Ngày mùa hè khiến người ta buồn ngủ, trên cây còn lặp đi lặp lại những tiếng chim hót thật đơn điệu. Một trận gió nhẹ phất qua, lay động những tán dương xanh lục buông rũ, trên mặt đất bóng cây loang lổ cũng theo đó mà phe phẩy. Có lẽ bởi vì quá nóng bức, thân thể lạnh như băng của Bạch công tử được Từ Phiêu Nhiên nhiệt liệt hoan nghênh. Mà lúc này hắn, vẻ mặt còn thoả mãn hơn thần tiên, dựa vào trong lòng ngực Từ Phiêu Nhiên, cùng y nằm trên chiếu hưởng thụ. Hồ ly còn ở bên ngoài không ngừng đối Tiêu Tương buông lời ngon tiếng ngọt, nhưng vẫn như trước không được mỹ nhân ân chuẩn tới gần một bước. Ai kêu hắn một thân da lông nóng muốn chết mà, không biết đợi đến mùa đông tình hình có thể chuyển biến tốt đẹp hơn hay không…

Không quan trọng, Bạch công tử lười biếng ngáp một cái… suy nghĩ cũng buông lỏng. Giống như…Từ Phiêu Nhiên chưa bao giờ đối với hắn nói ra cái câu kia, còn hồ ly lại niệm mỗi ngày, nghe riết cái lỗ tai cũng muốn dài ra. Trong đầu nhớ lại hồ ly kia mỗi ngày lải nhải không ngừng, Bạch công tử cố gắng lắc cái đầu, đêm cái chuyện kia tung ra bên ngoài cơ thể. Xem ra, không nghe được cũng không phải là chuyện không tốt. Nhìn xem tần xuất Tiêu Tương ăn dược đau đầu thẳng tắp gia tăng, hắn nghĩ tới đã cảm thấy rùng mình.

“Tiểu Bạch”

Bị động tác kịch liệt của hắn chạm tỉnh, Từ Phiêu Nhiên nheo lại ánh mắt, âm thanh giận dỗi hừ một cái. Ngượng ngùng phun phun cái lưỡi thơm tho, Bạch công tử ngoan ngoãn nằm úp sấp trở lại, hưởng thụ Từ Phiêu Nhiên trên lưng vỗ nhẹ rất nhịp nhàng. Bình yên như mộng. Thành tiên…đã là một ý niệm xa xôi…

“Ai quản lý nơi này? Ra đây cho ta!”

Ngày mùa hè, sau giờ ngọ thật sự yên lặng, đột nhiên tiền thính truyền đến một tiếng rống kinh thiên động địa, Từ Phiêu Nhiên nghe thấy liền giật mình nhảy dựng, đem Bạch công tử còn không theo kịp tình hình ném tới mặt đất.

“Ân, ân công!”

Bạch công tử còn chưa thật thanh tỉnh xoa xoa chỗ đau, trừng to mắt khó hiểu nhìn Từ Phiêu Nhiên, bình thường Thái Sơn có sập xuống trước mặt y cũng không đổi sắc, hôm nay lại mang một bộ dáng thất kinh chạy đi. Bạch công tử trực giác cảm thấy không ổn vội vàng lồm cồm bò dậy, cũng chạy theo sau đuôi. Phía trước Tiêu Tương đã tới sớm một bước đang cùng bọn quan binh lý luận:

“ Các ngươi làm cái gì? Chúng ta mua bán chân chính, bình thường cũng không thiếu hiếu kính, huống hồ đây là sản nghiệp của bố y hầu, các ngươi nói thế nào liền thế ấy hay sao? Kêu người đứng đầu ra đây gặp ta!”

“Sao lại thế này?”

Từ Phiêu Nhiên mặt nhăn mi nhíu thầm than không tốt bước đến. Bình thường không một tên quan binh nào dám ở chỗ y động thổ, hôm nay xem bộ dáng ngang ngược của bọn này, phỏng chừng đại sự không ổn.

Trong đầu cả trăm ý tưởng nháy mắt lướt qua, Từ Phiêu Nhiên như thế nào cũng không thể nhớ lại được mình phạm vào chuyện gì, đành phải cười gượng, ôm quyền thi lễ:

“Chư vị đại nhân, có sự tình gì hảo hảo nói, không cần mang nhiều người như vậy đến đây tịch biên tài sản của ta”.

“ Hừ, không có gì để nói!”

