*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc sống một tuần vừa qua của Tưởng Bách Liệt chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: tệ hại.

Người tạo nên điều này —— tên là Hạng Tự.

“Tôi thề, tôi có thể thề độc,” Tưởng Bách Liệt thuyết phục bản thân phải lấy ra trăm phần trăm kiên nhẫn, “Tôi tuyệt đối không biết cô nhóc kia đi đâu!”

Tuy nhiên sắc mặt của người đàn ông đứng ở góc tường trông không hề tin tưởng, chỉ nhíu mày nhìn anh ta, không nói gì.

“Coi như tôi xin anh,” Tưởng Bách Liệt quả thực muốn phát điên, “Mỗi ngày anh đều quấn lấy tôi, tôi làm ăn thế nào đây…”

Hạng Tự khoanh tay, vô cảm nhìn quanh cả phòng, sau đó dùng giọng điệu nghi hoặc nói: “Làm ăn? Loại làm ăn gì?”

Tưởng Bách Liệt hờn giận che mặt, sụp bờ vai: “Tôi không muốn nói chuyện với anh…”

Cả căn phòng đắm chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu ồn ào ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, cùng với tiếng kêu la của các cầu thủ ở tại sân thể dục dưới lầu.

“Được rồi,” người phá vỡ cục diện cứng nhắc vẫn là Tưởng Bách Liệt, “Vị tiên sinh này, nếu anh bằng lòng thì có thể nằm trên cái ghế màu đen ở chính giữa kia một lúc. Không biết anh gây chuyện mấy ngày nay có mệt không, dù sao tôi cũng rất mệt.”

Hạng Tự do dự vài giây, bước chân thong thả đi qua ngồi xuống.

Từ trong chiếc tủ lạnh nhỏ nằm dưới cái bàn, Tưởng Bách Liệt lấy ra hai chai bia ướp lạnh, ném một chai qua. Chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ mà anh ta luôn mong ước rốt cuộc đã đưa đến, hai tuần nay, mỗi ngày khi anh ta đến phòng khám chuyện đầu tiên chính là lấy khăn lau chùi nó một lần.

Hạng Tự ngồi trên chiếc ghế da màu đen, cầm lấy chai bia, nhưng không khui ra ngay.

“Tử Mặc có kể với tôi một số…chuyện giữa hai người.”

“?” Hạng Tự cảnh giác ngẩng đầu nhìn Tưởng Bách Liệt, như là muốn nhìn ra gì đó từ trong mắt anh ta.

Tưởng Bách Liệt dùng ngón trỏ nâng kính mắt trên mũi: “Cô ấy hình như rất phiền não, bởi vì anh không yêu cô ấy.”

“…” Hạng Tự lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt gần như muốn giết người nhìn Tưởng Bách Liệt.

“Đừng như vậy,” Tưởng Bách Liệt xòe tay, “Nếu chúng ta không có chuyện khác để làm, không bằng nói chuyện đi.”

“Không có gì để nói.” Hạng Tự quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như chàng trai bướng bỉnh.

“Thế thì Tử Mặc nói đúng rồi?” Tưởng Bách Liệt lơ đễnh truy hỏi tiếp.

“…Chuyện này không liên quan tới anh!”

“Sao không có liên quan chứ, cô ấy là bệnh nhân của tôi,” anh ta dừng một chút, dùng giọng điệu không sợ chết nói tiếp, “Là bệnh nhân quan trọng nhất…”

Hạng Tự lại trừng anh ta, ánh mắt hình như đông đặc.

Có điều Tưởng Bách Liệt lại không hề sợ hãi, ngược lại khui nắp chai ra, uống bia: “Ừm…Anh không nếm thử à, ướp lạnh vừa đúng nhiệt độ đấy.”

“…”

“Không muốn trả lời câu này cũng không sao, tôi hỏi câu khác.”

“…”

“Anh dựa vào gì cho rằng tôi sẽ biết tung tích của cô ấy?”

Trên mặt Hạng Tự lóe lên một biểu cảm gọi là đánh bại.

