẽ làm chút chuyện ngang bướng, khiến người ta cảm thấy tức giận, nhưng…chẳng biết tại sao, cuối cùng đều tha thứ cho anh ta. Chúng ta ai mà không như vậy chứ? Thỉnh thoảng làm một số chuyện khiến người khác chán ghét, nhưng nhiều lần nhận được sự thông cảm khoan dung…”

Tử Mặc nghĩ nghĩ, lộ ra nụ cười chất phác.

Hạng Phong cũng đành cười theo, đi ra thang máy, anh nói: “Em đó, nếu không thật sự yêu lão Vu, thì đừng làm những chuyện khiến ‘bình dấm chua’ nổi điên nữa.”

“…”

“Nếu em yêu thật thì sao?” Cô tò mò hỏi.

Hạng Phong bỗng nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn mắt cô, qua một hồi lâu, anh mới tươi cười khả ái nói: “Nếu là thật, anh sẽ chúc phúc cho hai người, so với việc làm cho thằng nhóc thối kia đau lòng, anh càng hy vọng nha đầu ngốc em hạnh phúc —— dù sao, người nên hối tiếc không kịp là nó.”

Tử Mặc cảm động trong lòng, mím môi, nhưng một câu cám ơn cũng không nói nên lời.

“Nhưng mà,” anh bổ sung, “Có nên yêu lão Vu hay không, em phải suy nghĩ kỹ càng, anh ta không phải là một người đơn giản —— mặc dù trái tim anh ta đơn thuần.”

“?”

Hạng Phong sờ cằm, đưa ra vẻ mặt bí hiểm của nhà tiểu thuyết trinh thám.

“Em nên biết rằng, Hạng Tự là ‘người trong suốt’, cái tốt của nó, cái xấu của nó, tất cả đều viết rõ ràng trên mặt, anh không nói gạt em đâu, khi em nhìn nó, em muốn lừa bản thân mình cũng rất khó. Nhưng Vu Nhâm Chi lại là loại người thế này…anh ta lừa em bản thân cũng không biết.”