Sáng thứ bảy, Tử Mặc thức giấc bởi tiếng chuông di động, trên màn hình biểu thị một dãy số xa lạ, cô nhắm mắt bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng “A lô” trầm thấp —— không ngờ là Đinh Thành!

“Mau tới quán bida của anh cô.”

“Làm gì?” Chẳng lẽ anh ta lại gây ra họa nữa?

“Mang theo tất cả dụng cụ thiết bị của cô, mau chạy tới trong vòng nửa tiếng.” Nói xong, anh ta cúp máy.

Tử Mặc lập tức tỉnh táo, cô ngồi dậy, cào tóc, chiếc ba lô đựng đầy dụng cụ thiết bị kia lẳng lặng nằm trong góc tường. Cô bật dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó đội nón đeo ba lô xuất phát.

Lúc đến quán bida, Tử Mặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, còn chưa tới nửa tiếng.

“Cô chuẩn bị trước đi,” có một người ngồi trong góc, nhà tạo mẫu tóc đang dùng gel vuốt tóc tạo hình cho anh ta, “Tôi sắp xong rồi.”

“Ờ…” Cô ngơ ngác gật đầu, vội vàng đi qua.

Vừa mở ra cánh cửa tại lầu hai, cô đã hết hồn bởi cảnh tượng trước mắt. Bên cạnh chiếc bàn bida đặt ở góc tường vốn dành riêng cho Tử Sinh đã đặt đầy ngọn đèn lớn dùng để chụp ảnh, trên bàn bida đặt đủ kiểu dáng đồng hồ, có tám nhân viên đi qua đi lại trong căn phòng nhỏ hẹp, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Tử Sinh mặc áo thun, quần đùi, chân mang dép lê, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, sắc mặt bực dọc tựa trong góc hút thuốc.

Tử Mặc chẳng chào hỏi anh, tự mình đứng tại chỗ trống trước bàn bida hí hoáy chuẩn bị thiết bị chụp ảnh, lúc chỉnh tiêu cự xong thì Đinh Thành cũng lên tới, anh ta mặc bộ âu phục vừa người, mái tóc chải thẳng ra sau, giày da bóng loáng khiến người ta hoa mắt, y hệt dáng vẻ kiểu đàn ông đô thị.

“Tối qua tôi gọi điện sao cô không bắt máy?” Đinh Thành đi tới nói nhỏ bên tai cô.

“Tôi ở quán bar, có lẽ không nghe được…”

“Lần này là quảng cáo của công ty đồng hồ, vừa lúc chọn chụp ảnh tại quán bida, thế nên tôi nói với người phụ trách của công ty đó nhất định phải tìm cô.” Anh ta cúi đầu cài khuy trên tay áo.

“Cám ơn!” Tử Mặc nói từ đáy lòng.

“Khỏi cần,” trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Đinh Thành tỏ ra dửng dưng, “Tôi không chỉ giúp cô, coi như cũng giúp công ty đó một chuyện.”

“?”

“Tôi nói với bọn họ, nếu mời cô chụp ảnh, tiền thuê địa điểm được miễn phí.”

“…” Tử Mặc lau mồ hôi lạnh trên trán, “Việc này anh đã nói với anh tôi chưa?”

“Tôi nói với anh ta, trừ khi miễn phí, nếu không công ty sẽ đổi thợ chụp ảnh.”

“Anh thật là…gian trá.”

“Này!” Tử Sinh không biết khi nào đi tới phía sau hai người đang thì thầm, “Mới sáng sớm đã gọi anh dậy, chừng nào xong hả?”

“A…nhanh thôi, nhanh thôi.”

Đây là công việc của Tử Mặc sau một tháng trời, cô lại được nhìn thấy thế giới này đằng sau ống kính, những chiếc đồng hồ đặt đầy trên bàn bida tựa như những trái cầu đầy màu sắc, có đủ loại khả năng.

Lúc Đinh Thành đi thay bộ quần áo thứ hai, Tử Mặc lặng lẽ đi tới bên cạnh Tử Sinh, choàng áo khoác cho anh.

“Làm gì?” Tử Sinh kinh ngạc nhìn cô.

“Anh mặc đi.” Sắc mặt cô mang theo chút ý  làm nũng của một cô bé.