“Bởi vì cô ấy rất…tin anh.” Hạng Tự nhỏ giọng nói.

“Tại sao, tại sao anh lại nghĩ như vậy?”

“Cô ấy…” Hạng Tự mất tự nhiên xoay mặt qua chỗ khác, để lại một bên mặt không có biểu cảm, “Chính cô nhóc kia nói.”

“À…” Tiếng à của Tưởng Bách Liệt khiến người ta có cảm giác bay bổng, tựa như người đã theo khinh khí cầu đầy màu sắc bay lên không trung, trên đầu là trời xanh mây trắng, dưới chân là một người đàn ông thất bại nào đó…thắng bại rõ ràng.

“Cho nên,” Hạng Tự nheo mắt nhìn người đàn ông ngồi sau cái bàn, trên mặt không biểu cảm, lông mày nhíu lại có phần dữ tợn, “Nếu anh không nói ra tung tích của cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh!”

“…” Khinh khí cầu bị đâm thủng, Tưởng Bách Liệt đành phải trở về mặt đất, “Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu, nhưng chuyện cô ấy bỏ nhà đi, tôi cũng biết sau đó thôi. Cô ấy chỉ gửi một tin nhắn cho tôi, nói muốn rời khỏi một khoảng thời gian, thế thôi.”

Hạng Tự đứng lên, bực dọc bước đến cửa sổ, ánh mắt vô thức tìm kiếm xung quanh, tâm trạng lo lâu rốt cuộc không thể che giấu nữa: “Thế thì rốt cuộc cô ấy đi đâu rồi…”

“Anh không hỏi người nhà hoặc là bạn bè của cô ấy sao ——”

“—— hỏi, tôi đều hỏi tất cả rồi!”

Sau buổi tối khiến đầu óc anh ta rối tung, Sư tử đã không thấy tăm hơi, anh ta gọi điện cho cô, câu trả lời nhận được là đã tắt máy. Ban đầu anh ta nghĩ rằng cô chỉ hờn dỗi, thế nên thừa dịp buổi chiều rảnh rỗi lại đi mua một chiếc váy mới, nhưng tối hôm đó cô lại không trở về. Anh ta bắt đầu lo lắng, gọi điện cho tất cả những người mà cô quen biết, chỉ có Tử Sinh nhận được tin nhắn của cô, nói là cần rời khỏi một khoảng thời gian, nhưng không nói là đi đâu.

Anh ta đi gặp Tử Sinh, Tử Sinh ngậm thuốc lá, ánh mắt thẫn thờ: “Thế nào, cậu không biết à? Con bé không phải thân với cậu nhất sao?”

Anh ta không thể xác định cái “thân” mà Tử Sinh nói là tới trình độ nào, nhưng anh ta có thể xác định tâm trạng của mình buồn bực tới cực điểm —— không, nói chính xác hơn, anh ta sắp điên rồi!

Anh ta bỗng nhiên có cảm giác sắp sửa đánh mất thứ gì đó, điều này khiến anh ta khó chịu, giống như bị vỏ quả hạch vướng trong cổ họng.

“Vậy thì anh cho rằng tại sao cô ấy muốn rời khỏi?” Âm thanh sắc bén của Tưởng Bách Liệt kéo tất cả suy nghĩ trở về hiện thực.

“…Tôi không biết.” Hạng Tự sờ mũi, biểu cảm có phần không tự nhiên.

Nhưng thật ra, anh ta biết…sao có thể không biết chứ?!

Là bởi vì anh ta liên tục làm tổn thương, liên tục như gần như xa. Bọn họ tựa như hai đầu yo-yo, vĩnh viễn co kéo chiến đấu, vĩnh viễn không thể cân bằng.

Anh ta biết mình rất ích kỷ, không nhận được lại càng muốn đoạt lấy.

“Nói thật,” âm thanh tao nhã lại phiền lòng của Tưởng Bách Liệt vang lên lần thứ hai, “Tôi không ghét anh, cũng…cũng không cảm thấy anh thật sự không yêu cô ấy.”

