Dịch: Hoa Gia Thất Đồng***
Cầm thú sau khi khai linh sinh trí thì hóa yêu nhập ma. Mỗi giống mỗi loài có tính cách khác nhau, song phần nhiều thường xảo trá.
Thanh Dương Tử muốn tìm kiếm Thận Yêu, thế nhưng Thận Yêu cát cứ ở nơi hoang mạc này đã nhiều năm vẫn chưa bị diệt trừ, có thể thấy được chỗ bất phàm của nó. Lại thêm, ở nơi sa mạc này, nó chiếm được địa lợi, cho nên những tu sỹ muốn tìm nó thường lại chẳng thể nào tìm gặp. Mà những kẻ tu hành này, nếu bị Thận Yêu phát giác ra họ không bì được với nó, sẽ bị nó thình lình tấn công rồi giết hại, đoạt mất linh lực cùng pháp ý trên người.
Yêu ma quỷ quái vốn đã xảo trá, con Thận Yêu này lại càng thêm quỷ quyệt. Thanh Dương Tử tìm kiếm nó đã không dễ, mà y lại đang vội trở về Thiên Diễn Đạo Phái, không thể ở nơi sa mạc mênh mông này truy tìm tung tích của nó quá lâu. Thế nên, y phải tìm cách dụ con Thận Yêu này ra ngoài.
Ô Phượng Vương ấn chính là món mồi nhử ngon lành.
Mấy năm về trước, Thận Yêu đã từng dấy cơn gió cát, tìm đến Ô Phượng Quốc hòng đoạt vương ấn. Tuy Thanh Dương Tử không biết điều gì đã thôi thúc nó muốn có được Ô Phượng Vương ấn; song lần đó, ở đô thành Ô Phượng Quốc, bằng vào Ô Phượng Vương ấn, y đã ngăn chặn được nó.
Lần này, Ô Phượng Công Chúa đã trúng phải pháp thuật của Thận Yêu. Thanh Dương Tử liên tiếp giết ba người do Thận Yêu huyễn hóa thành, nhưng mục tiêu của Thận Yêu lại chẳng phải Thanh Dương Tử, mà chính là Ô Phượng Công Chúa. Nó làm như thế là để mê hoặc tâm trí của nàng, khiến nàng cuối cùng đã nói ra lời đó: thu hồi vương ấn.
Ô Phượng Công Chúa đã ra lệnh thu hồi, Thận Yêu cũng xuất hiện. Con quái yêu cho rằng Thanh Dương Tử lúc này đã đứt mất căn cơ. Chỉ cần y không cách gì sai sử được sức mạnh từ vương ấn, thì nó không cần phải sợ y.
Tuy nhiên, nó không biết được rằng, Thanh Dương Tử hóa ra lại đang lợi dụng thuật huyễn hóa của nó để cắt đứt một mối ràng buộc trần thế mà y đã vương phải ở cõi nhân gian này.
Trong khoảng thời gian mười năm Thanh Dương Tử đến Ô Phượng Quốc, lòng ngưỡng mộ mà Ô Phượng Công Chúa dành cho y đã tăng theo năm tháng, dần dần hóa ra một sợi tình ý; tuy mờ nhạt, song lại đang không ngừng kéo dài thêm. Tình ý này là mối trần duyên sẽ theo y về lại sư môn. Thế nên, mối trần duyên này, y đã phải mượn tay Thận Yêu đoạn diệt.
Chỉ thấy trong vùng ánh sáng giữa trời, cái miệng khổng lồ của con quái thú đang há lớn. Một tiếng gầm thét cất lên: tiếng gầm tựa như vang dậy từ sâu trong lòng người.
Cái miệng khổng lồ của con quái thú không ngừng há lớn, cuối cùng nhập làm một thể với vùng ánh sáng thanh khiết trên nền trời, hóa thành một cái hố đen tối om om không thấy đáy.
Chỉ trong sát na, cái lỗ đen vừa xuất hiện đó đã tiến ngay đến trước mặt Thanh Dương Tử.
Mặt Thanh Dương Tử biến sắc. Y giơ cái vương ấn trong tay lên.
Lửa đen lờ mờ bốc ra, tựa như lại sắp huyễn hóa thành ô phượng. Tuy nhiên, chính trong khoảnh khắc ô phượng sắp thành hình ấy, bỗng vang dậy một tràng cười dài kỳ dị của Thận Yêu. Tiếng cười chưa dứt, Thanh Dương Tử trong chớp mắt đã bị nuốt chửng, cùng một lượt với Ô Phượng Công Chúa.
