Đêm đã khuya, Tiểu Ly một mình đi trên đường, nhìn sang rừng cây bên cạnh có một đôi tình nhân đang ôm nhau, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất lạnh…

Một mình cô đơn ngây ngốc, áo khoác không mặc, găng tay không mang, giẫm lên chiếc dép lê bằng nhựa…

Bây giờ là mùa đông, mùa đông rồi…

Tiểu Ly ai thán một tiếng, trong lòng đem mười tám đại tổ tông Xương Cốt ân cần thăm hỏi một lần, sau đó mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, chậm rãi tới siêu thị.

Trên đường bất ngờ thấy một con gián, Tiểu Ly một cước giẫm chết nó.

Thấy một con chuột nữa, nhưng nó chạy nhanh quá đuổi theo không kịp.

Vốn muốn quay về ký túc xá sớm một chút, nhưng đã nói với hai anh em kia là mình ăn Xương Cốt, vậy không cần trở về sớm làm gì.

Tại siêu thị lựa tới lựa lui lựa được một túi bự mì thịt bò kho, một túi mì thịt bò cay, túi còn lại lẫn lộn, cuối cùng lúc trả tiền mới nhớ ra rằng không mang ví.

Vì thế cười cười với vị tiểu thư thu ngân, nói ăn mì không tốt cho sức khỏe, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người khác, trả ba cái túi mì bự về.

Lúc trở về ký túc xá, đã là giờ đi ngủ theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của bé ngoan, hơn nữa ba người chơi Thiên Long kia cũng đã làm tốt các công tác trước khi ngủ, tắm rửa, đánh răng, giặt quần áo, vừa lúc mà ba người không giở trò.

Tiểu Ly rầu rĩ không vui trở lại trước bàn, mở máy tính lên tải trò chơi, ở Tô Châu thấy quầy hàng bán đồ của Trốn Không Xong, Giết Không Chết và Cứu Không Sống.

Sau đó, nhìn bản ghi chép giao dịch, thấy bảo thạch trong quầy hàng của bọn họ đều bị cùng một người mua đi.

Cái ID quen thuộc đến nỗi khiến Tiểu Ly muốn cắn…

Cốt Cảm Mỹ Nhân.

Mà buồn bực chính là, Tiểu Ly nhìn sang quầy hàng Xương Cốt bên cạnh, giá mà nàng bán ra hơn gấp mấy lần giá nàng mua được…

Một hòn đá năm mươi hai nàng bán 3 kim tệ…

Mẹ ôi.

Tiểu Ly tức giận đến bể phổi, gõ cách cách bàn phím, nhắn cho Xương Cốt một tin.

“Tên xấu xa bỉ ổi nhà ngươi đang giở trò gì với anh em của ta phải không? Bản lĩnh lớn cánh cứng rồi nên muốn lừa tiền sư phụ chứ gì?”

“Ta không lừa sư phụ mà! Ta lừa sư thúc.”

“Hứ, điểm tạp [1] của chúng ta đều là dùng tiền trong ký túc xá mua, sau đó dùng điểm tạp đổi lấy nguyên bảo nguyên bảo đổi lấy vàng, bốn người chúng ta là người một thuyền, ngươi lừa bọn họ cũng là gạt ta.”

“Là do bọn hắn dốt nát, lúc bán cũng không nhìn xem giá cả phụ cận, vốn tảng đá kia trên thị trường là hai kim, bọn họ bán có năm mươi hai, ta đương nhiên phải mua vào để kiếm tiền rồi.”

Tiểu Ly chuyển sang chung quanh, phát hiện rất nhiều nơi dọn quán đều có bản ghi chép mua đồ của Cốt Cảm Mỹ Nhân, Xương Cốt cư nhiên làm lũng đoạn vài loại bảo thạch, sau đó, nâng giá cả lên cao để bán.

Mà làm cho người oán hận chính là, cửa hàng của Xương Cốt lại tên là: Tiện Nghi Đến Hộc Máu.

Đương nhiên, người đến cửa hàng Hộc Máu của anh ta rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì tiện nghi.