“…”

“Trên thế giới này, thứ gọi là tình yêu, chính là một người sẵn lòng chơi một người sẵn lòng chịu đựng, trong lòng mỗi người đều có đủ loại cảm xúc, đủ loại lý do, đương nhiên cũng có đủ loại cách thức để bày tỏ. Tôi không hiểu được mối quan hệ giữa anh và Tử Mặc, nhưng điều này không hề đại diện hai người không quan tâm đến đối phương, nhưng tôi tin anh chắc là hiểu được, quan hệ như vậy không thể duy trì lâu dài, cô ấy có thể chịu đựng mười hai năm, theo tôi thấy quả thật là —— không thể tưởng tượng —— thế nên cô ấy sẽ muốn rời khỏi anh là chuyện sớm muộn thôi.”

Hạng Tự nhìn Tưởng Bách Liệt, giống như đang nhìn một con quái vật, một con quái vật ẩn núp trong đáy lòng người.

“Tôi không biết tại sao anh phải đối xử với cô ấy như vậy, có lẽ anh từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói là —— anh đừng lấy những cảm xúc vô vị đó của mình mà áp đặt lên người cô ấy, cô ấy vô tội, cô ấy yêu anh như vậy, thất vọng hết lần này đến lần khác, chịu đựng sự phản bội, anh thật sự nhẫn tâm sao ——”

“—— đừng nói nữa!” Hạng Tự nhịn không được hô to.

Tưởng Bách Liệt thật sự im miệng, tiện tay cầm tạp chí trên bàn lật xem, thật giống như buổi chiều mùa hè luôn nóng bức mà yên tĩnh này không hề xảy ra chuyện gì.

Hạng Tự nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, qua thật lâu mới thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi…”

“Gì cơ?”

Biết rõ Tưởng Bách Liệt đang đùa giỡn, nhưng Hạng Tự vẫn lớn tiếng nói: “Tôi xin lỗi.”

“Được rồi,” biểu tình của Tưởng Bách Liệt khiến mỗi người trông thấy đều sẽ bắt đầu nảy sinh ý muốn bóp chết anh ta, “Xem thái độ của anh cũng không tệ lắm, vậy tôi miễn cưỡng gợi ý cho anh một chút, có điều trước hết tôi phải nói rõ, tôi tuyệt đối không biết tung tích của cô ấy, hơn nữa tôi cũng không cho rằng cô ấy sẽ đến tìm tôi ——”

“—— bác sĩ Tưởng.” Cửa bị đẩy ra, Tử Mặc đeo ba lô thật to, từ bên ngoài đi vào. Cô hơi sạm đen, làn da vốn trắng bệch lúc này lại trông hồng hào khỏe mạnh.

“…”

Hai người đàn ông trong phòng đều kinh ngạc nói không ra lời, không hẹn mà cùng nhau mở to mắt, sợ rằng đó chỉ là ảo giác.

Tử Mặc dừng bước, ngơ ngác nhìn Hạng Tự bên cửa sổ: “Sao anh lại ở đây…”

“Anh…anh tới tìm em…”

Anh ta nhìn cô, nhìn gương mặt cô một cách tỉ mỉ, cảm xúc treo cao rất nhiều ngày giờ đây được nới lỏng ra.

Anh ta nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại cô, mỗi một cái đều bắt đầu từ sự phẫn nộ của anh ta, dùng nụ hôn của anh ta mà chấm dứt, tóm lại anh ta không tha cho cô, anh ta dạy dỗ cô khiến cô sau này không dám nữa… Thế nhưng, anh ta làm sao cũng không nghĩ đến, bọn họ chỉ nói chuyện bình thường như vậy, anh ta thậm chí không thể nói tiếp, dường như…cô không hề là Thi Tử Mặc mà anh ta quen biết!

Anh ta nhìn cô chăm chú, muốn nói ánh mắt cô đã thay đổi, vốn là ánh mắt nhút nhát, đầy bi thương nhưng cũng đầy tình yêu đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt kiên định khiến anh ta không đoán ra.