Con quái thú khổng lồ nhảy vọt xuống trong hư không.
Đầu nó trông tựa như kỳ đà, lại có độc một cái sừng trổ ra từ đấy, bốn cái móng vuốt tựa như vuốt chim ưng, đuôi như thể đuôi cá. Bộ vảy giáp của nó trong vùng tối dường như mơ hồ lấp lánh những thứ màu sắc khác nhau. Trong đôi mắt của nó lóe lên một tia đắc ý tựa như con người. Cái miệng lớn há to, khe khẽ gầm gừ, làm lộ ra hai hàm răng sắc bén.
Đất bằng rung chuyển.
Con quái yêu biến mất trong cơn gió cát.
oooOoOoOooo
Thanh Dương Tử không chết.
Y lọt thỏm vào trong một thế giới khác.
Thế giới đó hỗn trọc vô cùng, dường như ở trong một vùng sóng nước vẩn đục.
Ngũ thức của y mơ mơ hồ hồ. Ô Phượng Vương ấn trong tay đã rơi mất từ trước, giờ không rõ đang ở phương nào.
Quả đúng như y đã dự đoán, món bảo vật đó có thể coi là linh bảo. Trong lòng linh bảo tự hình thành một vùng không gian, những pháp ý đã thất thoát ra ngoài đều đến từ bên trong đó. Món linh bảo này đã bị tổn thương, lúc này đang trong quá trình hồi phục, thế nên mới nuốt lấy linh khí trong trời đất.
Thận Yêu có lẽ không biết, đây chẳng phải là lần đầu Thanh Dương Tử vào sâu trong hoang mạc, cũng chẳng phải lần đầu y gặp Thận Yêu. Nhờ có oán ma sắp kết tụ thành hình trong tâm mình, y đã từng bám theo một số thương nhân và kẻ tán tu tiến vào hoang mạc. Thận Yêu lợi dụng linh bảo nuốt chửng họ, oán ma khi ấy cũng theo vào tận bên trong vùng không gian này, tuy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi oán ma đã tan biến, song cũng đủ để Thanh Dương Tử nắm được không ít tin tức về linh bảo.
Một bầu không khí vẩn đục bao trùm khắp không gian, vây kín cả người Thanh Dương Tử, khiến thân thể y cứng đờ. Trong vòng một canh giờ, nếu y vẫn kẹt lại nơi đây không thoát ra được, nhục thân ắt sẽ tan biến, rồi hòa lẫn vào những cơn sóng đục ngầu trong không gian này.
Đây là không gian bên trong linh bảo.
Thanh Dương Tử có thể khẳng định, Thận Yêu nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng món linh bảo này, chứ chẳng thể tùy ý sử dụng nó.
Thân thể Thanh Dương Tử chìm nổi trong làn nước đục. Bỗng nhiên, phía trên nhục thân y, có một người ngồi dậy: một người trông như thể được kết tụ từ khói biếc xanh xanh trong hư vô.
Đấy chính là oán ma.
Từ lúc tiến vào vùng không gian này, nhục thân của nó dường như đã thoát ly khỏi ý thức của Thanh Dương Tử, chỉ duy ý thức của nó thì vẫn tồn tại trong đó.
Oán ma ngồi dậy, ngửa mặt lên trời phát ra từng tiếng kêu kỳ quái. Mỗi tiếng kêu mỗi khác nhau, âm thanh có khi ngắn ngủi, lại có khi kéo dài.
Đây là chú pháp, là pháp thuật mà trong ngần ấy năm ở cõi nhân gian, Thanh Dương Tử đã tập luyện thành, gọi là “Oán ma chú xướng”. “Oán ma chú xướng” này nếu có thể tương hợp cùng một số thần thông của chính thể thân oán ma, ắt sẽ sinh ra chỗ diệu dụng thần bí, biến hóa khôn lường.
oooOoOoOooo
Bên ngoài vùng không gian của linh bảo.
Thận Yêu chui sâu vào lòng cát. Cơ thể của nó luồn lách trong cát như thể cá vờn trong nước, quanh thân dậy lên từng đợt ánh sáng, khiến cát trở thành vật thể sống động, tách về hai bên mở đường cho Thận Yêu.
Sau khi chui được mấy mươi trượng, cuối cùng nó dừng lại. Trước mặt nó bấy giờ là một khối đá rắn chắc. Khối đá to lớn vô song, mặt đá hình vòng cung, nôm tựa như một quả núi hình tròn kỳ vĩ. Phần đá lộ ra trước mắt Thận Yêu kỳ thực cũng chỉ là phần đỉnh tròn ở trên cùng mà thôi.