Tử Sinh nhíu đầu lông mày, vẫn mặc vào, Tử Mặc nhân cơ hội làm rối tóc anh, khiến Tử Sinh trừng mắt cáu kỉnh.

“Anh đứng đây đừng nhúc nhích.” Cô dùng tay ra hiệu “stop”, sau đó lùi ra sau máy chụp ảnh, điều chỉnh tiêu điểm, chờ Đinh Thành xuất hiện.

Toàn bộ việc chụp ảnh làm liên tục đến một giờ trưa, người phụ trách và giám đốc sáng tạo của công ty đều rất hài lòng, chỉ có Tử Sinh đen mặt, hút thuốc liên tục.

“Em có biết ngừng kinh doanh ban ngày phải tổn thất bao nhiêu không hả.” Tử Sinh lạnh lùng nói.

“Em mời anh ăn cơm.” Tử Mặc cười hì hì nói.

“Thôi đi.” Tử Sinh nhìn cô bằng nửa con mắt, rồi xoay người bỏ đi.

Tử Mặc thu dọn thiết bị xong, cô muốn đi tìm Đinh Thành, sau đó mới biết anh ta đi mất rồi.

Đời người có đôi khi rất kỳ diệu, lúc gặp rủi ro, lại được người vốn đáng ghét chìa tay giúp đỡ; khi muốn nói tiếng cảm ơn thì người đó đi mất từ lâu.

Trên đường về nhà, Tử Mặc bỗng nhiên rất muốn gặp Tưởng Bách Liệt, muốn đem những việc xảy ra gần đây kể với anh ta, cô không gọi điện thoại để xác nhận anh ta có ở phòng làm việc hay không.

Cô chỉ muốn đánh cược một ván, cược rằng trên thế giới này ngoài Hạng Tự ra, còn có người sẵn lòng kiên nhẫn lắng nghe mỗi một lời nói của cô.

“Cô thấy thế nào?” Tưởng Bách Liệt đứng trước bàn, khoanh tay lại, sắc mặt tỏ vẻ thưởng thức.

Dưới chân anh ta, là một cái tủ lạnh nhỏ bình thường, phổ thông, không có gì đặc sắc —— à, nếu thật sự phải nói nó có gì đặc sắc —— có lẽ chỉ là miếng vải màu xanh trải trên đầu tủ lạnh mà thôi.

“Rất đẹp phải không,” Tưởng Bách Liệt đắc ý nói, “Tôi nhìn ra được cô rất thích kiệt tác của tôi.”

“…Kiệt, kiệt tác?” Tử Mặc cố hết sức khiến giọng mình nghe ra không hề có vẻ…kinh ngạc.

“Đúng vậy, trên tủ lạnh màu trắng trải một miếng đệm màu xanh tựa như bầu trời —— thật sự rất hoàn mỹ!”

Cô hy vọng mình có thể giống như những khán giả ngồi dưới sân khấu xem vở kịch Shakespeare nổi tiếng đặc sắc, phát ra tiếng reo hò lớn tiếng, hoặc là nghẹn ngào vừa vỗ tay vừa hô to “Bravo!”. Nhưng…cô chính là cô, Thi Tử Mặc chất phác và sắc mặt cứng nhắc, cho dù có thay đổi bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười gượng gạo, sau đó thì lúng túng.

“Được rồi, hãy nói về tình hình gần đây của cô đi.” Tưởng Bách Liệt thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả thời tiết.

“À, tôi có công việc rồi.”

“Ờ, tốt rồi, tôi nghĩ người đại diện của cô nhất định tốn rất nhiều công sức mới giúp cô giải quyết nhỉ?” Anh ta ngồi trên cái ghế sau bàn, cẩn thận lấy ra hai lon bia trong tủ lạnh, ném một lon cho cô.

“Tôi không uống, cám ơn, hôm nay tôi lái xe,” cô đặt lon bia trên bàn trà, sau đó ngồi vào chiếc ghế da nằm chính giữa phòng, “Thực ra, không phải chị Tiểu Cố sắp xếp cho tôi, mà là một người…tôi vốn hơi ghét.”