Ánh mắt lão luyện bắn ra dư quang, cầm đầu cẩm y vệ từ trong lòng ngực lấy ra thánh chỉ, đọc một cách máy móc:

“Tội thần Từ Phiêu Nhiên nghe chỉ! Ngươi tư tàng cống phẩm, mưu đồ gây rối, nay sự thật đã được điều tra rõ! Hiện giải trừ phong hào bố y hầu, tịch thu toàn bộ sản nghiệp sung công. Niệm ngày thường ân tình, không trách tội những kẻ khác, riêng ngươi khó có thể đặc xá khi quân trọng tội, lệnh ngay hôm nay áp giải tới kinh thành, đem ra khí thị!”

Tâm mọi người theo ý chỉ tuyên đọc từng chút từng chút trầm xuống, lúc chữ cuối cùng được đọc xong, Tiêu Tương không còn quan tâm đến hình thượng chửi ầm lên:

“Nói hưu nói vượn! Lão bản chúng ta khi nào thì cùng cống phẩm dính dáng đến ! Chúng ta lão bản tuy rằng yêu tiền tài, nhưng đạt được một cách minh bạch! Các ngươi ngậm máu phun người, mang chứng cớ đến a!”

“Kêu nhân chứng, chủ hiệu cầm đồ Phúc Thụy ra đối chất!”

Không thèm liếc nhìn nàng đến một cái, cẩm y vệ phất tay, kêu lên một gã béo phị rất quen mặt. Tỏ vẻ khinh miệt, cẩm y vệ lấy từ trong hộp gỗ ra một viên dạ minh châu có khắc long văn chìm, lạnh lạnh hỏi:

“ Ngươi thấy rõ rồi chứ? Đây có phải là do Từ Phiêu Nhiên sai người đi làm không?”

Gã béo ụ khom người bước lên cẩn thận phân biệt một phen, lấy lòng gật đầu lia lịa:

“ Đúng vậy, đúng vậy. Chính là phẩm hương công tử tháng trước kêu một vị mỹ nhân áo trắng đi a…A! Chính là vị đang đứng bên cạnh hắn kia. Tổng cộng ba vạn lượng hoàng kim, tiểu nhân có biên lai cầm đồ làm chứng, không sai được!”

“A… Làm sao vậy? Không thể nào? !”

Bị ánh mắt mọi người đảo qua, Bạch công tử hướng phía sau Từ Phiêu Nhiên né tránh. Từ Phiêu Nhiên bất động nhìn hắn hồi lâu, sau đó chậm rãi đờ đẫn đi tới, cẩm y vệ nói tiếp:

“ Từ Phiêu Nhiên! Ngươi biết tội sao! Đây là bảo vật Tây Hạ tiến cống lần này, ngươi cũng dám tư nuốt! ! Thật to gan a! Còn không mau mau thúc thủ chịu trói, cũng miễn cho da thịt chịu đựng khổ hình!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha cáp —- “

Bỗng nhiên cười đến điên cuồng, Từ Phiêu Nhiên ngạo nghễ  trừng mắt bọn quan binh tiến tới muốn tới bắt mình, lạnh lùng vẫy vẫy ống tay áo, cũng không quay đầu lại liếc mắt Bạch công tử một cái, chủ động đi qua:

“Không nhọc các ngươi động thủ, Từ Phiêu Nhiên ta chính mình đi. Không phải là khí thị sao? Từ Phiêu Nhiên ta nếu dám làm, có gì phải sợ!”

“Cái gì kêu khí thị? Vứt bỏ giữa chợ sao?”

Bạch công tử vẫn còn hồ đồ túm lấy hồ ly sắc mặt không tốt, khẩn trương hỏi, người sau một phen phản thủ đè lại vai hắn phát tiết mãnh liệt:

“Ngươi, ngươi đã làm cái gì a! ! ! Ân công ngươi… Khí thị… Đó là trảm thủ thị chúng ý tứ a! ! !”

“Cái gì! ! !”

Toàn thân như bị sét đánh trúng, Bạch công tử mờ mịt trừng lớn mắt, không dám tin lắc đầu lui về phía sau:

“Như thế nào như vậy… Như thế nào như vậy! Ta, ta chỉ là muốn vì ân công làm chút chuyện mà thôi a!”

Đột nhiên tỉnh ngộ chấn kinh một chút, hắn lại bổ nhào vào phía trước Từ Phiêu Nhiên ngăn lại:

“Ân công! Là Tiểu Bạch lỗi! Là ta sai!”

Tiếp theo, Bạch công tử sống chết bảo vệ Từ Phiêu Nhiên mang một bộ dạng hờ hững, đối với bọn quan binh quát: “Các ngươi không được giết ân công ta! Có nghe thấy không! Ai cũng không được thương tổn ân công ta!”

Ngay tại lúc quan binh khó xử hết sức, Từ Phiêu Nhiên đột nhiên ra tay, nhẹ nhàng, mặt không lưu tình, kiên quyết đẩy Bạch công tử ra!