Xương Cốt rất dễ bán đồ, tuy giá cả cao, nhưng rất nhiều người chơi lười chạy đi khắp nơi thu mua bảo thạch, Xương Cốt lại là nơi duy nhất có thể mua đủ, người chơi cao cấp cũng không để ý giá cả chênh lệch hay không, kết quả, Tiểu Ly trơ mắt nhìn hai tên tiểu nhân Cốt Cảm Mỹ Nhân và Cốt Cảm Mĩ Nam thổi kèn bắt tay dọn quán, hai cửa hàng tên là Tiện Nghi Đến Hộc Máu, cũng nhanh chóng tan biến vào khoảng không.

Sau đó, hai cái hào thu quán, đứng dậy, vỗ mông chạy lấy người, không thèm để ý đến sự tồn tại của Tiểu Ly.

“Bạch Cốt Tinh ngươi đứng lại…”

Tiểu Ly buồn bực, cậu như sao trời lẻ loi, mặc trang phục xương khô đẹp như vậy, cưỡi em phượng hoàng xinh tươi như vậy, kiếm được khảm bảo thạch cũng lấp lánh bóng loáng, trong đám người là sự tồn tại đặc biệt cỡ nào.

Anh ta cư nhiên lại không nhìn cậu.

“Mắt ngươi bị ghèn che rồi à? Sư phụ ở đây mà cũng không hành lễ?”

“Hở? Sư phụ ở đây à? Ai da ngươi cưỡi chim bay cao quá, ta không nhìn thấy.”

“Cổ bất động à? Không biết ngưỡng cổ mà trông sao?”

“Ta chỉ biết nhìn xuống thôi~”

Tiểu Ly rất muốn mắng người, đáng tiếc mắng không được, vì vậy cầm ly nước ực liên hồi, dùng nước để nhuận khí.

Sau đó, có người đá văng cửa ra, vẻ mặt ôn nhu tươi cười đi đến.

Nhẹ nhàng đi đến phía sau Tiểu Ly, dùng thanh âm tựa như u linh nói: “Chung Ly, điểm cậu thi được là năm mươi chín, không đủ đỗ môn học này, học kỳ sau học lại đi, nếu không, không cho cậu tốt nghiệp…”

“Phốc…”

Tiểu Ly một hơi phun nước lên bàn phím.

Sau đó bàn phím báo hỏng.

“Năm mươi chín? Lão đầu chết tiệt kia sao lại không cho tôi đậu chứ!”

Anh em trong ký túc xá đều nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình, “Cậu chọn môn gì? Sao thầy giáo lại tàn nhẫn vậy.”

“Cảm nhận âm nhạc hiện đại đó, lúc thi lại bảo tôi hát nhạc dân tộc, hát gì mà một gốc cây bạch dương nhỏ bé, lớn lên trong một thôn làng nhỏ xinh, rễ màu mỡ, lá tươi tốt, canh giữ cho cả ngôi làng…”

Các huynh đệ trong ký túc xá mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cuối cùng quay đầu lại nhịn cười.

Thanh âm hay ho của cậu mà hát nhân tộc, chắc phải bay từ dãy Himalaya đến Everest quá, ông thầy cho cậu năm mươi chín điểm, là còn nể mặt mũi cậu lắm rồi đó…

“Vậy không có cách gì rồi, chọn môn khác thôi, đã rớt lại khó thi đỗ, chọn một môn nào dễ qua ấy.” Có người hảo tâm đề nghị.

“Giám định và thưởng thức ngọc thạch rất dễ qua đó, bình thường không đi học cũng không sao, thi thì mở sách.”

“Không cần, tôi với mấy tảng đá không có hứng thú.”

“Phân tích nhân vật lịch sử, viết luận văn là được rồi, tuyệt đối trên tám mươi điểm, thầy giáo nhân từ lắm.”

“Không cần, tôi không có hứng thú với cổ nhân.”

Ba người đồng loạt trợn mắt.

“Vậy cậu có hứng thú với cái gì?”

“Tiểu Ly có hứng thú với Thiên Long Bát Bộ a, ha ha.”

“Còn thích nói chuyện yêu đương nữa, không phải phần giới thiệu trong QQ Tiểu Ly là heo không nói chuyện yêu đương sao…”

“Tôi quyết định rồi !”

“Tôi muốn chọn môn Chữa trị và tuyên truyền cách phòng bệnh!”

Mọi người trầm mặc.

“Ai, ngủ ngủ, đêm nay dọn quán bán đồ.”