“Hai người bận chuyện, tôi…đi trước.” Có lẽ không chịu nổi bầu không khí trầm lặng mà gượng gạo, Tử Mặc cúi đầu xoay người đi ra ngoài.

Hạng Tự nhất thời không phản ứng, nhìn qua Tưởng Bách Liệt, anh ta đang cố sức dùng tay ra hiệu “mau đuổi theo” với Hạng Tự, thế là Hạng Tự vội vàng đuổi theo.

“Thi Tử Mặc!” Lúc sốt ruột, Hạng Tự luôn gọi cô cả tên lẫn họ.

Anh ta tưởng rằng cô sẽ chạy, nhưng cô ngừng lại, đứng dưới ánh mặt trời nhìn anh ta.

“Mấy hôm nay em đi đâu?”

“Ô Trấn.”

“Ô Trấn?” Anh ta đi đến trước mặt cô, nhíu mày, “Vì sao tắt máy?”

“Bởi vì không muốn bị quấy rầy.” Cô mất tự nhiên tránh né ánh mắt của anh ta, lúc nói chuyện lại rất thản nhiên.

“Gồm cả anh?” Anh ta nheo mắt, không che giấu sự bất mãn của mình.

“Ừm.” Cô thành thật gật đầu.

“Tại sao?” Sắc mặt anh ta có phần không chịu nổi, “Em bỏ đi muốn làm gì?”

“…Em cũng có, có việc mình muốn làm.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, rất nghiêm túc, cứng nhắc, khiến anh ta hoang mang.

“Nhưng em ít nhất phải nói với anh một tiếng,” Hạng Tự kiềm chế tính khí của mình, “Cứ vậy không nói tiếng nào bỏ đi, em không biết anh có bao nhiêu…bao nhiêu…”

“?”

Anh ta lạnh mặt, buồn bực nhìn sân thể dục ở đằng xa: “Tóm lại sau này không cho phép em như vậy nữa, nếu muốn đi ra ngoài thì nhất định phải cho anh biết, không được tắt máy, càng không cho phép chẳng nói tiếng nào bỏ đi!”

Tử Mặc nhìn anh ta, không nói gì. Anh ta càng bực dọc hơn, muốn phát cáu với cô, lại chẳng biết tại sao mình có chút sợ hãi, sợ cô sẽ rời khỏi anh ta lần nữa, mất đi tung tích.

Hạng Tự nhắm mắt, ngón tay day huyệt thái dương, nhức đầu ghê gớm. Bắt đầu từ rất lâu trước kia, anh ta chỉ biết sự chiếm giữ của mình đối với cô có khi sẽ mãnh liệt khiến người ta đến nước bùng nổ, anh ta không muốn như vậy, giống như một số việc nhỏ, việc nhỏ về cô sẽ khiến anh ta tức giận.

Mở mắt ra, ánh nắng chói chang làm cho anh ta không thể thích ứng trong khoảng thời gian ngắn, anh ta túm lấy cánh tay cô đi về phía bãi đỗ xe, mồ hôi gần như thấm ướt áo sơ mi của anh ta.

Nhưng Tử Mặc lại khẽ giãy giụa, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Vì sao?”

“?”

“Vì sao em không thể làm chuyện anh không cho phép?”

“…” Anh ta kinh ngạc nhìn cô, trong lòng phẫn nộ cũng bất an.

“Đối với anh, em rốt cuộc là cái gì?”

Ánh mắt cô rất nghiêm túc, nhưng không thật sự chờ đợi đáp án của anh ta. Cô đút hai tay vào túi, đi qua anh ta, hướng về phía bãi đỗ xe, anh ta tưởng rằng cô sẽ lên xe anh ta, nhưng cô không có, mà là đi đến góc bãi đỗ xe, mở ra cửa chiếc xe con của mình, chui vào trong.

