Bạch Diệc Sơ đang yếu dần đi.

Có lẽ ngày đó gió thổi quá mạnh, khiến cho cơ thể yếu đuối của cậu lại càng thêm thảm hại. Nằm ở trên giường sốt mấy ngày trời, Ngụy Chinh lúc nào cũng túc trực bên chăm sóc cho cậu mà không khỏi áy náy, nhìn thân thể yếu nhược của cậu chỉ biết tràn ngập tiếc thương.

Bạch Diệc Sơ mặc kệ, lúc nào cũng trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, khi mở mắt ra đều thấy Ngụy Chinh dịu dàng hỏi cậu muốn gì, rồi âu yếm ôm lấy cậu vào lòng.

Có tối nọ, cuối cùng cậu cũng hạ sốt, Bạch Diệc Sơ tỉnh lại sau cơn mê sảng, nghiêng đầu thấy gương mặt tiều tụy của Ngụy Chinh.

Là bởi vì yêu nên mới thế này sao ?

Bạch Diệc Sơ cụp hàng mi, đuôi mắt lộ ra vẻ yêu mị diễm lệ.

Chỉ có yêu thôi mà cũng khiến người ta căm ghét đến thế.

Nhìn Bạch Diệc Sơ có chuyển biến tốt lên, Ngụy Chinh không khỏi vui mừng, nhưng rốt cuộc đâu lại hoàn đấy, một ngày nọ thậm chí còn ho ra máu.

Lần này có vẻ nghiêm trọng, Ngụy Chinh tối sầm mặt lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng : « Không phải ông nói cơ thể đã tốt hơn rồi sao ? Thế nào mà còn ho ra máu ? »

Bác sĩ run cầm cập không nói được cái gì, chẳng lẽ lại nói thiếu nam này sinh ra đã yểu mệnh, từ khi còn nhỏ đã chịu đủ cực khổ, có thể lê lết mà sống đến bây giờ đã là kỳ tích.

Bạch Diệc Sơ lúc đó bị Ngụy Chinh ôm vào lồng ngực, lộ ra phần da thịt đầy dấu hôn xanh tím, thân thể dựa dẫm vào ngực Ngụy Chinh, bỗng nhiên liếc mắt nhìn bác sĩ, ngửa đầu gọi : « Cha ơi. »

Ngụy Chinh cúi đầu, nhìn thấy đôi môi đứa con nuôi hé ra, để lộ nụ cười diễm lệ, dương mặt dù trắng xanh, nhưng đôi mặt đỏ tươi làm hắn không kiềm chế được mà cúi xuống hôn.

Bạch Diệc Sơ lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của bác sĩ, chỉ hờ hững nghiêng đầu đón nhận những nụ hôn rơi trên mặt mình, nhìn Ngụy Chinh bằng vẻ mặt ngây thơ vô độ : « Đằng nào cũng không chữa được, để ông ấy đi đi »

Ngụy Chinh hiếm thấy vẻ ôn hòa trên mặt cậu ấy lập tức thụ sủng nhược kinh.

Bác sĩ thức thời cúi đầu, thời điểm ông ta xoay người đóng cửa lại, Ngụy Chinh đã lập tức ép cậu trên giường, đối phương cũng ôm lấy cổ hắn, dấu hôn lại càng nhiều hơn trên da thịt.

Bạch Diệc Sơ chỉ thuần túy nở một nụ cười đẹp đẽ, nếu như Ngụy Chinh thích, cậu có thể cương cứng lúc nào, cậu cũng chẳng phản kháng khi Ngụy Chinh tiếp cận nữa, cho dù có người ở đây, cậu cũng có thể tự nhiên cũng hắn phối hợp, thuận theo hắn mà hé môi ra để hắn tàn phá lấy khoang miệng, nằm trên giường, cậu để hắn làm theo ý muốn, trút bỏ quần áo của cậu ra.

Dây khóa vang lên, Bạch Diệc Sơ bỗng nhiên tối sầm mặt lại đẩy Ngụy Chinh ra.

Ngụy Chinh bị bất ngờ, hoàn toàn không lường trước được, nhưng nhìn vẻ của Bạch Diệc Sơ thì không phải là do hoảng sợ. Hắn không muốn cưỡng bức cậu, những ngày qua Bạch Diệc Sơ luôn chấp nhận phối hợp với hắn, dù vẻ mặt luôn hờ hững nhưng cũng sẽ chủ động đưa tay vòng lấy hơn, đồng ý nghiêng người để hắn hạ người xuống, cùng hôn môi say đắm, không giống như trước đây luôn cam chịu, chán ghét.

« Làm sao vậy ? »

Hai da thịt trần trụi đang dính lấy nhau, cảm nhận được nhiệt độ của nhau. Ngụy Chinh thích sự thân mật thế này, mà Bạch Diệc Sơ lại giống như đứa trẻ đang làm nũng với Ngụy Chinh.

Ngụy Chinh vốn phải tức giận, nhưng nhìn thấy đối phương lộ ra vẻ oan ức, lòng bỗng mềm nhũn xuống, nhẹ nhàng dỗ dành đối phương.

Bạch Diệc Sơ mím môi không nói lời nào, chỉ rầu rĩ tỏ vẻ không vui, nhìn Ngụy Chinh rồi khẽ rung hàng mi, mang theo vẻ nức nở : « Cha còn không tháo xích cho con. »

Lời như nỉ non, ngọt ngào đến tận xương.

Lòng Ngụy Chinh hạnh phúc nhưng đồng thời cũng hơi do dự, Bạch Diệc Sơ nhìn hắn không nói lời nào, lập tức cười gằn xuống, nổi giận như sắp chạy xuống giường, dây khóa lại vang lên tiếng rầm rầm.

« Cha sẽ cởi mà… »

Nghe thời lời ưng thuận, Bạch Diệc Sơ hài lòng mỉm cười, nghiêng đầu yêu mị nhìn đối phương, không còn đẩy hắn ra nữa.

Nếu như là một giấc mơ, Ngụy Chinh hy vọng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Dù cho trong lòng cậu thực ra đã tính kế muốn rời khỏi hắn.