Kể từ khi có được ký ức, nó đã ở trong vùng hoang mạc này. Nó tự lấy tên là Thận. Từ ngày có được ký ức đó, hiểu biết của nó về thế giới này mỗi ngày một tăng tiến. Có một lần, nó chui đến tận đáy sa mạc, tìm đến được chốn này, từ đấy về sau thì mê đắm trong pháp ý mênh mang, không cho bất kỳ ai đến gần. Lại vì muốn linh bảo hồi phục thật nhanh, nó bèn dẫn dụ những kẻ tu hành đi ngang chốn này rồi nuốt chửng họ.
Thận Yêu vươn bộ móng vuốt đen sì cào lên khối đá, ngay sau đó, những đốm sáng tỏa sắc vàng lập lòe hắt ra.
Từ khi đến được nơi này, tiếp xúc với khối đá khổng lồ không ngừng sinh ra những khối cầu ánh sắc vàng lung linh ấy, Thận Yêu dù chỉ một khắc cũng chẳng muốn rời đi, bởi nó biết đây là một món bảo vật. Ngày tháng trôi qua, nó ở bên món bảo vật này, lâu dần lại có được thần thông.
Thông qua thần thức của bản thân, Thận Yêu không ngừng nỗ lực nối kết và tế luyện bảo vật. Đáng tiếc, nó không có được đại đạo yếu quyết, lại chẳng thông pháp môn tế luyện, chỉ có thể tế luyện bằng chính bản năng tự nhiên của mình. Bằng không, nó đã chẳng phải tốn nhiều thời gian đến thế mà vẫn chưa thể tế luyện thành bảo vật.
Đối với nó mà nói, giết chết Thanh Dương Tử chẳng đáng là gì, bởi lẽ chỉ chốc lát nữa thôi, y sẽ hóa thành linh khí hỗn trọc bên trong linh bảo. Nó giết hại những kẻ tu hành đến sa mạc này cũng là để linh bảo có thể phục hồi thật nhanh. Tuy vẫn chưa thể tế luyện được bảo vật, song nó biết bảo vật đã bị thương tổn; mà nhục thân cùng pháp bảo trên người kẻ tu hành đều hàm chứa linh lực, chỉ cần những thứ này bị hút vào không gian bên trong bảo vật, tất sẽ hóa cả thành linh khí.
Năm đó, nó đến Ô Phượng Quốc đoạt vương ấn cũng là vì muốn có được linh lực bên trong vương ấn.
Thân thể Thận Yêu chuyển động, phần lưng của nó cũng phát ra những vệt sáng nhỏ giống như khối đá. Nó đào lấy một cái hố để có thể nương thân, rồi phủ lên một lớp cát dày.
Tuy Thận Yêu đã có thể mượn dùng pháp ý của linh bảo, song nó vẫn chưa thể tế luyện thành. Bản thân Thận Yêu cũng chẳng rõ đến bao giờ thì việc tế luyện mới có thể hoàn tất. Trong tâm nó không ngừng suy nghĩ: “Tại sao ta là yêu? Tại sao những con người kia lại có môn phái, lại được truyền thừa, mà ta thì chẳng có?!”
Trong lòng Thận Yêu đã tích tụ oán khí. Có lẽ chính nó cũng chẳng hay biết, vừa nãy khi nó chuẩn bị tế luyện linh bảo, nó bỗng nghe bên tai có một thứ âm thanh kỳ quái. Âm thanh đó như thể một vật hữu hình cổ quái vô cùng, lại như một con trùng nhỏ cứ thế chui rúc dữ dội vào trong tâm nó. Hiện tượng này giống hệt như khi nó thâm nhập vào trong tâm người khác và khống chế tâm trí họ. Chỉ có điều, kẻ đang bị người khác áp dụng cùng một thủ đoạn để xâm phạm vào tâm trí lúc này, lại chính là nó.
Oán khí trong lòng Thận Yêu bất tri bất giác hình thành. Thận Yêu muốn ngăn lại nhưng không làm sao ngăn được.
Nó nhận ra thứ âm thanh đó không truyền đến từ thế giới này, mà truyền đến từ trong lòng bảo vật, từ một điểm thần niệm mà nó đã để lại trong bảo vật.