Anh ta nhìn cô lái xe chạy qua trước mặt mình, không thể phân biệt mọi thứ trước mắt rốt cuộc có phải là sự thật hay không, một buổi chiều mùa hè oi bức, một bác sĩ tâm lý ồn ào lại sắc bén, một Sư tử khác xưa, cùng với bản thân bực dọc bất an lại hết cách.

Hạng Tự bỗng nhiên nhớ tới mấy hôm trước đi tìm Hạng Phong, anh dựa vào tường mỉa mai nói câu kia:

“Sự thay đổi của phụ nữ thường luôn vượt qua tưởng tượng của em, có lẽ một phút này cô ấy vẫn còn khóc lóc vì em, phút tiếp theo lại có thể quyết chí rời khỏi em.”

Có lẽ anh ta thật sự không hiểu cô.

Chiều thứ hai, Hạng Tự theo thường lệ đến đài truyền hình ghi hình chương trình, có lẽ bởi vì tâm trạng không tốt lắm, bộ phận màn ảnh quay lại rất nhiều lần. Lúc sáu giờ trời còn chưa tối, anh ta ngồi trên hành lang được ngăn cách bởi vách tường bằng kính thật to, nhìn ngoài cửa sổ, lặng lẽ uống nước.

“Tự?”

Anh ta xoay người, nhìn thoáng qua người phía sau, sau đó tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. Chỉ có một người gọi anh ta như vậy —— Hạng Phong.

“Đang ghi hình chương trình à?”

“Ừm, nhưng đã xong rồi. Còn anh?” Anh ta vặn nắp chai, ngửa đầu uống nước.

“Anh cũng đến ghi âm tiết mục.” Hạng Phong ngồi xuống bên cạnh anh ta.

“Anh?”

“Ừm.”

“Anh có thể ghi âm tiết mục gì? Phá án hả?” Hai anh em họ luôn nói chuyện không khách sáo.

“Là loại tiết mục trò chuyện, chính là một nhóm người ngồi tại chỗ trò chuyện.”

“Trò chuyện?” Hạng Tự rốt cuộc cảm thấy hứng thú quay đầu nhìn anh trai, nụ cười nơi khóe miệng đại diện anh ta cảm thấy khó tin, “Nói chuyện gì? Làm sao giết người ư?”

Hạng Phong đánh đầu anh ta một cái, tỉnh bơ nói: “Giống như thường ngày anh nói chuyện với em vậy. Chẳng lẽ chúng ta luôn nói chuyện giết người à?”

“Nhưng em và anh cũng…đâu có trò chuyện gì.” Hạng Tự xoa đầu, buồn bực nhìn anh trai.

“Sao lại thế! Bình thường nội dung trò chuyện của chúng ta rất nhiều mà, nhất là về đàn ông và phụ nữ.”

“…” Hạng Tự cào tóc, ý là không có ấn tượng gì, “Anh nói là bọn họ mời anh đến trò chuyện về đàn ông và phụ nữ sao?”

“Đừng có tầm thường như vậy, cái này gọi là “quan hệ giới tính”.”

Anh ta khoa trương che mặt: “Anh, anh khẳng định bọn họ muốn tìm anh sao? Một người ba mươi mấy tuổi còn chưa có bạn gái? Trò chuyện về loại đề tài này?”

“Chưa từng có bạn gái cũng không đại diện anh không có trí tuệ giải quyết phương diện này, ngược lại,” Hạng Phong sờ cằm, ánh mắt tràn đầy châm biếm, “Người có nhiều kinh nghiệm, không hẳn biết xử lý quan hệ giới tính thế nào.”

Hạng Tự bĩu môi tỏ vẻ không thú vị, rồi trở nên trầm lặng.

“Mặc Mặc về rồi ư?”

“Ừm…” Anh ta lại cầm chai lên uống nước, nhắc tới cô, anh ta vô tình bực dọc.

“Hai đứa chia tay rồi?”

“Khụ, khụ, khụ…” Anh ta bị sặc nước, ho đến mức không nói ra lời.

