Bạch Dạ - Sổ Ghi Chép Chuyện Kỳ Bí

Quyển 1 - Chương 2: Đừng đi! hãy nói thật!

Học được khoảng một tuần, mấy giáo viên mới đến cũng dần thân quen, cuối tuần hẹn nhau đi ăn, đi hát.

Bọn họ ở trong phòng làm việc bàn nhau đi đâu, Dương Vũ ngồi ở vị trí của mình, nâng sách lên đọc.

“Dương Vũ cũng đi đi!” Một đồng nghiệp lên tiếng hỏi.

“À!!!” Dương Vũ ngẩng đầu lên, nhíu mi, ngữ khí có phần khó xử: “Chuyện đó … Tôi…”

“Không cần rủ cậu ấy.” Bạn học tốt nghiệp cùng trường với Dương Vũ mở miệng nói: “Cậu ấy từ trước tới giờ đều xem thường mấy người ưa đi nhậu nhẹt như chúng ta, chỉ cần sách là đủ rồi!”

Dương Vũ cau mày nhưng không có phản bác. Anh ta thật sự không thích giao thiệp với mọi người, cũng không ưa mấy nơi ồn ào.

“Thích xem sách thì có sao đâu chứ? Trong sách có Hoàng Kim Ốc, trong sách cũng có Nhan Như Ngọc.”

“Đúng! Đúng! Vậy cậu ở lại đọc sách hay là cùng bọn tớ đi uống rượu?”

“Uống rượu!”

Các đồng nghiệp cười đùa vài câu, sắp xếp đồ đạc rồi cùng nhau ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn một mình Dương Vũ.

Nhưng anh ta quen rồi, đọc thêm vài trang sách, sau đó mới từ từ thu dọn rồi về nhà.

Buổi tối.

Căn phòng thuê oi bức, khó chịu, ngột ngạt, cảm giác như bị một tảng đá nặng đè lên ngực.

Dương Vũ đứng dậy, ra mở cửa sổ.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ tràn vào, thổi lay nhè nhẹ chiếc đèn cũ kỹ treo trên trần, bóng đèn phản chiếu trên tường cũng không ngừng đung đưa qua lại. Tựa như có sinh mệnh, hòa cùng tiếng gió, tạo bầu khí thêm phần âm u.

Dương Vũ đứng trước cửa sổ, hít sâu một vài hơi không khí trong lành, rồi lại ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục đọc sách.

Không biết qua bao lâu.

Chờ đến lúc Dương Vũ phát giác ra thì sương mù đã dày đặc, thậm chí còn không thấy rõ mấy vật chỉ cách đó vài mét.

Hôm nay tại sao trời sương mù nhiều như vậy? Dương Vũ gãi gãi đầu, đặt sách xuống, đứng lên đóng cửa sổ.

Đi được sáu bảy bước, anh ta liền phát hiện ra có gì đó không đúng.

Từ bàn sách của anh ta đến cửa sổ cùng lắm chỉ hai ba bước, bây giờ anh ta đã đi gấp đôi quãng đường, tại sao cũng chưa thấy cửa sổ đâu???

Vây quanh anh ta chỉ là lớp sương mù dày đặc, mang theo chút sương lạnh dính ướt làn da. Anh ta cảm giác đầu mình tê rần. Được một lúc, anh ta mơ hồ nghe có tiếng đàn truyền đến.

Âm thanh vang lên như có như không, tựa như một ám hiệu, một chỉ dẫn.

Dương Vũ đánh bạo tiến về phía trước.

Đi được thêm vài bước, sương mù tan bớt, trước mặt Dương Vũ hiện ra một khu rừng trúc, anh ta đang đứng ở con đường mòn trong khu rừng trúc Bạch Thạch.

Dương Vũ đứng bất động.

Chuyện gì thế này? Rõ ràng anh đang ở trong phòng đọc sách mà? Tuy nơi đó là khu phố cổ, chẳng tấp nập đèn hoa, nhưng không thể nào có một con đường mòn trong rừng trúc như vậy được.

Lớp sương mù dần tan, tiếng đàn càng ngày càng rõ, tiếng lá trúc khẽ đưa tạo nên những tiếng sột soạt rất nhỏ. Trong màn đêm tĩnh lặng, có một loại xúc cảm không thể diễn tả bằng lời.