Tưởng Bách Liệt huýt sáo, chờ cô nói tiếp. Cô kể lại chuyện về Đinh Thành, bao gồm ấn tượng ban đầu của mình và người khác về anh ta, còn sau một số việc mới thật sự nhận biết anh ta, đương nhiên cả việc giúp đỡ to lớn của anh ta, cô cũng chẳng biết mình muốn nói gì, có lẽ cô lại nhận thức thế giới này và người kia một lần nữa. Cô phát hiện rất nhiều chuyện, rất nhiều người không hề giống như vẻ bên ngoài, nhưng mọi người thường xem nhẹ những bản chất đó.

“Nói vậy…” Tưởng Bách Liệt vươn ngón trỏ nâng mắt kính mới mua trên mũi, “Anh cô mở một quán bida? Ở đâu vậy? Tôi đến đó cũng có thể trực tiếp làm thẻ vàng không?”

“…Bác sĩ!”

Ờ! Đây có coi như là nhìn thấu bản chất qua bề ngoài không?!

“Xin lỗi xin lỗi, cô nói tiếp đi.”

“Tôi nói xong rồi.” Cô hơi giận dỗi bĩu môi.

Tưởng Bách Liệt nhìn cô, bỗng nhiên cười rộ lên, đôi mắt phượng tràn ngập sức hấp dẫn mê người.

“?”

“Tử Mặc, cô biết không, tôi cảm thấy dạo này cô càng ngày càng đáng yêu.”

“…”

“Thật đó, thật đó,” khóe miệng anh ta vẫn tươi cười, “Cô hình như…trở nên chân thật, không còn dáng vẻ muốn nói lại thôi, cô bằng lòng nói ra lời trong lòng mình, tôi thấy đó là điểm đáng yêu nhất.”

“…” Cô trở nên ngượng ngùng, gãi đầu, cúi đầu nghịch lon bia trên bàn trà.

“Vậy Đinh Thành này thuộc chòm sao nào?”

“Tôi không biết…” Cô ngẩn người, sau đó lấy ra một quyển tạp chí từ trong ba lô, cô lờ mờ nhớ rằng trong đây có phần giới thiệu về anh ta, “À, ở trong này…ngày 10 tháng 6.”

“Vậy chính là…” Trong tay Tưởng Bách Liệt không biết khi nào lại cầm quyển sách về chòm sao kia, “Cung Song Tử.”

“…”

“Được rồi, trong sách nói thế này: chòm sao Song Tử là chòm sao có tốc độ thay đổi nhanh như gió. Hai nhân cách của người thuộc cung Song Tử thường khiến người khác và bản thân hết sức đau đầu, trên cơ bản, ý chí của người thuộc cung Song Tử luôn là một thể hai mặt —— tích cực và tiêu cực, động và tĩnh, sáng và tối, tăng giảm lẫn nhau, cùng tồn tại và quang vinh. Thông thường rất đa tài đa nghệ, đồng thời xử lý nhiều việc cùng lúc, có một số sẽ biểu hiện rõ ràng hai loại hoặc nhiều loại nhân cách, loại đặc tính này đa dạng, thường khiến người khác khó mà nắm bắt.

Bọn họ suy nghĩ về sự vật rất nhanh chóng, thay đổi chủ ý cũng nhanh hơn người thường. Cung Song Tử có năng lực, sức suy ngẫm gấp đôi người khác, nhưng cũng cần thời gian gấp đôi người bình thường để khôi phục. Thế nên, cung Song Tử là một chòm sao thiện và ác, hạnh phúc và đau buồn, hòa nhã và tàn nhẫn, phức tạp gấp đôi.”

“Quả thực là…có chút phức tạp.” Tử Mặc gật đầu.

“Ở trong mắt cô, đàn ông đều phức tạp sao?” Nói xong, Tưởng Bách Liệt khép sách lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn cô.

“Có lẽ thế…” Cô hơi nhụt chí sụp bả vai.

“Vậy tại sao không trực tiếp một chút đi.”

“?”

“Cô có thể tiến lên, nói ‘tôi thích anh, anh thích tôi không?’ —— chỉ đơn giản như vậy.”

“…Bác sĩ, ở trong mắt anh, trên thế giới này không có việc gì khó khăn sao?”