Đột nhiên, Thận Yêu trông thấy một con quái vật hung ác đang nhìn về phía nó, gầm thét dữ tợn. Định thần nhìn lại, Thận Yêu mới phát hiện ra giống quái vật đó không ở trước mắt nó, mà hiển hiện ngay trong tâm nó. Tiếng gầm của con quái vật như chọc thủng lỗ tai, vang dội khắp trong tâm.
“Thiên ma…”
Thận Yêu từ chỗ các tu sĩ biết được trên đời này có tồn tại một thứ đáng sợ gọi là thiên ma. Thiên ma tùy tâm mà sinh, một khi đã xuất hiện sẽ lẩn quẩn mãi trong tâm trí, có làm thế nào cũng khó có thể đuổi đi được.
Oán ma là pháp tướng do Thanh Dương Tử hợp thể cùng oán khí trong tâm tu luyện, quán tưởng mà thành. Chỉ cần tâm y không chết, oán ma sẽ không diệt. Lúc oán ma vừa mới được luyện thành, Thanh Dương Tử đã hiểu rõ, oán ma ấy có thể vẫy vùng trong tâm kẻ có oán khí.
Chỉ cần trong tâm một người có oán khí, oán ma có thể hiển hiện ra trong tâm người đó.
Chính vào thời khắc hóa sinh trong lòng Thận Yêu, oán ma đã lập tức tìm được ấn ký thần niệm mà bấy lâu nay Thận Yêu gửi thác bên trong linh bảo.
Ấn ký Thận Yêu để lại vô hình vô ảnh, gửi gắm vào chỗ hư không, nhưng nhờ có ấn ký này, Thận Yêu có thể cảm nhận được động tĩnh bên trong linh bảo. Song, chính vì ấn ký đã “nghe” thấy “Oán ma chú xướng” mà tâm địa của Thận Yêu cũng hóa sinh oán ma. Nhân lúc Thận Yêu chưa kịp định thần lại, Thanh Dương Tử đã nương theo thần niệm của nó, rốt cuộc tìm thấy ấn ký nó để lại trong linh bảo.
Ở một chốn xa xôi, giữa nơi nước bùn vẩn đục vây bọc bởi linh khí, có một vết ấn ký lờ mờ khắc sâu vào lòng linh bảo, bất động. Hình như nơi đây chính là trung tâm của vùng không gian này. Bốn bề sóng nước cùng linh khí vây bọc, phảng phất một sự huyền diệu không sao tả rõ bằng lời.
Dáng hình của ấn ký đó tuy mờ nhạt, nhưng thấp thoáng có thể thấy được một cái đầu kỳ đà, có mang, có độc một sừng, lại có đuôi như đuôi cá, vuốt như vuốt ưng. Đấy chính là nguyên hình của Thận Yêu.
Tuy nhiên, chỉ trong sát na, ấn ký thần niệm của Thận Yêu đã bị một khối mây mù bao bọc lấy. Mây mù như lửa, bốc ra từ bên trong ấn ký.
Chỉ nghe một thanh âm rùng rợn chói tai vang lên, ấn ký của Thận Yêu bỗng vỡ nát, hóa ra một bóng người ngưng đọng từ sương khói. Chính oán ma đã nuốt chửng ấn ký thần niệm của Thận Yêu rồi thế chỗ vào đó.
Có điều, cũng đúng vào khoảnh khắc oán ma nuốt lấy ấn ký của Thận Yêu, trong lòng Thanh Dương Tử bỗng dấy lên một cảm giác huyền diệu vô cùng
(*), huyền diệu không sao tả được bằng lời. Cứ như một người vừa sinh ra đời, hít vào ngụm khí đầu tiên, từ ngụm không khí ấy mới biết được mình là cái chi, rồi biết nói năng, biết đi lại, biết được những chuẩn mực xử thế trong đời.
(*) “Huyền bí vô cùng”: ở đây tác giả đã mượn câu “huyền chi hựu huyền” trong chương mở đầu của Đạo Đức Kinh (Lão Tử) để mô tả cảm giác của Thanh Dương Tử. Ý cảnh trong câu “huyền chi hựu huyền” rất sâu, người dịch tạm dịch thành “huyền diệu vô cùng”, nhưng vẫn khó lòng diễn đạt được hết ý nghĩa của bốn chữ này, mong bạn đọc thông cảm. Đấy là cảm giác khi một niệm vừa biến chuyển, đã thấu hiểu cái lý của trời đất. Cảm giác ấy sinh ra là bởi pháp ý ẩn hàm bên trong linh bảo đã vươn vào tâm ý Thanh Dương Tử.
Đấy cũng chính là chỗ diệu huyền của trời đất.