Dương Vũ tiếp tục đi theo tiếng đàn. 

Một mái đình thấp thoáng trong khóm trúc, trang nhã, cổ kính, dưới mái đình treo một chiếc đèn lồng màu xanh lam. Nơi cửa sổ, chiếc mành trúc chỉ cuốn lên một nửa, có một người đang ngồi đánh đàn.

Là một cô gái mặc trang phục cổ trang, mái tóc buông dài, làn váy trắng như tuyết, lớp sương mù nhàn nhạt che phủ nên không thấy rõ khuôn mặt. Chỉ cảm thấy khí chất của cô ta thanh thuần, phiêu dật như tiên.

Tiếng đàn chưa dứt, vang mãi không ngừng.

Dương Vũ lại gần một chút, nghe tiếng cô gái khẽ hát: 

‘Lý hoa lạc, hạnh hoa khai, đào hoa tạ, xuân dĩ quy, hoa tạ xuân quy lang bất quy. 

Nô thị mộng nhiễu trường an thiên bách biến, nhất hồi hoan tiếu nhất hồi bi, chung tiêu khốc tỉnh tại la duy. 

Đáo hiểu lai, tiến thư trai, bất kiến lang quân lưỡng lệ thùy. 

Nô y nhiên đương lang quân tại, thủ thác hương tai đối diện bồi, lưỡng trản thanh trà ẩm nhất bôi. 

Nô thôi song chích bả lang quân vọng, bất kiến lang quân bạch mã lai...’*

Thanh âm thê lương, đê mê, lởn vởn không dứt.

Dương Vũ như ngây như dại, vô thức tiến lên một bước. Chợt giẫm lên cành trúc khô vang lên tiếng ‘răng rắc’.

Tiếng đàn ngừng lại, cô gái ngẩng đầu lên hỏi: “Là ai ở đó?”

Dương Vũ kinh ngạc, đang định đáp lại thì phát hiện mình đang nằm phủ phục trên bàn.

Anh ta giật nảy mình, vội vã ngồi thẳng người, mắt nhìn dáo dác tứ phía.

Anh ta rõ ràng vẫn ở trong phòng mình. Trên bàn bày vài ba quyển sách, chiếc đèn nhè nhẹ lay động, cửa sổ mở toang, có thể nhìn thấy một vài ánh đèn thấp thoáng xa xa.

Rừng trúc gì chứ? Lại còn có cô nương gảy đàn ca hát?

Chỉ là mơ.

Dương Vũ hít sâu một hơi, thầm nghĩ.

Sáng hôm sau, khi thức giấc, Dương Vũ cảm thấy đầu nặng trịch, toàn thân khó chịu, gáy và vai đau nhức, mệt mỏi.

Anh ta đoán chắc là do hôm qua nằm ngủ trên bàn nên bị cảm, hoặc do tư thế nằm ngủ của mình nên bị sái cổ. Anh ta nắn nắn cần cổ không thấy đỡ, mua một liều thuốc cảm uống, cũng chẳng thấy biến chuyển.

Dương Vũ vào lớp thỉnh thoảng vẫn phải đưa tay xoa xoa gáy của mình.

Tiết học này Lý Tiểu Bạch xác định là không ngủ gật, nhưng cô cũng chẳng nghe giảng bài, cô mở lớn đôi mắt bồ câu nhìn chằm chăm Dương Vũ.

Dương Vũ vốn dĩ không khỏe, lại bị Lý Tiểu Bạch ‘chiếu tướng’ như vậy, chỉ có cảm giác toàn thân lao lực, cố gắng cầm cự lắm đến hết tiết học, ra khỏi lớp mới thở phào nhẹ nhõm. Đang cất bước về văn phòng, đột nhiên phía sau có một tiếng nữ sinh gọi anh ta: “Thầy Dương!”

Sau đó có một người vỗ mạnh lên vai anh ta một cái.

Dương Vũ hơi đau, nghiêng đầu qua muốn phát hỏa, nhưng lại đối diện với gương mặt tươi cười của Lý Tiểu Bạch.

