Văn Nghiễn lấy được thời khoá biểu của Bạch Đào, nghĩ Bạch Đào nếu muốn đi thư viện, vậy anh không bằng tại thư viện ôm cây đợi thỏ tạo sự tình ngẫu nhiên gặp mặt, bằng không liền Bạch Đào lá gan này da mặt này, anh chủ động đi tìm Bạch Đào khẳng định cậu sẽ thẹn thùng không dám thấy anh, nói không chừng còn trốn tránh anh, cho nên mấy ngày nay Văn Nghiễn ngoại trừ mỗi ngày nhắn tin cho Bạch Đào nhắc cậu nhớ bôi thuốc thì cũng không chủ động tìm cậu

Văn Nghiễn tại thư viện ôm cây đợi thỏ được một tuần mới tóm được Bạch Đào mềm mềm lá gan nhỏ nhỏ

Bạch Đào xin nghỉ một tuần lễ, may mà học kỳ này khoa của cậu không phải học nhiều, cho nên Bạch Đào xin nghỉ trốn ở ký túc xá chờ vết tích trên ngươi mờ hết mới dám đi ra ngoài, trong lúc đó phải kinh hồn bạt vía tránh những bạn cùng phòng cùng những bạn học khác quan tâm hỏi han

Bạch Đào cảm thấy tâm lý của mình rất kỳ quái, mỗi ngày nhìn thấy tin nhắn Văn Nghiễn gửi đến thì cảm thấy có chút ngọt ngào, lại bởi vì Văn Nghiễn không chủ động tìm cậu mà mơ hồ thất lạc. Cả người cậu đều nằm ở trong mâu thuẫn thống khổ

Bạn cùng phòng vừa tan học trở lại ký túc xá liền thấy Bạch Đào đang ngồi ở trên giường ôm gối ngẩn người, hắn hiếu kỳ nhìn Bạch Đào. Không biết làm sao, từ khi Bạch Đào nhiễm bệnh xin nghỉ không đi học tới nay, cậu mỗi ngày đều muốn phát ngốc một hồi.

Bạn cùng phòng nhìn chằm chằm Bạch Đào, Bạch Đào đột nhiên từ trong trạng thái ngẩn người tỉnh táo lại, kỳ quái nhìn bạn cùng phòng, hỏi hắn:

“Ngươi làm sao cứ nhìn chằm chằm ta a?”

Bạn cùng phòng ngẩn ra, nói:

“Không, ta chỉ muốn nói tuần sau có bài kiểm tra, ngươi có muốn cùng ta đi thư viện đọc sách không?”

Nói đến đây Bạch Đào mới nhớ tới trước đó Văn Nghiễn hỏi cậu thường lên thư viện lầu mấy…Văn Nghiễn sẽ ở thư viện chờ cậu sao?

Ý nghĩ này mới vừa hiện ra liền bị cậu phủ nhận, cậu đã một tuần không đi thư viện, Văn Nghiễn nếu chờ cậu phỏng chừng đã không còn kiên nhẫn mà đợi nữa, huống hồ, Văn Nghiễn cũng không giống người sẽ cố ý tạo ra sự tình gặp mặt ngẫu nhiên

Bạn cùng phòng đợi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời của Bạch Đào, hắn có chút nôn nóng lại hỏi lần nữa:

“Ngươi đến cùng có đi hay không a?”

“… Đi!.” Bạch Đào vừa nói xong thì cảm giác phản ứng của mình thật giống như quá mức kích động, thanh âm của cậu hạ thấp xuống: “Ta đi chung với ngươi.”

Vừa tan học tiết buổi chiều, chỗ ngồi trong thư viện đã hết, bạn cùng phòng nghĩ tầng năm nhiều người, không bằng đổi sang tầng khác, thế nhưng Bạch Đào lại nói mình tại tầng năm ngốc quen rồi, hay là lên đó tìm chỗ trống để ngồi a

Bọn họ đi một vòng tìm chỗ ngồi, mà Bạch Đào nhân tiện tìm chỗ thì tìm luôn Văn Nghiễn, thế nhưng không tìm được anh, Bạch Đào có chút mất mát, cùng bạn cùng phòng tùy tiện tìm hai ghế cạnh nhau ngồi xuống.

Ngồi đối diện với bọn họ là một đôi tình nhân, hai người ngồi rất gần cơ hồ dính vào nhau, còn thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện, Bạch Đào ngẫu nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy alpha cúi đầu hôn môi omega của hắn

Bạch Đào nhìn thấy bọn họ đang len lén hôn môi, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn nữa. Bạn cùng phòng cũng nhìn thấy, còn cố ý ho khan hai tiếng nhắc nhở bọn họ phải chú ý, thế nhưng đôi tình lữ kia không quan tâm chút nào, như trước nên hôn nhẹ thì hôn nhẹ, nên cười đùa thì cười đùa

Bạn cùng phòng thực sự không nhìn nổi bọn họ, lặng lẽ tiến đến gần Bạch Đào, nhỏ giọng nói:

“Ta không chịu nổi nữa, ta muốn đổi tầng lầu, ngươi có đi hay không?”