“Ân công!”

Bạch công tử bị hồ ly bắt lấy không thể đuổi theo, hắn chỉ còn nghe Từ Phiêu Nhiên nói ra một câu quyết tuyệt cuối cùng:

“Ngươi cút đi! Ta không bao giờ … muốn gặp ngươi nữa !”

“Không –”

Rống giận muốn thoát khỏi kìm kẹp của hồ ly, Bạch công tử còn muốn đuổi theo, lại bị Tiêu Tương chặn đường!

“Ngươi còn muốn đi để làm cái gì? Ngươi đuổi theo có thể giúp được gì sao? !”

“Ta… Ta…”

Bạch công tử đuối lý quỳ rạp xuống đất, ôm mặt, cúi đầu  khóc nức nở. Vì cái gì! Vì cái gì hắn chỉ có thể hại ân công mà thôi? ! Vì cái gì! Hắn rõ ràng là tới báo ân lại làm hại Từ Phiêu Nhiên từ vinh hoa phú quý trở nên thân bại danh liệt! Vì cái gì! Vì cái gì… Cho dù là bi thương đến cỡ nào… Ông trời cũng không có cho xà khả năng rơi lệ? !

“… Hiện tại không phải lúc bi thương! Ngươi nhanh nhớ lại cho ta, đồ vật kia của ngươi là từ đâu mà có ? !”

Hồ ly trước hết tỉnh táo lại, chỉ thấy hắn kéo Bạch công tử rời đi “Quân tự túy “đang bị người ta bắt đầu dán giấy niêm phong, đi vào đám người tò mò chen chúc trên đường, kiên trì truy vấn.

Đúng vậy… Là ta lấy trộm trên người Trần tướng quân…”

Không cần (phải) nghĩ ngợi trả lời, Bạch công tử ánh mắt dừng lại ở cửa “Quân tự túy” bị người ta dán lên một tờ lại một tờ giấy niêm phong. “Quân tự túy” phồn hoa như mộng, tỉnh lại là đơn giản như vậy!

“… Ta đã hiểu.”

“Ta cũng đã hiểu!”

Cơ hồ là cùng một lúc, hồ ly cùng Tiêu Tương kinh hô. Chỉ còn lại có Bạch công tử cái gì cũng đều không rõ:

“Ta không hiểu a!”

An ủi vỗ vỗ vai hắn, hồ ly thực thông minh khi lựa chọn không cần lãng phí thời gian cùng hắn giải thích:

“Tóm lại, sửa lại án xử sai là ta cùng Tiêu Tương lo liệu, nhiệm vụ tối trọng yếu của ngươi chính là đuổi theo chiếu cố ân công của ngươi, ngàn vạn lần đừng để cho y luẩn quẩn trong lòng !”

“Còn có!”

Giữ chặt Bạch công tử còn chưa nghe hoàn đã muốn bay đi, hồ ly nhức đầu đem hắn túm đến một góc sáng sủa người khác nhìn không thấy:

“Thứ nhất, đừng cho người khác phát hiện ngươi là xà, nếu không ngươi không những không cứu Từ Phiêu Nhiên ra được ngược lại chính mình còn bị người ta đem đi nướng! Thứ hai, nhóm người bị đuổi ra đường này ta không có biện pháp an trí, nhanh dùng Ngũ yêu thuật pháp mang ra một ít bạc bị sung công a! Thứ ba, mặc kệ ngươi ân công nói cái gì ngươi cũng coi đó là vô nghĩa, tuyệt đối phải bảo vệ cho  hắn, đừng để chúng ta phí công vô ích, hiểu chưa!”

“Đổng, đã hiểu!” Khiếp sợ khí thế đối phương, Bạch công tử thành thành thật thật mạnh mẽ gật đầu, cùng hồ ly bàn ra bạc chút nữa, sau đó hóa thân thành đạo bạch quang bay vút đi…

“Thật sự là tên phiền toái a.”

Ở lại tại chỗ hồ ly duỗi duỗi thắt lưng vài cái, đối với đống bạc chất chồng như núi trước mặt cảm khái nói, tiếp theo vẫy tay, giống như không phát sinh chuyện gì đáng ngại, ra vẻ thủ lĩnh cùng Tiêu Tương và các nàng khuân bạc đi, bắt đầu thời gian hạnh phúc. Hẳn là, không có vấn đề đi…

Ngồi trong xe chở tù, Từ Phiêu Nhiên thản nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Một đám nhạn nhi bay qua, trên trời còn có vài áng mây trắng hờ hững… Lúc đầu còn cảm thấy được đau nhức do va vào tấm ván cứng trên xe, nhưng khi đã ngồi quen, chân tê rần, không – cả thân thể phía dưới dường như cũng không còn cảm giác. Chiếc xe chở tù lắc lư xốc nảy, tựa hồ đại não bị xốc cũng trở nên đơn giản trì độn, dĩ nhiên là trống rỗng, muốn suy xét cái gì cũng vô pháp tập trung tinh thần.