“Không, có chứ,” anh ta thẳng thắn xòe tay, “Kêu một người không yêu tôi đi yêu tôi, hoặc là bảo tôi yêu một người không nên yêu, vân vân…nhiều lắm. Thế nhưng Tử Mặc, không thể cầm lòng đi yêu một người tôi yêu, lại là chuyện đơn giản nhất trên thế giới này.”

Cô hoài nghi nhìn anh ta, không nói gì.

“Tin tôi đi, Tử Mặc,” anh ta nói, “Có một số việc có lẽ hiện tại cô cảm thấy rất khó, nhưng mọi người đều sẽ trưởng thành, khi có một ngày nhìn lại quá khứ, cô sẽ phát hiện những điều mà cô từng cho là hố sâu, chúng chỉ là dòng suối cạn mà thôi, phía trước còn có hố sâu lớn hơn nữa đang chờ cô.”

“…”

“Thế nên, đừng luôn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất, bởi vì hạnh phúc có đôi khi chỉ lướt thoáng qua; nhưng cũng đừng luôn cho rằng mình là người xui xẻo nhất, bởi vì cái cô gọi là xui xẻo rất có thể là một loại hạnh phúc trong cái nhìn của người khác.”

Tối nay, khi Tử Mặc về đến nhà, căn hộ của Hạng Tự tối đen, cô hơi bất an, trong đầu luôn quanh quẩn câu nói kia của Tưởng Bách Liệt. Cô đến phòng trà dưới lầu gọi một phần đóng gói về, trước khi đi lại mua thêm một cái bánh dứa, cô rất muốn ăn chút đồ ngọt, bởi vì nó sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Cô cúi đầu, bước chầm chậm đến dưới lầu, trên bậc thang có tiếng bước chân, cô vừa ngẩng đầu lên, chợt nghe được giọng nói trong trẻo của Vu Lệ Na: “Thi Tử Mặc.”

Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô ta, muốn cười trừ nhưng làm sao cũng không được.

“Có thể dẫn tôi lên không, Hạng Tự không ở nhà, người gác cổng chẳng chịu cho tôi vào.” Nói xong, cô ta dậm chân liên tục, có lẽ sợ bị muỗi cắn.

“Ờ…” Tử Mặc lấy thẻ ra, cà trên máy cảm ứng một cái, đẩy cửa đi vào.

Hai người trầm mặc đi vào thang máy, lại trầm mặc nhìn con số trên màn hình điện tử nhảy lên từng số, giống như con số là nhịp tim. Sau một tiếng “đinh”, cửa thang máy lùi ra hai bên, Tử Mặc đi ra trước, lấy chìa khóa định mở cửa.

Cô rất sợ Hạng Tự sẽ đột nhiên mở cửa, cô càng sợ mình trơ mắt nhìn Vu Lệ Na đi vào hơn, thế nên cô chỉ có thể để mình đóng cánh cửa thuộc về cô trước, mới có thể ngăn cách mọi sợ hãi.

“Cô không mời tôi vào ngồi sao?” Ngay lúc cô xoay chìa khóa, Vu Lệ Na bỗng nhiên cất tiếng sau lưng cô.

Tử Mặc mở cửa ra, chẳng biết có nên đi vào hay không, thật giống như cô không biết có phải mình mời Vu Lệ Na vào ngồi không. Nhưng cô ta hiển nhiên không cho cô cơ hội nào, lướt thẳng qua cô rồi đi vào.

“Cô không phải đến tìm anh ấy sao?” Tử Mặc đóng cửa lại, cầm túi đồ ăn ngồi vào bàn, rồi bắt đầu ăn.

“Có thể chia cho tôi một chút không?” Vu Lệ Na chợt nói, ánh mắt rất dứt khoát.

“…”

“Tôi vẫn chưa ăn tối.”

Cô đứng lên, đến phòng bếp lấy một cái bát và một đôi đũa, chia nửa phần cơm rang của mình vào trong bát.

Vu Lệ Na không hề khách khí ngồi xuống ăn ngay: “Cô luôn hào phóng như vậy à, cái gì cũng chia một nửa?”

Tử Mặc nhìn cô ta, không hề để ý, tiếp tục ăn cơm rang.

Hai người im lặng ăn cơm, cho đến khi ăn hết, Tử Mặc mới phát hiện một chuyện kỳ lạ: họ coi như là tình địch nhỉ?