Bạch Đào trên thực tế cũng giống vậy, thế nhưng trong lòng cậu vẫn còn ôm một chút khả năng Văn Nghiễn sẽ tìm đến cậu, thế nên cậu không muốn đi, bạn cùng phòng nhìn bộ dáng này của cậu cũng không nói thêm gì, chính mình thu thập đồ đạc đi tầng khác để học

Bạch Đào không dám ngẩng đầu nhìn đôi tình nhân ngồi đối diện tình nồng ý mật, cúi đầu chuyên tâm đọc sách mình vừa mượn

Một lúc sau, bên cạnh truyền đến tiếng đẩy ghế tựa, Bạch Đào nghe được động tĩnh hiếu kỳ hướng bên cạnh xem, Văn Nghiễn đã ngồi xuống, quay đầu đối với cậu nở nụ cười, nghiêng người tiến đến bên tai cậu nói:

“Lâu như vậy mới đến thư viện, ngươi đang trốn ta sao?”

“Không… Không phải.” Bạch Đào nói chuyện ấp úng, nghiêng đầu che đi mặt đỏ chột dạ không dám để Văn Nghiễn nhìn: “Không có trốn ngươi.”

“Thật sự?” Văn Nghiễn hỏi ngược lại.

“Ân, thật sự!” Bạch Đào dùng sức gật gật đầu, lại hỏi anh: “Ngươi… Ngươi muốn ăn đào không?”

Văn Nghiễn nhíu mày, Bạch Đào lúc này mới ý thức được tin tức tố của mình vốn là vị quả đào, hỏi Văn Nghiễn có ăn quả đào hay không cảm giác như đang mời anh đến ăn mình vậy. Mặt cậu lại đỏ bừng lên, hoang mang rối loạn lục lục trong cặp lấy ra một khỏa đào mật

“Là… Ăn quả đào.”

Bạch Đào đem trái đào đưa cho Văn Nghiễn thế nhưng anh không nhận mà tiến lại gần cắn một miếng đào trên tay cậu. Quả đào mọng nước, cắn một cái nước liền chảy xuống khe hở ngón tay Bạch Đào

Bạch Đào muốn rụt tay về tìm giấy ăn lau lau một chút, vừa mới động, bàn tay liền bị Văn Nghiễn bắt được, Văn Nghiễn hôn hôn lên ngón tay của Bạch Đào, đem đầu ngón tay cậu dính nước đào toàn bộ mút sạch sẽ.

“Hazzz.”

Đối diện truyền đến một tiếng thở dài nhẹ, Bạch Đào hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi tình nhân mới vừa thân mật khó rời khó bỏ đang nhìn chằm chằm không chớp mắt hai người bọn cậu, omega nâng mặt, đầy mắt đều là hâm mộ, biểu tình của alpha rất là cân nhắc, một tiếng kia chính là hắn phát ra.

Bạch Đào chỉ cảm thấy ầm một tiếng, trên mặt nhiệt độ tức thì tăng vọt, ngay cả ngón tay được Văn Nghiễn hôn đều phát nóng. Bạch Đào đem đầu sâu sắc chôn xuống, không dám nhìn đôi tình nhân ngồi đối diện cũng không dám nhìn Văn Nghiễn.

Văn Nghiễn ngoắc ngoắc môi cười không ra tiếng, omega ngồi đối diện nhỏ giọng oán giận.

“… Ngươi xem nhân gia thật lãng mạn a.”

“… Ước ao a? Có muốn hay không ta vậy…”

“Chán ghét…”

“…”

Bọn họ nhỏ giọng nói một trận sau đó truyền đến âm thanh kéo ra ghế tựa, Bạch Đào lặng lẽ ngước lên, người đối diện không biết đã đi đâu, thế nhưng sách vẫn còn để ở trên bàn. Không có người ngoài điều này làm cho tâm Bạch Đào thoáng buông xuống một chút, không tiếp tục câu nệ như vậy

Cậu thở phào một hơi, lặng lẽ quay đầu nhìn Văn Nghiễn đứng bên cạnh

Mà Văn Nghiễn đang nhìn cậu, hoặc là nói, từ trước đến giờ, tầm mắt anh vẫn không hề rời khỏi người Bạch Đào.

Ánh mắt hai người ở giữa không trung giao nhau, Bạch Đào tim đập hơi ngưng lại, lập tức muốn quay đầu lại

“Xấu hổ?” Văn Nghiễn tay mắt lanh lẹ giữ lại tay Bạch Đào, nghiêng đầu nhìn cậu: “Quả đào thật sự rất ngọt, cảm ơn ngươi.”

Bạch Đào cũng không ngồi yên nữa, cậu đột nhiên đứng lên, phát ra tiếng vang cực lớn làm những người khác đều quay sang nhìn

“Ta… Ta đi tìm sách đọc.”

Cậu nói xong cũng không quản Văn Nghiễn, liền vội vội vàng vàng đi đến kệ sách ở góc khác

“Sao lại dễ thẹn thùng như vậy?”

Văn Nghiễn lắc đầu một cái, đợi một hồi cũng đuổi theo