Tiểu Ly vốn muốn nói, bọn cậu dọn quán bán đồ đều bị Xương Cốt mua hết rồi…

Nhưng mấy tên hỗn đản này lại tắt máy tính hết, thật là ngu xuẩn.

Tiểu Ly cũng không nói, để cho bọn họ rầu rĩ luôn.

Sau khi Tiểu Ly tải trang web phòng giáo vụ chọn xong chương trình học, lại tiếp tục chơi Thiên Long. Vì bàn phím không thể dùng, cho nên, Tiểu Ly chỉ có thể du đãng quanh Tô Châu, thuận tiện thì đánh tàng bảo đồ.

Mà lúc này, Tình Duyên Công Hội đột nhiên điên cuồng phát lời.

[ bang hội ][ Ta Không Thương Ngươi ]: Người của Ngũ Thần Gia Tộc con mẹ nó, cư nhiên cướp chuyện làm ăn của chúng ta!

[ bang hội ][ Ngươi Không Thương Ta ]: Đúng, ta với bà xã cùng chạy mối thì bị bọn họ cướp! Vài người cấp cao, giết chúng ta năm mươi cấp, thật không biết xấu hổ.

[ bang hội ][ Em Bình Nhỏ ]: Không phải chứ, lại bị chó điên cắn à?

“Sư phụ, hôm nay ta buôn bán lời năm trăm kim, ngươi đến kho hàng của ta, ta chia hoa hồng cho ngươi nhé.”

Tiểu Ly kích động điên cuồng nhấn ừ ừ.

Kết quả bàn phím dính nước run rẩy, từ đánh ra lại là…

“Ừ thịt của ngươi ăn ngon lắm…”

Tiểu Ly vốn nôn nóng, sau khi gửi đi rồi mới phát hiện ra một chuỗi kí tự quỷ dị như vậy xuất hiện…

Nhưng chữ đã phát ra thì không thể thu hồi.

Tiểu Ly đành phải ảo não gõ lại.

“Ta thích ngươi ta ta thật đói…”

“Ngươi không cần ăn ta ta ta ta…”

“Không phải ta đánh ta ngươi ta…”

Xương Cốt bên kia choáng váng, đây là ngôn ngữ Sao Hỏa trong truyền thuyết sao…

“Sư phụ rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”

“Ta thích ngươi ta ta ta…”

“A? Ta cũng thích ngươi a, bà xã đại nhân.”

“Ngươi muốn ăn ta ta tắm…”

“… Ta không ăn thịt người.”

“Ta ta ta thích ngươi điên cuồng…”

“… Ngươi trúng độc?”

“Ừ ta ta ta thích độc độc độc”

“Giả bộ trúng độc yếu ớt sao?”

“Không không không phải giả vờ ta nói thật ta thích”

“Ngươi lên Q ta nói với ngươi.”

“Ta ta ta bàn phím mật mã ta”

“Ngất, bàn phím ngươi bị hỏng à?”

“Ừ ừ ta đói.”

“… Ta đứng bên cạnh ngươi nè, ngươi nhìn đi.”

“Ừ ta đói.”

“Nếu ta nói đúng thì ngươi đứng tấn, nếu không đúng thì hôn gió nha.”

Vì thế, đêm đó tại Tô Châu thành, xuất hiện một hình ảnh phi thường quỷ dị.

Người dọn quán tại Tô Châu, đều nhìn thấy Tiểu Ly đứng trong thành, lúc thì đứng tấn, lúc thì hôn gió với không khí.

Đầu Tiểu Ly này chắc chắn bị đập vào cửa mất rồi…

Chú thích

[1] Điểm tạp: Mình nghĩ có lẽ tương tự như xu Zing, dùng tiền thật để mua, sau đó mua các vật phẩm hoặc hoàn thành nhanh một nhiệm vụ nào đó,… Vì mỗi game mỗi khác, tên gọi cũng khác nhau. Mình cũng chưa chơi game Thiên Long bao giờ nên đành để nguyên từ Hán Việt vậy. T_T

Mì thịt bò kho:

Mì thịt bò cay:

—-

Sự kiện bàn phím bị hỏng ở chương này thiệt là ám muội. Mấy câu “ngươi muốn ăn ta” ở đâu ra thế? Chẳng lẽ bàn phím-chan cũng là hủ nữ biến thành sao? =]]