Mà vừa rồi cô còn chia nửa phần cơm rang cho tình địch ăn…

“Có thể cho tôi một ly nước không?” Vu Lệ Na nói.

Tử Mặc không tình nguyện đến phòng bếp lấy một lon nước ngọt trong tủ lạnh, đặt lên bàn ăn: “Chỉ có cái này.”

Vu Lệ Na cũng chẳng để bụng khui ra uống ngay, coi như ăn uống no đủ rồi, cô ta chợt lên tiếng: “Cô không cảm thấy gần đây Hạng Tự thay đổi sao?”

“…”

“Anh ấy trở nên kỳ lạ, giống như…không phải là cái người hồi trước.”

“?”

“Dạo này tôi thường thấy anh ấy một mình ở quán bar uống rượu giải sầu, chẳng hề quan tâm đến những cô gái đi qua bắt chuyện, hồi trước anh ấy không phải như vậy.”

“…” Tử Mặc chẳng muốn nghe cô ta thao thao bất tuyệt ở đây, hơn nữa nói về chuyện của Hạng Tự, nhưng không biết làm sao ngăn cản cô ta.

“Cô biết không, ông chủ quán bar đặt cho anh ấy một biệt hiệu, gọi là ‘Cừu’, bởi vì đối với những người phụ nữ tới gần bắt chuyện anh ấy đều đáp ứng hết, ngoan ngoãn giống như một con cừu.”

Cừu? Tử Mặc cười khổ, cô là Bạch Dương có biệt hiệu “Sư tử”, mà anh ta là Sư Tử được gọi là “Cừu” —— hai người họ thật đúng là một đôi lập dị hữu danh vô thực.

“Chẳng lẽ cô không tò mò, ở trong mắt phụ nữ khác anh ấy có dáng vẻ gì sao?” Vu Lệ Na bỗng nhiên im lặng nhìn cô, khóe miệng chứa ý cười.

Cô nghĩ rằng đó là nụ cười thắng lợi đầy châm biếm, nhưng cô sai rồi.

“Hạng Tự trong mắt tôi, thực ra chính là…một chàng trai chôn vùi khúc mắc tận sâu trong đáy lòng không muốn ai biết.”

“Khúc mắc?” Cô nhướn mày, không hiểu tại sao cô ta nói vậy.

Nhưng Vu Lệ Na chẳng hề để ý, cũng không tỏ vẻ định giải đáp hoài nghi cho cô, mà là nói tiếp: “Anh ấy là chàng trai đầu tiên mà tôi yêu —— ý tôi là, thời cao trung. Mối tình đầu của tôi năm mười bảy tuổi, người đầu tiên tôi yêu chính là Hạng Tự.”

“…” Tử Mặc cụp mắt, cô làm sao chưa trải qua chứ.

“Khi đó anh ấy rất xuất chúng —— đương nhiên hiện tại cũng không kém —— hồi đó tôi rất đẹp, thành tích lại tốt, cho nên rất kiêu ngạo.”

Tử Mặc nhíu mày, nhịn nỗi xung động muốn trợn mắt, cô nghĩ thầm: ai muốn nghe cô nói những điều này…

“Tôi luôn cho rằng chỉ có nam sinh xuất sắc mới xứng đôi với tôi, mà trùng hợp Hạng Tự chính là người đó. Tôi hẹn anh ấy đi chơi, anh ấy đồng ý, tôi tưởng rằng anh ấy cũng thích tôi, chúng tôi đi trượt băng, chơi rất vui vẻ, anh ấy còn hôn tôi…”

Tử Mặc đau khổ quay mặt qua chỗ khác, trái tim bất giác đau nhói.

“Nhưng mà anh ấy chỉ hôn tôi một chút, sau đó đẩy tôi ra, lẩm bẩm rằng, không giống, hóa ra không giống…” Vu Lệ Na dừng một chút, bỗng nhiên mỉm cười nhìn cô, “Sau đó tôi mới biết, ý anh ấy là —— không giống với cô.”

“Hả…” Cô thảng thốt.

“Cô đừng hỏi tại sao tôi biết, tôi chỉ biết dựa vào trực giác của phụ nữ.”