Lý Tiểu Bạch giấu hai tay ở phía sau, nở nụ cười sáng lạn: “Thầy hôm nay không khỏe?”

Dương Vũ ngẩn người, vừa rồi động tác quay đầu của anh ta rất linh hoạt, bả vai cũng không còn đau, tựa như mọi mệt mỏi, cảm ốm đều bay biến hết sạch trong nháy mắt, toàn thân tinh thần sảng khoái. Chẳng còn chút khó chịu nào?

Vì vậy anh ta chỉ trả lời: “Không có! Em tìm tôi có việc?”

“À! Không có, em chỉ muốn hỏi thầy một chút. Tối qua thầy có đi nơi nào không bình thường? Hoặc là gặp phải người nào không bình thường không?”

Dương Vũ liếc cô một cái, “Em hỏi điều này làm gì?”

Lý Tiểu Bạch vẫn dấu hai tay đằng sau, híp mắt cười: “Em thấy sắc mặt thầy không tốt, ấn đường biến thành màu đen, có lẽ là dính thứ không sạch sẽ.”

--- Cô nhóc này lại nữa rồi …

Dương Vũ thở dài, cắt đứt lời cô: “Nếu như em muốn học coi tướng số thì còn thiếu màn xủ quẻ đoán hung cát đó!”

“À! Em không coi vận số!” Lý Tiểu Bạch nghiêm giọng, “Em chỉ biết thu quỷ trừ yêu.”

Dương Vũ lườm cô một cái, quyết định không thèm để ý, đi thẳng về văn phòng.

Lý Tiểu Bạch cũng không đuổi theo, mà chỉ nói lớn theo sau anh ta: “Mặc kệ đó là đâu, đừng đi! Nói thật, đó không phải trò đùa!”

Dương Vũ quay đầu nhìn cô, không lên tiếng, rồi đi xuống cầu thang.

Lý Tiểu Bạch đợi anh ta đi xa, mới xòe bàn tay giấu ở phía sau ra.

Người bên cạnh tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể trông thấy một cách rõ ràng trong lòng bàn tay cô là một tiểu tinh quái vừa giống con rắn nhỏ, vừa như một con trùn đang không ngừng giãy dụa.

Đây là tinh quái đẳng cấp thấp nhất, âm khí hơi nặng một chút mới có thể nhìn thấy bọn chúng di chuyển qua lại. Dương khí của con người bình thường chắc chắn chúng không thể đến gần, chỉ có những người đang bị ốm, hoặc một nguyên nhân nào đó khiến cơ thể âm dương không cân bằng, mới là điều kiện tốt nhất để bọn chúng lợi dụng.

Tay phải Lý Tiểu Bạch cầm tiểu tinh quái, hai ngón tay trái dựng đứng, nhẹ giọng niệm chú, ngay lập tức tiểu tinh quái thét lên một tiếng, tan thành vô số những điểm sáng li ti, rồi biến mất trong không khí.

Hai ngón tay đó tiếp tục được Lý Tiểu Bạch đưa lên môi, học theo mấy tay cao bồi miền viễn tây, thổi nhẹ một hơi.

Cô nhìn theo phương hướng Dương Vũ vừa rời khỏi, nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

--- Rốt cục thầy Dương đã chọc phải đến ‘thứ’ gì rồi!

*

Đây là đàn họa cho vở tạp kịch ‘Vương Khôi phụ Quế Anh 王魁负桂英 ‘. Vở tạp kịch lấy đề tài từ truyền thuyết dân gian:

Kĩ nữ Quế Anh 桂英 yêu thư sinh Vương Khôi 王魁, giúp Vương Khôi tiền bạc để Vương Khôi yên tâm đọc sách lên kinh ứng thí. Nhưng sau khi Vương Khôi thi đỗ Trạng Nguyên, tham vinh hoa phú quý, cuối cùng đã bỏ Quế Anh lấy cô con gái nhà giàu. Trước khi Vương Khôi lên kinh ứng thí đã từng cùng Quế Anh đến miếu Hải thần thề nguyền. Về sau Vương Khôi thay lòng đổi dạ, Quế Anh bi phẫn, trước khi tự sát đã đến miếu Hải thần tố cáo sự phụ bạc của Vương Khôi. (Cre: chuonghung.com)