“À, xin lỗi, thực ra cũng không thể nói là ‘chia tay’,” nụ cười trên mặt Hạng Phong trông rất chói mắt, “Bởi vì em chỉ xem cô ấy như là ‘vật cưng’ của em, quan hệ của hai đứa chỉ có thể là vứt bỏ và bị vứt bỏ.”

Hạng Tự ngừng ho khan, trừng mắt liếc nhìn anh trai: “Tại sao không có độc giả điên cuồng đến ám sát anh?”

Hạng Phong nhún vai, nụ cười tao nhã giống như chẳng hề để ý: “Cuộc đối thoại thân thiết của hai anh em hôm nay tới đây thôi, anh phải đi làm việc, đợi một hồi đại chiến khác. Cuối tuần hai đứa cùng nhau tới nhà anh nhé? Anh thay đổi một bộ hệ thống chiếu phim khác, rất tốt.”

“Ờ…” Hạng Tự gật đầu, nếu Tử Mặc chịu đi.

“Tạm biệt.” Nói xong, Hạng Phong đứng dậy đi về một phía khác của hành lang.

“Anh…” Hạng Tự hơi chần chừ gọi anh lại.

“?”

Anh ta há miệng, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại chỉ cười khổ, nói: “Anh vừa nói ‘một hồi đại chiến’ là ý gì?”

Hạng Phong nheo mắt nhìn anh ta vài giây, sau đó thoải mái bước đi, không trả lời gì hết.

Có lẽ, tiểu thuyết trinh thám gia kia biết được, cái anh ta muốn hỏi không phải cái này, thế nên…cũng không cần thiết trả lời.

Buổi tối về đến nhà, đèn phòng Tử Mặc còn chưa sáng, Hạng Tự vào phòng bếp nấu một ly mì ăn liền, ngồi ăn trước tivi. Đồng hồ trên tường chỉ chín giờ, bình thường vào lúc này, nếu có thời gian rảnh anh ta sẽ đến quán bar, ngồi trước quầy bar, gọi một ly rượu, sau đó nhìn những người đi qua trước mặt muốn bắt chuyện với anh ta.

Nhưng hiện tại anh ta bỗng nhiên không có tâm tình này, tựa như thế giới chợt ngừng xoay, chỉ bởi vì một người phụ nữ tên là Thi Tử Mặc.

Trên hành lang vang lên tiếng mở cửa, anh ta vội vàng bật dậy mở cửa phòng, Tử Mặc quả nhiên đưa lưng về phía anh ta cúi đầu vặn chìa khóa, anh ta dùng giọng điệu cao cao tại thượng như cũ: “Này!”

“?” Cô dừng động tác, quay đầu nhìn anh ta.

“Anh anh bảo cuối tuần chúng ta đến nhà anh ấy.” Anh ta nhìn cô, nhịp tim bất giác tăng nhanh, cầu nguyện cô sẽ không từ chối.

“Ờ…” Tử Mặc cúi đầu, xoay nắm tay mở cửa phòng, “Nếu em rảnh.”

“Vậy tối thứ bảy, được chứ.” Anh ta làm bộ như không để ý.

Cô cúi đầu, dừng một chút mới nói được.

Chủ đề về cuối tuần thế là cứ nặng nề kết thúc như vậy, sự im lặng gượng gạo đóng băng trong không khí, khiến người ta khó thở.

Tử Mặc đẩy cửa đi vào, Hạng Tự vội vàng hô lên: “Này!”

“?” Cô không quay đầu nhìn anh ta, chỉ dừng bước chân.

“…Anh đói bụng rồi, làm chút đồ ăn cho anh đi.”

“Anh không ăn mì sao…”

“Ăn hết rồi,” anh ta bất giác liếm miệng, “Làm cho anh đi?”

Cô không bằng lòng, nhưng cũng không từ chối, chỉ là mở cửa đi vào, Hạng Tự lộ ra nụ cười đắc ý, đóng cửa phòng mình đi theo qua. Nhưng ngay lúc anh ta sắp bước vào cửa, cô lại bỗng nhiên chặn ở đó, chìa tay đưa thứ gì đó trước mặt anh ta.