Bụng hảo đói, nhưng lại tuyệt không nghĩ muốn ăn cái gì… Vì cái gì phải ăn? Y dù sao cũng mau muốn chết không phải sao? Ngày hôm qua, y vẫn là phẩm hương công tử một thân vinh hoa phú quý, còn ôm ấp âu yếm ái nhân nằm lười biếng dưới ánh mặt trời, còn cân nhắc cơm chiều không biết nên ăn cái gì thì hảo; mà hiện tại, y chẳng qua chỉ là một tên tù phạm ngay cả tên khất cái cũng không bằng, bị áp giải vào kinh thành chịu chết.

Y làm sai cái gì sao? Không có. Y rõ ràng là vô tội a, y có thể nói, y hoàn toàn nắm chắc khả năng khiến cho hoàng đế tin tưởng y, nếu y cung ra Bạch công tử. Chỉ cần y đem Bạch công tử cung ra, sản nghiệp, danh vọng, y sẽ có được hết thảy, những gì thuộc về y hết thảy liền trở lại. Mà cái giá phải trả, bất quá chỉ là mất đi một kẻ quái nhân đột nhiên chen ngang vào cuộc sống của mình mà thôi. Nếu như không nói, y vì cái gì một mình phải gánh lấy cái khổ, không chỉ như thế, còn muốn tính mệnh của mình ra bồi thượng! Vì một người, vì một phần cảm tình, vì một chữ yêu mà bản thân cũng không rõ ràng có thể hứa hẹn hay không, đáng giá sao…

Mỗi con người khi còn sống có mấy người gặp được cảm tình tự mình cho là đúng, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa? Mà khi tất cả nhiệt tình qua đi, cũng không phải lấy nhau chỉ vì tôn tử sao? Chỉ vì một điểm xúc động, y có phải hay không phải trả một cái giá quá đắt? Phẩm hương công tử là một thương nhân, không phải ngốc đầu thư  sinh chỉ biết ngâm phong ngợi nguyệt. Như thế nào chỉ một điểm lợi hay hại đơn giản như vậy lại cân nhắc không ra?

Bất luận y nghĩ như thế nào, vì Bạch công tử mà toi mạng đều là chuyện không đáng, hơn nữa, tên kia không phải cũng nói báo hoàn ân sẽ ly khai sao? Như vậy, y ngây ngốc đem hết thảy quý trọng không phải rất buồn cười sao?

Nói không chừng sau khi mình toi mạng, hắn ngược lại cảm thấy không có việc gì liền rời đi! Cho dù hắn không có quên mình, cho dù hắn sau này còn có thể hoài niệm về mình, nhưng khả năng hoài niệm này sẽ duy trì bao nhiêu năm? Chung quy có một ngày, hắn lại đem chính mình quên đi, đi tìm cuộc sống mới, ái nhân mới. Mà mọi người chẳng những sẽ không trách cứ hắn, mà còn có thể cổ vũ hắn, còn nói cái gì mình ở dưới cửu tuyền mà biết cũng sẽ mỉm cười ! ( trí tưởng tượng siêu việt, chậc, chậc).

Dựa vào cái gì? ! Vì cái gì bọn họ cho rằng một người bị người yêu quên đi, bị người yêu phản bội, lại cảm thấy vui vẻ? ! Bởi vì y đã chết, cho nên không còn khả năng độc chiếm sao? ! Y không cần chết? ! Y vì cái gì phải chết! Chết hẳn phải là Bạch công tử chuyên gây chuyện mới đúng! Y lại không có lấy thứ đồ kia, sao lại phải thay hắn chịu chết vậy?

“Hô…”

Từ Phiêu Nhiên mỏi mệt không chịu nổi hớp lấy một ngụm khí, dựa vào chấn song bằng gỗ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Chết thì chết đi.

Tuy rằng không đáng.

Tuy rằng trả giá cùng đoạt được kém xa nhau.

Tuy rằng mình không phải là cái loại bị nhiệt tình nhất thời làm choáng váng đầu óc.

Nhưng là…

Chết thì chết đi.

Không ai nghĩ muốn hiểu tất cả lợi và hại.

Vẫn như cũ ngay cả nửa điểm hối ý đều không có … thì chính là cam tâm…