“…”

“Cô còn nhớ có một lần cô cùng một cậu nam sinh cùng lớp ra ngoài hẹn hò không?”

Tử Mặc mím môi, đương nhiên còn nhớ, đó là lần duy nhất cô hẹn hò với một nam sinh ngoài Hạng Tự ra, cô đã quên đó là một nam sinh thế nào, cũng quên mất mình đi đâu, cô chỉ nhớ mình giận dỗi với Hạng Tự, nếu anh ta có thể cùng Vu Lệ Na đi chơi, tại sao cô không thể hẹn hò với người khác chứ?

“Sau khi anh ấy biết được, sắc mặt rất thậm tệ,” Vu Lệ Na hơi nghiêng đầu, như là thật sự nhớ tới khuôn mặt lúc ấy của Hạng Tự, “Đó là lần đầu tiên tôi thật sự cảm giác được một người đang ghen tuông, sự ghen tuông mãnh liệt gần như điên cuồng.”

Tử Mặc cười khổ, đó chẳng qua là sự ghen tuông bị người ta giành lấy “thú cưng” thôi nhỉ? Khi cô ở bên cạnh, anh ta không biết quý trọng, cô muốn rời khỏi, anh ta lại không cho phép. Họ thường xuyên lâm vào sự giằng co không hề có ý nghĩa như vậy, người thắng luôn là anh ta —— bởi vì cô là người thật lòng nỗ lực kia.

“Hôm đó tôi vốn hẹn anh ấy đi trượt băng, nhưng mà sau khi từ chỗ bạn học biết chuyện của cô, anh ấy cứ đãng trí mãi, buổi tối trên đường trở về, bọn tôi gặp được anh trai anh ấy, sau khi biết cô còn chưa về nhà, anh ấy bỏ lại tôi chạy đi mất.” Nụ cười tại khóe miệng Vu Lệ Na có chút bi thương, có chút thê thảm.

Cuối cùng Hạng Tự tìm được cô tại một tiệm kem cách nhà mấy con đường, cậu nam sinh hẹn hò với cô cầm trong tay hai cây kem màu trắng, đang định mời cô ăn, thì đã bị Hạng Tự giành lấy đổ trên đầu. Cô còn nhớ, Hạng Tự to tiếng hét với cậu nam sinh kia:

“Đừng chạm vào cô ấy, cô ấy là của tôi!”

Hạng Tự túm tay cô chạy về nhà, tại bùng binh mờ tối anh ta ôm cô, ôm cô thật chặt, sau đó điên cuồng hôn cô, không phải nụ hôn ngượng ngùng của thiếu niên mười tám tuổi, mà là nụ hôn của đàn ông đối với phụ nữ.

Sau đêm đó, cô không còn giận dỗi với Hạng Tự nữa, họ tựa như cặp tình nhân yêu nhau tha thiết trải qua khoảng thời gian ngây ngô mà tốt đẹp…

Có điều hạnh phúc luôn quá ngắn ngủi, thỉnh thoảng Tử Mặc không khỏi hoài nghi khoảng thời gian đó có thật sự tồn tại hay không, có lẽ chỉ là một loại phương thức theo bản năng để xoa dịu nỗi đau?

“Cô nói cho tôi biết những điều này,” cô yếu ớt cất tiếng, “Là muốn nói cái gì?”

Vu Lệ Na lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chỉ muốn nói với cô, Hạng Tự ở trong mắt tôi.”

“…”

Kim đồng hồ chỉ số “9”, người khách đứng lên, cầm túi xách: “Tôi phải đi, cảm ơn cơm rang của cô.”

Tử Mặc lắc đầu, không nhìn cô ta, đi thẳng đến cửa chính, mở cửa ra.

“Tạm biệt.”

Nói xong, Vu Lệ Na mang giày cao gót đi ra ngoài.

Tử Mặc đóng cửa lại, tựa vào cánh cửa, không khỏi thở dài một hơi. Có lẽ, Hạng Tự thật sự chỉ là một chàng trai cất giấu khúc mắc mà thôi, nhưng nếu khúc mắc này ngay cả cô cũng không tháo ra được, thế thì bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể tổn thương lẫn nhau, bất đắc dĩ lại mơ màng, không thua triệt để, cũng thắng không thoải mái.