Hạng Tự cúi đầu nhìn, là…một ly mì.

“…” Anh ta cau mày, trên mặt là vẻ khó tin và ủy khuất.

Tử Mặc mặt không biểu cảm nhìn anh ta một cái, sau đó đóng sầm cửa lại.

Cô nhóc này!

Anh ta hậm hực đứng tại chỗ, cầm ly mì nhìn nhìn, là vị thịt bò cà chua anh ta thích nhất, như vậy…

Sắc mặt anh ta trở nên ôn hòa, cô còn nhớ khẩu vị của anh ta, lẽ nào chứng minh rằng, có một số việc —— một số việc quan trọng —— kỳ thật không hề thay đổi chăng?

Buổi tối trước khi ngủ, Hạng Tự không nhịn được gọi điện thoại cho cô nhóc ở sát vách.

“Này!” Lời mở đầu của anh ta luôn là gào thét.

“Hửm?”

“Rốt cuộc em đang giận gì hả?”

“…”

“Anh mua váy mới cho em,” anh ta cào tóc, “Cho nên, đừng giận nữa…”

Anh ta hiếm khi dỗ dành người khác, mặc dù biệt danh của anh ta là “con cừu”, mặc dù anh ta luôn chiều ý phụ nữ, nhưng mọi kinh nghiệm về dỗ dành người khác của anh ta đều đến từ Tử Mặc —— thế nên, anh ta cảm thấy nhức đầu.

Đầu dây bên kia là tiếng thở dài trầm mặc.

“Anh có thể qua đó không?” Anh ta chợt nhớ nhugn đường cong trên người cô, còn có khuôn mặt chất phác kia.

Thế nhưng, điện thoại bị cúp ngay.

Hạng Tự buồn bực ném di động trên giường, lấy chăn che kín đầu mình, thì thào tự nói: “Được, em có gan! Xem em chịu được mấy ngày…”

Chiều thứ bảy,  Hạng Phong gọi điện đến nói hệ thống chiếu phim xảy ra vấn đề khi điều chỉnh thử, phải trả về tiệm đổi cái khác, vì thế địa điểm tụ tập sửa thành quán bar mà ba người thường xuyên đến xem bóng đá.

Lúc chập tối, mặt trời không có chút ý nào muốn xuống núi, Hạng Tự và Tử Mặc một trước một sau đi vào quán bar, Hạng Phong đã ngồi trên băng ghế chờ từ sớm.

“Mặc Mặc, rốt cuộc em về rồi,” Hạng Phong dùng giọng điệu vô cùng thân thiết nghe ra rất đáng ghét nói, “Nếu em không trở về, thằng nhóc Hạng Tự này sẽ đem ——”

“—— anh không nói gì không ai coi anh là người câm đâu!” Hạng Tự khoanh tay ngồi tại chỗ đối diện anh, tiện tay cầm tờ tập san bóng đá trên bàn ném qua mặt anh.

Tử Mặc đứng ở giữa, do dự một giây đồng hồ, rồi ngồi xuống cạnh Hạng Phong.

Bầu không khí cả bàn chợt trở nên kỳ lạ, hai anh em họ Hạng đều nghi hoặc mở to mắt nhìn, thật giống như cô làm một chuyện lạ lùng cỡ nào.

Hạng Tự nhíu mày, kiềm chế nỗi xung động muốn vươn tay bắt cô qua, anh ta cúi đầu giả vờ nghiêm túc nhìn danh sách rượu nước.

“Anh nói hai đứa này…” Hạng Phong dở khóc dở cười, “Lần này lại diễn trò gì đây?”

Nhưng hai người đều không nói chuyện, như là đứa bé giận dỗi, cho dù trong lòng sốt ruột cỡ nào, lo lắng cỡ nào, nhưng vẫn trưng ra biểu tình dửng dưng.

Có đôi khi, cuộc sống chính là một trận chiến đầy ích kỷ, cho dù đã trải qua vô số lần thất bại, nhưng vẫn tiến hành trước sau như một, cho đến khi…có người rút lui giữa chừng.